Sao Ông Xã Lại Là Sắc Lang?

Chương 2




Bạch Vũ Hàm không biết Từ Phức Vân cũng tới, đã sớm ngồi một góc yên tĩnh phơi nắng trong nhà hàng, đang xem sách, chờ người đàn ông hoàn mỹ đã hẹn cô ta đến ăn cơm.

Đúng vậy, cô ta cũng thừa nhận Lý Xế rất hoàn mỹ, cho dù anh không phải là kiểu người cô ta thích, nhưng dù khúc mắt nho nhỏ trong lòng cô ta cũng không đủ để che giấu Lý Xế hoàn mỹ, nhất là khi đã trải qua đoạn tình yêu khắc cốt ghi tâm trước đây, sự xuất hiện của anh không thể nghi ngờ đã thắp sáng cuộc sống của cô ta lần nữa, làm cho cô ta tìm được bến đỗ tránh né bão táp.

Lúc cô ta nhìn thấy cô ta em họ tùy hứng của mình ngoan ngoãn đi theo sau lưng Lý Xế, cô ta và Lý Xế giống nhau đều cảm thấy đau đầu, vốn chuyện cũng rất đơn giản, Lý Xế vừa ý mình, chính cô ta cũng hiểu được hai người rất phù hợp, không có có nhiều lo lắng, cho dù ngày mai đi kết hôn cũng không sao cả, nhưng Từ Phức Vân xuất hiện, điều này làm cho quan hệ của cô ta và Lý Xế sinh ra vấn đề rất lớn.

Cho dù hai nhà Bạch Từ thực lực ngang nhau, nhưng người một nhà của cô và bà nội lại sủng người em họ này lên tận trời, hơn nữa đời trước của Lý gia và Từ gia có quan hệ chặt chẽ, cô ta và Lý Xế có muốn tiến một bước hay không phải nghĩ lại rồi quyết định sau, dù sao cô ta cũng không còn tin tưởng vào tình yêu rồi, càng không có khí lực đi tranh đoạt với em họ, ngoại trừ Lý Xế vẫn còn có đối tượng tốt hơn để mình giải sầu lúc bất lực và cô đơn lạnh lẽo.

"Chị họ, chị không ngại em ngồi ở đây chứ?" Từ Phức Vân đã vọt tới trước mặt Bạch Vũ Hàm, chỉ vào vị trí bên trong hỏi.

Bạch Vũ Hàm thu hồi suy nghĩ trôi nổi vừa rồi, nhìn chăm chằm người em họ tùy hứng lại kiêu căng trước mắt này.

Trước khi cô ta cười nói không sao, Lý Xế đã không kiên nhẫn kéo cổ Từ Phức Vân đẩy cô sang một bên, giọng nói đầy vẻ nam tính vang lên bên tai, "Cô không thể yên tĩnh một chút được hả! "

Nghe trong lời nói, giọng của anh rõ ràng mang theo vài phần đau sủng, Bạch Vũ Hàm sóng mắt lưu chuyển giữa bọn họ, âm thầm kinh ngạc lúc này Lý Xế lại bình dị gần gũi, bình thường không phải anh luôn có bộ dạng trừng mắt hay sao.

Lý Xế không chút nghĩ ngợi đi về phía bên trong ngồi xuống, mặc dù ngồi ở bên cạnh Bạch Vũ Hàm, nhưng cuối cùng cách một góc bàn, nhưng lại tặng vị trí quan trọng bên cạnh anh cho Từ Phức Vân, thật không biết ai mới là bóng đèn.

"Hì hì, như vậy cũng không tệ đấy." Từ Phức Vân không khách khí ngồi xuống, tiếp nhận menu trong tay nhân viên phục vụ gọi vài mấy món ăn, tiếp theo đưa menu cho Bạch Vũ Hàm, "Chị họ cứ tùy ý gọi, có người mời khách."

Bạch Vũ Hàm khẽ mỉm cười, Lý Xế cũng không để trong lòng, dù gì anh cũng không phải kẻ bủn xỉn, không đến nỗi đau lòng chút tiền ấy.

Đến phiên Lý Xế gọi, anh gọi súp bơ nấm và thịt hươu nướng, cũng để cho nhân viên phục vụ lấy rượu đỏ anh gửi ở chỗ này ra.

"Ăn cơm trưa mà thôi, anh uống rượu làm gì?" Từ Phức Vân lẩm bẩm, cô hoài nghi trong lòng của anh có quỷ, nhất định là anh muốn chuốc say chị họ rồi muốn làm gì thì làm.

"Con nít không quyền lên tiếng." Anh dựa lưng sát vào thành ghế, ung dung như một vương giả.

"Ở đây không có con nít, chỉ có người trưởng thành." Từ Phức Vân nhìn anh tự nhiên cười nói, trong mắt nghịch ngợm lộ ra vẻ muốn cắn anh một cái.

Lý Xế mặc kệ cô, nhưng không chủ động bắt chuyện với Bạch Vũ Hàm, chỉ yên lặng hưởng thụ thời gian nghĩ trưa.

"Aizzz, Tổng giám đốc, đừng như con gà mẹ lười biếng được không? Nào có Tổng giám đốc thảnh thơi như anh vậy?" Cho dù Lý Xế không để ý tới cô, cô cũng không an tĩnh được.

Từ Phức Vân đạp đạp bắp chân của anh, không nghĩ tới bắp chân anh chắc khỏe như lò xo bắn ngược chân cô ra, "Quái vật, lớn lên sao có nhiều cơ bắp như vậy làm gì?"

"Tôi mời nhiều người chuyên ngành quản lý về làm, dựa vào cái gì không thể thảnh thơi như vậy?" Anh liếc cô, "Còn nữa ví dụ của cô rất thô tục, vấn đề cũng rất nhàm chán, mau câm miệng lại cho tôi."

Nếu bình thường, đại tiểu thư được nuông chiều từ bé làm gì chịu được thái độ lạnh lùng ngạo mạn của anh, đã sớm khóc thét chạy đi rồi, không thì cũng nghẹn tức giận cao ngạo tránh ra rồi, tại sao cô bé này chẳng những đao thương bất nhập(*nói ngọt nói nhạt đều không nghe), còn cười mỉm nhìn anh đây? Nếu anh là một khối bơ mà nói, sớm đã bị cô hòa tan, cũng may anh là bọ cánh cam chính cống, chỉ có anh giày vò người khác.

Món ăn ngon đã được dọn lên bàn, món ăn trước mặt Từ Phức Vân còn bốc hơi nóng, lưỡi đao vừa đưa xuống, miếng thịt bò mập mạp đã bị cắt ra, màu nước sốt thịt chảy xuống cũng tỏa ra hương vị tươi sống, cô hài lòng há miệng lớn bắt đầu ăn, vẫn giống như bình thương một chút dáng vẻ thục nữ cũng không có.

Lý Xế có chút nhíu mày nhìn cô mấy lần, thật không rõ sao cô và chị họ của mình lại chênh lệch với nhau lớn như vậy.

Nhìn người ngồi bên trái anh này, từ đầu tới cuối lưng đều thẳng tắp, chỉ hơi há miệng nhai từ từ rồi chậm nuốt, cánh tay bày độ cong vừa đúng, kéo ra đường cong cơ thể vô cùng ưu mỹ, còn Từ Phức Vân như động vật nhỏ, vừa ăn vừa phát ra âm thanh thở dài thỏa mãn.

Kỳ thật trong lòng Bạch Vũ Hàm cũng không có bình tĩnh tự nhiên như biểu hiện bên ngoài, cô ta đang nghĩ có nên tiếp nhận theo đuổi của Lý Xế hay không, nếu như chẳng qua Từ Phức Vân đơn phương hồ đồ, như vậy cô ta cũng không cần phải rời khỏi, còn nếu hai bên đều có ý tứ kết giao, sao cô ta không giúp người khác hoàn thành ước vọng đây?

Lý Xế rót rượu cho Bạch Vũ Hàm, khó được toát ra một chút vui vẻ, Bạch Vũ Hàm cả kinh, nghĩ thầm người đàn ông này nếu như giống kiểu người phụ lòng đó thường xuyên vui vẻ cười to mà nói, chỉ sợ mình sớm đã rơi vào tay giặc rồi.

"Em cũng muốn."

Đột nhiên Bạch Vũ Hàm cảm thấy tim mình đập rất nhanh lại bị một tiếng ngang ngược làm cho bình tĩnh, cô cười đến có chút đắng chát, nhấp một ngụm nhỏ rượu đỏ, tại sao đến giờ mà cô ta vẫn còn nghĩ đến tên khốn kia chứ?

"Không được, anh của cô sẽ tức giận, biết không? Đồ ngốc." giọng nói không kiên nhẫn của Lý Xế vang lên.

Tiếng kháng nghị nho nhỏ của Từ Phức Vân theo sát phía sau, "Tại sao chị họ có thể? Chị ấy là giáo viên còn phải dạy học, uống rượu say thì sao?"

"Tôi đã hỏi Vũ Hàm rồi, buổi chiều cô ấy không có lớp." Lý Xế giơ ly rượu lên uống một ngụm, chậm rãi đưa tầm mắt liếc cô, "Ngược lại là cô, không cần đi trường học nữa phải không? Vậy thì cô cảm thấy làm thư ký của tôi chỉ đần độn thôi hả?"

"Hô." Cô phát ra một tiếng đắc ý, sau đó xiên lên một miếng thịt bò bít-tết nhét vào trong miệng, thỏa mãn bắt đầu nhai nuốt.

Bạch Vũ Hàm cũng bị cô chọc cười, cầm cây dao ở trước mặt cười mỉm, cô bé này ở chỗ nào thì ở đó sẽ vui vẻ, bởi vì cá tính của cô thẳng thắn, căn bản không cần đi đoán tâm tư của cô, cô sẽ hào phóng biểu hiện ra ngoài, quan trọng là... Những tâm tư đó của cô cũng không có ác ý, không cần cố gắng đi đề phòng cô, lại càng không cần sử dụng trăm phương ngàn kế đi đối phó.

Bạch Vũ Hàm cười dẫn tới Lý Xế rất hiếu kỳ với Từ Phức Vân, "Thật sự muốn ngây ngốc ở chỗ của tôi hả?"

Lau miệng, Từ Phức Vân nhìn anh lè lưỡi, cười nói: "Dù sao tôi cũng là một người có học có bằng cấp hơn nữa còn là một thiếu nữ thạc sĩ thiên tài xinh đẹp, anh có thể mời được tôi xem như kiếp trước anh có tích đức rồi."

"Vậy sao không tìm cách khác thăng chức đi?" Lý Xế biết thời biết thế nói, hài lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chậm rãi suy sụp xuống, lúc đầu bất quá cũng chỉ như vậy, còn dám ở trước mặt anh khoe khoang.

"Tiểu Vân quả thật rất lợi hại, hai năm đã học xong quản lý tài chính rồi." Nhìn bầu không khí trở nên có chút quỷ dị, Bạch Vũ Hàm nói chuyện.

Có điều cô ta cũng không hiểu nổi, Từ Phức Vân trời sinh tính hoạt bát ngay thẳng sao có thể thích kiểu người đàn ông nội liễm lãnh khốc như Lý Xế? Có thể đứa nhỏ theo đuổi kích thích muốn khiêu chiến cực hạn a, trước mắt cô ta cũng chỉ có thể suy nghĩ như thế.

"Lợi hại?" Ánh mắt khó hiểu của anh nheo lại, vẫn là bộ dạng xem thường Từ Phức Vân.

Từ Phức Vân sưng mặt hai má đỏ bừng một cước đá vào giữa xương bắp chân của Lý Xế, lập tức hài lòng nhìn vẻ mặt âm trầm của anh trở nên càng thối, "Nên biết em còn có một bằng bác sỹ thú y nữa, chuyên trị kiểu mặt người dạ thú như anh."

"Tiểu Vân, ăn cơm không nên nói những này, nhanh ăn đi." sắc mặt Bạch Vũ Hàm trắng bệch nhìn Lý Xế, chỉ sợ anh sẽ bị chọc giận, hết lần này tới lần khác Từ Phức Vân luôn không lựa lời nói, luôn khiêu khích hắn.

Lý Xế nhắm mắt, trong lòng quả thật không vui, nhưng anh có thể làm gì đây, anh không có cách nào gây khó dễ cho Từ Phức Vân, dường như việc này đã hình thành theo bản năng, từ lúc chào đời tới nay anh không có uất ức như vậy.

Từ Phức Vân cũng cảm giác được Lý Xế tức giận, ngoan ngoãn vùi đầu bắt đầu ăn, bưng một chén canh cá uống đến ọt ọt ọt ọt vang lên, bầu không khí ngưng trọng bị hành động tự nhiên đáng yêu của cô từng chút thổi tan rồi.

Chẳng qua Lý Xế không hề để ý cô, ai bảo mỗi lần anh nhìn cô một cái, bực bội trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.

Thẳng đến ăn xong bữa cơm này, Lý Xế đứng dậy chuẩn bị rời đi, Từ Phức Vân mới dám len lén nhìn anh, sau đó lặng lẽ kéo góc áo của anh, giọng nói gần như không nghe được nói: "Xin lỗi."

"Xin lỗi không bằng từ chức." Anh liếc cô, sửa sang lại quần áo một chút, đẩy tay cô ra đi nhanh ra ngoài, đồng thời nói với Bạch Vũ Hàm đang ở bên cạnh, "Vũ Hàm, anh lái xe đưa em về?"

"Không cần." Bạch Vũ Hàm vẫn mỉm cười, bây giờ khói lửa dày đặc, cô ta thật sự không muốn lấy bản thân ra mạo hiểm.

Từ Phức Vân vội vàng mà chạy đến phía trước hai người, Lý Xế còn tưởng rằng cô nịnh hót anh, giúp anh mở cửa, không nghĩ tới cô sợ anh sẽ vứt bỏ cô, trực tiếp chạy tới bãi đỗ xe.

Tiễn Bạch Vũ Hàm lên taxi, Lý Xế cố ý thả chậm bước chân, thưởng thức sắc mặt không kiên nhẫn vừa lo lắng của Từ Phức Vân.

Mười ngón tay Từ Phức Vân siết chặt với nhau, trong lòng vô cùng ấm ức, mặc dù chị họ là một mỹ nhân có một không hai, đối mặt với đối thủ canh tranh xuất sắc như vậy, cho dù muốn không phục cũng không được, nhưng cô vẫn muốn tranh giành, bởi vì cô đã sớm yêu Lý Xế đến không có thuốc chữa rồi.

Nếu như một hai năm tới không có nghênh đón tận thế, như vậy cô muốn sáng tạo ra kỳ tích lớn nhất trong năm nay, đó là làm cho người đàn ông này yêu mình đến hết thuốc chữa.

Trước khi vào xe, Lý Xế thật sâu nhìn Từ Phức Vân, dường như có thể nhìn ra tất cả tâm tư của cô, làm cho cô không dám nhìn thẳng, nhưng anh cũng không có nói gì, mở cửa xe trực tiếp ngồi xuống, đợi cô lên xe.

Xe chạy nhanh ra đường cái rộng lớn quạnh quẽ, đợi Từ Phức Vân nhìn rõ ràng ký hiệu ven đường, mới phát hiện bọn họ đang chạy về phía vùng ngoại ô

"Này, A Xế, cho dù anh chán ghét em cũng không đến nỗi ném em tới ngoại ô chứ." Từ Phức Vân vô tội nháy mắt to, nơi hoang vu ngoài cửa sổ vừa vặn chứng minh suy nghĩ trong lòng cô.

"Tôi chưa rảnh rỗi tới tình trạng này." Lý Xế giật giật khóe miệng, thật vất vả mới dồn nén nói ra mấy lời trong miệng, "Chẳng lẽ cô không có nhìn thấy hành trình ngày hôm nay, rốt cuộc ai là thư ký hả?"

"Anh không trả nó cho tôi, tôi đã quên." Cô chột dạ rụt cổ một cái, mặt có chút đỏ.

"Cho nên tất cả đều là lỗi của tôi chứ gì "

"Mỗi người một nửa." Giọng nói của cô rất nhỏ.

"Hừ." Nói chuyện thật là một chuyện rất mệt mỏi, chỉ nói với mấy câu thôi như đã muốn nửa cái mạng của anh.

"Đừng hừ nha, nói thật ra, em cũng rất đồng tình với anh, gặp được người phiền toái như em." Từ Phức Vân cười đùa nói.

Dường như có một con kiến đang tản bộ trên lưng con voi, mặc dù rất phiền nhưng không có cách trị cô, Lý Xế trầm mặt không lên tiếng nữa, có trời mới biết người thiên tài như cô nếu nói tiếp sẽ không biết nói tới cái gì đây.

Trong nháy mắt Từ Phức Vân đánh ngáp một cái, lại liên tiếp vài cái, xoay xoay gáy, thân thể nghiêng một cái, dựa ở trên người anh thoải mái ngủ trưa.

Sau môt lúc nhìn chằm chằm vào cô, Lý Xế mãnh liệt chuyển tay lái một cái, hi vọng đẩy cô tách khỏi bờ vai, nhưng do định luật quán tính rất nhanh càng làm cho cô ngã theo, thậm chí dính anh càng chặt hơn trước.

Anh chạy xe hình chữ S, cánh tay của cô ở trên cánh tay của anh cũng quấn thành hình chữ S, lông mi vểnh lên và làn da mịn màng trong sáng của cô, anh không khỏi thở dài, tuổi trẻ thật tốt, không chỉ có ăn được ngủ ngon lại có thể sống tự do tự tại, đâu giống anh suốt ngày hao hết tâm cơ chỉ sợ một lần sảy chân để hận nghìn đời.

Cô ngủ rồi cũng tốt, khi ngủ sẽ không đáng ghét như vậy, một nụ cười nhẹ nhàng treo trên khóe miệng của anh.

Lúc thức dậy Từ Phức Vân phát hiện ghế của mình đã bị kéo xuống, gần như đang nằm ngửa trên người đắp áo khoác màu đen của Lý Xế, nhưng ghế lái lại không có một bóng người, cô đang buồn ngủ thoáng cái đã bị dọa hết sạch, tay chân luống cuống leo ra cửa xe, đặt mông ngồi dưới đất, may mà ở bên ngoài là thảm cỏ, nếu đường đá mà nói, da thịt mềm mại của lòng bàn tay này sẽ bị trầy sướt.

Nghe được tiếng vang, Lý Xế quay đầu lại, nghĩ đến cô đã tỉnh, nhưng không nghĩ tới khi cô tỉnh dậy sẽ xuất hiện theo phong cách riêng như vậy, kiểu người tài giỏi như cô sao không có vào gánh xiếc thú đây? Còn nói mình là thiếu nữ thiên tài xinh đẹp, là xấu xí mới đúng.

Bị đôi mắt to tròn đen nhánh của Từ Phức Vân nhìn trúng, anh không khỏi sững sờ, ngón giữa đang cầm điếu thuốc lá cũng từ từ để xuống.

Cô thấy anh nhíu mày, thuận tay bún tàn thuốc ra ngoài, ánh lửa vụn vặt rất nhanh biến mắt trong bầu trời xanh thẳm, khói nhẹ cũng rất nhanh đã bị gió thổi tản.

Từ Phức Vân thu hồi ánh mắt, phủi tay từ trên mặt đất đứng lên, khôi phục trạng thái vui vẻ sung sức, lập tức nhìn anh tự nhiên cười nói, khờ ngốc lại cố chấp.

Ánh mắt Lý Xế nhìn cô lom lom, cô còn trẻ, anh thì thành thục, cô xúc động, anh nội liễm, cô cảm tính, anh lý tính, tại sao cô lại không phải anh không được?

Đều nói ba năm thì có sự khác nhau, anh và cô vượt qua nhau trọn vẹn mười hai năm thời gian, nói cách khác giữa bọn họ cách một vòng trái đất, dựa vào cơ thể nhỏ nhắn mảnh mai của cô muốn vượt qua tới đây quả thật là người si nói mộng(*chuyện hoang đường không thực hiện được).

Anh muốn có người vợ chứ không phải tình nhân, anh không có thời gian cũng không có tinh thần đi cưng chiều một người con gái, tóm lại tất cả những gì cô muốn anh không cho được, anh thật sự muốn bổ đầu cô ra, sau đó nhét những đạo lý này vào bên trong để cô  hỉu.

Ánh mắt Từ Phức Vân sáng ngời chạy đến bên cạnh Lý Xế, đột nhiên ôm cánh tay của anh, ánh mắt lại bị hồ nước phía sau anh hấp dẫn, vui vẻ hỏi: "A Xế, đây là đâu? Đẹp quá ờ, đúng là nơi để hẹn hò mà."

"Nơi này là khu du lịch năm trước tập đoàn Vịnh Thịnh bỏ vốn đầu tư, đợi lát nữa sẽ có thuyền tới đón chúng ta, bây giờ chủ tịch tập đoàn Vịnh Thịnh Đường Long đang ở giữa hồ câu cá, tôi muốn đi tìm ông ta nói chuyện hợp tác." Anh công thức hóa nói.

""Đây là một trong ba nhà sản xuất màn hình TV LCD lớn nhất thế giới, tập đoàn Vinh Thịnh hả?""

"Coi như cô có chút kiến thức."

"Em không chỉ biết rõ những việc này, còn có Đường Long này nghe nói là ông già kỳ lạ, không nhìn tới thương hiệu của người ta, chỉ để ý người hợp tác, có đôi khi sẽ mang tới thành công rất cao, có khi lại sẽ rất thấp, chỉ cần ông ta định ra giá hàng thì tuyệt đối sẽ không thay đổi, cho nên thương lượng hợp tác với ông ta chính là tìm vận may." Từ Phức Vân cười hì hì nhìn một vòng trên mặt Lý Xế hỏi: "A Xế, anh cũng đến tìm vận may sao?"

Nói tới ông già Đường Long kỳ lạ này, Lý Xế đã cảm thấy tức giận, lúc trước không phải là không có phái người đến đàm phán, Nhưng ông già kỳ lạ này khẳng định được trích lợi nhuận ròng mười tám lời nói dối, con số này bằng đúng với số tiền công ty nhà mình thay tập đoàn Vinh Thịnh kiếm tiền.

"Trong từ điển của tôi không có hai chữ vận may."

"A Xế chính là A Xế, chỉ biết chiến đánh công thành, sẽ không chiến đánh phục kích."

"Tôi là thương nhân, theo đuổi lợi nhuận, có lợi nhuận làm không giữ quy tắc, không có lợi nhuận tôi cũng không muốn phí thời gian." Anh liếc cô, "Như vậy không đúng sao?"

"Đúng, với em mà nói, A Xế nhất định đúng, A Xế luôn luôn đúng." Từ Phức Vân nghiêng cổ nịnh nọt nói.

"Cười, chỉ biết cười, có cái gì buồn cười hay sao?" Anh quay đầu bước đi, không muốn để cho tâm tình của mình bị cô dẫn dắt, "Đợi lát nữa cũng đừng kéo chân tôi."

"Yes, sir." Từ Phức Vân le lưỡi, ngẩng đầu nhìn trời xanh, cam đoan thì cam đoan, nhưng người tính không bằng trời tính không phải sao?

Một chiếc thuyền gỗ màu nâu chậm rãi cập bến gần cây cầu gỗ, sau đó người chèo thuyền cầm mái chèo trong tay căng cổ họng gọi bọn họ lên thuyền.

Thân tàu rất đơn sơ, là một  thuyền con truyền thống ngư dân dùng để vớt bèo, người chèo thuyền đứng ở đầu thuyền đong đưa mái chèo, khách hàng ngồi trên ghế đẩu trên thuyền thò tay có thể đụng đến nước, nhưng hiển nhiên Từ Phức Vân không có hứng thú như vậy, cô khẩn trương co rúm tay chân lại, sợ mình khẽ động thuyền sẽ mất đi cân bằng.

Lý Xế ngồi đối diện cô, dựa lưng vào thuyền xuôi theo dòng nước, anh híp mắt nhìn cô, vừa ngắm phong cảnh, tâm tình dần dần khá hơn, nếu cô có thể yên tĩnh như vậy thì thì tốt rồi, giống như một bức tranh.

Nhưng Lý Xế hiển nhiên đánh giá thấp năng lực thích ứng của Từ Phức Vân, không đến năm phút, tâm tình trong mắt cô lại dần dần phong phú, luôn nhìn anh mỉm cười quỷ dị.

Đè nén xúc động muốn nhấn khuôn mặt cô xuống nước, Lý Xế dời tầm mắt nhìn khoảng cách giữa thuyền và đảo, chưa bao giờ giống như bây giờ mong mỏi nhanh lên lên đất liền, anh thậm chí có thể vuốt lương tâm nói quỷ nước còn đáng yêu hơn cô bé này, còn như anh có lương tâm hay không, cũng không còn nằm trong phạm vi nói tới rồi.

"A Xế, thật hy vọng anh có thể nói với em: "Anh có không được em, em không gả cho anh, anh sẽ nhảy hồ." " Từ Phức Vân si ngốc nhìn Lý Xế, cảnh sắc xung quang dần phai màu, đẩy anh tới một nơi duy nhất trong lòng cô.

"Gió thật to, cô nói gì tôi không nghe rõ lắm." Anh bất đắc dĩ nói qua loa.

Con gái không phải nên rụt rè một chút sao? Dạng phụ nữ gì anh cũng từng gặp qua, lại chưa thấy qua ma nữ mặt dày như vậy.

"A Xế đúng là khốn kiếp, những lời này cũng nghe không rõ đúng không?" Cô cười châm chọc nói.

Người chèo thuyền nở nụ cười, bị cô bé giảo hoạt và người đàn ông này chọc cười, trong nhà ông cũng có người vợ không cách nào trị được, bây giờ xem ra đàn ông trên đời này đều giống nhau, mặc kệ là người chức vị cao như Tổng giám đốc hay đánh cá bán đồ ăn bình dân, khi đối mặt với người phụ nữ mình yêu thương đều sẽ bị giày vò, nhưng lại vui vẻ chịu đựng.

Lý Xế tự nhiên chú ý tới phản ứng người chèo thuyền, nhất thời khó có thể tiếp nhận bộ dạng chật vật này của mình, vội vàng đưa tay che miệng giả vờ ngủ, làm đà điểu được chưa.

Nói sau anh cũng là một người đàn ông có tuổi, có cần phải cùng so đo với một người con gái vừa trưởng thành nói tới vai về thì anh là anh trai của cô không, anh trai nên nhường nhịn em gái, cho nên anh nhường nhịn cô là đạo lý hiển nhiên rồi.

Lý Xế bừng tĩnh lại một lần nữa, đột nhiên ý thức được lúc này mình thực sự quá kích động, cần gì nghĩ nhiều về cô như vậy? Đột nhiên anh mở ra đôi mắt sắc bén, giống như đao vô danh vừa ra khỏi vỏ, thoáng chốc ánh sáng lạnh bức người, để cho Từ Phức Vân không khỏi chột dạ nghĩ mình lại làm cho anh khó chịu, gần vua như gần cọp, cô xem như khắc sâu cảm nhận được.

Bị đôi mắt sắc bén của Lý Xế nhìn tới làm cho đầu óc cô choáng váng, chứng minh mình thật sự còn quá non rồi, cho cô thời gian nửa năm, cô đảm bảo lập tức nhào ngược lại tới ăn anh, không phải nói cọp cái sao, đây không phải nói rõ kỳ thật cọp cái phải mạnh mẽ đẩy ngã hổ công sao, Từ Phức Vân vừa suy nghĩ trong lòng, vừa lộ ra nụ cười đáng khinh.

"Cô đang đắc ý cái gì?" Nhìn dáng vẻ vênh váo đó của cô, Lý Xế hận không thể bắt cô lại cắn một cái, nhưng mình là trưởng bối phải nhẫn nhịn cố gắng chịu đựng.

"Em?" Không hiểu gì, Từ Phức Vân chỉ vào mũi của mình xác nhận, "Là đang hỏi em hả? Em đắc ý cái gì, em có gì có thể đắc ý sao?"

"Tôi... Đau đầu." Lý Xế bóp án lấy huyệt thái dương, xem ra không chỉ là đau đầu, đầu óc khả năng cũng bị hư, tại sao tâm tình của mình phập phồng như vậy? Bởi vì cô bé này nữa chứ.

"Có muốn hay không... A!" Cô vừa nói vừa đưa tay về phía anh, nhưng thân thuyền bởi vì cô đứng dậy mà lung lay trái phải, cô sợ tới mức nghiêng người, một tay đánh vào lồng ngực rắn chắc của Lý Xế một bàn tay nhỏ bé khác thì... Thân mật chạm vào giữa hai chân của anh.

Lý Xế là một người đàn ông bình thường điều đó không thể nghi ngờ, bàn tay cô mềm mại cầm chặt bảo bối của anh, ngoại trừ đau nhức ở bên ngoài, gần như anh còn cảm giác được một dòng điện chạy khắp người, mà chỗ kia cũng tự nhiên khẽ biến hóa, dường như đang phản kháng với lực tay của cô, khí thế hung hăng cứng rắn đứng thẳng lên.

"Hắc hắc..." Hai gò má Từ Phức Vân đỏ bừng, vội vàng rút bàn tay nhỏ bé ra, chột dạ nhìn qua khuôn mặt âm trầm của anh.

Lý Xế đang buồn bực vì hành vi khác thường của mình, ánh mắt tùy ý của mình đã bán đứng tất cả tâm tình.

Theo lực tay Từ Phức Vân rút ra, thuyền nhỏ lại lung lay, Từ Phức Vân vốn cũng không có đứng vững thân thể lần nữa đánh tới phía trước, bị Lý Xế ôm vào trong lòng, dưới tình thế cấp bách cô đưa cánh tay quấn lên cổ của anh, sợ tới mức không dám thở ra hơi, không biết là sợ hắn hay sợ lật thuyền.

Lý Xế nhíu mày, một đường nhìn xuống cả người của cô, không thể không thừa nhận cô quả thật đã trưởng thành, ít nhất với thân thể mà nói quả thật phù hợp thậm chí đã vượt qua tiêu chuẩn phụ nữ thành thục, dưới bụng xao động trong chốt lát lại bùng cháy, làm cho trán của anh ước đẫm mồ hôi

"Ngồi trở lại vị trí của cô." Chỉ có thể nhờ vào nắm chặt nắm đấm, anh mới bình tĩnh nói chuyện, "Đây là đang đi công tác, không phải đang chơi đùa với cô."

"Ờ." Cô thật sự rất thích cảm giác nằm trong lòng ngực của anh, đáng tiếc thời gian thật sự là quá ngắn ngủi, nếu có thể ở lâu một chút, lâu đến anh có thể nhận ra hương vị trên người cô tốt đẹp cỡ nào, chỉ cần anh vuốt ve an ủi một chút đã đủ sưởi ấm cho cô thật lâu rồi.

"Nhanh lên." Giọng nói của Lý Xế trở nên càng dữ tợn.

Lúc này trong lòng Lý Xế, người con gái Từ Phức Vân này đã có thể nói là yêu nghiệt, trong tình huống bị cô kề sát như vậy, xoang mũi tràn đầy hương thơm ngọt ngào thanh xuân của cô, anhh không dám bảo đảm mình có thể đứt dây lý trí rồi xử cô ngay tại chỗ hay không.

Từ Phức Vân nhăn mũi, chậm rãi đứng dậy vững vàng, sau đó đỡ đầu gối của anh ngồi trở lại vị trí của mình.

Cô vừa rời khỏi, Lý Xế vội vàng sửa sang lại quần áo của mình, với anh mà nói là để che giấu sự chột dạ của mình, cô lại cho rằng là anh vô cùng chán ghét mình, cho nên sau đó cô ngồi ở đó rầu rĩ không vui, ngay cả liếc anh một cái cũng không có tinh thần.

Lý Xế tự nhiên xem chuyện này trở thành trời giáng may mắn, hai tay vây quanh ở trước ngực, hưởng thụ cảm giác thoải mái dễ chịu khi gió mát lưới nhẹ qua mặt, cuối cùng trong lúc lơ đãng đem ánh mắt rơi vào bóng dáng cô đơn lạnh lẽo kia, hô hấp như bị kiềm hãm, đã quên cao hứng vừa rồi mà cảm thấy rất trống rỗng.