Sao Rơi

Chương 128: Chương 128





=============
Sợ vướng phải giờ cao điểm tầm chiều tối nên hai người cố ý tan làm sớm hơn bình thường một chút, lúc về đến nhà cha mẹ Kỷ Xuân Sơn còn chưa đến 7 giờ.
"Tới rồi à?" Vương Thục Lan lấy hai đôi dép lê đã chuẩn bị sẵn cho bọn họ, nói với Kỷ Xuân Sơn, "Ba con đang nướng đồ ăn trong bếp, con dẫn Tiểu Thẩm vào phòng khách ngồi chơi một lát đi."
Tính cách mẹ Kỷ Xuân Sơn hiền lành dịu dàng, ba hắn lại là kiểu cha nghiêm khắc điển hình vui giận không hiện lên mặt, Kỷ Xuân Sơn không yên lòng nên muốn chạy xuống dặn dò ông thêm mấy câu.
"Con vào bếp giúp ba một tay đây." Hắn ghé sát vào tai Thẩm Hòe Tự thấp giọng thương lượng, "Em ngồi nói chuyện với mẹ tôi nhé?"
Thẩm Hòe Tự khép tủ giày, gật đầu với hắn, "Anh đi đi."
Vương Thục Lan dẫn anh ngồi xuống ghế sô pha rồi cầm một trái quýt mật trong khay trái cây trên bàn trà lên, vừa lột quýt vừa hỏi: "Tiểu Thẩm, người nhà gọi cháu thế nào? Có nhũ danh không?"
"Mẹ cháu gọi cháu là Hòe Tự ạ."
"Ồ, vậy dì cũng gọi là Hòe Tự nhé, gọi Tiểu Thẩm xa lạ quá." Bà đưa trái quýt đã lột s@ch cho Thẩm Hòe Tự, "Ăn đi cháu.".



Thẩm Hòe Tự vươn tay nhận quýt, nói cảm ơn xong mới đột nhiên nhớ ra chuyện khác.

Nước quả chua ngọt tràn khắp khoang miệng, anh hiếu kỳ hỏi: "Dì ơi, Kỷ Xuân Sơn có nhũ danh không ạ?"
"Dì không dám nói đâu." Vương Thục Lan cũng tự lột cho mình một trái, cười lắc đầu, "Nó dặn dò kỹ lắm, không cho chú dì nói."
Thẩm Hòe Tự càng tò mò nhưng lại không tiện truy vấn, đành phải cười trừ theo.
"Công việc có bận rộn lắm không? Nghe Kỷ Xuân Sơn nói cháu làm bên mảng phân phối thực phẩm đặc nhu à?" Vương Thục Lan uyển chuyển dời đề tài sang chuyện khác.

*
Chờ cho lời khách sáo nói xong, Thẩm Hòe Tự ăn quýt đến sắp no, Vương Thục Lan mới đứng dậy nói: "Đi thôi, để dì đưa cháu đi tham quan một chút."
Thẩm Hòe Tự đi theo sau, nhìn bà duỗi tay đẩy một cánh cửa phòng ngủ ra.

Đó là một căn phòng bình thường của nam sinh đặt một chiếc giường rộng 1 mét 2 trải bộ ga giường màu xám đậm, bên cạnh giường là chiếc bàn học bằng gỗ màu nâu đỏ và một kệ sách đứng rất lớn.
Thẩm Hòe Tự đi đến trước giá sách, lấy một quyển sách giáo khoa vật lý lớp 12 xuống tùy tay lật một trang, bên trong viết chi chít những dòng ghi chú.
Năm lớp 11 Kỷ Xuân Sơn sẽ không ghi chép kỹ càng bài giảng trên lớp như vậy, hắn chỉ gạch đầu dòng những chỗ trọng điểm, chỗ nào khó mới ghi chú thêm cách thức suy luận và giải bài.
Ngón tay Thẩm Hòe Tự vuốt v e mặt giấy, ngữ điệu rầu rĩ mang theo chút giọng mũi không rõ ràng: "Những năm đó...!anh ấy trải qua không dễ dàng đúng không ạ."
Vương Thục Lan không lập tức trả lời, một lát sau mới nói: "Chuyện đã qua rồi."
Không khí dần trở nên áp lực, Vương Thục Lan đột nhiên nói "Cháu chờ một chút" rồi xoay người ra cửa.

Lúc bà quay trở lại trong tay đã có thêm vài quyển sách dày, nói với Thẩm Hòe Tự: "Đừng xem mấy thứ kia nữa, cho cháu xem cái này thú vị hơn."
Thẩm Hòe Tự trả sách giáo khoa về chỗ cũ, nhìn kỹ thứ bà vừa đặt xuống bàn học, là mấy quyển album ảnh cũ.

Hầu hết ảnh chụp thời đại bây giờ đều là bản điện tử lưu trong máy tính, loại ảnh cần rửa ra từ phim âm bản đã không còn quá phổ biến nữa.

Anh cầm một quyển lên mở trang thứ nhất: "Đây là..."
Trong ảnh là một đứa bé khoảng một hai tuổi rất xinh xắn, đôi mắt vừa to vừa có thần, lông mi dài rậm, mắt hai mí sắc sảo như dao khắc, là kiểu trẻ con nếu ôm ra đường sẽ được tất cả mọi người trầm trồ vây xem.
"Cháu đừng kể với nó là dì cho cháu xem thứ này nhé, nó sẽ giận thật đấy." Vương Thục Lan đứng bên cạnh anh, nhìn ảnh cũ của Kỷ Xuân Sơn mà che miệng cười, "Có phải trông hơi giống bé gái không? Cháu đừng nhìn nó như bây giờ, hồi nhỏ vì chuyện này mà nó tự ti một khoảng thời gian dài lắm."
Thẩm Hòe Tự tiếp tục lật những trang sau, yên tĩnh cong khóe môi.

Ngũ quan Kỷ Xuân Sơn rất đẹp, hồi nhỏ cặp mắt còn siêu lớn nên đúng là khá giống mấy cô bé gái.
Anh lật lật tiếp rồi dần dần nghiêm mặt, cuối cùng tầm mắt dừng trên một tấm hình có hậu cảnh quen thuộc đến khó hiểu, không tin nổi phải xác nhận lần nữa: "Đây là...!Kỷ Xuân Sơn ạ?"
"Lúc này chắc khoảng bảy tám tuổi, đã học tiểu học rồi." Vương Thục Lan liếc nhìn ngày tháng phía trên ảnh, "Đúng rồi, tám tuổi, học lớp 2." Bà nhìn chăm chú vào vị trí trống không bên cạnh mất nửa ngày, hơi nghi hoặc lẩm bẩm, "Ủa? Sao bên này lại thiếu mất một tấm nhỉ?".