Tiến trình hợp tác với Bác Linh vô cùng thuận lợi, lại còn nhanh hơn tiến trình bình thường rất nhiều, Thẩm Hòe Tự suy đoán có khả năng là bàn tay Kỷ Xuân Sơn âm thầm giúp đỡ đằng sau.
Từ sau cuộc chia tay không mấy vui vẻ trước cửa nhà lần đó, hai người không liên lạc với nhau thêm lần nào.
Thậm chí còn không thể tính là chia tay.
Anh biết mấy chữ "không liên quan đến anh" kia đã chọc vào chỗ đau của Kỷ Xuân Sơn, nhưng lúc ấy hai người đang nóng đầu phân cao thấp, lời đối đáp không có cơ hội suy nghĩ nhiều, chờ đến lúc anh chậm chạp nhận ra lại không biết nên giải thích thế nào.
Thẩm Hòe Tự do dự suy tính xem mình có nên phá băng trước không.
Anh tựa đầu lên ghế làm việc bấm mở WeChat của Kỷ Xuân Sơn, câu "Ngại quá, quên trả áo lại cho anh rồi." vẫn lẻ loi nằm trên khung thoại.
Anh lại mở thử vòng bạn bè của Kỷ Xuân Sơn ra, trông thấy thông báo "Bạn bè của bạn chỉ hiển thị hoạt động trong vòng ba ngày vừa qua", phía dưới rỗng tuếch.
Thẩm Hòe Tự stalk không ra kết quả, không tìm được đề tài phá băng.
Hay là gửi một câu cảm ơn? Như vậy lại có vẻ quá đường đột.
Đương rối rắm tìm tòi từ ngữ, cửa văn phòng đột nhiên bị gõ hai cái, là Phan Thận.
"Bác Linh mời anh và Tống Duệ đi ăn bữa cơm để cảm ơn chuyện đã dẫn họ đi tham quan, thời gian là 7 giờ tối nay, anh có rảnh không."
Thế lực tư bản mở tiệc còn to hơn ông trời, Thẩm Hòe Tự không nghĩ ngợi gì đã đáp: "Có."
*
Nhà hàng Bác Linh đặt cách công ty bọn họ khoảng 2km, lái xe thì phiền mà đi bộ thì hơi xa.
Thẩm Hòe Tự đang do dự thì WeChat của Kỷ Xuân Sơn đã nhảy tin nhắn: [ Tối nay tôi sắp xếp trợ lý đi đón các cậu.
]
Thẩm Hòe Tự xóa sạch mấy lời khách sáo trước đó, chỉ trả lời một câu: [ Cảm ơn.
]
Bên đối tác tổng cộng tới bốn người, Phó Bình Hòa, Kỷ Xuân Sơn, trợ lý của hắn và một vị khác tên Lâm Thâm, không phải người của Bác Linh, từng đảm nhận vị trí giám đốc marketing của một sàn thương mại điện tử hàng đầu trong nước.
Lâm Thâm lớn hơn bọn họ mấy tuổi, Thẩm Hòe Tự trò chuyện với anh ta rất vui vẻ, nhân tiện còn hỏi được không ít kinh nghiệm quý báu ở phương diện marketing.
Thái độ Kỷ Xuân Sơn không nóng không lạnh, nói chuyện với Thẩm Hòe Tự rất khách khí xa cách.
Anh không rõ hắn đang giả vờ làm giá trước mặt đồng nghiệp hay còn để bụng chuyện anh miệng nhanh hơn não, hoặc có khi là cả hai khả năng.
Rượu qua ba tuần, trên mặt mọi người đều nổi lên chút men say.
"Sếp Kỷ nhà các cậu đâu rồi?" Lâm Thâm uống rượu hiện hết lên mặt, giờ phút này từ mặt xuống cổ đều đỏ bừng, đang lúc say sưa muốn cụng với Kỷ Xuân Sơn một ly lại phát hiện ra chỗ ngồi trống không, chỉ còn chiếc áo vest màu xám treo lẻ loi trên lưng ghế.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không ai chú ý Kỷ Xuân Sơn ra ngoài từ lúc nào.
"Để tôi gọi điện cho sếp thử xem." Trợ lý cầm điện thoại lên gọi ba cuộc, Kỷ Xuân Sơn không tiếp.
Lâm Thâm hỏi: "Hay là cậu ta uống nhiều quá rồi? Cậu vào toilet tìm đi?"
Trợ lý vội vàng đi ra cửa.
Thẩm Hòe Tự do dự một lát, cũng cầm di động lên nhắn WeChat cho Kỷ Xuân Sơn: [ Đi đâu rồi? ]
Anh chưa từng uống rượu với Kỷ Xuân Sơn nên không biết tửu lượng đối phương thế nào, vừa rồi lại mải nói chuyện với Lâm Thâm, quả thật không rảnh chú ý xem rốt cuộc Kỷ Xuân Sơn đã uống bao nhiêu rượu.
Vài phút sau, trợ lý trở về phòng, sắc mặt hơi khó coi: "Toilet không có người."
Thẩm Hòe Tự chuẩn bị gọi điện thoại thì phản hồi của Kỷ Xuân Sơn đã nhảy ra: [ Muốn tìm tôi à? ]
"Đừng tìm nữa." Thẩm Hòe Tự không ngờ người này lại tùy hứng đến thế, bỏ mặc cả đối tác cả đồng nghiệp lẳng lặng đi đâu không ai hay biết.
Anh thuận miệng bịa lý do giúp Kỷ Xuân Sơn, "Sếp Kỷ mới trả lời WeChat tôi, nói là anh ta có chút việc phải xử lý."
"Cũng phải thôi, sếp lớn mà." Lâm Thâm không hoài nghi gì nữa, lại nâng chén lên, "Chúng ta lo hão rồi."
Thẩm Hòe Tự cúi đầu, lại gõ thêm một tin: [ Lâm Thâm tìm anh kìa.
]
Kỷ Xuân Sơn trả lời: [ Tôi đang ở trên tầng cao nhất.
]
Thẩm Hòe Tự ngẩn ngơ nhìn dòng tin nhắn.
Uống rượu xong mò lên trên đó làm gì? Đừng nói tên này uống say nổi điên muốn nhảy lầu đấy chứ?
Dựa theo tính cách của Kỷ Xuân Sơn, hắn không phải người sẽ đi làm những chuyện kích động nhất thời.
Nhưng ngẫm lại, bọn họ đã không gặp nhau mười ba năm trời, đúng là không thể chắc chắn hiện giờ đối phương thay đổi như thế nào.
Thẩm Hòe Tự đấu tranh nội tâm dữ dội, những người khác đang nói gì một chữ cũng không nghe lọt, đúng lúc đó di động lại vang lên một tiếng.
Kỷ Xuân Sơn nhắn một tin mới: [ Tiểu Tự, tôi khó chịu quá.
].