Muốn đi từ tầng 2 lên tầng 3, trừ đường đi qua cầu thang bên cạnh căn phòng thứ 3 thì còn có thể đi cầu thang bên trong thư viện.
Thời điểm vụ án xảy ra, Chúc Tinh Dạ và Hạ Kiều biến mất không rõ tung tích, tất cả mọi người đều ở thư viện tầng 2, mọi thứ trong tầm mắt, không thể nào dùng thủ đoạn ghi âm gì đó được.Lộ Hy hơi sửng sốt, rốt cuộc là trước đây đám người này có chuyện gì vậy trời?
Lộ Hy nhớ tới trước đó Triệu Nguyên từng cố tình muốn chia nhóm, nhưng cả 2 nhóm đều ở trong thư viện, hành động này chẳng khác như đang vẽ thêm chuyện.Triệu Nguyên nhún vai: “Có lẽ là vậy, tôi cũng chẳng để ý cô ta mang giày gì.”Lộ Hy: “Xin lỗi nhé, cái gì cũng tính 3 lần mà.”
Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, lúc đó Triệu Nguyên dẫn nhóm của anh ta tới chỗ hơi gần cầu thang trong thư viện để lục soát bằng chứng, vì chia làm 2 nhóm nên cô với Đạt mập cũng vô thức bỏ qua khu vực đó.Thầy Giang cũng từ từ nhìn theo, Lộ Hy hơi bất ngờ: “Thầy Giang cũng muốn xuống dưới à?”
Nếu đã thế, lúc Đinh Thải Thải xông lên lầu, Triệu Nguyên chỉ cần giữ chặt Giang Môn ở gần thì dù những người khác có phát hiện ra thì cũng không cản kịp. Lúc này Đinh Thải Thải sẽ ném thi thể của Đinh Diệu Diệu từ sân thượng xuống…Cô đeo găng tay vào, mở thùng không chút do dự.Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, lúc đó Triệu Nguyên dẫn nhóm của anh ta tới chỗ hơi gần cầu thang trong thư viện để lục soát bằng chứng, vì chia làm 2 nhóm nên cô với Đạt mập cũng vô thức bỏ qua khu vực đó.Có người đi tới phía sau, Lộ Hy quay đầu lại liền thấy Đạt mập đang đỡ thầy Giang đi lên.
Có người rơi xuống lầu, đa số mọi người đều sẽ đi tới cửa sổ nhìn trước.Mọi người cùng đi xuống lầu, Triệu Nguyên đang chuẩn bị đồ ăn cho mình trong phòng ăn. Thấy họ đi xuống, anh ta nhìn Lộ Hy chằm chằm, hung hăng căn bánh mì: “Này, thám tử, có phát hiện gì không vậy? Hôm nay có bí mật động trời gì nữa đây?”“À à!” Đạt mập vội lấy găng tay từ trong túi ra đưa cho cô.
Đinh Thải Thải đã trốn đi trong thời gian đó ư?Lộ Hy ngồi xuống trước cái thùng, dưới đáy thùng có một ít nước đọng.Triệu Nguyên hơi nghẹn họng.
Họ đều dồn sự chú ý tới trước cửa sổ, Triệu Nguyên lại canh giữ ở đầu cầu thang, nếu lúc này Đinh Thải Thải nhanh chóng trốn đi, sau khi xác nhận cô ta đã rời khỏi, Triệu Nguyên hét lên để họ cùng lên trên lầu, đúng lúc có thời gian trống.Cô nhìn đôi giày trong tay anh ta: “Là giày của Thải Thải à?”
Nếu họ không tới cửa sổ nhìn trước, định lên lầu trên để xem thì Triệu Nguyên đứng ở đầu cầu thang có thể cản lại, sau đó lên tiếng nhắc nhở Đinh Thải Thải mau trốn đi theo cầu thang ở phòng thứ 3 tầng 3.
Lộ Hy đứng trước cửa phòng ngủ chính, Triệu Nguyên đang ngồi xổm trên sân thượng nhìn xung quanh, thấy cô quay lại bèn ngẩng đầu, huơ huơ đôi giày trong tay: “Thám tử đến rồi à? Cô cũng dám nhìn người chết dưới lầu lâu thật đấy.”Đạt mập chặn lại trước người cô: “Triệu Nguyên, anh đừng có vậy nữa.”Lộ Hy đứng sừng sững trước cái thùng.
Lộ Hy nhìn xuống, hóa ra ở đây không trông thấy Chúc Tinh Dạ thật.Lộ Hy nhíu mày, đa số những đồ đạc ở đây đều phủ vải trắng, cô còn tưởng là lâu rồi không sử dụng, xem ra phải thực sự điều tra chỗ đó một chút rồi.Thời điểm vụ án xảy ra, Chúc Tinh Dạ và Hạ Kiều biến mất không rõ tung tích, tất cả mọi người đều ở thư viện tầng 2, mọi thứ trong tầm mắt, không thể nào dùng thủ đoạn ghi âm gì đó được.Lộ Hy không phản ứng với sự mỉa mai của Triệu Nguyên, cô quẹt ngón trỏ xuống dưới đáy thùng một cái: “Ẩm ướt, lạnh.”
Cô nhìn đôi giày trong tay anh ta: “Là giày của Thải Thải à?”Triệu Nguyên nói với cô: “Này, tôi vừa mới nói với cô…”
Triệu Nguyên nhún vai: “Có lẽ là vậy, tôi cũng chẳng để ý cô ta mang giày gì.”Nhưng Lộ Hy thì nhớ, hôm nay cô ta đã mang đôi giày này thật.Đạt mập hoang mang gãi đầu: “À, chắc là có đó… Chẳng phải chúng ta phải dùng phòng bếp để làm bối cảnh sao, vì thế có rất nhiều trang thiết bị rất hiện tại, chúng tôi cũng đã nói trước với chủ nhà rồi, dọn tất cả lên phòng chứa đồ ở tầng 3, hẳn là tủ lạnh cũng ở đó.”
Nhưng Lộ Hy thì nhớ, hôm nay cô ta đã mang đôi giày này thật.Triệu Nguyên tức tối mắng: “Đm, cô có thể động não tí không hả, bên dưới không phải Đinh Thải Thải mà là Đinh Diệu Diệu đấy!”
“Lúc anh đi lên có gặp ai không?” Lộ Hy quan sát tình hình hiện tại, những thứ trong phòng ngủ chính đều được bày trí theo kịch bản, hơi bừa bãi, trong nhất thời không nhìn ra được gì. Nhưng trên sân thượng, trừ bàn uống trà ra còn có một cái thùng lớn cỡ cái vali.Lộ Hy quan sát bọn họ, vẫy tay với Đạt mập: “Đạt mập, anh còn găng tay không? Chúng ta mở cái thùng này ra.”Thầy Giang mím chặt môi.
Lộ Hy đứng sừng sững trước cái thùng.Thầy Giang vẫn trông như mất hết hồn vía, Đạt mập thành thật gãi đầu: “Trước đây tôi có đọc trong tiểu thuyết võ hiệp, thấy có cái gì mà huyền băng ngàn năm ấy. Thời hiện đại nếu muốn nhiệt độ đạt chuẩn thì tốt nhất phải là trong hoàn cảnh vô trùng, nếu không vẫn sẽ bị thối rữa.”Cô cố tình nói: “Đúng thế, nếu kẻ áo đen cũng có điều kiện như Đinh Thải Thải là được rồi.”
“Chẳng có ai cả, chỉ có đôi giày này thôi.” Triệu Nguyên vẫn nhìn đôi giày trong tay, “Cô có nghĩ đây là ám hiệu không? Lúc đó Đinh Diệu Diệu để lại 1 chiếc giày, Đinh Thải Thải thì để lại 2 chiếc…”Đạt mập hơi sửng sốt.
Để lại 2 chiếc giày, hẳn là vì thi thể đã cứng nên không mang giày vào được, nhưng giờ Lộ Hy không có ý định vạch trần.Triệu Nguyên chợt buông bánh mì xuống: “Nhà Đinh Thải Thải là công ty chế biến thực phẩm từ thịt, nếu đặt trong kho ướp lạnh thì chắc là được đúng không?”Triệu Nguyên mỉm cười.
Lộ Hy ngồi xuống trước cái thùng, dưới đáy thùng có một ít nước đọng.“Cô thật sự nghĩ bản thân là thám tử lừng danh à? Nghĩ cái thùng để ở đây thì rất khả nghi à? Ha ha ha, ngớ ngẩn, lúc bày trí phòng đã để ở đây rồi!” Triệu Nguyên không khách sáo cười ha hả, xoay người xuống lầu.Thầy Giang nhìn anh ta chằm chằm, Đạt mập vội chen vào giữa cả hai, xua tay nói: “Suỵt suỵt — Anh Triệu, anh đừng có kích thích thầy Giang chứ!”
Cô hỏi: “Anh có mở cái thùng này ra xem chưa?”Triệu Nguyên sáng mắt lên, lập tức đứng dậy: “Sao cậu không nói sớm! Đi thôi, thất thần làm gì!”Nếu họ không tới cửa sổ nhìn trước, định lên lầu trên để xem thì Triệu Nguyên đứng ở đầu cầu thang có thể cản lại, sau đó lên tiếng nhắc nhở Đinh Thải Thải mau trốn đi theo cầu thang ở phòng thứ 3 tầng 3.
Triệu Nguyên liếc tới: “Xem ra, chả có gì hết.”“Chẳng có ai cả, chỉ có đôi giày này thôi.” Triệu Nguyên vẫn nhìn đôi giày trong tay, “Cô có nghĩ đây là ám hiệu không? Lúc đó Đinh Diệu Diệu để lại 1 chiếc giày, Đinh Thải Thải thì để lại 2 chiếc…”
Lộ Hy hơi nghiêng đầu: “Thật à?”Lộ Hy hỏi Đạt mập: “Trong tủ lạnh của chúng ta có chuẩn bị đá lạnh không?”
Triệu Nguyên cười lạnh: “Không tin thì cô cứ mở ra xem đi.”
Lộ Hy đang định ra tay thì Triệu Nguyên cũng ngồi xuống cạnh cô: “Nhưng nếu bên trong không có gì thật thì thám tử có xin lỗi tôi không?”Thầy Giang hơi lo: “Có phát hiện gì không? Bên dưới, có phải Thải Thải đã…”
Cô nghiêng đầu sang chỗ khác né tránh ánh mắt của anh ta, anh ta cười khiêu khích, thái độ khiến người ta không nhìn thấu nổi.Lộ Hy hơi cau mày, anh ta biết rõ bên dưới là Đinh Diệu Diệu, nhưng họ là người bày ra cục diện bí ẩn này, sao anh ta lại tự mình phá game thế này?
Có người đi tới phía sau, Lộ Hy quay đầu lại liền thấy Đạt mập đang đỡ thầy Giang đi lên.Nghĩa là biết đâu vốn dĩ trong này có chứa thi thể, trong thời tiết này mà đặt thi thể trong thùng, chỉ e là rất nhanh sẽ bốc mùi kỳ lạ, mà cách ướp lạnh đơn giản nhất chính là thả vào đá lạnh.Cô hỏi: “Anh có mở cái thùng này ra xem chưa?”
Thầy Giang hơi lo: “Có phát hiện gì không? Bên dưới, có phải Thải Thải đã…”Lộ Hy nhớ tới trước đó Triệu Nguyên từng cố tình muốn chia nhóm, nhưng cả 2 nhóm đều ở trong thư viện, hành động này chẳng khác như đang vẽ thêm chuyện.Lộ Hy nhìn quanh, thấy vết nước dưới thùng đang chảy tới mép sân thượng, xem ra là nhỏ xuống không ít, rất khó phán đoán được trước đây có bao nhiêu chất lỏng.
Triệu Nguyên cười: “Đã rụng như dưa hấu rồi, thầy nghĩ còn sống nổi à?”Cô nghiêng đầu sang chỗ khác né tránh ánh mắt của anh ta, anh ta cười khiêu khích, thái độ khiến người ta không nhìn thấu nổi.Lộ Hy thấy cả hai hùng hổ lao xuống dưới thì hơi nhíu mày, cô có chút không hiểu rốt cuộc Triệu Nguyên đang âm mưu làm gì.
Thầy Giang nhìn anh ta chằm chằm, Đạt mập vội chen vào giữa cả hai, xua tay nói: “Suỵt suỵt — Anh Triệu, anh đừng có kích thích thầy Giang chứ!”Đạt mập cẩn thận vén tay áo thi thể lên, quả nhiên là có vết hoen tử thi.
Triệu Nguyên nghiêng đầu sang chỗ khác: “Tôi thật sự rất hiếu kỳ, sao thầy Giang lại quan tâm Đinh Thải Thải như thế chứ? Không đúng, rốt cuộc là thầy quan tâm Đinh Thải Thải hay là quan tâm Diệu Diệu đây hả? Vì áy náy thôi đúng không?”
Thầy Giang mím chặt môi.Triệu Nguyên cười lạnh: “Không tin thì cô cứ mở ra xem đi.”
Lộ Hy quan sát bọn họ, vẫy tay với Đạt mập: “Đạt mập, anh còn găng tay không? Chúng ta mở cái thùng này ra.”Cô chống cằm nhìn anh ta: “Chắc không phải cô ta muốn hù chết hung thủ đấy chứ?”
“À à!” Đạt mập vội lấy găng tay từ trong túi ra đưa cho cô.Lộ Hy hơi nghiêng đầu: “Thật à?”
Triệu Nguyên nói với cô: “Này, tôi vừa mới nói với cô…”
Lộ Hy: “Xin lỗi nhé, cái gì cũng tính 3 lần mà.”Lộ Hy cố ý hơi nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu: “Nhưng nếu Đinh Thải Thải là kẻ áo đen, cô ta muốn tìm ra hung thủ sát hại chị gái mình thì sao lại giả chết, sao lại làm ra chuyện thế này với thi thể chị gái mình chứ?”
“Vậy tôi cho trước 3 lần đấy, nếu sau này cô còn thế nữa thì tôi sẽ trừ dần nhé.”Một cái thùng để hở, bên trong để đá lạnh và thi thể của Đinh Diệu Diệu, đá lạnh tan ra thành nước sẽ chảy từ trong khe hở ở đáy thùng ra, không tới mức để thi thể của Đinh Diệu Diệu phải ngâm trong nước, cũng sẽ không để lại một cái thùng toàn là nước trông rất kỳ lạ.
Cô đeo găng tay vào, mở thùng không chút do dự.Đinh Thải Thải đã trốn đi trong thời gian đó ư?
Bên trong rỗng tuếch.Họ đều dồn sự chú ý tới trước cửa sổ, Triệu Nguyên lại canh giữ ở đầu cầu thang, nếu lúc này Đinh Thải Thải nhanh chóng trốn đi, sau khi xác nhận cô ta đã rời khỏi, Triệu Nguyên hét lên để họ cùng lên trên lầu, đúng lúc có thời gian trống.
“Cô thật sự nghĩ bản thân là thám tử lừng danh à? Nghĩ cái thùng để ở đây thì rất khả nghi à? Ha ha ha, ngớ ngẩn, lúc bày trí phòng đã để ở đây rồi!” Triệu Nguyên không khách sáo cười ha hả, xoay người xuống lầu.“Vết hoen tử thi sẽ xuất hiện sau khi chết từ 2 – 4 tiếng, từ khi chuyện xảy ra tới giờ chưa tới 1 tiếng, nếu thực sự là Thải Thải thì hẳn là trên người sẽ không có vết hoen tử thi.”
Đạt mập cẩn thận nhìn sắc mặt Lộ Hy: “Em đừng để ý nhé, tôi nghĩ là em rất lợi hại đấy! Dù bên trong trống rỗng thì chúng ta vẫn phải mở ra mới đánh giá được chứ!”Đạt mập hơi bất an nhìn hai người bọn họ, nhỏ giọng nói: “Hay là tôi, tôi đi xem một chút nhé? Dù tôi không phải người chuyên nghiệp nhưng cũng xem như mưa dầm thấm lâu từ nhỏ, cũng biết được một ít kiến thức về pháp y. Dù thi thể được bảo quản tốt tới đâu vẫn sẽ có vết hoen tử thi thôi.”
Lộ Hy không phản ứng với sự mỉa mai của Triệu Nguyên, cô quẹt ngón trỏ xuống dưới đáy thùng một cái: “Ẩm ướt, lạnh.”Triệu Nguyên cười: “Đã rụng như dưa hấu rồi, thầy nghĩ còn sống nổi à?”
Đạt mập hơi sửng sốt.Đạt mập ôm cái thùng lên để quan sát dưới đáy của nó, quả nhiên có một khe hở nhỏ, anh ta kích động gật đầu: “Đúng! Đúng vậy! Nhưng mà, chuyện này… nghĩa là sao?”
Lộ Hy nhìn quanh, thấy vết nước dưới thùng đang chảy tới mép sân thượng, xem ra là nhỏ xuống không ít, rất khó phán đoán được trước đây có bao nhiêu chất lỏng.
Cô cúi người xuống: “Cái thùng này bị rỉ à?”
Đạt mập ôm cái thùng lên để quan sát dưới đáy của nó, quả nhiên có một khe hở nhỏ, anh ta kích động gật đầu: “Đúng! Đúng vậy! Nhưng mà, chuyện này… nghĩa là sao?”Triệu Nguyên liếc tới: “Xem ra, chả có gì hết.”
Nghĩa là biết đâu vốn dĩ trong này có chứa thi thể, trong thời tiết này mà đặt thi thể trong thùng, chỉ e là rất nhanh sẽ bốc mùi kỳ lạ, mà cách ướp lạnh đơn giản nhất chính là thả vào đá lạnh.Triệu Nguyên sốt ruột cốc đầu anh ta một cái: “Mau lên đi!”Lộ Hy lạnh lùng nhìn, chẳng trách hôm nay Đinh Thải Thải lại mặc áo tay dài và quần dài, hóa ra là để che đi vết hoen tử thi trên cái xác.
Một cái thùng để hở, bên trong để đá lạnh và thi thể của Đinh Diệu Diệu, đá lạnh tan ra thành nước sẽ chảy từ trong khe hở ở đáy thùng ra, không tới mức để thi thể của Đinh Diệu Diệu phải ngâm trong nước, cũng sẽ không để lại một cái thùng toàn là nước trông rất kỳ lạ.
Sau đó Đinh Thải Thải lại buộc túi máu vào thi thể rồi đẩy từ sân thượng xuống, từ đó họ có thể thấy “Đinh Thải Thải” đầy máu bên dưới.
Lúc trên người Đinh Diệu Diệu đã hơi ướt, nhưng trong ánh nắng thế này, bốc hơi cũng chỉ mất vài phút, huống gì cơ thể dính đầy máu thì chút hơi nước này cũng chẳng khiến người ta phải nghi ngờ.Để lại 2 chiếc giày, hẳn là vì thi thể đã cứng nên không mang giày vào được, nhưng giờ Lộ Hy không có ý định vạch trần.
Xem ra thật sự là chuẩn bị khá kỹ rồi.
Lộ Hy hỏi Đạt mập: “Trong tủ lạnh của chúng ta có chuẩn bị đá lạnh không?”
Đạt mập hoang mang gãi đầu: “À, chắc là có đó… Chẳng phải chúng ta phải dùng phòng bếp để làm bối cảnh sao, vì thế có rất nhiều trang thiết bị rất hiện tại, chúng tôi cũng đã nói trước với chủ nhà rồi, dọn tất cả lên phòng chứa đồ ở tầng 3, hẳn là tủ lạnh cũng ở đó.”“Vậy tôi cho trước 3 lần đấy, nếu sau này cô còn thế nữa thì tôi sẽ trừ dần nhé.”
Lộ Hy nhíu mày, đa số những đồ đạc ở đây đều phủ vải trắng, cô còn tưởng là lâu rồi không sử dụng, xem ra phải thực sự điều tra chỗ đó một chút rồi.
Mọi người cùng đi xuống lầu, Triệu Nguyên đang chuẩn bị đồ ăn cho mình trong phòng ăn. Thấy họ đi xuống, anh ta nhìn Lộ Hy chằm chằm, hung hăng căn bánh mì: “Này, thám tử, có phát hiện gì không vậy? Hôm nay có bí mật động trời gì nữa đây?”
Đạt mập chặn lại trước người cô: “Triệu Nguyên, anh đừng có vậy nữa.”Triệu Nguyên nghiêng đầu sang chỗ khác: “Tôi thật sự rất hiếu kỳ, sao thầy Giang lại quan tâm Đinh Thải Thải như thế chứ? Không đúng, rốt cuộc là thầy quan tâm Đinh Thải Thải hay là quan tâm Diệu Diệu đây hả? Vì áy náy thôi đúng không?”
Triệu Nguyên vẫn đang gây hấn, nhưng Lộ Hy lại nhíu mày thấy hơi lạ, hành vi của anh ta như đang cố tình làm gì đó, tựa như là… Biết cô sẽ phát hiện ra gì đó nên sốt ruột muốn cô nói ra.Thầy Giang tựa vào thân cây đứng một bên, mặt mày trắng bệch, trông như có thể ói bất cứ lúc nào.
Có vấn đề.Bên trong rỗng tuếch.
Lộ Hy nheo mắt lại, thử nói ra một chút thông tin để thăm dò: “Nhắc mới nhớ, tôi cũng không hiểu biết mấy về mấy chuyện bảo quản thi thể, các người nghĩ xem… Sao người đó có thể giữ xác của Đinh Diệu Diệu lâu như thế được chứ?”Xem ra thật sự là chuẩn bị khá kỹ rồi.
Thầy Giang vẫn trông như mất hết hồn vía, Đạt mập thành thật gãi đầu: “Trước đây tôi có đọc trong tiểu thuyết võ hiệp, thấy có cái gì mà huyền băng ngàn năm ấy. Thời hiện đại nếu muốn nhiệt độ đạt chuẩn thì tốt nhất phải là trong hoàn cảnh vô trùng, nếu không vẫn sẽ bị thối rữa.”
Triệu Nguyên chợt buông bánh mì xuống: “Nhà Đinh Thải Thải là công ty chế biến thực phẩm từ thịt, nếu đặt trong kho ướp lạnh thì chắc là được đúng không?”
Lộ Hy hơi cau mày, anh ta biết rõ bên dưới là Đinh Diệu Diệu, nhưng họ là người bày ra cục diện bí ẩn này, sao anh ta lại tự mình phá game thế này?Lộ Hy cười: “Tự mình giết mình à? Sao thế được.”
Cô cố tình nói: “Đúng thế, nếu kẻ áo đen cũng có điều kiện như Đinh Thải Thải là được rồi.”
Lộ Hy trông thấy Triệu Nguyên cử động chân, rõ ràng là hơi sốt ruột, anh ta thấy không ai nghĩ ra bèn phải tự nói: “Mấy người không nghĩ tới sao? Biết đâu Đinh Thải Thải chính là kẻ áo đen đó đấy!”
Lộ Hy cười: “Tự mình giết mình à? Sao thế được.”
Triệu Nguyên tức tối mắng: “Đm, cô có thể động não tí không hả, bên dưới không phải Đinh Thải Thải mà là Đinh Diệu Diệu đấy!”
Lộ Hy cố ý hơi nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu: “Nhưng nếu Đinh Thải Thải là kẻ áo đen, cô ta muốn tìm ra hung thủ sát hại chị gái mình thì sao lại giả chết, sao lại làm ra chuyện thế này với thi thể chị gái mình chứ?”Có người rơi xuống lầu, đa số mọi người đều sẽ đi tới cửa sổ nhìn trước.
Cô chống cằm nhìn anh ta: “Chắc không phải cô ta muốn hù chết hung thủ đấy chứ?”
Triệu Nguyên hơi nghẹn họng.
Đạt mập hơi bất an nhìn hai người bọn họ, nhỏ giọng nói: “Hay là tôi, tôi đi xem một chút nhé? Dù tôi không phải người chuyên nghiệp nhưng cũng xem như mưa dầm thấm lâu từ nhỏ, cũng biết được một ít kiến thức về pháp y. Dù thi thể được bảo quản tốt tới đâu vẫn sẽ có vết hoen tử thi thôi.”Sau đó Đinh Thải Thải lại buộc túi máu vào thi thể rồi đẩy từ sân thượng xuống, từ đó họ có thể thấy “Đinh Thải Thải” đầy máu bên dưới.
“Vết hoen tử thi sẽ xuất hiện sau khi chết từ 2 – 4 tiếng, từ khi chuyện xảy ra tới giờ chưa tới 1 tiếng, nếu thực sự là Thải Thải thì hẳn là trên người sẽ không có vết hoen tử thi.”
Triệu Nguyên sáng mắt lên, lập tức đứng dậy: “Sao cậu không nói sớm! Đi thôi, thất thần làm gì!”Gã khẽ gật đầu, cụp mắt xuống: “… Nếu thực sự là muốn hù chết người, biết đâu lại là đang nhắm vào tôi đấy.”
Lộ Hy thấy cả hai hùng hổ lao xuống dưới thì hơi nhíu mày, cô có chút không hiểu rốt cuộc Triệu Nguyên đang âm mưu làm gì.
Thầy Giang cũng từ từ nhìn theo, Lộ Hy hơi bất ngờ: “Thầy Giang cũng muốn xuống dưới à?”
Gã khẽ gật đầu, cụp mắt xuống: “… Nếu thực sự là muốn hù chết người, biết đâu lại là đang nhắm vào tôi đấy.”Lúc họ đi xuống, Đạt mập đang cẩn thận tránh vết máu, vừa chắp tay vừa xin lỗi: “Rất xin lỗi nhé Thải Thải hoặc Diệu Diệu, chúng tôi cũng vì làm rõ sự thật mà thôi…”
Lộ Hy hơi sửng sốt, rốt cuộc là trước đây đám người này có chuyện gì vậy trời?
Lúc họ đi xuống, Đạt mập đang cẩn thận tránh vết máu, vừa chắp tay vừa xin lỗi: “Rất xin lỗi nhé Thải Thải hoặc Diệu Diệu, chúng tôi cũng vì làm rõ sự thật mà thôi…”Lúc trên người Đinh Diệu Diệu đã hơi ướt, nhưng trong ánh nắng thế này, bốc hơi cũng chỉ mất vài phút, huống gì cơ thể dính đầy máu thì chút hơi nước này cũng chẳng khiến người ta phải nghi ngờ.
Triệu Nguyên sốt ruột cốc đầu anh ta một cái: “Mau lên đi!”
Thầy Giang tựa vào thân cây đứng một bên, mặt mày trắng bệch, trông như có thể ói bất cứ lúc nào.
Đạt mập cẩn thận vén tay áo thi thể lên, quả nhiên là có vết hoen tử thi.
Triệu Nguyên mỉm cười.
Lộ Hy lạnh lùng nhìn, chẳng trách hôm nay Đinh Thải Thải lại mặc áo tay dài và quần dài, hóa ra là để che đi vết hoen tử thi trên cái xác.