Sao Rơi

Chương 67: Chương 67





============
Thẩm Hòe Tự bị câu chế nhạo này làm nghẹn họng, đẩy hắn ra nghiến răng mắng: "Còn không phải vì vòng quanh trái đất nên mới cong à?"
Kỷ Xuân Sơn bị đẩy cho lảo đảo, lại lần nữa dang rộng tay ôm người vào lòng.
"Đừng đẩy tôi ra." Hắn siết tay rất chặt, ngữ khí cũng nghiên túc hẳn lên, "Đừng đẩy tôi ra như năm đó, được không?"
Thẩm Hòe Tự nhắm mắt lại, cố gắng hít thở sâu để giảm bớt cảm xúc chua chát tràn đầy lồ ng ngực.
"Kỷ Xuân Sơn, em tìm anh bảy năm, đi Bắc Hàng tìm anh, đi đủ các bãi phóng tên lửa tìm anh...!Em luôn muốn tìm anh để giải thích."
Anh từng cố chấp mù quáng tìm kiếm như bị ai nguyền rủa.
Thế giới rất nhỏ, nhỏ đến mức giữa biển người mênh mang mà anh vẫn có thể tương ngộ với Kỷ Xuân Sơn.
Nhưng thế giới lại quá lớn, lớn đến mức qua bảy năm ròng rã mà anh không thể đào bới ra được bất kỳ một hành tung nào của hắn.
Thẩm Hòe Tự cong khóe môi tự giễu: "Nhưng em không tìm thấy anh."

Kỷ Xuân Sơn ôm người càng chặt hơn nữa, hắn muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nặng nề thở dài một hơi.
"Chỉ trách tôi đã không tin tưởng em, cũng trách tôi quá tin em, đều tại tôi." Hắn ấn hai tay Thẩm Hòe Tự vào sườn eo mình, cố gắng ôm càng chặt càng tốt, "Có còn nhớ tin nhắn trước đây tôi từng gửi cho em không?"
Thẩm Hòe Tự nhẹ nhàng ôm eo hắn: "Cái nào?"
Kỷ Xuân Sơn trầm ngâm vài giây, cuối cùng tự tiện bóp méo một phần nội dung: "Thẩm Hòe Tự, tôi yêu em còn nhiều hơn mình tưởng tượng."
Thẩm Hòe Tự vùi mặt vào cổ hắn, không rõ giữa hơi thở mình và làn da hắn thứ nào mới nóng bỏng hơn.
"Tin nhắn của anh không nói như vậy."
Kỷ Xuân Sơn kiên trì: "Đúng là nói như vậy."
Thẩm Hòe Tự biết đối phương đang cố ý chơi xấu, nhưng bây giờ không còn giữ chứng cứ để phản bác hắn nữa.

Những tin nhắn Kỷ Xuân Sơn gửi cho anh chỉ còn vỏn vẹn một cái duy nhất vào buổi tối sinh nhật mười bảy tuổi.
"Em ném hỏng điện thoại mất rồi." Anh ảo não cắn môi, "Hôm sinh nhật em ném hỏng điện thoại, lúc ấy không xem được tin nhắn anh gửi tới nữa..."
"Nếu em đọc được sẽ chạy xuống an ủi tôi sao?" Kỷ Xuân Sơn hỏi.
"Đi chứ." Thẩm Hòe Tự đáp không chút do dự.
Kỷ Xuân Sơn mỉm cười: "Lời an ủi đến muộn kia, tôi nhận được rồi."
"Tốc độ giãn nở của vũ trụ ước chừng 70km mỗi giây." Hắn vuốt v e mái tóc đen mềm mại của Thẩm Hòe Tự, kề môi sát vào tai anh thấp giọng, "Tình yêu tôi dành cho em cũng vậy."
Câu tỏ tình này thật sự quá buồn nôn, nhưng Thẩm Hòe Tự lại không cảm khái theo lẽ thường, chỉ chất vấn ngược lại: "Vì sao?"
Kỷ Xuân Sơn không đoán được người này lại phổi bò như thế, cũng quay đầu nhìn anh: "Làm gì có vì sao?"
Thẩm Hòe Tự nghiêm túc hỏi: "Vì sao lại yêu mà không có lý do gì được?"
Kỷ Xuân Sơn cười hỏi lại: "Vậy tại sao em lại yêu tôi?"
Thẩm Hòe Tự suy nghĩ nửa ngày, xác thật là nghĩ không ra.


Anh hoài nghi năm đó mình bị Đoàn Triết kéo lọt xuống mương đành xụ mặt: "Ai yêu anh bao giờ."
Kỷ Xuân Sơn cúi đầu tinh tế rải từng nụ hôn lên gáy anh, hàm hồ nói: "Em cũng yêu tôi nhiều hơn em tưởng đấy..."
Những nơi được môi hắn chạm vào lập tức tê dại như có điện giật, Thẩm Hòe Tự mất tự nhiên hơi rụt cổ lại: "Đừng quậy nữa, Đoàn Triết sắp trở về rồi."
Kỷ Xuân Sơn tiếp tục hôn: "Cậu ta không ngốc giống em đâu."
Thẩm Hòe Tự không có tâm trạng phản bác đành ngửa cổ để mặc hắn hôn, nhắm mắt lại sờ lên nút áo sơ mi.
Kỷ Xuân Sơn đột nhiên đè tay anh lại: "Khoan đã."
Thẩm Hòe Tự mở mắt ra, khó chịu hỏi: "Sao thế, lần này anh vẫn không chuẩn bị đầy đủ à?"
"Đầy đủ thì có..." Kỷ Xuân Sơn hơi xấu hổ, "Nhưng tôi phải xuống xe lấy."
Thẩm Hòe Tự động não vài giây tức khắc bay sạch hứng thú.

Anh lại đẩy mạnh tay Kỷ Xuân Sơn lần nữa, gân cổ lên hỏi: "Kỷ Xuân Sơn, trong xe anh có cả loại đồ vật như thế nữa?"
"Không phải, em nghĩ đi đâu vậy." Kỷ Xuân Sơn chột dạ nhìn sang chỗ khác, nhưng phương hướng chột dạ lại không quá giống kịch bản trong đầu Thẩm Hòe Tự, "Lúc đi mua hoa cho em...!có ghé qua cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua luôn." Nói xong lại lẩm bẩm bổ sung, "Tiện đường."

Thẩm Hòe Tự lại phản ứng thêm vài giây, giọng càng lớn hơn nữa: "Anh...!Tôi...!lúc ấy tôi đang bị sốt!"
"Lúc đi mua tôi làm sao biết được." Kỷ Xuân Sơn đứng lên, giả vờ trấn định tiếp tục chống chế cho bản thân, "Lo trước khỏi họa."
- -------------------
Lời tác giả:
"Tôi yêu em còn nhiều hơn mình tưởng tượng."
Thời điểm viết ra tôi không nghĩ quá nhiều, lúc lật trở lại mới phát hiện ra...
Bài《One Last Kiss》do Utada Hikaru thể hiện cho movie chiếu rạp EVA: Finale cũng có một câu tương tự: "I love you more than youll ever know."
Sự lãng mạn rất trùng hợp.

Vụ ông đốc tờ kéo người ta lọt xuống mương bốc phét yêu ai cũng cần lý do ấy mà, sau này anh ta sẽ phải trả giá thôi.