Sao Rơi

Chương 5: Chương 5





============
Lúc Thẩm Hòe Tự và Tống Duệ đến cổng nhà xưởng, người của Bác Linh đã đứng ở đó chờ sẵn.

Kỷ Xuân Sơn đứng sau Phó Bình Hòa khoác ba lô hờ hững bên vai phải, mặc áo thun trắng và quần thể thao màu xám nhạt, đầu đội mũ lưỡi trai màu xanh đen, trên vành mũ còn gác một cặp kính râm.
Thẩm Hòe Tự nhìn hắn mà không biết nên nói gì, thế này có chỗ nào giống đi khảo sát, rõ ràng là tới du lịch.
Tống Duệ đưa Phó Bình Hòa đi tham quan dây chuyền sản xuất, Thẩm Hòe Tự thường xuyên đến đây, không có gì muốn xen vào nên chỉ giữ khoảng cách đi theo sau bọn họ.

Kỷ Xuân Sơn ngược lại cảm thấy rất mới lạ, đi ba bước phải dừng lại một lần nhìn chỗ này ngó chỗ kia, tốc độ đi đường ngang ngửa với Thẩm Hòe Tự.

Thuận tiện còn chắn cả đường đi.
"Anh đi theo Tống Duệ để anh ta giải thích cho mà nghe." Lối đi trong xưởng vốn hẹp, Thẩm Hòe Tự bị chặn ngang quá nhiều lần, cuối cùng không nhịn nổi nữa phải dừng chân nhìn Kỷ Xuân Sơn.
"Giám đốc Thẩm không giải thích cho tôi một chút được à?" Kỷ Xuân Sơn cũng dừng bước theo, quay đầu cười với anh.
Thẩm Hòe Tự mím môi thành một đường thẳng tắp, lướt qua hắn tiếp tục đi về phía trước.

Kỷ Xuân Sơn không truy cứu, rảo bước đuổi theo Thẩm Hòe Tự hiếu kỳ hỏi: "Cậu không thấy nóng sao?"
Không nhắc đến còn ổn, câu này vừa hỏi Thẩm Hòe Tự chợt phát giác cổ mình đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, hôm nay nhiệt độ ở Châu Hải là 27 độ C, anh lại đang mặc âu phục đi giày da.
Thẩm Hòe Tự nghiêm mặt, ánh mắt lạnh lùng đảo qua bộ đồ vận động thường ngày của hắn: "Ăn mặc nghiêm túc là để bày tỏ tôn trọng với đối tượng hợp tác."
Kỷ Xuân Sơn không cho là đúng: "Thay vì để tâm đ ến trang phục, chi bằng nên dùng hành động biểu đạt tôn trọng với tôi thì hơn."
Thẩm Hòe Tự nhíu mày hỏi: "Tôi có chỗ nào không cho anh thể diện?"
Kỷ Xuân Sơn từ tốn đáp: "Nghe nói lần tham quan này sếp Thẩm chỉ đi hai ngày, lịch trình sau đó không chịu ra mặt nữa."
Thẩm Hòe Tự cứng họng, đành phải nghiêm túc giải thích: "Chủ nhật tôi có việc bận rồi."
"Việc gì?"
"Việc quan trọng."
Kỷ Xuân Sơn không nói tiếp nhưng sắc mặt lại không quá đẹp.


Hắn sải bước đi về phía trước mười mấy mét rồi vòng trở về, tốc độ nói rất nhanh: "Nghĩa là hai ngày này cậu nên toàn tâm toàn ý làm theo yêu cầu của đối tác đúng không?"
Vẻ mặt Thẩm Hòe Tự rất bất đắc dĩ: "Chỗ nào của tôi không toàn tâm toàn ý?"
Anh bắt chuyến bay sớm nhất trong ngày, vừa đáp xuống đã phải vội vội vàng vàng chạy tới nhà xưởng, thậm chí còn chưa kịp nhận phòng khách sạn, hành lý đang ném trong xe thương vụ đi thuê, giờ phút này toàn thân nóng phừng phừng như cái bánh ú bị nhét trong lò hấp.
Kỷ Xuân Sơn yêu cầu: "Tôi muốn ăn món Quảng Đông."
Thẩm Hòe Tự cởi áo vest ra: "Tham quan xong Tống Duệ sẽ đưa các anh đi ăn cơm, lát nữa tôi dặn anh ta đặt nhà hàng Quảng Đông."
Kỷ Xuân Sơn lại nói: "Sáng giờ tôi chưa ăn gì cả, đói bụng."
"Chỉ phải đi thêm hai phân xưởng nữa thôi, sắp xong rồi." Thẩm Hòe Tự cúi đầu nhìn đồng hồ, hiện tại là 11 giờ, tham quan xong lại dẫn bọn họ đi ăn trưa là vừa đẹp.
Kỷ Xuân Sơn nói rất thản nhiên: "Mấy thứ này để một mình Phó Bình Hòa đi xem là đủ rồi."
Thẩm Hòe Tự bắt đầu bốc hỏa, nghẹn một câu "Thế anh tới đây làm gì" dưới cuống họng không dám nói ra miệng.
Kỷ Xuân Sơn thấy anh không đáp lời, tiếp tục đốt: "Đến một bữa cơm cũng không muốn mời, đây là thái độ toàn tâm toàn ý của giám đốc Thẩm?"

"Kỷ Xuân Sơn, anh cố ý gây sự đúng không?" Lòng kiên nhẫn của Thẩm Hòe Tự đã bốc hơi bằng sạch, "Sao thế, lần trước ôn chuyện vẫn thấy chưa đủ à?"
Nói xong anh lập tức đi nhanh về phía trước mấy bước, phát hiện sau lưng không có động tĩnh gì mới nghi hoặc quay đầu kiểm tra.

Kỷ Xuân Sơn vẫn đứng yên tại chỗ không hề có ý định di chuyển, chỉ yên lặng nhìn thẳng vào anh.
Thẩm Hòe Tự thở dài, trong lòng vốn cất giấu vài phần áy náy, giữa trận giằng co căng thẳng này đành phải chủ động cúi đầu trước thế lực tư bản: "Đi thôi, tôi biết một tiện đồ Quảng Đông khá ngon, chờ một chút để tôi hỏi xem bên đó còn phòng trống không đã."
—-
Sau này nếu ai muốn cua lại bồ cũ thì nhớ rút kinh nghiệm đừng giở giọng thiếu đánh như anh Kỷ nha, gặp đứa nào cọc nó đánh thật đó...!.