“Cô giáo Văn là giáo viên ưu tú toàn quốc, là đại biểu nhân dân của tỉnh ủy, cũng là tổ trưởng bộ môn Hóa học của trường chúng ta, từ giờ trở đi, cô ấy sẽ là giáo viên dạy Hóa của các em, chúng ta hãy cùng hoan nghênh cô giáo Văn bằng một tràng pháo tay nhiệt liệt!”
Học kỳ mới bắt đầu, thầy chủ nhiệm vẫn còn trẻ phấn khởi đứng trên bục giảng, giới thiệu giáo viên môn Hóa mới với các học sinh. Hóa ra cô giáo Hóa cũ nghỉ sinh con, ai nấy, kể cả thầy chủ nhiệm, cũng không nghĩ người thay thế sẽ là nhân vật có cấp bậc “tai to mặt lớn” như vậy nên đều cảm thấy mừng rỡ.
“Các em biết đấy, cô giáo Văn rất bận, từ trước tới nay chỉ dạy lớp cuối cấp, bây giờ cô ấy lại nhận lớp Bốn năm một chúng ta, các em phải cảm thấy mình thật may mắn, nhất định phải càng cố gắng học tập, tận dụng cơ hội, không phụ sự kỳ vọng của các cô và của trường đối với các em!”
Một tràng tiếng vỗ tay như sấm dậy, cô giáo khoảng hơn bốn mươi tuổi ăn mặc chuẩn mực, từ người tỏa ra hương thơm, cô nhã nhặn gật đầu với mọi người và gửi lời cảm ơn, các học sinh có vui mừng khôn xiết, có kích động, có cả thờ ơ lạnh nhạt, chỉ có Đinh Dật trợn mắt há mồm, hoài nghi mình đã gặp ma.
Nếu không phải gặp ma thì trên đời có ai lại xui xẻo như cô không, Văn Tĩnh – cô giáo Văn kia không phải ai khác, chính là cô giáo đã chỉ trích cô trên tàu hỏa, vì đặc biệt nên cô có ấn tượng rất sâu, không biết đối phương cũng có ấn tượng sâu về cô như vậy hay không.
Những ngày tiếp theo, Đinh Dật chẳng còn hơi đâu mà đắn đo xem cô giáo Văn có còn nhớ mình hay không, ít nhất là không có thời gian trong giờ Hóa học. Văn Tĩnh có thể trở thành một giáo viên có tiếng thì đương nhiên sẽ có phương pháp giảng dạy riêng, cô ấy giảng bài rất nhanh, nếu không chuẩn bị bài trước khi lên lớp thì căn bản không thể theo kịp, ở trường thì phát đề ôn tập để làm trước khi vào lớp, sau giờ học cô ấy lại phát cả đống bài tập, bài thi khác, yêu cầu phải hoàn thành trước giờ học tiếp theo.
Đây rõ ràng là phương pháp dạy học áp dụng cho ôn thi cuối cấp, họ chỉ là một đám trẻ con năm một sao có thể thích ứng được, vì vậy, hoặc là dùng toàn bộ thời gian tự học để làm bài tập Hóa, hoặc là đợi người khác làm xong rồi mượn chép, ai có tinh thần trách nhiệm mạnh mẽ thì thức đến tận mười hai giờ đêm, sớm tiến vào trạng thái ôn thi đại học.
Đinh Dật không thể thức đêm, không đi chép bài tập, nhưng cũng không có ý định chỉ học mỗi môn Hóa, vì vậy cô thường xuyên không thể hoàn thành hết bài tập. Văn Tĩnh không chỉ là giáo viên có tiếng, mà còn rất nghiêm khắc, nếu không thể hoàn thành bài tập đúng hạn thì theo thường lệ sẽ phải đứng nghe giảng bài.
Vì vậy vào giờ Hóa học, mọi người dần dần quen với dáng hình cao gầy của bí thư chi Đoàn Đinh Dật, cùng với mấy nam sinh ham chơi nhất lớp đứng dựa lưng vào tường nghe giảng bài, thỉnh thoảng còn thấy bọn họ len lén chỉ trỏ hỏi nhau khi gặp vấn đề.
Có một lần, Đinh Dật đang đứng nghe giảng thì thấy có người chọc chọc phía sau cô, nhìn theo sự ra hiệu của một nam sinh, cô mới phát hiện thầy chủ nhiệm đứng ở cửa sau của lớp đang khoa tay múa chân, ra dấu mãi cộng với khẩu hình Đinh Dật mới hiểu là thầy đang hỏi tại sao cô lại đứng đây.
Tại sao, không phải rất rõ ràng à? Phạt đứng ạ! Ỷ vào thầy chủ nhiệm còn trẻ nên dễ tính, Đinh Dật không vui dùng khẩu hình miệng nói cho thầy biết, ai quy định cán bộ lớp không thể bị phạt đứng ạ?
Thầy chủ nhiệm há hốc miệng, tỏ vẻ vô cùng giật mình, mấy người đứng sau cũng không nhịn được bật cười, có điều sự xôn xao nho nhỏ này nhanh chóng gây chú ý đối với cô giáo Văn.
“Thầy Trương, có chuyện gì sao?”
Thầy chủ nhiệm Trương Lạc Thiên không ngờ sẽ bị bắt gặp, chỉ cười ha ha nói: “Không có không có, tôi chỉ tiện đường qua kiểm tra kỷ luật lớp một chút, vừa mới biết là giờ của cô, đã quấy rầy rồi, giờ của cô chắc hẳn sẽ không em nào dám gây rối, kỷ luật của lớp Bốn chúng ta gần đây không tệ, ha ha.”
Trương Lạc Thiên xám xịt chạy thục mạng, đám Đinh Dật tiếp tục bị phạt đứng.
Học sinh ngoại trú năm một là những người hạnh phúc nhất, tám giờ có thể về nhà, còn có một ngày cuối tuần để nghỉ ngơi, học sinh trọ ở trường thì phải tự học đến mười giờ. Học sinh năm ba thì phải mười một giờ mới được rời khỏi phòng học, hai tuần mới được nghỉ ngơi một ngày.
Đa số nữ sinh đều lựa chọn ở trọ trong trường, học sinh ngoại trú rất ít, đi về nhà cùng hướng với Đinh Dật chỉ có Nguyễn Thúy, Nguyễn Thúy có vẻ ngoài hiền lành mong manh, Đinh Dật không thể từ chối nhiệm vụ hộ tống cô bạn về nhà.
Vừa ra khỏi trường vừa nói cười với Nguyễn Thúy, mới rẽ sang một con đường khác bỗng có tiếng người gọi: “Đinh Dật.”
Tim Đinh Dật chợt đập nhanh hơn, không cần quay đầu lại, cô cũng có thể nhận ra chính xác chủ nhân của giọng nói này. Cô dừng bước, người phía sau cũng đi tới, quả nhiên, ngoại trừ Chu Văn Bân, còn ai có thể khiến trái tim cô tức thì đập rộn lên?
“Xin lỗi, Nguyễn Thúy, tớ muốn nói chuyện riêng với Đinh Dật một lát.” Chu Văn Bân mỉm cười lịch sự nói, dù là ai cũng không thể từ chối gương mặt tươi cười đó được, Nguyễn Thúy vốn đang sững sờ, nhìn thấy vẻ mặt của Đinh Dật, dường như đã hiểu ra điều gì, cô ấy làm mặt quỷ với cô rồi chạy trốn mất dạng.
Hai má Đinh Dật ửng hồng, trong lòng thấp thỏm như một chú thỏ con, chẳng còn tâm trí mà xem phản ứng của Nguyễn Thúy, cô chỉ lo đèn đường quá sáng cho nên cố gắng cúi đầu để tránh đối phương phát hiện ra sự khác lạ, sau khi bình tĩnh lại mới lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Không có gì, chỉ là muốn tâm sự với cậu một chút.”
Tâm sự, có ý gì? Hết giờ tự học buổi tối, cậu ấy đuổi theo chỉ để tâm sự với cô, trời ơi, kiếm của cô đâu rồi? Kiếm sáng chạy đi đâu rồi hả? [1] Đinh Dật tay chân luống cuống, ngay cả ngón chân cũng bắt đầu run lên.
[1] Ý trong câu “Kiếm sáng chém đứt tơ tình”.
“Vừa nhập học, tớ đã nghe nói người đứng đầu toàn thành phố năm nay học cùng lớp với mình, Đinh Dật, tên nghe rất hay, nhưng tớ không ngờ đó lại là một cô gái vừa xinh đẹp lại hoạt bát như vậy.”
Hạng nhất, đó là lịch sử, hôm nay Đinh Dật lại một lần nữa hối hận học kỳ trước đã không học hành tử tế, nhưng cậu ấy khen cô xinh đẹp, khen cô hoạt bát ư, đối với một cô bé, còn gì vui hơn khi được nghe nam sinh mà mình ngưỡng mộ khen mình.
“Tớ cảm thấy với một nữ sinh thông minh như cậu, một chút bài tập Hóa học sẽ chẳng thành vấn đề, vì sao không làm hết bài mà lại tình nguyện bị phạt đứng?”
Mặt Đinh Dật càng đỏ hơn, trong tiềm thức có lẽ cô vẫn muốn đối nghịch với cô giáo đã từng mắng mình, cô là học sinh giỏi, là bí thư chi Đoàn, nhưng chỉ không thích làm bài tập của cô Hóa, không làm bài tập cũng sẽ không ảnh hưởng tới thành tích, hai lần kiểm tra Hóa cô đều đứng thứ nhất, ngoài mặt cô giáo Văn cũng không tỏ vẻ quá khó chịu, nhưng cô ấy chưa từng nói gì với bất kỳ ai, kể cả cô.
Nhưng tại sao cậu ấy lại nói với cô những điều này, cho dù cậu ấy là ủy viên học tập, nhưng cũng sẽ không quá quan tâm đến tình hình học tập của từng người chứ, trong một trường trung học trọng điểm cạnh tranh khốc liệt, tất cả cán bộ lớp thật ra chỉ là vật trang trí, kẻ học giỏi mới là vua, điểm thi đại học mới là thứ quyết định vận mệnh của mỗi người.
Hóa ra, cậu ấy đối với cô đặc biệt hơn.
Đường về nhà rất dài, dài đến nỗi Đinh Dật cảm thấy như cứ đi qua đi lại, cô sắp không thể khống chế được lời nói và hành động, thế mà vừa đi vừa tâm sự, đường về lại trở nên quá ngắn, ngắn đến nỗi khiến cô muốn đắm mình vào cơn gió xuân này nhiều hơn một khắc cũng không được. Nhưng cũng không phải là không có thu hoạch gì, ít nhất cô đã biết được nhà Chu Văn Bân ở cùng hướng với nhà cô, trong khu của người nhà Nhất Trung cách đó không xa, xem ra cậu ấy có thể là con cháu của công nhân viên chức trong Nhất Trung, nhưng tại sao lại học ở Nhất Cao, kỳ lạ.
Càng kỳ lạ hơn chính là tâm tư của thiếu nữ, ban đầu không cảm thấy gì, từ sau buổi tối cùng nhau đi về, Đinh Dật thấy Chu Văn Bân hoàn toàn khác trước kia. Nụ cười của cậu ấy với người khác là khách khí lễ độ, còn đối với cô thì chân thành hơn nhiều, ngay cả khi cậu ấy nhìn vào mắt cô cũng ẩn chứa tình cảm. Tính cách Nguyễn Thúy vốn hiền lành hướng nội, hôm sau gặp Đinh Dật cũng không nói gì cả, chỉ nhìn cô cười cười đầy ẩn ý, Đinh Dật tuy ngại ngùng nhưng lại tỏ vẻ thản nhiên, thích một người, đâu phải là chuyện mất mặt đến vậy.
Về cơ bản, tính cách của Đinh Dật chính là như một con lừa, càng bắt cô làm cái gì, cô càng muốn làm ngược lại, nhưng lần này, Đinh Dật chủ động kiểm điểm những hành động ấu trĩ của bản thân, mỗi ngày cô dành nhiều thời gian hơn làm bài tập Hóa, bài tập tuy nhiều, nhưng chưa nhiều đến mức cô không thể chống đỡ nổi.
Xuân về hoa nở, các học sinh nô nức muốn đi chơi xuân, nhưng trường học sợ phải gánh trách nhiệm cho nên chỉ đồng ý tổ chức đi chơi ở các vườn cây, sông nhỏ, các học sinh ở trong nội thành đều đã từng đến những chỗ đó, đương nhiên sẽ cảm thấy không thú vị. Đinh Dật thấy vậy, sau khi thương lượng với lớp trưởng, cô hô hào, đề xuất mọi người bỏ chút thời gian đi leo núi Thạch Long ở ngoại ô, núi Thạch Long là khu bảo hộ tự nhiên cấp hai của quốc gia, phong cảnh tuyệt đẹp, trên núi còn có rừng nguyên sinh rất lớn, quanh năm mây mù lượn lờ, tựa chốn tiên cảnh nhân gian.
Nhưng hoạt động này phải tự bỏ tiền, hơn nữa phải mất cả một ngày nghỉ, Đinh Dật tỏ rõ ý không miễn cưỡng, hoàn toàn đăng ký tự nguyện. Không ngờ nhờ vào tình bạn giai cấp cùng nhau bị phạt đứng nhiều ngày, mấy nam sinh nghịch ngợm nhất trong lớp đều nể tình tích cực tham gia, dưới cái nhìn chăm chăm của Đinh Dật, Chu Văn Bân cũng mỉm cười gật đầu, cậu ấy vừa gật đầu một cái, nhiều nữ sinh vốn đang quan sát tình hình cũng lục tục đi đăng ký.
Cứ như vậy, số người đăng ký đã lên đến hơn hai mươi, chiếm non nửa lớp. Nhân số nhiều chứng minh hoạt động được hoan nghênh, nhưng làm thế nào để duy trì được trật tự và cam đoan hoạt động an toàn trong tình huống không có giáo viên dẫn dắt, việc này tạo thành một gánh nặng đặt lên vai bí thư chi Đoàn Đinh Dật và lớp trưởng Ngô Khiêm. Ngô Khiêm là một học sinh giỏi ngoan ngoãn và nghiêm túc, nhưng lại không thành thạo lắm trong tổ chức các hoạt động, là người khởi xướng, Đinh Dật đành phải ôm trách nhiệm vào mình.
Trước đó hai người đã làm xong dự toán, dựa vào đó để thu tiền đóng góp, may mắn trong lớp có phụ huynh của một bạn mở công ty vận chuyển hành khách, đồng ý cho bọn họ mượn một chiếc xe miễn phí, tiết kiệm được một khoản không nhỏ. Trước khi lên đường, Đinh Dật chia hai mươi bốn học sinh thành sáu tổ, mỗi tổ đảm bảo có ít nhất hai nam sinh, còn chọn ra một tổ trưởng làm người chịu trách nhiệm. Lúc phân tổ, các nữ sinh toàn đứng sát lại gần Chu Văn Bân, Đinh Dật chém đinh chặt sắt: “Không được, Chu Văn Bân nho nhã hiền lành, sợ là không thể đảm đương nhiệm vụ bảo vệ các người đẹp, vẫn nên đi theo tớ, tớ cam đoan sẽ đưa cậu ấy trở về an toàn.” Đùa à, cô vất vả tổ chức hoạt động, không phải là để tạo cơ hội cho bọn họ.
Vừa dứt lời, nhiều nam sinh liền bật cười ha ha, trong lớp có không ít bạn đã từng nghe oai danh của Đinh Dật, khuôn mặt tuấn tú của Chu Văn Bân đỏ bừng, nhưng cũng không lên tiếng phản bác. Các nữ sinh khác đương nhiên không chịu, thế nhưng không thể nghĩ ra được lý do nào thích hợp hơn, huống hồ các cô cũng không hòa hợp đến mức để cho hai nữ sinh nào đó được cùng tổ với Chu Văn Bân, Đinh Dật công khai tuyên bố khiến ai nấy không kịp trở tay.
Núi Thạch Long cách nội thành hơn một trăm cây số, đại bộ phận xung quanh là đồng bằng thuộc địa phận tỉnh, chỉ hiện ra một đỉnh núi cao sừng sững ngút trời. Đường núi khúc khuỷu gập ghềnh, sau khi qua cổng núi một đoạn, xe khách không thể leo lên được nữa đành phải dừng tại bãi đỗ xe dưới chân núi, mọi người xuống xe đi bộ. Những cô bé cậu bé thiếu niên mười mấy tuổi vừa cười nói vừa cùng nhau leo núi, trái lại không hề cảm thấy mệt mỏi, đi hơn một tiếng mới nhìn thấy điểm đầu của đường cáp treo. Điểm cuối của cáp treo còn cách đỉnh núi hơn một giờ leo nữa, để tiết kiệm thời gian lên ngắm toàn cảnh đỉnh Thanh Long hiểm trở hùng vĩ, mọi người quyết định trước tiên sẽ đi cáp treo.
Mỗi chiếc cáp treo có thể chở được hai hoặc ba người, sau khi Chu Văn Bân nhảy lên xe, Đinh Dật trừng cặp mắt phượng vào cậu nam sinh đang định đi lên theo, nam sinh kia dường như không thể chịu được ánh mắt ác liệt của cô, đành rụt cổ thu chân lại.
Đinh Dật dương dương tự đắc, theo chuyển động của cáp treo, phong cảnh dọc đường đẹp đến vô cùng. Trên đỉnh núi có những phiến đá hình thù kỳ dị, rừng cây xanh tươi rậm rạp, ánh dương vàng chói lọi xuyên qua mây mù đỉnh núi, vương vãi trên con đường đẹp kỳ diệu, thỉnh thoảng có những chú sóc, vượn, khỉ và các loài động vật hoang dã xuất hiện giữa rừng, chúng cùng với con người tạo nên khung cảnh tự nhiên hài hòa êm dịu.
Chu Văn Bân hiển nhiên cũng đắm chìm trong cảnh sắc tuyệt vời, vừa thưởng thức, vừa nghe Đinh Dật nói liên miên về những câu chuyện thường được nghe kể. Theo truyền thuyết, núi này có long mạch, một vị từng đảm nhận chức bí thư trung ương tỉnh không quản ngại dặm xa đưa mộ của tổ tiên chuyển về đây, về sau quả nhiên có số làm quan, hiện nay đã dưới vài người mà trên cả vạn người.
“Buồn cười thật, thân là cán bộ cao cấp của Đảng Cộng sản, vậy mà lại tin vào những điều vô căn cứ đó.” Cuối cùng Đinh Dật phát biểu một câu.
“Thực ra rất nhiều người, kể cả những người nổi tiếng, đều có những lúc mê tín, giống như vậy…”
Ha ha, hóa ra Chu Văn Bân cũng biết buôn chuyện cơ đấy, Đinh Dật vô cùng thỏa mãn với phát hiện mới của mình.
Hết chương 10