Sao Trời Lấp Lánh

Chương 10: Chè đậu xanh




***

Diện mạo của Khang Kiện không thực sự phù hợp với tiêu chuẩn điển trai phổ biến.

Đương nhiên hắn ta có chiều cao và sống mũi thẳng, nhưng mắt nhỏ và một mí, cằm vuông hơi nhô ra và xương gò má thì quá cao. Nên thời trẻ không nổi bật trong hằng hà các nam nghệ sĩ bảnh bao anh tuấn, thế nhưng khi có tuổi thì khuôn mặt đó lại khá thích hợp phát triển theo hướng đàn ông trưởng thành chín chắn, qua một số vai diễn đắp nặn nên hình tượng ‘bề ngoài cợt nhả nội tâm thâm tình’ đã giúp hắn giành điểm cao trong mắt cánh chị em.

Thời gian này trong kiếp trước, quan hệ giữa anh và Khang Kiện chỉ đơn thuần là bạn bè, là Khang Kiện chủ động liên lạc cho anh, không phải bằng những cuộc điện thoại tâm sự, mà là những món quà vặt mang đến tán gẫu.

Sau đó vì dính phải scandal nợ nần, Khang Kiện không còn giữ liên lạc với anh nhiều, trong khi đó thì hắn ta lại được rất nhiều người biết đến qua bộ phim đầu tiên công chiếu và quảng cáo của UNI. Khi đó anh chỉ cho rằng Khang Kiện ít liên lạc vì bận công việc.

Cho đến mấy năm sau, khi nổi tiếng lần thứ hai nhờ chương trình thực tế ‘Mời ai ăn tối’, mối liên hệ giữa anh và hắn mới được nối lại. Mặc dù khi đó hắn ta vẫn chỉ là diễn viên hạng hai, nhưng do đóng vai chính hoặc phụ quan trọng trong vài ba bộ phim truyền hình, nên danh tiếng cũng ngang với Bạch Lãng bấy giờ.

Hắn cũng không quên thường xuyên thể hiện tình bạn keo sơn giữa hai người với công chúng, tỏ rõ thái độ hai người đi hai con đường khác nhau nên không có sự cạnh tranh và kèn cựa, ngẫu nhiên cùng đi siêu thị tạo vài đề tài cho báo chí, tiện thể xây dựng ấn tượng đôi bạn thân thiết trong mắt fan.

Và đây mới là khởi đầu cho sự biến đổi trong mối quan hệ giữa hai người.

Đương nhiên người chủ động vẫn là Khang Kiện.

Khang Kiện là người song tính luyến ái, yêu được cả nam và nữ. Theo như giãi bày thì hắn thích nam nhiều hơn, nhưng vì tính chất công việc mà rất khó để gặp được người tâm đầu ý hợp.

Bạch Lãng thì sáng sủa, tính cách ôn hòa không tị nạnh lại biết quan tâm săn sóc, quen biết một thời gian làm hắn bị rung động thực sự. Nhưng vì tương lai và sự nghiệp, hắn đã gạt bỏ suy nghĩ đó khi thấy Bạch Lãng bị dính scandal. Mãi đến khi thấy anh nổi tiếng lần thứ hai, trái tim hắn lại bắt đầu rục rịch. Lần nối lại quan hệ này chủ yếu là để thăm dò tính cách Bạch Lãng và quả nhiên không ngoài kỳ vọng, tính cách bình tĩnh trước mọi cơn sóng gió thay vì oán trách trời đất của anh làm hắn rất hài lòng, sau vài lần mập mờ thử và phát hiện anh không quá bài xích đồng tính luyến ái, hắn đã lợi dụng một lần say rượu để ‘tấn công’ anh.

Đương nhiên sau đó hắn đã mất kha khá công sức để trấn an một Bạch Lãng đang vô cùng hoảng loạn.

Hắn tha thiết thổ lộ tình yêu nồng nàn lại cay đắng thầm lặng dành cho anh, và chẳng may bị bộc phá khi không thể kiểm soát nổi.

Hắn đã diễn rất tròn vai nam chính đau khổ vì tình thường xuất hiện trong các chương trình phim truyền hình buổi tối. Và phải thừa nhận rằng, kế hoạch của hắn đã thành công. Với một người cô đơn và thiếu thốn tình cảm như Bạch Lãng, thì sự chuyển hóa từ một người bạn tri kỷ trở thành người yêu là điều dễ dàng được chấp nhận và tha thứ nhất. Dù sao với hoàn cảnh nợ nần nặng trĩu trên đôi vai và việc Bạch Lễ hay vòi tiền anh lúc bấy giờ, có thể yêu đương quả là một thứ vô cùng xa xỉ.

Thế nhưng biết đâu rằng lời thề sắc son ấy chẳng duy trì được đến ba năm.

Ba năm chân tình chỉ đổi lấy một lần phản bội.

Bởi vậy nên khi sống lại, trong di động của anh luôn có những cuộc gọi nhỡ liên tục của Khang Kiện, ở kiếp trước không phải chuyện gì lạ lùng, việc anh không bắt máy cũng không gọi lại mới là bất thường.

Nhưng anh đã quyết tâm không dính dáng gì đến hắn.

Dù giữ mối quan hệ chỉ ở mức ‘bạn bè’ như kiếp trước có thể sẽ thay đổi hoàn toàn dự định của anh trong kiếp này, nhưng một khi đã biết cảm giác phản bội là thế nào và bản thân đã hận thù ra sao, thì anh không muốn mình trở thành loại người như thế nữa. Trên hết là anh càng sợ bản thân sẽ để lộ sự căm ghét cũng như thù hận khi đứng trước hắn mà chẳng tài nào che dấu được.

Ngẫm lại thì lần cuối cùng anh gặp hắn, hắn còn nắm tay anh.

Nói rằng dù thế gian có thay đổi, chúng ta vẫn mãi bên nhau.

Và hiện giờ, khi thấy Khang Kiện đứng trước mắt mình ‘lần nữa’, anh chỉ cảm thấy ruột gan lộn nháo nhào.

**

Khang Kiện cầm theo ba túi chè to đến với danh nghĩa thăm ban*.

Đối tượng thăm ban đương nhiên là vị đàn anh Ngô Thắng Ân cùng chung công ty quản lý.

Đây là việc thường xuất hiện giữa các nghệ sĩ trong cùng một công ty. Ngoài vinh hạnh cho người được thăm ban, thì người đến thăm ban cũng được lợi kha khá như gia tăng quan hệ với người trong đoàn làm phim, biết đâu một ngày nào đó được nhớ đến và giới thiệu lại có cơ hội xuất hiện thì sao.

Nên đây không phải lần đầu tiên Khang Kiện đến, sau khi chào hỏi Ngô Thắng Ân thì hắn bắt đầu phân phát chè, vì còn một số cảnh phải quay nên tiết mục giải khát nhẹ giữa giờ rất được mọi người hoan nghênh.

Bạch Lãng mỉm cười coi như chào hỏi rồi tiếp tục tán gẫu với đạo diễn Chu, giờ anh mà về phòng nghỉ chả khác nào đụng độ một mình với Khang Kiện, và anh thì chả hề muốn chút nào.

Phạm San và Ngô Thắng Ân cũng không đi, dù sao đầu đề câu chuyện mới lái về nội dung bộ phim, không diễn viên nào là không căng tai ra nghe ngóng cả. Ngay cả Vu Thiến Thiến đóng vai Trần Mỹ Du cũng đến gần, mấy người vây lấy đạo diễn Chu và giám đốc sản xuất, vừa ăn chè vừa tiếp tục câu chuyện.

“Đạo diễn Chu, anh nói thật chứ? Mọi người đi tìm người viết đó thật hả?” – Phạm San tò mò hỏi.

Ngoài mục thảo luận ra thì website của bộ phim cũng mở thêm chuyên mục ‘sáng tác fanfic’, bởi dù không mở thì một khi bộ phim nổi tiếng cũng xuất hiện đầy rẫy các fanfic trôi nổi trên mạng mà thôi. Nên cách xử lý của bộ phận tác quyền là chỉ có những tác phẩm đăng trên website chính thức mới được coi là có quyền sáng tác, đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải phù hợp với thuần phong mỹ tục và giữ nguyên hình tượng nhân vật, đồng thời họ cũng có quyền quản lý, cấm hay xóa bỏ tất cả các tác phẩm trên nếu vi phạm.

Đương nhiên, trong trường hợp gặp phải các tác phẩm trôi nổi vi phạm bản quyền, đoàn làm phim cũng không thừa thời gian để đi xóa bỏ từng cái một. Thế nhưng một khi chấp nhận những yêu cầu của đoàn làm phim, công khai đăng tác phẩm ở mục ‘thảo luận’ và ‘sáng tác fanfic’ thì hoặc ít hoặc nhiều cũng ‘tác động’đến nội dung bộ phim, vì thế mà thu hút được rất nhiều tác giả nghiệp dư bên ngoài cũng như hâm nóng bộ phim. Sau 2 tháng phát sóng, tính cách của bốn nhân vật dần được hoàn thiện, các tác phẩm fanfic cũng có cơ hội mà bắt đầu mọc lên như nấm.

Đạo diễn Chu thân thiết trả lời Phạm San, “Hỏi tôi làm gì, hỏi Tiểu Trần kia kìa, cậu ta hiểu mong muốn của Hứa Biên hơn tôi.”

Giám sát kịch bản Trần Đông Lý cũng không vòng vo, lau mồm bảo: “Gặp rồi, là một nữ sinh mới lớn, chứng minh thư còn để bố mẹ giữ, lần đó chúng tôi tìm đến suýt bị đánh vì tưởng lửa đảo cơ. Thật không thể tin nổi.”

Trần Đông Lý là anh chàng béo cỡ gần tạ, ăn vèo hết cốc chè mà nom vẫn còn thòm thèm.

Bạch Lãng thấy vậy bèn đẩy cốc chè mà mình không ăn sang, Trần Đông Lý khách sáo mấy câu thì nhận.

Mấy người xung quanh người bất ngờ, kẻ khinh thường. Nhóm thứ hai coi đó là trò bợ đít, đem đồ của người khác mang đến để nịnh nọt ư? Cách này hơi bị rẻ tiền đấy. Nhưng với Bạch Lãng thì chỉ đơn giản là anh không muốn động vào bất kỳ thứ gì Khang Kiện mang đến, có người chịu nhận là tốt quá rồi.

“Thế kết quả thế nào?” – vẫn là Phạm San hiếu kỳ hỏi, “Gán ghép tôi với Giang Tân Trình thật hả?”

Trần Đông Lý còn chưa đáp, Vu Thiến Thiến đã nhỏ nhẹ chen vào, “Ôi, em cảm thấy như thế thì tầm thường quá chị San ạ. Điều fan thích ở Giang Tân Trình là sự chung tình mà, giờ tự dưng đổi đối tượng có khác nào giết chết nhân vật đâu.” – trong phim cô là một nhân vật bánh bèo thực thụ, ngoài đời cũng thế.

Phạm San khó chịu lắm nhưng vẫn phải cười, “Đó là năng lực của Hứa Biên mà Thiến Thiến, em đừng có coi thường. Như chị với Lâm Toàn Hi cũng cãi nhau suốt mà còn thành couple được, thực tế thì khó chứ trong phim thì gì chẳng diễn ra được?” – chỉ với mấy câu đã chụp mũ ‘coi thường biên kịch’ lên đầu Vu Thiến Thiến.

Vu Thiến Thiến sượng cười, “Vậy ạ, là em nông cạn, chị nói phải ạ.”

“Nhưng Tân Nhã này, em nói vậy làm anh tổn thương lắm đó nghen,” – Ngô Thắng Ân gọi tên nữ chính, diễn sâu vẻ đau lòng, “Đây có khác nào em đứng núi này trông núi nọ đâu?”

Tuy quan hệ là trong phim nhưng lại ám chỉ Phạm San tham lam thấy rõ.

Phạm San biến sắc, thở dài thườn thượt, “Đó là ý fan, anh không biết chứ ngày nào fan cũng hỏi vấn đề này làm em không biết phải trả lời làm sao, chứ không em sốt ruột làm gì? Giang Tân Trình à, cố lên nha, fan gửi lời đến cậu, quan tâm cậu lắm đó.” – nhiều năm trong nghề không phải để trang trí, nghệ thuật đẩy đưa lấp lửng vẫn phải chín muồi, chẳng qua câu cuối cùng lại hất bẩn mình gây ra lên đầu Bạch Lãng. Phạm San không muốn làm mất lòng Ngô Thắng Ân, nên đẩy đổi thủ cạnh tranh là Bạch Lãng ra hứng chịu.

Trước kia có lẽ anh sẽ không hiểu, nhưng giờ thì rõ mười mươi, chỉ mỉm cười đáp, “Chị Phạm nhiệt tình chăm lo cho fan làm em hâm mộ quá. Em không hiểu cái đó, chỉ biết diễn theo kịch bản thôi.”

Câu trả lời thông minh bình tĩnh, nhưng bị ánh mắt cười của anh nhìn lại khiến Phạm San thấy chột dạ.

Trần Đông Lý xử lý xong cốc chè thứ hai thì hồn nhiên ợ hơi như không hề biết vừa có chiến tranh xảy ra trước mặt mình, “Việc này còn phải tính toán đã. Nữ sinh kia còn trẻ quá, bố mẹ rất nghiêm, bắt chuyện còn khó. Hứa Biên cũng không tha thiết, nên chưa quyết định ngay đâu.”

Nghe xong đáp án, tuy thất vọng nhưng Phạm San vẫn buộc phải bỏ qua đề tài này, đương nhiên sắc mặt của Ngô Thắng Ân chả khá khẩm hơn là bao. Bởi điều đó chứng tỏ mọi thứ còn có thể thay đổi, ngay cả Hứa Biên cũng đang nghiêm túc cân nhắc.

Khang Kiện phân phát chè xong cho tất cả mọi người, thấy nhóm thảo luận cũng tạm dừng thì nhanh nhạy tươi cười bước đến chào hỏi.

“Anh Thắng, đạo diễn Chu, anh Trần, mọi người nói gì rôm rả thế,” – Khang Kiện chào hỏi từng người một, “Đang nói chuyện gì đấy ạ? Cho em góp vui với.”

Đạo diễn Chu cười, “Đang khen chè đậu xanh cậu mua đấy, có thêm cả khoai nưa, bao ngon bao no.”

Khang Kiện mừng thầm, nhiệt tình giới thiệu, “Đúng ạ, đây chính là cửa hàng truyền thống trăm năm được giới thiệu trong chương trình ‘Ẩm thực địa phương’ lần trước. Trông thèm quá nên em tìm mua cho mọi người nếm thử, mỗi tội chỗ đó không nhận ship, phải ra tận nơi xếp hàng. May ra sớm nên vừa đến trưa là mua được.”

Vừa nói hắn vừa quen tay kéo chiếc ghế đến ngồi giữa Ngô Thắng Ân và đạo diễn Chu. Hành động tự nhiên lại đúng trung tâm ánh nhìn của mọi người, hòa mình vào trong nhóm thảo luận.

Phạm San cười nói, “Cậu có tâm quá, là tôi xếp hàng lâu quá chắc tôi bỏ luôn đấy. Sau này ai có bạn trai như cậu chắc chắn người đó hạnh phúc lắm.”

Khang Kiện ngượng nghịu cười, “Chị Phạm đừng trêu em, bạn trai chân chính phải như Lâm Toàn Hi mà anh em diễn ấy, được bao nhiêu cô gái yêu mến. Em chả lo, cứ noi gương anh thì kiểu gì cũng có bạn gái.”

Lời này vừa an toàn tuyệt đối vừa tâng bốc Ngô Thắng Ân, thế nhưng hắn đâu ngờ vì cuộc đối thoại vừa mới nãy mà phản tác dụng, Ngô Thắng Ân nghe thấy chỉ càng thấy khó chịu, mặt nhăn như đít khỉ, còn người khơi mào Phạm San thì hí hửng cười tỉm tủm không nói gì.

Khang Kiện cười mà không có ai phụ họa cũng lấy làm lạ, nhanh chóng chuyển hướng sang ‘người quen’ Bạch Lãng cầu cứu, “À A Lãng này, đây chính là chè đậu xanh của cái quán cậu bảo trong điện thoại lần trước đấy, ngon không?”

Bạch Lãng ngồi im cũng trúng đạn, Phạm San thì ngạc nhiên hỏi, “A Lãng? Ra hai cậu quen nhau hả?”