Sao Nghi Can Số Một Lại Là Anh

Chương 25: Trứng gà gây chết người




Giờ Lộ Hy đã gần như chắc chắn Đạt mập là nhân vật cảnh sát, nhưng dù có đoán sai cũng chẳng sao, cô quyết định tới khi bắt được hung thủ sẽ để mọi người vây quanh kẻ đó, mỗi người đều nắm tay bắt lấy hắn, đó cũng xem như là bắt được đúng không?

Đạt mập thấy cô đang nghĩ ngợi gì đó, không kìm được mà hỏi: “Sao thế thám tử?”Lộ Hy “Á” một tiếng, suýt chút đã ngã lăn ra đất, Đạt mập vội kéo cô lại: “Thám tử, sao em lại ở đây vậy!”Đạt mập chợt bừng tỉnh: “À đúng rồi, thám tử, cô nói xem hôm đó Chúc Tinh Dạ ra ngoài có phải cũng là để gác đêm như chúng ta không?”

Lộ Hy tỉnh táo lại, hơi mỉm cười: “Tôi đang nghĩ nếu anh đã xuất thân từ nhà cảnh sát thì sao không thi trường cảnh sát đi.”Không biết thầy Giang có phải đã ăn vào một ít rồi không mà sắc mặt bắt đầu đỏ lên, hô hấp dồn dập, trông rất khó chịu. Nhưng gã bị Hạ Kiều túm lấy cổ áo, miệng thì bị nhét trứng gà luộc, hoàn toàn không thể nào lấy thuốc xịt ra được.

Vẻ mặt của Đạt mập trở nên buồn bã: “Tôi cũng muốn chứ… Nhưng cân nặng không đạt tiêu chuẩn, chỉ có thể ngậm ngùi từ bỏ ước mơ thôi. Sau này tôi lại nghĩ dù không được làm cảnh sát thật thì tôi cũng có thể diễn vai cảnh sát trên TV, đó chính là ước mơ hiện tại của tôi đấy.”“Thầy Giang thì… Thầy ấy cũng xem như là một người nổi tiếng trong trường chúng tôi, em có phát hiện thầy ấy rất đẹp trai không? Là kiểu quyến rũ đặc trưng của thanh niên văn nghệ đấy, tôi nghe nói là thế! Hình như thầy ấy tìm bạn gái trong nhóm sinh viên chứ không phải quấy rối đâu! Là tình yêu thầy trò đấy.”Triệu Nguyên giật mình, Lộ Hy cũng từ trên lầu nhìn xuống, nhưng trong tay anh ta không hề có chăn mền gì.

Lộ Hy tán thưởng anh ta: “Vẫn rất kiên trì nhỉ.”Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thầm tính hay là rời khỏi chỗ này trước.

Đạt mập cười ha hả mới chợt nhận ra: “Nhắc mới nhớ, máu trên giường Hạ Kiều và dưới thi thể của Đinh Diệu Diệu đều là máu trong túi máu giả đấy sao?”Đạt mập trợn tròn mắt: “Tại sao?”

Lộ Hy khẽ gật đầu: “Có lẽ thế, nhưng hơi lạ, anh có biết tại sao lại có vị hơi ngọt không?”Đạt mập hỏi cô: “Em nói xem chuyện năm đó… Rốt cuộc có phải là do thầy Giang làm không?”

Đạt mập sửng sốt, lấy điện thoại ra, hiện tại tín hiệu của điện thoại vẫn bị cắt.Lộ Hy: “Tôi nghĩ ít ra Đinh Diệu Diệu cực kỳ thích thầy Giang. Dù nói là nữ diễn viên chuyên nghiệp đôi khi sẽ bạo dạn hơn người bình thường một chút, nhưng cho thầy ta chụp ảnh riêng tư như thế hẳn là phải rất tin tưởng thầy ta.”Lộ Hy chống cằm: “Vậy rốt cuộc sao những bức ảnh đó lại bị lộ ra ngoài chứ. Thực ra trong trường cũng được xem như khu vực nửa công cộng rồi, dù là phòng giảng viên thì cũng chưa chắc ai là người có quyền đụng vào máy tính, nếu bên cảnh sát còn video giám sát ra vào văn phòng lúc đó thì tốt biết mấy.”Đạt mập nhìn cái chăn trên người cô, cũng chìa ra cái chăn mình đang cầm rồi cười ngờ nghệch: “Hì hì, tôi cũng thế, tôi cũng định ngồi trước cửa đây. Thầy Giang làm thế nguy hiểm quá…”

Anh ta gãi đầu: “Tôi mua túi máu trên mạng, hình như chủ shop bán cho tôi có nói túi máu này ăn được, có chút vị như mật ong vậy, nhưng không khuyến nghị ăn nhiều đâu. Có vẻ như là để đề phòng người khác nghĩ đây là máu thật nên mới thế…”Đạt mập sửng sốt, lấy điện thoại ra, hiện tại tín hiệu của điện thoại vẫn bị cắt.Lộ Hy hơi sửng sốt: “Anh ta… canh ai chứ?”

Ánh mắt Lộ Hy phức tạp: “… Vậy sao lúc đó tôi nói máu có chút vị ngọt anh lại không nói chứ!”Thầy Giang lắc đầu, trông quầng thâm đậm màu dưới mắt cũng biết tối qua gã ngủ không ngon chút nào.Lộ Hy nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy bóng dáng Chúc Tinh Dạ đâu, Đạt mập làm như chợt nhớ ra gì đó, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.

Đạt mập chột dạ khẽ nói: “Em nói là vị ngọt mà, nếu em bảo là vị mật ong thì chắc chắn là tôi sẽ nhớ!”Anh ta trợn mắt: “Trước đây tôi đã bàn tôi sẽ phụ trách đưa đồ ăn cho họ, dù tôi không hợp tác nhưng cũng không thể để họ chết đói được, tôi tới phòng bếp nấu một ít thức ra, ra ngoài đi một vòng để xem họ có định xuất hiện lúc tôi chỉ có một mình không. 2 người ngồi đó làm gì vậy?”Lộ Hy khẽ gật đầu: “Có lẽ thế, nhưng hơi lạ, anh có biết tại sao lại có vị hơi ngọt không?”Anh ta gãi đầu: “Tôi mua túi máu trên mạng, hình như chủ shop bán cho tôi có nói túi máu này ăn được, có chút vị như mật ong vậy, nhưng không khuyến nghị ăn nhiều đâu. Có vẻ như là để đề phòng người khác nghĩ đây là máu thật nên mới thế…”

Lộ Hy: “…”Đạt mập nhìn điện thoại một chút, ngạc nhiên khi phát hiện tín hiệu đã không bị cắt nữa: “Hay là chúng ta báo cảnh sát trước nhé?”

Cô đi tìm tòi xung quanh dinh thự này một vòng nhưng vẫn không tìm thấy Hạ Kiều và Đinh Thải Thải. Lộ Hy nhíu mày: “Hết cách rồi, chúng ta chỉ có mấy người thôi, nếu họ kiên quyết muốn chơi bịt mắt trốn tìm thì chúng ta cũng chẳng thể bắt được họ đâu.”Lộ Hy đứng ở cửa ra vào thắng gấp, ngớ người ra.Đạt mập chột dạ khẽ nói: “Em nói là vị ngọt mà, nếu em bảo là vị mật ong thì chắc chắn là tôi sẽ nhớ!”

Đạt mập do dự nhìn mọi người: “Vậy hay là chúng ta mau đi đi? Dù sao bây giờ cũng không có nạn nhân gì hết, chúng ta rời khỏi chỗ này thì…”Ánh mắt của Giang Môn rất kiên quyết: “Nhưng tôi vẫn muốn nói với họ cho rõ ràng, tôi không làm gì hết.”“Hỏng rồi!” Lộ Hy trở mình bò dạy, chạy thẳng tới phòng của thầy Giang ở tầng 3, lúc này cửa phòng đang mở toang, thầy Giang vẫn lành lặn ngồi trên giường mình.

Giang Môn từ từ lắc đầu, sắc mặt không tốt lắm: “Là tôi đã dẫn mọi người tới đây, tất nhiên phải dẫn đầy đủ quay về chứ. Hạ Kiều và Thải Thải là người bày ra kế hoạch này, họ đã không chịu xuất hiện tức là vẫn chưa đạt được mục đích, tôi phải ở đây chờ họ. Tối nay tôi sẽ không đóng cửa, nếu họ muốn giết tôi tôi cũng sẽ không phản kháng.”Lộ Hy mặc kệ anh ta, đưa mắt nhìn anh ta đi vào phòng bếp, chốc sau lại xách theo một cái giỏ đi ra ngoài dinh thự.Giang Môn tái mặt, vung tay quay về phòng mình.

Đạt mập bắt đầu lo lắng: “Đừng đừng dừng, chuyện này không ổn đâu! Đó là phạm pháp đấy thầy Giang à!”Triệu Nguyên bật cười: “Hay nhỉ, 2 con chó giữ cửa.”

Ánh mắt của Giang Môn rất kiên quyết: “Nhưng tôi vẫn muốn nói với họ cho rõ ràng, tôi không làm gì hết.”Cô chống tay đứng dậy, lúng túng hắng giọng: “Chẳng phải tôi sợ tối nay xảy ra chuyện sao? Còn anh, làm gì nữa đấy?”Triệu Nguyên tựa vào cửa ra vào: “Được rồi, mấy người đợi cả đêm họ cũng chẳng xuất hiện, vậy là không có ý định xuất hiện rồi, đi thôi. Nếu ở lại đây, dù thầy chịu nổi thì họ cũng không đâu.”

Triệu Nguyên cười lạnh vỗ tay: “Xuất sắc thật đấy, dùng cái chết để ép nhau à. Đúng nhỉ, Diệu Diệu cũng chết rồi, chẳng ai mở miệng ra nói là thầy làm được cả.”

Giang Môn tái mặt, vung tay quay về phòng mình.Đạt mập trông cũng rất hoang mang: “Sao, sao tôi lại ngủ quên nhỉ…”

Triệu Nguyên nhìn 2 người còn lại: “Mấy người muốn đi không? Giờ đi vẫn còn kịp đấy, tốt nhất nên báo cảnh sát luôn đi.”

Lộ Hy chậm rãi lắc đầu: “Không, chúng tôi không đi đâu.”Cô đi tìm tòi xung quanh dinh thự này một vòng nhưng vẫn không tìm thấy Hạ Kiều và Đinh Thải Thải. Lộ Hy nhíu mày: “Hết cách rồi, chúng ta chỉ có mấy người thôi, nếu họ kiên quyết muốn chơi bịt mắt trốn tìm thì chúng ta cũng chẳng thể bắt được họ đâu.”Ánh mắt Lộ Hy phức tạp: “… Vậy sao lúc đó tôi nói máu có chút vị ngọt anh lại không nói chứ!”

Đạt mập cũng gật đầu.Đạt mập cười hì hì ngây ngô, đứng dậy đi xuống lầu: “Tự nhiên nghe Triệu Nguyên nói tôi cũng hơi đói rồi, tôi xuống dưới lấy gì đó ăn, tiện thể lấy cho em một chút nhé.”

Đêm tới, Lộ Hy không hề đóng cửa phòng mình, từ chỗ của cô có thể nhìn thấy cầu thang dẫn lên tầng 3. Cửa sổ phòng ở tầng 3 không dễ đi vào, chỉ cần túm chặt cái cầu thang này thì không ai lên được hết.Lộ Hy tán thưởng anh ta: “Vẫn rất kiên trì nhỉ.”Lộ Hy chậm rãi lắc đầu: “Không, chúng tôi không đi đâu.”

Lộ Hy quấn chăn bông, định thức trắng đêm.Lộ Hy buông Hạ Kiều ra, chạy thẳng xuống dưới: “Cho thầy ta dùng thuốc đi! Anh dời chân ra!”

Vừa mới ngồi xuống trước cửa phòng của Đạt mập, cánh cửa phía sau đã mở ra.Đạt mập hạ giọng nói: “Tôi nghĩ có lẽ thầy Giang và cô ta yêu nhau thật, nhưng không có bằng chứng gì, chỉ có ánh mắt… có thể nhìn ra từ đó.”

Lộ Hy “Á” một tiếng, suýt chút đã ngã lăn ra đất, Đạt mập vội kéo cô lại: “Thám tử, sao em lại ở đây vậy!”

Cô chống tay đứng dậy, lúng túng hắng giọng: “Chẳng phải tôi sợ tối nay xảy ra chuyện sao? Còn anh, làm gì nữa đấy?”

Đạt mập nhìn cái chăn trên người cô, cũng chìa ra cái chăn mình đang cầm rồi cười ngờ nghệch: “Hì hì, tôi cũng thế, tôi cũng định ngồi trước cửa đây. Thầy Giang làm thế nguy hiểm quá…”Lộ Hy: “Vì có nhiều người sẵn sàng bày ra chuyện phiền phức thế này để lấy lại công bằng cho cô ta, bởi vậy tôi nghĩ hẳn cô ta không phải là một cô gái hư hỏng đơn giản đâu.”Vừa mới ngồi xuống trước cửa phòng của Đạt mập, cánh cửa phía sau đã mở ra.

Thực ra đêm mùa hè cũng không lạnh mấy, nhưng cả hai vẫn quấn mình thành 2 cái bánh ú.Lộ Hy quấn chăn bông, định thức trắng đêm.

Đạt mập hỏi cô: “Em nói xem chuyện năm đó… Rốt cuộc có phải là do thầy Giang làm không?”Đạt mập sau lưng không kịp thắng lại, tông vào khiến cô chúi vào trong, vội vàng hô lên: “Thầy Giang, thầy có… sao không?”Lộ Hy: “…”

Lộ Hy cố gắng phân tích một cách khách quan nhất: “Tôi không rõ Đinh Diệu Diệu là người như thế nào, nhưng từ miệng của Triệu Nguyên có thể thấy thiết lập có nhiều bạn trai của cô ta hơi khả nghi.”Đạt mập cười ha hả mới chợt nhận ra: “Nhắc mới nhớ, máu trên giường Hạ Kiều và dưới thi thể của Đinh Diệu Diệu đều là máu trong túi máu giả đấy sao?”

Đạt mập trợn tròn mắt: “Tại sao?”

Lộ Hy: “Vì có nhiều người sẵn sàng bày ra chuyện phiền phức thế này để lấy lại công bằng cho cô ta, bởi vậy tôi nghĩ hẳn cô ta không phải là một cô gái hư hỏng đơn giản đâu.”Đạt mập do dự nhìn mọi người: “Vậy hay là chúng ta mau đi đi? Dù sao bây giờ cũng không có nạn nhân gì hết, chúng ta rời khỏi chỗ này thì…”

Đạt mập hạ giọng nói: “Tôi nghĩ có lẽ thầy Giang và cô ta yêu nhau thật, nhưng không có bằng chứng gì, chỉ có ánh mắt… có thể nhìn ra từ đó.”Đêm tới, Lộ Hy không hề đóng cửa phòng mình, từ chỗ của cô có thể nhìn thấy cầu thang dẫn lên tầng 3. Cửa sổ phòng ở tầng 3 không dễ đi vào, chỉ cần túm chặt cái cầu thang này thì không ai lên được hết.

Lộ Hy: “Tôi nghĩ ít ra Đinh Diệu Diệu cực kỳ thích thầy Giang. Dù nói là nữ diễn viên chuyên nghiệp đôi khi sẽ bạo dạn hơn người bình thường một chút, nhưng cho thầy ta chụp ảnh riêng tư như thế hẳn là phải rất tin tưởng thầy ta.”

Lộ Hy chống cằm: “Vậy rốt cuộc sao những bức ảnh đó lại bị lộ ra ngoài chứ. Thực ra trong trường cũng được xem như khu vực nửa công cộng rồi, dù là phòng giảng viên thì cũng chưa chắc ai là người có quyền đụng vào máy tính, nếu bên cảnh sát còn video giám sát ra vào văn phòng lúc đó thì tốt biết mấy.”

Đạt mập nắm chặt tay: “Đợi khi nào chúng ta về, à không, đợi khi nào điện thoại có tín hiệu, tôi sẽ gọi điện thoại về hỏi ngay!”

Lúc 2 người nói chuyện, dưới lầu chợt có tiếng bước chân nhè nhẹ truyền tới.

Lộ Hy hơi sửng sốt, Đạt mập ló đầu ra khỏi tầng lầu rồi vẫy tay với bên dưới: “Này, Triệu Nguyên, anh cũng tới giúp thầy Giang à?”Triệu Nguyên nhìn 2 người còn lại: “Mấy người muốn đi không? Giờ đi vẫn còn kịp đấy, tốt nhất nên báo cảnh sát luôn đi.”

Triệu Nguyên giật mình, Lộ Hy cũng từ trên lầu nhìn xuống, nhưng trong tay anh ta không hề có chăn mền gì.

Anh ta trợn mắt: “Trước đây tôi đã bàn tôi sẽ phụ trách đưa đồ ăn cho họ, dù tôi không hợp tác nhưng cũng không thể để họ chết đói được, tôi tới phòng bếp nấu một ít thức ra, ra ngoài đi một vòng để xem họ có định xuất hiện lúc tôi chỉ có một mình không. 2 người ngồi đó làm gì vậy?”

Đạt mập cười khờ khạo: “Thì canh cửa giúp thầy Giang.”Chúc Tinh Dạ vô tội nhún vai: “Tôi muốn xem xem họ muốn làm gì.”

Triệu Nguyên bật cười: “Hay nhỉ, 2 con chó giữ cửa.”Lộ Hy hơi sửng sốt, Đạt mập ló đầu ra khỏi tầng lầu rồi vẫy tay với bên dưới: “Này, Triệu Nguyên, anh cũng tới giúp thầy Giang à?”

Lộ Hy mặc kệ anh ta, đưa mắt nhìn anh ta đi vào phòng bếp, chốc sau lại xách theo một cái giỏ đi ra ngoài dinh thự.

Đạt mập chợt bừng tỉnh: “À đúng rồi, thám tử, cô nói xem hôm đó Chúc Tinh Dạ ra ngoài có phải cũng là để gác đêm như chúng ta không?”Đạt mập cũng gật đầu.Đạt mập mang vài cái bánh bao lên, 2 người vừa nói chuyện vừa thức.

Lộ Hy hơi sửng sốt: “Anh ta… canh ai chứ?”Giang Môn từ từ lắc đầu, sắc mặt không tốt lắm: “Là tôi đã dẫn mọi người tới đây, tất nhiên phải dẫn đầy đủ quay về chứ. Hạ Kiều và Thải Thải là người bày ra kế hoạch này, họ đã không chịu xuất hiện tức là vẫn chưa đạt được mục đích, tôi phải ở đây chờ họ. Tối nay tôi sẽ không đóng cửa, nếu họ muốn giết tôi tôi cũng sẽ không phản kháng.”

Đạt mập gãi đầu: “Không biết nữa, nhưng tôi thật sự không nghĩ ra được anh ta làm gì mà nửa đêm không ngủ, nhất là hiện tại đã chứng minh được anh ta không hề liên quan gì tới chuyện của Hạ Kiều nữa.”Vẻ mặt của Đạt mập trở nên buồn bã: “Tôi cũng muốn chứ… Nhưng cân nặng không đạt tiêu chuẩn, chỉ có thể ngậm ngùi từ bỏ ước mơ thôi. Sau này tôi lại nghĩ dù không được làm cảnh sát thật thì tôi cũng có thể diễn vai cảnh sát trên TV, đó chính là ước mơ hiện tại của tôi đấy.”

Lộ Hy cũng suy nghĩ một lúc, chống cằm hỏi: “Anh nghĩ Triệu Nguyên là người thế nào? Cả thầy Giang nữa?”Sáng sớm hôm sau, Lộ Hy bị Triệu Nguyên đánh thức.Lúc 2 người nói chuyện, dưới lầu chợt có tiếng bước chân nhè nhẹ truyền tới.

Đạt mập: “Triệu Nguyên chỉ bậy cái miệng thôi, thích đùa giỡn với con gái, hơi hơi cợt nhã, nhưng anh ta không phải người xấu…”

“Thầy Giang thì… Thầy ấy cũng xem như là một người nổi tiếng trong trường chúng tôi, em có phát hiện thầy ấy rất đẹp trai không? Là kiểu quyến rũ đặc trưng của thanh niên văn nghệ đấy, tôi nghe nói là thế! Hình như thầy ấy tìm bạn gái trong nhóm sinh viên chứ không phải quấy rối đâu! Là tình yêu thầy trò đấy.”Đạt mập bắt đầu lo lắng: “Đừng đừng dừng, chuyện này không ổn đâu! Đó là phạm pháp đấy thầy Giang à!”

Lộ Hy trầm ngâm.Đạt mập thấy cô đang nghĩ ngợi gì đó, không kìm được mà hỏi: “Sao thế thám tử?”

Đạt mập cười hì hì ngây ngô, đứng dậy đi xuống lầu: “Tự nhiên nghe Triệu Nguyên nói tôi cũng hơi đói rồi, tôi xuống dưới lấy gì đó ăn, tiện thể lấy cho em một chút nhé.”

Đạt mập mang vài cái bánh bao lên, 2 người vừa nói chuyện vừa thức.Đạt mập nắm chặt tay: “Đợi khi nào chúng ta về, à không, đợi khi nào điện thoại có tín hiệu, tôi sẽ gọi điện thoại về hỏi ngay!”

Sáng sớm hôm sau, Lộ Hy bị Triệu Nguyên đánh thức.Cảnh tượng này trông hơi buồn cười, mọi người đều sửng sốt, Lộ Hy đột nhiên phản ứng lại: “Ngăn cô ta lại! Giang Môn bị hen suyễn, đây có thể là nguyên nhân gây dị ứng đấy!”

Cô ngủ một giấc đau hết cả lưng, hơi mông lung xoa xoa cổ mình: “Tôi… ngủ quên ư?”

Cô quay đầu lại nhìn Đạt mập đang ngái ngủ bên cạnh: “Anh cũng ngủ quên à?”Cô ngủ một giấc đau hết cả lưng, hơi mông lung xoa xoa cổ mình: “Tôi… ngủ quên ư?”

Đạt mập trông cũng rất hoang mang: “Sao, sao tôi lại ngủ quên nhỉ…”Thực ra đêm mùa hè cũng không lạnh mấy, nhưng cả hai vẫn quấn mình thành 2 cái bánh ú.

“Hỏng rồi!” Lộ Hy trở mình bò dạy, chạy thẳng tới phòng của thầy Giang ở tầng 3, lúc này cửa phòng đang mở toang, thầy Giang vẫn lành lặn ngồi trên giường mình.

Lộ Hy đứng ở cửa ra vào thắng gấp, ngớ người ra.Triệu Nguyên liếc mắt, gõ vào đầu anh ta một cái: “Báo cảnh sát gì nữa, có người chết đâu! Báo cảnh sát để họ bắt Đinh Thải Thải vì đã làm hỏng thi thể của chị gái cô ta à? Thôi đi, cô ta cũng chỉ vì quá đau đớn mà thôi.”

Đạt mập sau lưng không kịp thắng lại, tông vào khiến cô chúi vào trong, vội vàng hô lên: “Thầy Giang, thầy có… sao không?”

Thầy Giang lắc đầu, trông quầng thâm đậm màu dưới mắt cũng biết tối qua gã ngủ không ngon chút nào.Đạt mập: “Triệu Nguyên chỉ bậy cái miệng thôi, thích đùa giỡn với con gái, hơi hơi cợt nhã, nhưng anh ta không phải người xấu…”

Triệu Nguyên tựa vào cửa ra vào: “Được rồi, mấy người đợi cả đêm họ cũng chẳng xuất hiện, vậy là không có ý định xuất hiện rồi, đi thôi. Nếu ở lại đây, dù thầy chịu nổi thì họ cũng không đâu.”

Đạt mập ngượng ngùng gãi đầu, Lộ Hy thì thấy có gì đó là lạ.

Đạt mập nhìn điện thoại một chút, ngạc nhiên khi phát hiện tín hiệu đã không bị cắt nữa: “Hay là chúng ta báo cảnh sát trước nhé?”

Triệu Nguyên liếc mắt, gõ vào đầu anh ta một cái: “Báo cảnh sát gì nữa, có người chết đâu! Báo cảnh sát để họ bắt Đinh Thải Thải vì đã làm hỏng thi thể của chị gái cô ta à? Thôi đi, cô ta cũng chỉ vì quá đau đớn mà thôi.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thầm tính hay là rời khỏi chỗ này trước.Giang Môn hét lên thảm thiết, vang vọng cả dinh thự.

Lộ Hy nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy bóng dáng Chúc Tinh Dạ đâu, Đạt mập làm như chợt nhớ ra gì đó, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.Triệu Nguyên cười lạnh vỗ tay: “Xuất sắc thật đấy, dùng cái chết để ép nhau à. Đúng nhỉ, Diệu Diệu cũng chết rồi, chẳng ai mở miệng ra nói là thầy làm được cả.”

Cả nhóm đi xuống lầu, nhưng ở góc khuất chỗ tầng 2, Hạ Kiều đột nhiên lao ra từ sau cánh cửa phòng của Đạt mập, cầm quả trứng gà nhét thẳng vào mồm Giang Môn.

Cảnh tượng này trông hơi buồn cười, mọi người đều sửng sốt, Lộ Hy đột nhiên phản ứng lại: “Ngăn cô ta lại! Giang Môn bị hen suyễn, đây có thể là nguyên nhân gây dị ứng đấy!”

Đạt mập hét lên một tiếng rồi xông tới ôm lấy eo cô ta: “Tiểu Kiều, cô bình tĩnh chút đi! Đó là giết người đấy! Sẽ bị bắt đấy! Cảnh sát sẽ không để cho cô thoát đâu!”Cả nhóm đi xuống lầu, nhưng ở góc khuất chỗ tầng 2, Hạ Kiều đột nhiên lao ra từ sau cánh cửa phòng của Đạt mập, cầm quả trứng gà nhét thẳng vào mồm Giang Môn.Cô ta giãy giụa, dùng bàn tay còn lại đẩy mạnh Giang Môn xuống cầu thang.

Không biết thầy Giang có phải đã ăn vào một ít rồi không mà sắc mặt bắt đầu đỏ lên, hô hấp dồn dập, trông rất khó chịu. Nhưng gã bị Hạ Kiều túm lấy cổ áo, miệng thì bị nhét trứng gà luộc, hoàn toàn không thể nào lấy thuốc xịt ra được.

Nét mặt Hạ Kiều hơi méo mó, bàn tay cầm trứng gà của cô ta bị Lộ Hy giữ chặt: “Tôi không cần ai tha cho tôi cả, Giang Môn, xuống địa ngục với tao đi, mày đi trước, tao sẽ tới ngay thôi!”Cô quay đầu lại nhìn Đạt mập đang ngái ngủ bên cạnh: “Anh cũng ngủ quên à?”Lộ Hy cũng suy nghĩ một lúc, chống cằm hỏi: “Anh nghĩ Triệu Nguyên là người thế nào? Cả thầy Giang nữa?”

Cô ta giãy giụa, dùng bàn tay còn lại đẩy mạnh Giang Môn xuống cầu thang.

Trên mặt Hạ Kiều hiện lại một tia sung sướng, Giang Môn chật vật lăn xuống vài bậc thềm, Chúc Tinh Dạ chợt xông ra giẫm lên người gã, ngăn cản lực lăn của gã.Lộ Hy hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã thay đổi tâm trạng: “Sao mấy người toàn núp trong góc rẽ cầu thang không vậy!”

Giang Môn hét lên thảm thiết, vang vọng cả dinh thự.

Lộ Hy hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã thay đổi tâm trạng: “Sao mấy người toàn núp trong góc rẽ cầu thang không vậy!”Lộ Hy cố gắng phân tích một cách khách quan nhất: “Tôi không rõ Đinh Diệu Diệu là người như thế nào, nhưng từ miệng của Triệu Nguyên có thể thấy thiết lập có nhiều bạn trai của cô ta hơi khả nghi.”

Chúc Tinh Dạ vô tội nhún vai: “Tôi muốn xem xem họ muốn làm gì.”Trên mặt Hạ Kiều hiện lại một tia sung sướng, Giang Môn chật vật lăn xuống vài bậc thềm, Chúc Tinh Dạ chợt xông ra giẫm lên người gã, ngăn cản lực lăn của gã.

Lộ Hy buông Hạ Kiều ra, chạy thẳng xuống dưới: “Cho thầy ta dùng thuốc đi! Anh dời chân ra!”

Chúc Tinh Dạ ngoan ngoan dời chân đi: “Xin lỗi nhé.”