Xe dừng lại ở tiệm ăn lần trước Ngụy Dĩ Thần đưa Chử Tinh tới ăn.
Chử Tinh không hiểu gì cả, theo sát Ngụy Dĩ Thần ngồi xuống gọi cơm.
Trong lúc chờ đồ ăn được mang lên, Chử Tinh nghi hoặc hỏi: “Sao lại đưa em tới đây? Không phải đã nói sau này sẽ không tới nữa sao?”
Ngụy Dĩ Thần nhìn cậu, cười đáp: “Anh nói rồi, anh tới để nạp năng lượng cho em.”
Ngụy Dĩ Thần lau sạch đũa: “Sợ em bị căng thẳng trước kỳ thi nên mới đưa em tới tiệm ăn có ma pháp này, hi vọng Tiểu Tinh của anh có thể bách chiến bách thắng.”
Câu nói ngắn gọn nhưng lại làm trái tim Chử Tinh mềm nhũn. Cậu không biết nên bày tỏ cảm động và yêu thương như thế nào, chỉ có thể chăm chú nhìn Ngụy Dĩ Thần, hận không thể nuốt Ngụy Dĩ Thần thấu hiểu lòng người này vào bụng.
Ăn cơm xong, Chử Tinh thình lình nói: “Vừa nãy Chử Nguyệt gọi điện thoại cho em.”
Ngụy Dĩ Thần nhìn cậu: “Cô ta nói cái gì?”
Chử Tinh kể lại rõ ràng đầu đuôi ngọn ngành cho Ngụy Dĩ Thần một lần, anh duỗi tay xoa đầu cậu: “Tiểu Tinh làm tốt lắm.”
Chử Tinh vô cùng thiếu nghị lực mà đỏ mặt.
Cùng là gọi “Tiểu Tinh”, Chử Nguyệt gọi làm cậu cảm thấy buồn nôn, nhưng Ngụy tiên sinh thì khác. Chử Tinh chỉ hận không thể để Ngụy Dĩ Thần gọi nhũ danh này thêm mấy lần nữa.
Vừa thân mật lại vừa cưng chiều.
Ngụy Dĩ Thần: “Tình huống hiện giờ của Chử Nguyệt ở Hà gia không tốt lắm, nếu sau này cô ta còn liên lạc với em thì cứ mặc kệ. Anh sợ cô ta sẽ làm ra chuyện gì đó gây hại cho em.”
Chử Tinh không thể hiểu nổi: “Hôn nhân của chị ta không hạnh phúc thì liên quan gì đến em?”
Cũng đâu phải do em làm.
Ngụy Dĩ Thần bất đắc dĩ: “Vấn đề chủ yếu vẫn nằm ở chỗ anh. Bởi vì em là bạn đời của anh nên Hà Thiếu Vân mới kết hôn với Chử Nguyệt, hắn ta muốn thông qua gia đình em để khống chế anh.”
Chử Tinh nghe vậy trừng mắt há miệng: “Thế ra mấy ngày nay anh bận là do Hà Thiếu Vân phát hiện bản thân cưới nhầm người, thẹn quá thành giận nên mới làm loạn hết cả lên à?”
Ngụy Dĩ Thần gật đầu: “Nhưng mà mọi việc sắp giải quyết xong hết rồi.”
Chử Tinh do dự một lát, hỏi: “Lần trước em nghe anh nói trong điện thoại là cần thu mua cổ phiếu Hà thị, vậy anh đã mua được chưa?”
Ngụy Dĩ Thần lắc đầu: “Lúc ba anh chưa nghỉ hưu có sắp xếp cho một chú vào Hà thị, hiện giờ chú ấy đã là cán bộ cấp cao của Hà thị rồi. Trước đó anh có nhận được phản hồi từ công ty con, nói là Hà thị cướp mất một cán bộ cấp cao, ác ý muốn thu mua cổ phần của công ty. Hẳn là Hà Thiếu Vân cũng bị nước cờ hạ sai này kích thích phát điên, không thèm đếm xỉa đến quy tắc mà chỉ biết cắn loạn.”
Động tác ăn mì của Chử Tinh dừng lại một lát, không khỏi nuốt nước miếng.
Bí… bí mật thương nghiệp.
Ngụy Dĩ Thần: “Cho nên bất đắc dĩ anh mới phải tiến hành kế hoạch trước. Trước kia đã thu mua được một ít cổ phần Hà thị, hơn nữa có thêm chỗ cổ phần của người chú kia chuyển cho, gần như đã đủ rồi.”
Chử Tinh biết, “gần như đã đủ” trong lời Ngụy Dĩ Thần nghĩa là vẫn chưa đạt tới mục tiêu mong muốn.
Ngụy Dĩ Thần: “Thêm 1,2% cổ phần nữa là anh có thể nắm chắc phần thắng.
Chử Tinh mím môi, nói: “Chỉ cần 1,2% nữa thôi sao?”
Ngụy Dĩ Thần nhìn cậu: “Chỉ cần?”
Chử Tinh cúi đầu nhìn bát mì: “Lúc mẹ em còn sống rất thích đầu tư, từng mua 2,5% cổ phần xí nghiệp Hà thị. Sau này mẹ em qua đời, chỗ tiền đầu tư này cũng trở thành tài sản giao lại cho em.”
Chử Tinh không nói tiền tài hay vật ngoài thân của cậu đều bị kẻ đến sau là Trần Mỹ Hoa và Chử Nguyệt chiếm hết, chỉ có chỗ cổ phần này được cậu giấu kĩ nên mới không bị phát hiện.
Mấy năm nay cũng dựa vào tiền hoa hồng từ phần đầu tư này mà cuộc sống của cậu mới không đến mức thê thảm.
Ngụy Dĩ Thần đầu tiên là kinh ngạc, sau đó phì cười: “Đó là đồ mẹ em để lại cho em, anh có thể nghĩ cách khác.”
Lần trước về Chử gia làm Chử Tinh chịu ấm ức đã đâm một nhát dao vào tim Ngụy Dĩ Thần. Từ ngày đó trở đi, chỉ cần làm tổn thương đến Chử Tinh, cho dù là đường tắt dễ đi thì anh cũng sẽ buông bỏ để đi đường vòng gian nan hiểm trở.
Viền mắt Chử Tinh đỏ ửng: “Anh có bị ngốc không vậy, đến lúc Hà thị phá sản rồi thì chỗ cổ phần của em cũng làm gì còn tác dụng nữa!”
Cậu giấu kĩ chỗ cổ phần cuối cùng mà mẹ để lại nhiều năm như vậy, hiện giờ lại lấy ra toàn bộ, nói không đau lòng chính là giả. Nhưng đó là Ngụy Dĩ Thần, chỉ cần là Ngụy Dĩ Thần thì hết thảy đều đáng giá.
Chử Tinh sợ anh giả ngu, lại nói: “Em không hi vọng lúc nào anh cũng đối xử với em như trẻ con cần bảo vệ. Em đã lớn rồi, có thể gánh vác mọi việc với anh. Về công, chúng ta là bạn đời hợp pháp về mặt luật pháp; về tư, anh là người qua trọng nhất trong đời em, anh gặp khó khăn, có thể giúp đỡ được anh làm em vui còn không kịp, anh cần gì phải từ chối em như người ngoài?”
Ngụy Dĩ Thần trầm mặc một lát, vươn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Chử Tinh: “Anh biết rồi.”
Chử Tinh không nói gì.
Ngụy Dĩ Thần: “Sẽ không cự tuyệt em nữa.”
Chử Tinh vẫn không nói gì.
Ngụy Dĩ Thần đành phải cười nói: “Em giúp đỡ anh việc lớn như vậy, anh chỉ có thể lấy thân báo đáp thôi.”
Chử Tinh cứng rắn quay đầu đi một lúc, cuối cùng cũng mở miệng: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Ngụy Dĩ Thần đi tới bên cạnh Chử Tinh, nhẹ nhàng ôm cả người cậu vào lòng: “Cảm ơn em.”
Sau khi kỳ thi kết thúc, Chử Tinh ký văn kiện chuyển nhượng cổ phần.
Ngụy Dĩ Thần tăng ca liên tục trong một tháng, cuối cùng một ngày nào đó trên báo bùng nổ tin tức “Hà thị đã bị Ngụy thị thu mua”.
Chử Tinh không phải là người thích xem tạp chí kinh tế cũng vô cùng vui sướng mà mua tất cả những cuốn tạp chí nói về tin tức này trong cửa hàng, về nhà còn mở từng quyển một ra xem.
Vẫn nói Ngụy tổng là sao kim của giới thương nghiệp, là một người đàn ông truyền kỳ.
Chử Tinh cũng được hưởng ké vinh quang, vô cùng đắc chí.
Sau đó không thấy Chử Nguyệt đến tìm cậu nữa, Chử Tinh cũng không rảnh quan tâm đến tình hình Chử Nguyệt và Chử gia. Lần này lật xem tạp chí, cậu nhìn thấy có một góc nhỏ xíu đề cập: Công ty Chử gia trở thành bia đỡ trong cuộc giao tranh này.
Lần ấy về Chử gia cùng Ngụy Dĩ Thần, Ngụy tiên sinh hỏi cậu có từng nghĩ tới việc, nếu đủ năng lực thì cậu có muốn trừng phạt Chử gia không.
Chử Tinh nghĩ một lúc lâu mới nói: “Ban đầu chịu thiệt thòi chỉ hận không thể có siêu năng lực để phá hủy cả gia đình đó. Hiện giờ anh hỏi tới, em đột nhiên cảm thấy không nhất thiết phải làm gì cả. Em là một người rất rộng lượng bao dung, hơn nữa em đã có một tình yêu cực kỳ hoàn mỹ rồi, cho nên những chuyện phiền phức đó với em chỉ là mây khói thoáng qua, không tạo nên bất kỳ tổn thương gì cả.”
Hiển nhiên Ngụy Dĩ Thần không nghĩ là Chử Tinh sẽ nói như vậy.
Chử Tinh vừa cảm thấy buồn cười, vừa bị ấm áp làm cảm động.
Có một người giúp mình chú tâm đến những chuyện mà mình đã không còn để ý, thậm chí sẽ đau lòng vì anh ấy không thể can thiệp vào quá khứ của mình.
Cảm giác này thật sự quá tuyệt vời.
Những công ty có liên quan đến Hà thị đều thay máu một lần, Chử gia vẫn chưa phải người thảm nhất. Ít nhất Ngụy Dĩ Thần vẫn còn lưu tình để một nhà bọn họ có nơi nương thân.
Lần cuối cùng anh gặp lại Chử Kiến Quốc vẫn là trong căn phòng mà Chử Tinh chịu nhiều ấm ức kia.
Chử Kiến Quốc sau một đêm già đi vài tuổi, Trần Mỹ Hoa cũng tiều tụy hơn không ít.
Ngụy Dĩ Thần liếc mắt dò xét căn phòng: “Những thứ này vốn thuộc về Chử Tinh, nhưng Chử Tinh nói em ấy khhông cần, vì vậy mới để lại cho các người. Để các người ở đây chính là vì muốn nhắc nhở các người, nữ chủ nhân của căn phòng này đã từng đau khổ, cuối cùng uất ức mà qua đời như thế nào.”
Ngụy Dĩ Thần vốn định giúp Chử Tinh lấy lại những thứ thuộc về mẹ Ngụy đã qua đời, nhưng sau khi hỏi Chử Tinh, bạn nhỏ nói là không cần, hiện giờ cậu đã có cuộc sống vô cùng tốt rồi, không cần luôn ngoảnh lại nhìn những ngày tháng đã trôi qua.
Ngụy Dĩ Thần không được rộng lượng như Chử Tinh, quyết định cho người ta một con đường sống rồi nhưng vẫn không nhịn được đích thân đi tới dằn mặt, lấy mũi tên ấy đâm một nhát vào tim bọn họ.
Không ai biết Chử Tinh đã đau lòng vượt qua ngần ấy năm bằng cách nào. Ngụy Dĩ Thần không phải là người tốt, anh chỉ có thể làm những người tổn thương Chử Tinh phải chịu đau đớn gấp trăm lần.
Rời khỏi cổng lớn Chử gia, Ngụy Dĩ Thần biết, anh sẽ không bao giờ đặt chân vào đây lần nào nữa.
Chử Tinh cũng sẽ không bao giờ quay về nơi này nữa.
Đúng như bạn nhỏ đã nói, con người phải nhìn về phía trước.
Anh và Chử Tinh sẽ cùng nhau bước tới tương lai càng tốt đẹp hơn.
Sau khi thi cuối kỳ xong thì ngày nào Chử Tinh cũng đến công ty với Ngụy Dĩ Thần.
Hà thị vừa mới sụp đổ, ngày nào Ngụy Dĩ Thần cũng có việc làm không hết. Vì thế Chử Tinh rất ngoan ngoãn ngồi trên sofa chơi game, thỉnh thoảng sẽ lướt web xem sơ yếu lý lịch và tin tức về thông báo tuyển dụng.
Chử Tinh cho rằng Ngụy Dĩ Thần sẽ bận tới mức quên cả sinh nhật của cậu. Dù sao thì sau khi mẹ qua đời, cậu cũng chẳng có mấy lần được đón sinh nhật nghiêm túc.
Nhưng vào ngày sinh nhật, Ngụy Dĩ Thần mang cậu về nhà từ rất sớm.
Đến khi Ngụy Dĩ Thần lấy một đôi nhẫn từ trong túi ra, Chử Tinh mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Ngụy Dĩ Thần nói: “Có thể là khởi đầu của chúng ta không mấy tốt đẹp, nhưng anh nguyện cố gắng hết sức để mang lại cho em tình yêu trọn vẹn và hôn nhân hoàn mỹ. Chử Tinh, em có bằng lòng gả cho anh không?”
Chẳng cần biết là cầu hôn, đính hôn hay là hôn lễ, chỉ cần người khác có thì Chử Tinh của anh cũng sẽ có.
Chử Tinh đỏ hồng hai mắt gật đầu, sợ giây tiếp theo Ngụy Dĩ Thần sẽ thu hồi những lời vừa nói.
Ngụy Dĩ Thần chậm rãi đeo nhẫn vào ngón áp út của cậu: “Đeo nhẫn vào rồi em sẽ không trốn được nữa.”
Chử Tinh nhìn nhẫn trong tay, vẫn không kìm được nước mắt. Cậu cảm thấy trong vòng một năm gặp được Ngụy tiên sinh, số lần cậu khóc nhiều gấp mấy lần mười mấy năm qua của cậu.
Ngụy Dĩ Thần nhẹ nhàng lau nước mắt giúp Chử Tinh: “Đừng khóc, anh sẽ đau lòng.”
Chử Tinh nhỏ giọng “Vâng” một tiếng, lấy chiếc nhẫn còn lại trong hộp ra, trân trọng mà đeo lên tay giúp Ngụy Dĩ Thần.
Chiếc nhẫn nằm gọn trên ngón áp út của Ngụy tiên sinh, Chử Tinh vẫn không buông tay ra, cúi đầu hạ xuống bàn tay ấy một nụ hôn.
Ngụy Dĩ Thần hơi run rẩy, quà sinh nhật anh chuẩn bị lâu như vậy vẫn kém xa một nụ hôn mà Chử Tinh ban cho mình.
Phòng tuyến của Ngụy Dĩ Thần tan vỡ trong nháy mắt.
Trao nhẫn xong rồi, Ngụy Dĩ Thần lấy tờ hiệp ước đã ký hồi kết hôn ra, thẳng tay xé toạc: “Em có bằng lòng ký với anh một hiệp ước mới không?”
Chử Tinh nhìn tới ngây người, muốn nói chỉ cần được ở bên cạnh Ngụy tiên sinh thì hiệp ước gì đó không quan trọng chút nào.
Ngụy Dĩ Thần đã lấy ra một tờ hiệp nghị mới rồi.
Anh chậm rãi đọc lên những lợi ích mà Chử Tinh có được sau khi kết hôn. Đọc tới cuối hiệp ước, Ngụy Dĩ Thần thì thầm: “Làm cuộc trao đổi này, Chử tiên sinh nhất định phải ở bên cạnh Ngụy Dĩ Thần cả đời.”
Nước mắt vừa mới ngừng lại của Chử Tinh lại thi nhau rơi xuống, tay cầm bút run không tưởng nổi, làm Ngụy Dĩ Thần cảm thấy cậu sắp sụp đổ mất.
Qua một lúc sau, Chử Tinh bỗng nhiên không còn run rẩy nữa, cậu gạch bỏ toàn bộ phần lợi ích bên trên, ký tên xuống cạnh câu cuối cùng.
Ngụy Dĩ Thần cầm tờ hiệp nghị đã bị gạch xóa lung tung lên xem, nhìn thấy Chử Tinh chỉ đáp lại một chữ ở câu cuối cùng.
Làm cuộc trao đổi này, Chử tiên sinh nhất định phải ở bên cạnh Ngụy Dĩ Thần cả đời.
Được.
Trái tim anh lập tức mềm nhũn.
Ở vườn hoa nhỏ, Chử Tinh nói cảm ơn vận mệnh đã cho cậu gặp được Ngụy Dĩ Thần. Nhưng giờ phút này, Ngụy Dĩ Thần sâu sắc cảm nhận được, người phải cảm ơn vận mệnh là anh mới đúng.
Anh phải may mắn tới mức nào mới gặp được một người tốt như bạn nhỏ chứ.
Ngụy Dĩ Thần không tranh cãi việc Chử Tinh gạch xóa những mục bên trên, cũng đặt bút ký tên mình xuống cuối cùng giống cậu.
Bất kể là có hiệp nghị này hay không, anh vẫn sẽ cho Chử Tinh toàn bộ.
Cầu hôn xong thì bận đến chuyện đính hôn, đính hôn xong sẽ bắt đầu chuẩn bị hôn lễ.
Lần đầu tiên Chử Tinh đứng trên đài tổ chức hôn lễ, cảm thấy vừa hồi hộp vừa kích động.
Cậu cũng không phải là người hay để ý nghi lễ này nọ, nhưng Ngụy Dĩ Thần nói nhất định sẽ bổ sung lại đầy đủ những thiếu sót trong hôn nhân trước kia của bọn họ. Mặc dù phải xử lý chuyện Hà thị bận gần chết nhưng Ngụy tiên sinh vẫn sắp xếp thỏa đáng chuyện hôn lễ và công việc.
Chủ tịch Ngụy thị kết hôn gây chấn động không hề nhỏ.
Mọi người đều biết Ngụy Dĩ Thần là quý ông đã kết hôn, nhưng cũng không biết vị được Ngụy tiên sinh giấu kĩ trong nhà là vị nào. Ngụy Dĩ Thần chỉ liên lạc với năm công ty truyền thông để đưa tin trực tiếp toàn bộ quá trình diễn ra hôn lễ, nhưng như vậy cũng đủ chiêu cáo toàn thế giới là anh muốn kết hôn rồi.
Khách khứa tới dự đều là những nhân vật có máu mặt trong giới, Chử Tinh hiểu ý của Ngụy Dĩ Thần: Muốn cho cả thế giới biết Chử Tinh là người quan trọng nhất, là người không thể thay thế nhất trong lòng Ngụy Dĩ Thần.
Chử Tinh cười nhìn Ngụy tiên sinh cực kỳ tích cực, kỳ nghiêm túc trên phương diện này.
Từ Ngôn Ngôn sống chết muốn cầm hộp nhẫn chứng kiến thời khắc thiêng liêng tiến vào lễ đường của bạn thân từ nhỏ của mình.
Chử Tinh nhìn thẳng Ngụy tiên sinh, nhẫn trên tay dưới ánh mặt trời lóe sáng lên lấp lánh. Từ Ngôn Ngôn nghe thấy cậu nhẹ giọng nói: “Ngụy tiên sinh, em thật sự vô cùng yêu ngài.”
Cậu lại dùng tôn xưng, nhưng lần này Ngụy Dĩ Thần không sửa lại nữa.
Bất luận là Ngụy Dĩ Thần hay Ngụy tiên sinh, người mà Chử Tinh tỏ tình từ đầu tới cuối vẫn là anh.
Ngụy Dĩ Thần cười cúi đầu: “Vậy anh có thể hôn em một cái được không?”
Người dẫn chương trình vừa mới nói “Chồng chồng hôn nhau”, Chử Tinh lập tức kiễng chân hôn lên môi Ngụy Dĩ Thần.
Tất cả những lời âu yếm chưa nói hết đều đọng lại trong nụ hôn dịu dàng này.
Mặc dù không phải là hôn lễ của mình nhưng Từ Ngôn Ngôn cũng lệ nóng doanh tròng.
Hôn xong, Ngụy Dĩ Thần ôm lấy Chử Tinh: “Sau này em sẽ là của anh.”
Chử Tinh đáp bên tai anh: “Sau này anh cũng là của em.”
Sau này có gặp núi cao sông lớn, sao trời biển rộng cũng có em ở bên cạnh làm bạn.
Năm tháng hãy còn dài, đời này chẳng hối tiếc.
Hết chương 21