Sao Trời Lấp Lánh

Chương 26: Chủ đầu tư mới




Hai tuần sau, trailer đầu tiên của bộ phim ‘Kim ngọc kỳ ngoại’ chính thức được công bố trên trang chủ.

Lý Xuyên Kình được quay đặc tả trong trailer mặc trang phục của một nhà thiết kế, thước dây treo trên cổ, mắt hơi nhìn xuống, nụ cười nhạt trên môi, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt hơi nghiêng tạo nên những mảng sáng tối đối lập như những thăng trầm mãnh liệt ẩn sau nét bình yên của nhân vật. Kết hợp với tà áo sơ mi trắng buông lơi trùm lên chiếc quần âu vừa vặn bên dưới, góc độ này làm đường cổ và sống lưng anh có được độ cong mê hoặc, giữa nét nhã nhặn lại hé lộ sự gợi cảm, mang lại cảm giác lôi cuốn lạ kỳ.

Là một người theo đuổi hiệu quả thị giác, Chu Khoan tài tình tạo nên những mảng tương phản tinh vi, nó cũng trở thành phong cách cá nhân rất riêng biệt của ông trong mười năm tới. Đương nhiên, hình tượng Bạch Lãng dưới máy quay của ông cũng khác hẳn trước kia.

Ngay khi được công bố, trailer đã tạo nên một đợt sóng bình luận nóng bỏng, đại đa số fan đều bị choáng ngợp, cũng có một số ít lấy làm tiếc nuối vì đã đánh mất nét tươi trẻ vốn có của Bạch Lãng. May mắn là người thích vẫn chiếm số đông và Bạch Lãng không khỏi đoán có lẽ đó là nhờ phần nào hiệu quả thay đổi ấn tượng từ quảng cáo của UNI, nếu không, sau khi đóng bộ phim ‘Chung một mái nhà’ trong kiếp trước, quá trình chuyển đổi hình tượng nhân vật của anh gặp phải rất nhiều trắc trở.

Nhưng anh quên mất một điều, sau khi sống lại, dù trong cơ thể trẻ trung, nhưng ngay trong hành vi cử chi anh bộc lộ đã không còn sự ngây ngô của cái tuổi 24 nữa. Dù là chụp ảnh hay đi sự kiện, thì ấn tượng mà anh để lại trong mắt mọi người vẫn là một Bạch Lãng ôn hòa và chín chắn.

Có lẽ chính Phương Hoa cũng bị ảnh hưởng mà khi tổ chức fanclub hay quảng bá cũng đều đánh vào khí chất ôn hòa nho nhã và trưởng thành sẵn có này của anh, điều đó mang lại tác dụng rất lớn trong việc cân bằng lại ấn tượng quá sâu mà anh để lại từ bộ phim ‘Chung một mái nhà’.

Tháng ba, ‘Kim ngọc kỳ ngoại’ đã quay được 2/3 chặng đường, tốc độ khá là nhanh chóng. Việc thiếu hụt kinh phí quay phim mà anh luôn cẩn thận theo dõi cũng chưa thấy xuất hiện dấu hiệu. Ngược lại, một người không giấu được tâm sự như Chu Khoan còn tỏ ra phấn chấn lạ kỳ.

Bạch Lãng cảnh giác, nhân một buổi nghỉ giải lao trưa, anh cẩn thận hỏi thăm.

“Dạo gần đây hình như đại diễn Chu rất hăng hái nhé, có chuyện vui gì phải không?”

Hôm ấy, Chu Khoan và Khuyết Kỳ Danh vây quanh Bạch Lãng tán gẫu về hộp cơm trưa thịnh soạn, Bạch Lãng dò hỏi tự nhiên như trò chuyện thông thường.

Lúc này Chu Khoan cũng đã rất thân với Bạch Lãng, tỉnh queo gắp liền ba miếng thịt cuốn măng, bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm, “Đúng là có chuyện vui, ha ha, trước Tết tôi vẫn còn lo ngay ngáy, không ngờ đang buồn ngủ có người đưa gối đầu, tôi với lão Triệu tự dưng vớ được cái chuyện này đúng là mừng hơn vớ được vàng.”

Lão Triệu trong miệng Chu Khoan chính là Triệu Kinh Tuyên – giám đốc công ty dệt đã mời Chu Khoan về nước quay phim.

Bạch Lãng lập tức ngừng đũa. Nhắc đến lão Triệu thì trăm phần trăm liên quan đến tài chính của bộ phim.

Không ngờ mới tiện mồm hỏi đã đụng trúng vấn đề, chẳng lẽ đã có gì đó xảy ra?

Khuyết Kỳ Danh nghe vậy cũng tò mò, cười hỏi: “Đạo diễn Chu bật mí cho chúng tôi vui với.”

Khuôn mặt tròn của Chu Khoan cười đến nỗi hai mắt dính chặt vào nhau như sợi chỉ, đắc chỉ bảo: “Giờ nói cũng không sao, đằng nào mọi chuyện cũng đã chắc chắn rồi, không sợ, cũng không lo ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người.”

“Ảnh hưởng tâm trạng mọi người?” – Bạch Lãng giật thon thót, hỏi tới tấp bất chấp bị nghi ngờ, “Chẳng lẽ kinh phí của bộ phim có vấn đề gì ư?”

Quả nhiên, Chu Khoan tỏ ra rất ngạc nhiên, “Cậu tinh quá, vậy mà đoán trúng phóc. Hay cậu nghe được phong thanh tin tức gì rồi?”

Khuyết Kỳ Danh cũng lấy làm kinh ngạc, vẻ mặt nghiêm túc hẳn, “Nếu tình hình tài chính có vấn đề thật, đạo diễn Chu cũng nên nói cặn kẽ cho chúng tôi biết.”

Với bề dày kinh nghiệm của Khuyết Kỳ Danh, ông biết điều lo lắng nhất với những bộ phim được đầu tư bởi chủ doanh nghiệp ngoài nghề chính là vấn đề duy trì kinh phí.

Dù sao, nếu chủ đầu tư không có dày dặn kinh nghiệm, đội ngũ quay phim cũng không biết điều tiết tốt, sẽ rất dễ xảy ra tình trạng bị bội chi, mà phần kinh phí bị thiếu này lại không thể không bổ sung vào, nhưng tìm kiếm nhà đầu tư mới không phải chuyện dễ, dù sao bộ phim cũng đã quay được một nửa, nội dung chi tiết đã được định hình, rất khó để điều chỉnh theo yêu cầu của nhà đầu tư mới nếu có, nói chung kêu gọi đầu tư là rất khó. Nếu không thể vay được tiền tiếp tục duy trì thì bộ phim có khả năng rất cao sẽ phải dừng ngang xương.

Vì được Chu Khoan tính toán rất chi li nên tình hình vẫn khả quan, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên ông về nước quay phim, những vấn đề phát sinh liên quan như chi phí thuê hậu trường, trang thiết bị hay trang trí, hậu cần, mọi thứ đều là lần đầu tiên hợp tác, vô hình trung cũng tiêu pha rất nhiều.

Chu Khoan thấy cả hai đều tỏ ra nghiêm trọng thì ảo não không thôi, vừa vỗ miệng mình vừa bảo, “Haizz, bà vợ tôi cứ mắng tôi hay huỵch toẹt, quả cấm có sai.” – rồi ông choài người ra thì thào, “Hai người đừng để lộ ra nhé, tuy chả có việc gì đâu nhưng ảnh hưởng đến mọi người cũng không tốt.”

Bạch Lãng lập tức thề thốt, “Đương nhiên không rồi. Nhưng nếu tôi có thể giúp được gì, xin đạo diễn Chu cứ nói.”

Chu Khoan không cảm nhận được sự sốt ruột thực sự của anh, còn vỗ ngực đảm bảo, “Cậu yên tâm, đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên của cậu, cũng là đầu tiên của tôi. Cậu với lão Khuyết còn hiểu rõ những yêu cầu tôi muốn nói mà không biết diễn tả thế nào, đó đã là sự trợ giúp rất to lớn rồi. Bằng mọi giá, tôi cũng nhất quyết phải quay bộ phim này ra tr…”

“Vậy tình hình mà đạo diễn Chu nhắc đến là?” – Bạch Lãng sốt ruột đến nỗi cướp cả lời của Chu Khoan.

“À, cái này thì phải nhắc đến nhà lão Triệu. Nhà lão ta có mấy cái xưởng để cho một người họ hàng quản lý. Tết vừa rồi cả nhà đoàn viên thì không thấy người đó về, tìm cũng không thấy, sau Tết đến công ty mới phát hiện hắn ta đã cuỗm sạch tiền hàng với tiền lương cho công nhân viên của nhà máy bỏ trốn. Một quả bốn, năm triệu lận, chưa kể các khoản dự thu, lão ta lo sốt vó, người nhà lại không cho báo công an. Nhưng việc đã xảy ra, các nhà máy vẫn cần phải có vốn để xoay vòng đầu tư, nên thực tế ý của người nhà lão là muốn cắt nguồn đầu tư bên chúng ta.”

“Thế kết quả thế nào?” – Bạch Lãng vừa hỏi vừa nhẩm tính xem rốt cuộc anh có thể giúp đỡ được bao nhiêu.

Bộ truyện được lên giá sách vào tháng 11 năm ngoái, đến giờ đã được hơn bốn tháng. Gần đây anh có lên diễn đàn nước ngoài tham khảo, quý đầu tiên đúng vào dịp nghỉ lễ Giáng sinh nên gần như bùng nổ số lượng tiêu thụ. Nếu giờ bán luôn bản quyền, tuy sẽ mất hẳn tổng doanh thu có thể lên đến mấy chục triệu mà bộ sách tích lũy được vào mấy năm tới, nhưng bản quyền đầy đủ mua mất 1,5 – 2 triệu giờ vẫn có thể bán được khoảng 3 – 4 triệu.

Thế nhưng chẳng ngờ lại thấy Chu Khoan hồ hởi đáp, “Đúng lúc khó khăn thì đột nhiên có người tìm lão Triệu hỏi có được góp vốn đầu tư bộ phim này không. Thời gian quá trùng hợp đến tôi cũng giật mình. Thậm chí, đối phương cũng chả có yêu cầu chỉnh sửa kịch bản, chỉ bảo có xem ảnh hôm khởi động máy với đề tài và trailer bộ phim thì rất thích thôi.”

Bạch Lãng cũng ngạc nhiên thật sự, chiều hướng phát triển khác hẳn kiếp trước, chẳng lẽ đây là mở đầu của hiệu ứng bươm bướm, “Đã xác định góp vốn chưa? Liệu có giở trò gì không?”

“Ầy ha ha, cậu còn căng thẳng hơn tôi đấy,” – Chu Khoan vỗ mạnh lên vai anh, “Không vấn đề, hợp đồng ký rồi, đối phương cũng ứng luôn cho chúng ta nửa tiền. Vấn đề coi như được bổ cứu. Thậm chí đối phương còn dự toán nhiều hơn hẳn số tiền lão Triệu dự định ban đầu. Sau này chúng ta không phải lo không có kinh phí quảng cáo rồi, ha ha ha.” – quả nhiên là cái nết ham vui quên hình tượng, tiếng cười của ông phá lên quên cả giữ ý tứ.

“Có chuyện tốt thế ư?” – Bạch Lãng nhíu mày.

Khuyết Kỳ Danh ngồi bên không đa nghi như Bạch Lãng, dù sao một bộ phim đi tìm nhà đầu tư cũng là chuyện rất thông thường. Chẳng qua giữa đường tìm được nhà đầu tư mới thì khó khăn hơn mà thôi. Nên Khuyết Kỳ Danh cũng nhẹ lòng, cười hỏi, “Vậy thì coi như chúng ta thêm một người chủ mới rồi, có thể tiết lộ là ai không?”

“Nói ra chỉ sợ mấy người giật nảy thôi,” – Chu Khoan khua khua đôi đũa để cường điệu, “Người chủ mới của chúng ta, chính là Hồng gia nổi tiếng nhất nhì kia.”

Nghe đến đây, quả thật đã khiến Bạch Lãng giật nảy.

***

Trở về nhà sau buổi đóng phim, Bạch Lãng chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Ngoài lý do lịch trình quay quá mức chặt chẽ của Chu Khoan thì còn tin tức nghe được vào buổi trưa làm anh phải nhức đầu.

Vì anh không tin Hồng gia, không tin việc Hồng Ngụ nhúng tay chỉ đơn thuần là trùng hợp.

Sau khi nghe Cừu Tiềm kể về mối quan hệ phức tạp giữa Hồng Ngụ và Cừ Toàn, với thế lực của mình, chắc chắn ông ta rất rõ hướng đi của Cừ Toàn. Đồng nghĩa ông ta cũng biết rằng nếu Cừ Toàn muốn ra đi, nhất định phải có sự trợ giúp của Cừu Tiềm. Vậy nên trong cuộc xã giao ở bữa tiệc mừng thọ Dung gia hôm trước, Hồng Ngụ cố ý nhằm vào Cừ Toàn và Cừu Tiềm, dường như ông ta rất nhạy cảm với mối quan hệ của hai người họ.

Nhưng mục đích Hồng Ngụ nhúng tay vào ‘Kim ngọc kỳ ngoại’ là gì?

Trong bữa tiệc mừng thọ Dung gia, Cừu Tiềm tỏ thái độ đủ để người khác biết quan hệ của anh và gã, dù là yêu thật hay chỉ giới hạn trên giao dịch thì giờ anh cũng đã là người của Cừu Tiềm. Nếu giờ Hồng Ngụ ra tay với ‘Kim ngọc kỳ ngoại’ thì lý do lớn nhất anh có thể nghĩ đến chính là Hồng Ngụ muốn chèn ép anh, nhưng để cảnh cáo Cừu Tiềm ư? Hay muốn lấy nó làm điều kiện để trao đổi với Cừu Tiềm?

Dù là loại nào thì có vẻ như anh cũng đã bị cuốn vào giữa Hồng Ngụ, Cừ Toàn và Cừu Tiềm.

Nghĩ thôi đã làm Bạch Lãng phải cười khổ. Cũng cười khổ anh quá lạc quan với việc sống lại này.

Dù có được sống lại đi chăng nữa thì vẫn còn rất nhiều việc phát sinh không theo chiều hướng anh mong muốn. Giống như anh cố gắng tiếp cận Chu Khoan nhưng vẫn không thể giúp Triệu Kinh Tuyên. Thậm chí, nếu đúng như những gì anh dự đoán, thì có lẽ dù bộ phim có được quay trọn vẹn cũng chỉ sợ sẽ gặp phải trở ngại nào đó mà không thể công chiếu, khó sinh như kiếp trước…

Cảm giác bao công sức của mình trở thành công cốc làm anh cảm thấy thật mệt mỏi.

Nên vừa về đến nhà, Bạch Lãng nằm vật ra ghế chả buồn nhúc nhích.

Cho đến khi có tiếng mở cửa, anh nhổm dậy nhìn, là Tiểu Lý đón Tiểu Hải tan học về nhà.

Cửa mở, Tiểu Lý gật đầu với anh, để Tiểu Hải vào trong nhà rồi ra về. Khi có anh và Cừu Tiềm ở nhà, rất ít khi Tiểu Lý nán lại lâu.

Tiểu Hải vừa vào nhà đã thấy Bạch Lãng hiếm hoi lắm mới về sớm, nhóc tỳ sáng mắt, đá phăng giày, cặp cũng quên cởi, chạy ào vào Bạch Lãng.

“Chú A Bạch ~ chú đã về ~” – nhóc con ôm chân anh, ngửa cổ cười khanh khách.

“Ừ chú về rồi,” – nụ cười ngây thơ làm anh cũng phải cười theo.

Anh giúp nhóc con cởi cặp rồi bế bổng lên ngồi trên bụng mình.

Nhiệt độ trẻ con cao như lò sưởi, hong khô đi bao nhiêu nỗi niềm đè nặng trong lòng.

Tiểu Hải sướng rơn dụi dụi đầu vào lòng anh như đang ôm gối thỏ trắng của mình.

“Chú chú, A Bạch, hôm nay cô giáo hỏi con một vấn đề nhé.”

“Vấn đề gì?”

“Cô hỏi con thích ai nhứt trong nhà, con bảo con thích ba ba với A Bạch nhứt!”

Bạch Lãng cười, “Cám ơn con.”

“Sau đó cô lại hỏi, A Bạch là ai?”

“Thế con trả lời cô sao,” – anh cười, phối hợp với nhóc tỳ.

“Con bảo rằng, A Bạch là A Bạch,” – nhóc con trợn tròn mắt kể lại, “A Bạch không phải là Giang Tân Trình nữa, chỉ là A Bạch của nhà mình thôi!”

“Chà,” – anh nhướn mày, “Cô nghe xong bảo sao con?”

“Cô bảo cô không hiểu, hỏi chú ở nhà làm gì.”

“Thế chú ở nhà làm gì?” – anh chớp mắt hỏi.

“Chú nấu cơm nè, làm bánh bao thỏ rất ngon, còn ôm ôm hôn hôn con, còn giúp con làm bài tập, à ngủ với ba ba nữa!”

Nhóc con trả lời rất tự tin.

Nụ cười đứng hình trên khuôn mặt anh, “Chúng ta đã hứa sẽ giữ bí mật rồi mà?”

“Vâng,” – Tiểu Hải nhiệt tình gật đầu, “Con đâu có nói cởi truồng ngủ đâu.”

Bạch Lãng cảm thấy hụt hơi, “… cám ơn con.”

Nhưng nhóc tỳ chẳng đợi anh nói hết đã hưng phấn ngoáy ngó như con đông tây, “Sau đó Trần Chân Chân bảo, má nhỏ cũng làm như vậy!”

Bạch Lãng còn chưa kịp hỏi Trần Chân Chân là ai đã thấy Tiểu Hải thẹn thùng hỏi,

“Chú ~ chú là má con nhờ.”