Sao Trời Lấp Lánh

Chương 3: Thỏ




Đêm đó, từ hai giờ cho đến rạng sáng, Bạch Lãng nhận ba cuộc điện thoại, một của anh và hai cuộc của mẹ.

Đều kể lể ngân hàng tư nhân hung hãn ra sao, Bạch Lễ và hai ông bà lo lắng sợ hãi thế nào. Về những cuộc điện thoại không tiếng nói giữa đêm và những lần ra ngoài mua thức ăn bị kẻ lạ mặt theo dõi, đã mấy đêm liền họ không thể ngủ yên. Và với sự nghiệp và hình tượng của Bạch Lãng, hẳn chỉ cần đến ngân hàng vào sáng mai vay năm triệu tiền mặt cho Bạch Lễ là có thể cứu cả nhà?

Bạch Lãng gục đầu nghe điện thoại và miên man nghĩ về kiếp trước.

Bạch Lễ vẫn tiếp tục vay nóng đầu tư nhiều lần sau đó, cũng buộc anh phải hỗ trợ trả cho mình. Qua lần này Bạch Lễ đã nhận ra, hắn nợ, Bạch Lãng cũng chẳng hay ho, nên nhất định cậu em này sẽ giúp mình, và vậy là hắn cứ mạnh dạn mà làm thôi.

Cho đến tám năm sau, khi đã dùng rất nhiều tiền mua được kinh nghiệm, đủ cho Bạch Lễ mở được hai cửa hàng tại thành phố T, coi như có sự nghiệp và chút ít danh tiếng. Thì scandal Bạch Lãng là đồng tính bị lộ ra, Bạch Lễ và cha mẹ đã thẳng thừng tuyên bố trên mạng rằng nhà họ không dạy dỗ được đứa con/em này, cũng lên tiếng ‘Xin lỗi’ toàn thể công chúng, đồng thời đoạn tuyệt quan hệ với anh.

Tuyên bố này được các công ty truyền thông và báo đài tích cực tô vẽ và lan truyền. Trong khi tính xác thực của tin đồn vẫn còn là dấu hỏi với tất cả mọi người, thì khi gia đình tích cực phủi sạch quan hệ và đoạn tuyệt như thế, hẳn bản thân Bạch Lãng cũng phải có vấn đề. Vậy là lời đồn vốn chẳng có chứng cứ xác thực nghiễm nhiên thành sự thật. Với Bạch Lãng đang khốn khổ đối phó khi đó thì hành động thanh minh của Bạch Lễ và cha mẹ chẳng khác nào đâm một nhát đao vào lưng anh.

Chẳng qua khi đó Bạch Lãng vẫn cảm thấy có lỗi với cha mẹ mình. Anh biết, hai ông bà sinh ra ở vùng quê lạc hậu, tư tưởng còn rất bảo thủ. Đồng tính luyến ái trong quan niệm của họ là một loại bệnh, một thứ ghê tởm. Khi anh comeout về tính hướng của mình, những lời lẽ cha mẹ chỉ trích anh còn khó nghe hơn lời tuyên bố ra ngoài rất nhiều.

Lòng người là thịt, bị cắt vẫn sẽ đau.

Cả cuộc đời là con ngoan, em tốt, cuối cùng chỉ đổi lấy sự vứt bỏ vậy thôi.

Lý trí hiểu được, nhưng anh không muốn phải nếm lại một lần.

Nhất là Bạch Lễ, Bạch Lãng nghĩ nếu anh còn để Bạch Lễ chèn ép mình nữa thì thà anh tự tử luôn cho rồi.

Trò chuyện lâu, di động đã nóng, Bạch Lãng ngừng mấy giây, quyết định bấm một dãy số.

Kiếp trước, anh chưa bao giờ chủ động gọi số này.

Vậy mà vẫn lưu nó trong điện thoại.

“Túttt – Túttt – Túttt -” – cuộc gọi được bắt, “Ai đấy?” – đầu dây bên kia là một giọng nói ngái ngủ pha lẫn bực dọc, hẳn còn chưa mở mắt.

“Là tôi, Bạch Lãng.” – Bạch Lãng nhìn đồng hồ, 4:30 sáng, ngày 23 tháng 8 năm 20xx.

“Cừu tiên sinh có tiện nói chuyện không?”

***

“Hẹn chiều nay không được hả? Anh muốn đi đâu?”

Trong điện thoại vang tiếng thều thào trẻ tuổi, là trợ lý Tiểu Dương của Bạch Lãng, Dương Quốc Trung.

Trước đây Bạch Lãng từng khen Dương Quốc Trung là một trợ lý tận tâm và trung thành. Giúp anh tranh thủ một chút phúc lợi tại phim trường dù chỉ là quyền lựa chọn phục vụ, hay dùng vô số clone giúp anh bác bỏ tin đồn trên mạng. Bạch Lãng từng rất chân thành và không hề phòng bị trước cậu ta.

Nhưng sau vụ bê bối lộ clip trên du thuyền, Tiểu Dương đột nhiên bị đổi thành Nhị Hồng, tên thật là Hồng Hồng, thì khi đó Bạch Lãng mới biết, ngoài làm trợ lý, Tiểu Dương còn kiêm thêm nghề gián điệp bán thông tin nghệ sĩ.

Rõ là khuôn mặt thân thiết, nhiệt tình và luôn vui vẻ, năng động chạy khắp phim trường, thực chất lại là kẻ đóng vai trợ lý theo dõi sít sao mọi hoạt động của nghệ sĩ để có thể tiếp xúc với các thông tin tư mật qua các cuộc tán gẫu và bán ra ngoài. Cũng đến khi đó Bạch Lãng mới tỉnh ngộ, tại sao việc Bạch Lễ nợ nần lại bị phanh phui, có lẽ cũng chính vì Tiểu Dương ở bên cạnh nghe được lời cầu cứu và gào thét của Bạch Lễ trong điện thoại mấy ngày liền.

Dù sao ngân hàng tư nhân cũng rất bí mật trong các khoản nợ. Họ biết Bạch Lễ có thể cầu cứu Bạch Lãng, thông tin bị rò rỉ có thể ảnh hưởng lớn đến anh và họ thì không dại gì để lộ thông tin phá hỏng sự nghiệp và tiền bạc của Bạch Lãng.

Ban đầu Bạch Lãng từng nghi ngờ là do Cừu Tiềm giở trò. Bởi khi không thể không mở miệng vay tiền công ty giúp Bạch Lễ trả nợ, anh đã nhận được cuộc gọi của Cừu Tiềm hỏi anh có câu trả lời nào khác về lời đề nghị bao dưỡng không. Mặc dù sau này nghĩ lại, hẳn khi đó Cừu Tiềm chỉ nổi hứng nhất thời, nhưng cũng chính vì vậy mà đời này anh mới dám gọi cho gã.

Đối mặt với câu hỏi của Tiểu Dương, Bạch Lãng bâng quơ đáp, “Đi gặp ông chủ có chút việc.”

“Ông chủ!? Ông chủ Cừu á!?” – tiếng trong di động vút lên, “Có chuyện gì vậy anh!? Có vai diễn mới hay gì đấy? Trời anh phải cho em biết chứ! Ok, sáng sớm mai phải không? Em đi với anh! Mà ký hợp đồng ở đâu, em đưa anh đi, anh không có xe phải không?”

Bạch Lãng cười. Mười năm lăn lộn đủ để anh hiểu những kiểu thám thính qua việc hỏi địa điểm thế này, “Còn ký hợp đồng ở đâu ngoài công ty được nữa? Không ở công ty chẳng lẽ ra tiêu tiền à?”

“Vậy à,” – âm điệu của Tiểu Dương thoáng hạ xuống, “Vậy mấy giờ, cần em qua chở không?”

“Không cần, hai hôm nay không quay, em nghỉ ngơi đi. Quảng cáo thời trang chuyển sang ngày kia.”

Vì vai nam chính bận rộn không thể đến được mà bộ phim ‘Chung một mái nhà’ đang quay dở chỉ có thể chậm chạp vừa quay vừa nghỉ, đạo diễn sốt ruột đến rụng cả tóc, nhưng nhờ thế mà Bạch Lãng rảnh ra được chút ít thời gian.

“Mai cũng không ạ? Vẫn ký hợp đồng với ông chủ hả anh?” – Tiểu Dương nhanh nhạy hỏi lại.

“Mai anh về nhà một chuyến, giờ rảnh còn về được, sau này bận sợ không có thời gian.” – mấy tháng Bạch Lãng lại về nhà một lần, lý do này hết sức bình thường.

“Rồi ok anh, bàn bạc với sếp Cừu xong nhớ phải cho em biết đấy!” – Tiểu Dương chưa từ bỏ ý định, “Em chỉ mong anh có thể nhận thật nhiều vai diễn, một bước lên trời, vậy em sẽ là trợ lý của người nổi tiếng rồi, óa há há!!”

Tiếng cười sang sảng truyền qua điện thoại, Bạch Lãng đoán không biết trong đó có bao nhiêu thật tình, “Ừ, ngày kia gặp.”

“Em chào anh!”

***

Hai tiếng sau, Bạch Lãng ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế salon bằng da trâu trong phòng làm việc của Cừu Tiềm, chờ người.

‘All Entertainment’ là một công ty con thuộc tập đoàn Ân Tương, Cừu Tiềm không thường xuất hiện ở đây.

Muốn gặp Cừu Tiềm, phải hẹn trước và đến đây chờ.

Nhắc đến tập đoàn Ân Tương sau lưng Cừu Tiềm, hẳn ai cũng biết đến gia tộc họ Cừu trên Tân Đảo.

Nhắc đến Tân Đảo, mười năm trở lại đây được quy hoạch thành đặc khu casino và xuất khẩu. Trước đó thì là đại bản doanh của sòng bạc và tư thương.

Hoạt động phi pháp trên đảo diễn ra rất nghiêm trọng, hỗn loạn và gần như không thể dẹp yên. Đến một năm, chẳng biết chính phủ nghĩ gì mà đột nhiên hợp pháp hóa cho sòng bạc và thương cảng, tiện thể đường hoàng đánh thuế để chống đỡ nguồn tài nguyên không còn nhiều trên đảo.

Cừu gia nguyên là một ông lớn có thế lực khổng lồ trên đảo, khi Chính phủ hợp pháp hóa, các tổ chức phi pháp trước kia lũ lượt thay đổi theo thị trường. Sòng bạc, khách sạn hợp pháp thi nhau mở ra, tàu thuyền chịu thuế cũng mua từng chiếc từng chiếc một. Sau gần mười năm tẩy trắng, Cừu gia được xưng là tập đoàn kinh doanh lĩnh vực giải trí và vận tải biển.

Song hình thức quản lý của Cừu gia vẫn theo lối gia tộc như cũ, tầng lớp quản lý gì đó chỉ là bù nhìn, mặt ngoài là cổ đông biểu quyết lấy đa số thắng thiểu số, nhưng đằng sau thì quy tắc trò chơi vẫn chục năm như một, người đứng đầu gia tộc quyết định. Vậy nên công ty dưới danh nghĩa Cừu gia tuy khác nhau nhưng chỉ cần để cái tên tập đoàn “Ân Tương” trong câu “Ân tương cừu báo” là giới doanh nhân không ai dám xem thường.

(‘Ân tương cừu báo’ nghĩa là: ‘Lấy oán báo ân’, nhưng cũng có thể do tác giả chơi chữ ‘Cừu’ trong ‘Cừu gia’, vậy lại được hiểu là ‘Ai có ân với họ, họ sẽ báo đáp và ngược lại’)

Cừu gia phát triển tại Tân Đảo, lại tham gia vận tải biển mà thế lực lan sang cả nước ngoài và Đại Lục.

Kinh doanh trên Đại Lục, ngoài vận tải biển thì Cừu gia rất tỉnh táo trong việc chọn phát triển lĩnh vực giải trí vốn đã quen tay. Khác với Tân Đảo, pháp luật Đại Lục không cho kinh doanh sòng bạc, họ chuyển hướng mở câu lạc bộ, khách sạn và hội quán cao cấp, cũng đầu tư một số bất động sản kết hợp với ưu thế vận tải biển để kinh doanh rượu, cigar và siêu xe.

Cừu gia mới gia nhập vào giới nghệ sĩ vài năm trở lại đây và gầy dựng nên một công ty quản lý ‘All Entertainment’ không lớn không nhỏ.

Ban đầu, những người trong nghề chỉ đứng ngoài bàng quan, họ cho rằng giới nghệ sĩ sâu như vực thẳm và không phải cứ có tiền là có thể nên chuyện. Nhưng chỉ vài năm sau đó, ‘All Entertainment’ đã cho ra lò nhóm nhạc thần tượng R-RED cùng với hai ngôi sao trẻ dành được danh hiệu ‘Cúp vàng’ danh giá cho người mới, đồng thời còn ký kết hợp đồng với ngôi sao màn bạc Cừ Toàn đang phát triển ở nước ngoài. Những thành tích sáng chói này đã khiến đại đa số người trong nghề phải ngả mũ, cũng phải thừa nhận rằng khi tiềm lực kinh tế lớn đến một trình độ nào đó thì nước có sâu mấy cũng phải khô.

Còn về Cừu Tiềm, nghe nói gã là con riêng của người đứng đầu gia tộc, vốn chỉ chạy tàu bè lặt vặt và không được coi trọng, nhưng không biết vì sao mấy năm trở lại đây đột nhiên chen chân vào được trung tâm quyền lực, nghiễm nhiên có xu hướng trở thành người nối nghiệp kế tiếp. Cừu lão gia cũng giao gần một nửa số công ty và nhất là mảng vận tải biển cho một kẻ mới đầu ba như gã, khiến giá trị của Cừu Tiềm tăng vọt.

Thế nhưng bề ngoài của gã thì kém xa hình tượng sếp tổng của một công ty.

Gã có nước da ngăm do phơi nắng, mái tóc lỡ túm qua loa ra sau, áo sơ mi luôn để hở cúc đầu, cùng với chiếc vòng vàng to như sợi xích trên cổ, dù tiếp nhận công ty thì nom gã vẫn chả khác gì một gã chạy thuyền. Chẳng qua quần áo hoa hoét trên người đổi thành áo tơ tằm đắt đỏ hơn mà thôi.

Nhưng những điều đó không che lấp được dáng người cao to và rắn rỏi của gã, khuôn mặt sắc cạnh cùng khí chất riêng biệt, nên dù trông quê một cục thì gã vẫn đẹp trai một cách hoang dã. Thậm chí năm mà gã tiếp nhận công ty ‘All Entertainment’ còn từng được một tờ báo lá cải bình chọn là vị đại gia mà giới nghệ sĩ muốn bị tiềm* nhất, vừa hay trong tên gã lại có một chữ “Tiềm”. (hiểu nôm na là muốn được thằng chả bao dưỡng)

Cũng không biết có phải vì thế không mà Cừu Tiềm rất thích thú với sở thích đó.

***

Trong khoảng thời gian chờ đợi này, Bạch Lãng cảm thấy vẫn còn chút chần chừ.

Mười năm của đời trước, Bạch Lãng từng nghe về thủ đoạn của Cừu Tiềm. Nhìn như cục mịch rộng rãi, quyết đoán gọn gàng, thực chất lại mang bản tính như rắn độc. Ẩn nấp, che dấu sau đó một nhát chí mạng, làm địch thủ của gã tuyệt đối là một cơn ác mộng đáng sợ nhất.

Nếu không phải vì khoảnh khoắc cuối cùng ấy thì có lẽ Bạch Lãng vẫn chẳng bao giờ nghĩ Cừu Tiềm lại có thái độ đối xử khác biệt với mình.

Với điều kiện của Cừu Tiềm, hẳn có rất nhiều nghệ sĩ chủ động bò lên giường gã, lời từ chối của anh vốn chẳng đáng quan tâm. Bản thân anh không phải người nổi bật trong giới, mà gã cũng chẳng coi lời cự tuyệt của anh ra gì. Lúc đầu anh đã nghĩ, hẳn những lần giúp đỡ ít nhiều trong kiếp trước của Cừu Tiềm chủ yếu vẫn là để xem trò.

Nhưng những hành động của gã sau khi anh chết đã khiến anh phải nghĩ lại.

Cho dù chỉ đứng trên cương vị của một người bạn, có người đau lòng vì mình, thì dường như bao cố gắng và nhọc nhằn trên chặng đường đi tới cuối cùng cũng có người thấu hiểu. Sau sự ruồng bỏ của tất cả thì một phần thiện ý của Cừu Tiềm thôi cũng được Bạch Lãng khắc sâu vào tận đáy lòng.

Chẳng qua, Bạch Lãng của kiếp trước là một ngôi sao bình thường chưa bao giờ cúi đầu.

Lần này tự thân đưa đến cửa, Bạch Lãng cười buồn bã, liệu mọi thứ có còn giống trước kia?

Ngoài cửa có tiếng ồn ào, là của đám đông nhiệt tình hoan nghênh vị lãnh đạo chả mấy khi xuất hiện.

Mấy phút sau đó, cánh cửa bị thô lỗ đẩy ra.

Cừu Tiềm ngậm điếu thuốc, nghiêng đầu, nhìn Bạch Lãng với đôi mắt đầy hứng thú.

“Thỏ con tìm anh à?”