Nói là ở cùng nhau nhưng phần lớn thời gian Chử Tinh vẫn trở về ký túc xá trường. Biệt thự cách trường học gần nửa cái thành phố, buổi sáng muốn đi học đúng giờ quả thực là quá giày vò người ta.
Chuyện này Chử Tinh đã nói với Ngụy Dĩ Thần rồi, cũng được Ngụy tiên sinh đồng ý nên cậu rất an tâm ở lại trường.
Việc kết hôn này Chử Tinh cũng không để lộ quá nhiều với bạn cùng phòng, nhưng không biết Hà Tưởng nhìn ra cái gì mà cứ truy hỏi cậu là đã xảy ra chuyện gì.
Phòng ký túc xá có bốn người, cậu thân với Hà Tưởng nhất. Vốn Chử Tinh không nghĩ đến vấn đề có nên nói ra hay không, Hà Tưởng đã hỏi thì cậu nói ra toàn bộ luôn.
Hà Tưởng nghe xong, nội tâm chỉ có thể dùng “clm con phò này” để hình dung, một bộ vô cùng muốn trộm dao phay ở phòng ăn để chém cho mẹ con nhà kia một trận.
Chử Tinh nói sơ qua về quan hệ giữa mình và Ngụy Dĩ Thần, lúc này Hà Tưởng mới coi như bình tĩnh lại, gật đầu: “Anh ta sẽ không đụng chạm gì cậu đấy chứ?”
Chử Tinh lột vỏ tôm, hơi ngập ngừng: “Theo thân phận của Ngụy tiên sinh, nếu muốn đụng chạm thì có thể chọn người xuất chúng hơn nhiều, cần gì phải dây dưa với tớ.”
Cắn một miếng tôm đã lột, Chử Tinh nói tiếp: “Hôn nhân của tớ và anh ấy chỉ là hình thức thôi. Tớ giúp anh ấy ứng phó với gia đình, anh ấy giúp tớ…” Đại khái là nghĩ tới chuyện không mấy hay ho, Chử Tinh trầm mặc một lát mới nói: “Anh ấy giúp tớ thoát khỏi cái nhà kia.”
Hà Tưởng không nghĩ ra cái gì để phản bác, chỉ có thể kiên trì nói: “Vậy sau này cậu kết hôn không phải sẽ mang tiếng là kết hôn lần hai à?”
Chử Tinh ngẩn người, trở tay ném vỏ tôm vào mặt cậu ta: “Thế tóm lại là có muốn nói chuyện nghiêm túc không hả?”
Hà Tưởng tránh thoát: “Hầy hầy, tớ cảm thấy cậu là người rất lạc quan, sao ông trời cứ kiếm rắc rối về cho cậu vậy.”
Chử Tinh cười xòa: “Dùng rắc rối này để giải quyết một rắc rối khác, cũng không biết là lỗ hay lời nữa.”
Tuy là nói vậy, nhưng thực tế Chử Tinh cảm thấy lần buôn bán này cậu kiếm lời rồi.
Dù gì thì chỉ cần đi theo Ngụy tiên sinh, mấy con số trong thẻ ngân hàng của cậu sẽ ngày một tăng lên.
Ai lại không thích tiền chứ?
Dù sao đó cũng không phải cậu.
Mặc dù đã quyết định là nếu không cần thiết thì sẽ không về nhà, nhưng do thời tiết thay đổi đột ngột, Chử Tinh vẫn phải về nhà lấy quần áo một chuyến.
Trong tủ của cậu chất đầy quần áo mùa đông. Sắp tới mùa xuân, thời tiết cũng ấm lên, mấy thứ này không mặc được nữa rồi.
Chọn một cuối tuần, Chử Tinh chuẩn bị mang quần áo mùa đông về nhà, sau đó lấy một ít đồ xuân hạ về ký túc xá.
Cậu cố ý về nhà vào thời gian làm việc buổi chiều chính là vì không muốn chạm mặt với Ngụy Dĩ Thần. Kết quả là vừa mới cẩn thận mở cửa ra đã đụng phải ánh mắt của Ngụy Dĩ Thần đang ngồi trên sofa.
Chử Tinh: “…”
Ngụy Dĩ Thần gấp sách lại, nhìn Chử Tinh: “Trở về rồi à?”
Chử Tinh kéo hành lý vào nhà rồi đóng cửa lại, cảm thấy có chút xấu hổ: “Hôm nay ngài không đi làm sao?”
Ngụy Dĩ Thần đứng dậy, rất tự nhiên nhận lấy vali của cậu: “Hôm nay là cuối tuần.”
Chử Tinh “À” một tiếng sau đó mới hiểu ra. Cậu hao tâm tổn sức, tính toán kĩ lưỡng là phải về nhà trong thời gian Ngụy Dĩ Thần đang làm việc cũng không có sức sát thương bằng một câu “cuối tuần” của anh. Cậu còn tưởng người như Ngụy Dĩ Thần sẽ không có cuối tuần chứ.
Đặt hành lý ở cửa phòng ngủ cho khách, Ngụy Dĩ Thần hỏi: “Trở về lấy quần áo?”
Chử Tinh mở cửa phòng, gật đầu đáp: “Gần đây trời nóng rồi, ở ký túc xá chỉ có đồ mùa đông, lần này em về lấy quần áo mỏng để mặc.”
Ngụy Dĩ Thần cũng gật đầu: “Em về bằng cách nào?”
Chử Tinh vào phòng, phòng không ai ở nhưng cũng không có chút bụi nào, vừa nhìn đã biết là có người quét dọn mỗi ngày. Chử Tinh vừa mở tủ quần áo ra, vừa tùy ý trả lời: “Ngồi tàu điện ngầm ạ.”
Ngụy Dĩ Thần nhíu mày: “Lần sau trước khi về thì gọi điện cho tôi, tôi bảo chú Trần tới đón em.”
Chú Trần là tài xế lâu năm của Ngụy Dĩ Thần.
Chử Tinh xếp quần áo sang một bên, chuẩn bị cho vào vali: “Không cần đâu ạ, dù sao thì em cũng rảnh, cũng không gấp như vậy, ngồi tàu điện ngầm rất thoải mái.”
Nói xong quay đầu cười với Ngụy Dĩ Thần đang đứng ở cửa phòng.
Ngụy Dĩ Thần thấy không thuyết phục được cậu, cũng không nói nhiều: “Em gặp khó khăn gì nhớ gọi điện thoại cho tôi.”
Chử Tinh gật đầu: “Được ạ.”
Ngữ khí nhẹ nhàng phấn chấn, mang theo thần thái chỉ thuộc về thiếu niên.
Ngụy Dĩ Thần bị động tác nhỏ này trêu chọc, mở miệng nói: “Buổi tối có ăn cơm ở nhà không? Mẹ Vương đã nấu canh gà rồi.”
Bóng lưng đang sắp xếp quần áo của Chử Tinh hơi cứng lại.
Nếu ăn tối có khi sẽ không kịp giờ về ký túc xá nữa, vậy đêm nay phải ngủ lại đây sao?
Nội tâm Chử Tinh rất muốn từ chối.
Dường như Ngụy Dĩ Thần nhìn thấu suy nghĩ của cậu: “Tôi sẽ không vào phòng của em. Chỉ ở lại ăn một bữa cơm thôi, em còn chưa được nếm thử tay nghề của mẹ Vương đâu.”
Chử Tinh do dự một chút, trong đầu hiện ra nụ cười từ ái của mẹ Vương, cuối cùng vẫn gật đầu.
Chuyện ở chung dưới một mái nhà thế này, dù sao cũng phải tập quen dần.
Mẹ Vương biết Chử Tinh trở về thì rất vui vẻ, cũng không phải chỉ bộc lộ ngoài mặt mà còn làm người ta cảm nhận được trong lòng bà cũng rất vui mừng khấp khởi.
Chử Tinh bị tâm tình vừa kích động vừa thân thương của bà làm buồn cười.
Ngụy Dĩ Thần mặc quần áo ở nhà, nói với Chử Tinh: “Mẹ Vương rất thích em.”
Chử Tinh cười gật đầu: “Em cũng cảm nhận được.” Nhìn bóng dáng mẹ Vương vừa cười hớn hở vừa lẩm nhẩm hát trong phòng bếp, Chử Tinh nói: “Em cũng rất thích mẹ Vương.”
Ngụy Dĩ Thần: “Mẹ Vương là người chăm sóc tôi từ nhỏ đến lớn.”
Chử Tinh hơi thắc mắc: “Dạ?”
Ngụy Dĩ Thần: “Tôi mang từ nhà đến đây.”
Chử Tinh trợn to hai mắt. Nhà trong lời Ngụy Dĩ Thần hẳn là “nhà” mà mẹ của anh đang sống.
Ngụy Dĩ Thần bị phản ứng của cậu chọc cười: “Nhưng mà em yên tâm, mẹ Vương sẽ không nói linh tinh với mẹ của tôi đâu, không cần lo lắng.”
Chử Tinh biết được đầu đuôi mọi chuyện lại quay sang nhìn mẹ Vương, chỉ cảm thấy bà như một dì giúp việc kiêm đặc công cao cấp. Cho dù vẫn chưa gặp được mẹ của Ngụy Dĩ Thần thì giờ phút này cậu cũng cảm thấy hơi căng thẳng rồi.
Tâm trạng căng thẳng này kéo dài đến tận lúc ăn cơm. Vẫn nói đồ ăn là liều thuốc chữa căng thẳng tốt nhất, sau khi Chử Tinh nếm thử món mẹ Vương nấu cảm thấy lời này rất đúng.
Ý nghĩ mẹ Vương = đặc công cứ lởn vởn trong đầu Chử Tinh cả buổi tối rốt cuộc cũng thất bại trước bữa tối đầy hấp dẫn. Chử Tinh bị đồ ăn ở trường hành cho ra bả, giờ phút này chỉ muốn mang mẹ Vương đến căn tin trường học, để mấy cô mấy dì nấu ăn cảm nhận được thế nào mới là “tay nghề” chân chính.
Ngụy Dĩ Thần nhìn Chử Tinh vội vã ăn, vài lần khuyên cậu ăn chậm lại chút.
Chử Tinh ăn xong lau sạch miệng mới nhìn đến Ngụy Dĩ Thần, từ lúc bắt đầu ăn đến bây giờ, anh vẫn luôn duy trì tư thế ăn cơm rất đẹp mắt.
Quả nhiên đây là điểm khác biệt giữa người bình thường và ông chủ lớn, Chử Tinh nghĩ.
Ngụy Dĩ Thần ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Ăn no rồi sao?”
Chử Tinh gật đầu, sau đó xấu hổ vì hình tượng ăn ngấu ăn nghiến vừa nãy của mình.
Dù vậy, cậu vẫn cố giải thích một phen: “Bình thường em không ăn như vậy đâu, là do mẹ Vương nấu quá ngon, nên mới… không kiềm chế được.”
Nói xong cũng cảm thấy cả người không được tự nhiên, ngượng ngùng sờ mũi.
Ngụy Dĩ Thần buông bát đũa xuống, cười nhìn Chử Tinh: “Em không cần câu nệ như vậy. Đây là nhà của em, em muốn làm thế nào cũng có thể.”
Chử Tinh “Ừm” một tiếng, trong lòng lại nghĩ: Vậy nếu đuổi ngài ra ngoài, để trong nhà chỉ còn mình em cũng được à?
Đáp án tất nhiên là không rồi.
Tắm rửa xong, Chử Tinh vẫn còn đang tiếc nuối cho suy nghĩ đại nghịch bất đạo vừa rồi của mình.
Trước khi Ngụy Dĩ Thần bước vào phòng ngủ chính còn quay đầu nói với Chử Tinh một câu “Ngủ ngon”.
Chử Tinh lau tóc, dùng bộ dáng vô cùng ngu ngốc đáp lại một tiếng, sau đó người đối diện yên lặng đi về phòng ngủ.
Chử Tinh nhìn điện thoại, chín giờ tối.
Theo đồng hồ sinh học thì giờ này ở ký túc xá là thời gian náo nhiệt nhất, không ngờ một người nhìn qua trông có vẻ trẻ tuổi tương lai đầy hứa hẹn như Ngụy tiên sinh lại sống và làm việc nghỉ ngơi như cán bộ kì cựu.
Chử Tinh cảm thấy hình như mình đang nắm được một bí mật hay ho, nhanh chóng mở Wechat muốn chia sẻ điều này cho Hà Tưởng.
Kết quả vừa mở ra đã thấy hơn mười tin nhắn của Hà Tưởng gửi đến, đều hỏi tại sao đêm nay cậu chưa về, có phải đã xảy ra chuyện rồi không.
Đáy lòng Chử Tinh ấm áp, lập tức ngừng động tác lau tóc lại, mau chóng trả lời Hà Tưởng là đêm nay cậu ngủ ở biệt thự, không cần để cửa cho cậu.
Tin nhắn vừa mới gửi đi, Hà Tưởng đã rep ngay lập tức:【!!!! Chuyện gì vậy hả? Không phải buổi chiều đã nói chỉ về lấy quần áo thôi à?】
Chử Tinh gõ chữ rất nhanh:【Lúc về trùng hợp gặp Ngụy tiên sinh đang ở nhà nên ở lại ăn cơm tối. Ăn xong thì muộn quá rồi, không kịp về ký túc xá…】
Hà Tưởng nhìn một dãy dấu ba chấm trên màn hình điện thoại, cực kỳ muốn rep lại bằng một hàng ba chấm dài hơn.
Hà Tưởng:【Rồi đêm nay cậu phải làm sao?】
Chử Tinh:【Cái gì mà phải làm sao? Bọn tớ chia phòng ngủ, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.】
Hà Tưởng vẫn lo lắng cho cậu:【Vậy nhớ khóa kĩ cửa phòng.】
Chử Tinh rep lại bằng một nhãn dán biểu thị Ok.
Cậu vừa định tắt Wechat đi thì cảm thấy trên đầu được phủ một tấm khăn lông, một bàn tay đang cẩn thận lau tóc mình.
Chử Tinh quay đầu lại, Ngụy Dĩ Thần không biết đã ra khỏi phòng ngủ từ lúc nào, đang đứng phía sau lau tóc giúp cậu.
Ngụy Dĩ Thần: “Vừa nãy về phòng mới nhớ ra chưa mang cho em một ly sữa uống trước khi ngủ, xuống tới nơi thì thấy đầu tóc em vẫn ướt mà đã nghịch điện thoại.”
Chử Tinh thuận theo động tác của Ngụy Dĩ Thần mà quay đầu lại, vô cùng cẩn thận “Dạ” một tiếng, không biết cuộc nói chuyện vừa rồi có bị anh nhìn thấy không.
Ngụy Dĩ Thần: “Buổi tối trời hơi lạnh, đừng nghịch điện thoại mà mặc kệ tóc ướt.”
Chử Tinh ngoan ngoãn gật đầu, giải thích: “Ban nãy bạn cùng phòng hỏi sao hôm nay em không về ký túc xá, em vừa rep lại, thuận tiện nói thêm hai ba câu.”
Ngụy Dĩ Thần “Ừm” một tiếng, cầm máy sấy bên cạnh lên sấy tóc giúp cậu.
Chử Tinh vừa mừng vừa sợ, thật sự không thể nào tưởng tượng ra cảnh Ngụy tiên sinh vừa anh tuấn vừa lạnh lùng sấy tóc giúp mình.
Đến khi tóc đã gần khô hết, Ngụy Dĩ Thần bỏ máy sấy xuống: “Được rồi, chờ tôi một chút.”
Chử Tinh rất nghe lời, ngồi trên sofa đợi anh.
Năm phút sau, Ngụy Dĩ Thần bưng một cốc sữa bò ấm đến, lời ít ý nhiều: “Giúp ngủ ngon.”
Chử Tinh nhận lấy cốc sữa, bỗng nhiên cảm thấy hình như mình nghĩ Ngụy tiên sinh lạnh lùng quá mức rồi, rõ ràng anh ấy là một người vô cùng dịu dàng.
Chờ Chử Tinh uống từng hớp một đến khi hết cốc sữa rồi rửa sạch cốc, Ngụy Dĩ Thần vẫn yên lặng đứng ở cầu thang chờ cậu.
Chử Tinh cầm khăn bông lau tay, lấy ánh mắt bày tỏ lòng cảm ơn.
Ngụy Dĩ Thần: “Mơ đẹp.”
Chử Tinh chợt cảm thấy buồn cười, trước khi đi ngủ còn ân cần chào hỏi dường như là một chuyện bình thường với Ngụy tiên sinh, trang trọng mà lại thiêng liêng, tràn đầy tính tất yếu.
Chử Tinh đáp lời: “Chúc Ngụy tiên sinh mơ đẹp. Cảm ơn ngài đã lau tóc cho em, cảm ơn ngài đã mang cho em cốc sữa giúp ngủ ngon.”
Ngụy Dĩ Thần cười đi lên lầu.
Đêm ấy, Chử Tinh đăng một dòng trạng thái lên vòng bạn bè, đặt chế độ chỉ mình tôi:【Ngụy tiên sinh có chút đáng yêu.】
Hết chương 3