Sập Bẫy Ngôn Tình

Chương 3: Gặp lại




Buổi sáng sau khi giúp mẹ chuẩn bị các thứ để nấu ăn, Bảo Ngân chạy ra siêu thị phụ giúp. Ở siêu thị có ba An, chị Tâm ( chị họ của cô) làm quản lí và thu ngân, hai nữ và một nam nhân viên bán hàng, một chú bảo vệ và một người nam giao hàng. Như vậy mà không đủ người để bán hàng, tính tiền và cả phục vụ cho khách nhất là vào cuối tuần như hôm nay.

"Ba" - Cô đến ngay bên cạnh ba chào một tiếng rồi tháo chiếc balô trên người xuống để lên tủ đồ.

Ba An đang tính tiền cho khách ngạc nhiên nhìn cô: "Sao con lại tới đây, không phải bảo ở nhà giúp mẹ vào bếp sao?"

"Xong cả rồi, còn tý việc vặt con để cho bé My làm rồi! Hôm nay đông quá không biết có giao hàng kịp cho khách không nữa... Thôi con ra phụ một tay nha!"

Cô đi qua các giang bày hàng sắp xếp lại cho ngay ngắn và tư vấn cho khách các sản phẩm họ định mua. Có vẻ họ rất hài lòng với sự nhiệt tình của cô, vui vẻ mà bỏ sản phẩm vào giỏ hàng.

Đột nhiên cô nhìn thấy ở phía trên nơi bày các giỏ quà gói sẳn, có một vị khách nam - anh mặc một chiếc áo sơ mi xanh đen cùng quần âu sang trọng, đầu tóc gọn gàng, anh đang đắng đo lựa chọn các gói quà. Cô chỉ nhìn thấy phía sau lưng anh thôi nhưng cô đoán là một người trẻ tuổi, có địa vị xã hội, có lẽ anh chọn gói quà để biếu đồng nghiệp, công ty hoặc thăm gia đình gì đó.

Cô đi lại gần anh ta, mĩm cười rạng rỡ: "Chào anh, em có thể giúp được gì cho anh không?"

Anh ta quay người lại nhìn cô, anh không hề tỏ ra giật mình mà nhìn thẳng vào gương mặt đang cười rạng rỡ của cô, trong khi đó cô hết sức ngạc nhiên, giật nảy người "Ô" và lùi về sau một bước.

"Anh muốn chọn một món quà để biếu cho một gia đình nhưng không biết chọn thế nào mới phù hợp"

Cô ngây ra một chút rồi cũng tỉnh táo lại nói: "À, là... gia đình có quan hệ thế nào thế nào ạ? Người thân hay người quen, hay đồng nghiệp ạ?"

"Là một người quen của người lớn!" - Anh không nhìn cô nữa mà điềm đạm trả lời.

"Nếu vậy anh chọn gói này đi, vừa có trà, tổ yến, hồng sâm vừa có bánh quy, mức, kẹo nữa này ạ!" - Đây là gói quà đặt biệt lớn do chính tay cô gói, vừa nhiều quà vừa nặng và vừa đắt tiền nữa nên bị 'ế' cả tuần nay rồi.

Khoé miệng anh cong lên, anh gật gật đầu rồi trả lời: "Vậy được, lấy nó đi!"

Nói xong anh đi ra phía trước chổ quầy thu ngân để cô một mình ngơ ngác nhìn theo mình.

"Gì vậy, chẳng phải đã từng gặp nhau rồi sao... Xì"

Cô với tay lên ôm lấy gói quà nặng nhọc đem đến bàn thu ngân, cảnh tượng trước mắt cô là rất nhiều rất nhiều cô gái vây quanh nơi anh ngồi "Đẹp trai quá! Ối, đẹp trai quá đi!" và chụp hình các kiểu.

Cô lắc đầu với thảm cảnh trước mặt: "Xin phép cho qua, xin phép cho qua" - Cô ôm gói quà xuyên qua dòng người chen chút đến nghẹt thở.

Chị Tâm đón lấy túi quà, quét vạch tính tiền cho anh ta, anh đưa thẻ cho chị rồi ôm lấy túi quà ra xe, bỏ đi trông sự luyến tiếc của các cô gái kia. Bảo Ngân ngó ra nhìn một chút nhưng lại chẳng quan tâm nhiều đến mà tiếp tục làm việc của mình.

................................................................

Bốn giờ chiều khách cũng thưa dần, ba An giao công việc cho các nhân viên khác rồi trở về nhà. Ba An đang tưới cây sau sân vườn, mẹ Châu trong nhà đi ra hỏi ông: "Ông nó!"

"Hữ..."

"Sao giờ này chưa thấy chị Chi qua nữa, có phải bận chuyện gì không?"

"Chắc qua bây giờ đó, bà nôn nóng cái gì" - Ông vẫn thảnh thơi tưới cây.

Vừa nói xong liền có tiếng chuông cửa.

"Ra mở cổng đi kìa" - Ba An lằng nhằng.

Mẹ Châu liếc nhìn ông rồi đi ra ngoài mở cổng.

"Ba mẹ cứu con, cứu con!!!" - Tiếng la hét ai oán của Bảo My vang lên, My chạy từ nhà ra vẻ mặt hoảng hốt vô cùng. My vừa la hét vừa chạy ra sau lưng ba trốn.

Chuyện là Bảo My nhìn thấy con gián trong phòng liền la hét lên, Bảo Ngân liền dùng dép đập chết ngay con gián đó tiện thể cầm lên đưa cho My mục đích thứ nhất là để tập cho My không sợ nữa, thứ hai là để trêu đùa cô em gái ranh ma này.

"Ba ơi cứu con..."

Mẹ Châu mở cổng ra, nhìn thấy hai người một người con trai chừng hai mươi mấy tuổi cười mĩm rồi cúi đầu chào mình và một người phụ nữ trẻ đẹp rất quý phái, cô ấy mĩm cười thân thiện.

"Chị Chi" - Mẹ Châu bất ngờ.

Bà Chi vui vẻ cười rạng rỡ: "Mỵ Châu, đã lâu không gặp!"

Mẹ Châu và bà Chi tay bắt mặt mừng chưa đầy ba giây là Bảo My đã chạy tới ôm vồ lấy mẹ kêu cứu không thèm xem xét tình hình.

"Mẹ cứu con..."

"Nó chết rồi... có gì đâu mà...à... à..." - Cô trợn mắt nhìn hai người trước mặt, cô nuốt chữ 'sợ' lại vào trong miệng, một giây trước cô còn rất tươi cười như hoa mà giờ lại rất ngại ngùng, cười không nổi mà khóc cũng không xong. 'Sớm không đến muộn không đến lại đến ngay lúc này... Không lẽ đây là khách quý của ba mẹ mình? Anh ta... sao lại gặp anh ta nữa?'

Bình thường ở nhà cô với My cũng hay trêu ghẹo nhau như vậy, ba mẹ cô cũng đã quen thế rồi. Cô rất tự nhiên vui vẻ mà đùa giỡn trong nhà vì đâu có người nào xa lạ. Hôm nay lại bị 'lộ bản chất' trước khách quý, có chút mất mặt, cô bị lẫn lộn cả cảm xúc khóc không ra khóc cười không ra cười, thật sự không biết kiếm cái hố nào để chui xuống.

Trong mắt cô hiện giờ người phụ nữ bên cạnh mẹ ngạc nhiên nhìn cô, còn chàng trai kia cũng có ngạc nhiên chút rồi lại cúi đầu cười, xem ra là cười nhạo cô. Cô thu con gián trong tay đang đưa ra ngoài không trung ra phía sau lưng, rồi cười gượng gạo.

Mẹ Châu giải thích 'tình hình': "À, đây là dì Chi mẹ hay kể với tụi con"

"Chào dì" - Ngân và My đồng thanh và cúi đầu chào.

"Còn đây là..." - Mẹ Châu chỉ tay vào anh chàng kia ngập ngừng - "Chắc là Đăng Khôi hả chị"

Đăng Khôi? Thì ra anh tên là Đăng Khôi... gặp nhau mấy lần nhưng lần này cô đã biết được tên của anh, nhưng không hiểu tại sao cô có chút vui mừng rộn ràng trong lòng.

Bà Chi mĩm cười gật đầu, anh cũng cúi đầu chào.

Mẹ Châu nhìn sang Bảo Ngân và nói: "Đây là con gái lớn của em tên là Bảo Ngân, để chị và cháu chê cười rồi!"

"Không sao! Đáng yêu mà!" - Bà Chi vui vẻ 'khen ngợi' trong khi đó cô ngượng gần chết.

"Còn đây là con gái thứ hai của em Bảo My!"

Bảo Ngân nhanh chóng nghĩ ra kế sách đối phó liền chuồn trước: "Con đi gọi ba lên nha mẹ!"