============
Kỷ Xuân Sơn ngồi vào xe soi gương chiếu hậu nhìn kỹ vết thương trên mặt mình.
Môi dưới hơi rách, nhưng Bạch Nghiên Sơ cũng không tốt hơn hắn là bao.
Lâm Nhất nói rất đúng, hôm nay quả thật hắn đã quá kích động, vốn không nên tốn nhiều miệng lưỡi với loại người như Bạch Nghiên Sơ.
Chiều nay hắn vừa kết thúc một cuộc họp tổng kết, trở lại văn phòng chưa kịp đặt tài liệu xuống đã nhận được cuộc gọi từ Lâm Thâm.
Người kia thông báo gã họ Bạch lại đến bệnh viện, nhưng anh ta đang đi công tác ở tỉnh ngoài, đành nhờ Kỷ Xuân Sơn vào bệnh viện xem tình hình giúp.
Lúc Kỷ Xuân Sơn chạy đến bệnh viện Hòa An, Bạch Nghiên Sơ đang đứng ngoài đại sảnh tầng một khu phòng bệnh, trông thấy hắn thì rất vô tư hỏi: "Lâm Nhất đang nằm ở phòng nào."
Kỷ Xuân Sơn đi lướt qua làm như không thấy, thế nhưng vẫn bị Bạch Nghiên Sơ kéo tay lại.
"Anh là ai?" Kỷ Xuân Sơn gạt tay người nọ ra.
"Tôi có chuyện phải nói với em ấy." Bạch Nghiên Sơ đuổi theo hắn.
Kỷ Xuân Sơn dừng chân đáp nhàn nhạt: "Anh ấy không có chuyện gì muốn nói với anh hết."
"Lâm Nhất nằm phòng nào?" Bạch Nghiên Sơ lại hỏi lần nữa, cứ như đoạn đối thoại vừa rồi chưa từng diễn ra.
Anh ta lẽo đẽo bám đuôi làm Kỷ Xuân Sơn không thể vào thẳng phòng bệnh, đành phải xoay người đi ra khỏi tòa nhà.
Bạch Nghiên Sơ vẫn ngoan cố đi theo ra ngoài.
Trời mưa khá lớn, Kỷ Xuân Sơn đi quá gấp nên không kịp lấy dù, hắn dừng lại trước bậc tam cấp khu phòng bệnh, nhìn Bạch Nghiên Sơ hỏi: "Anh ấy nằm trong phòng nào thì liên quan gì đến anh?"
Đây không phải lần đầu hai người nảy sinh xung đột, Bạch Nghiên Sơ đã quá quen liền hỏi lại hắn: "Tôi tìm em ấy thì liên quan gì đến cậu?"
Kỷ Xuân Sơn cúi đầu bật cười.
"Tôi lầm rồi, đúng ra có quan hệ rất lớn đến anh." Hắn ngẩng đầu, cong khóe môi ném một nụ cười khinh miệt về phía Bạch Nghiên Sơ, "Nhờ phúc của anh mà Lâm Nhất mới phải vào chỗ này lần nữa."
Bạch Nghiên Sơ kinh ngạc, sau đó cố thỏa hiệp: "Vậy cậu nói em ấy nhận điện thoại của tôi đi."
Kỷ Xuân Sơn muốn mặc kệ anh ta nhưng mãi không cắt đuôi được, bèn đội mưa quay lại bãi đỗ xe, chưa đi được mấy bước đã lại bị Bạch Nghiên Sơ kéo tay.
"Anh không nghe hiểu tiếng người à?" Người này quá lì lợm, Kỷ Xuân Sơn túm cổ áo anh ta quát lớn, "Cút ra xa một chút."
Bạch Nghiên Sơ kéo tay hắn ra, tự vuốt lại cổ áo cho mình: "Lời này chưa đến phiên cậu nói đâu."
Kỷ Xuân Sơn sầm mặt vài giây rồi cúi sát gần mặt anh ta, hạ giọng hỏi: "Anh tới đây tìm anh ấy, vợ anh có biết không?"
Bạch Nghiên Sơ vội nhìn đi nơi khác.
Anh ta cúi đầu nhìn xuống chân, thái độ đột nhiên lập lờ hẳn, lí nhí nói: "Tôi chỉ muốn nói vài câu thôi."
Giờ phút này Kỷ Xuân Sơn không áp nổi lửa giận nữa, vung nắm đấm cho anh ta một quyền.
Trước khi tình thế trở nên khó cứu vãn, các nhân viên y tế xung quanh đã kịp thời kéo hai người ra xa nhau, Kỷ Xuân Sơn lạnh mặt nhìn Bạch Nghiên Sơ đi khuất mới xoay người trở vào khu phòng bệnh.
Hôm nay cùng lắm chỉ tính là xô xát nhỏ, hồi hai mươi mấy tuổi hắn từng đánh một trận với Bạch Nghiên Sơ ác liệt hơn thế này nhiều.
Nhưng trên đường về nhà Kỷ Xuân Sơn có chút hồn vía lên mây, hắn còn chưa suy nghĩ xong nên giải thích với Thẩm Hòe Tự thế nào về vết thương xuất hiện trên mặt.
Thẩm Hòe Tự không ngốc, nói dối quá sứt sẹo ngược lại sẽ biến khéo thành vụng.
Hắn vẫn luôn không biết nên giải thích thế nào về quan hệ giữa mình và Lâm Nhất, chỉ thuận miệng đối phó qua loa mấy lần, không ngờ Thẩm Hòe Tự ở thời điểm cần nhạy cảm thì quá chậm tiêu, lúc cần chậm tiêu thì lại nhạy cảm bất ngờ, thế nên tình huống càng ngày càng trở nên phức tạp.
Nhưng hắn cũng không thể để Lâm Nhất trực tiếp gặp mặt Thẩm Hòe Tự, hiện giờ trạng thái tinh thần của người kia khó lòng khống chế, không ai dám chắc anh ta sẽ nói với Thẩm Hòe Tự những gì.
Thế nhưng Thẩm Hòe Tự cũng không để hắn phiền não thêm.
Hơn 9 giờ, Kỷ Xuân Sơn tắm xong đi ra mới thấy tin nhắn do Thẩm Hòe Tự gửi tới: [ Hôm nay em phải tăng ca, có lẽ sẽ qua đêm trên công ty, anh cứ ngủ trước đi.
]
Kỷ Xuân Sơn gọi điện thoại qua, Thẩm Hòe Tự không tiếp.
Qua vài phút Thẩm Hòe Tự lại trả lời bằng WeChat, nói mình hơi bận việc.
Kỷ Xuân Sơn suy nghĩ một lát lại nhắn tin cho Phan Thận, hỏi sếp Thẩm hôm nay ăn khuya món gì.
Mười mấy phút sau Phan Thận mới đáp: [ Vừa đặt cháo và bánh bao súp cho sếp Thẩm rồi.
]
Kỷ Xuân Sơn nhìn chằm chằm mấy tin nhắn WeChat kia thêm vài lần rồi trở về phòng ngủ thay quần áo, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
—
Ai có hứng thú muốn spoil chút xíu chuyện của Lâm mỹ nhân thì cho một cánh tay nhớ~ nín nhịn lắm nhưng mà kể nhiều quá sợ loãng truyện..