Sao Lại Là Nữ Phụ

Chương 96: C96: Ảo Giác







Xin lỗi các men nha. Ta về quê mưa gió bão bùng, mạng mẽo gì gì đó hi sinh bỏ mình hết rồi nên đăng chương mới như thể thỉnh kinh vậy, khó khăn vô cùng T.T, thời gian đăng chương sẽ hơi lâu nên các mem thông cảm a~~~

...

Di Thiên ngồi tựa người trên thành cửa sổ, chân thả thỏng xuống,dây xích trên chân làm khung cảnh thêm phần trói buộc, không lối thoát, ánh mắt nhìn ra ngoài xa xăm, không một mục tiêu cố định, tai đeo headphone, âm nhạc du dương đượm buồn làm tâm trạng càng thêm sâu sắc. Cô lắc lư nhẹ theo nhạc, khóe mắt đã hơi ẩm ướt, Di Thiên khẽ thở dài. Một tiếng "tách" vang lên, Di Thiên quay đầu sang phía phát ra âm anh, ánh mắt khẽ chuyển:

-Tuyệt vời. Ahahahaha! Khoảnh khắc" gái xinh cô đơn" này thật hết sẩy. Mình diễn sâu thật chuẩn...

Cô hí hửng chạy tới cầm cái điện thoại lên, trên đó là bức ảnh một thiếu nữ với vẻ buồn tẻ, cô độc, mọi thứ hòa quyện vào nhau tạo nên một bức ảnh xinh lung linh, thần thái các thứ đều chuẩn "người mẫu ảnh chuyên nghiệp". Di Thiên còn đang cười ha hả thì cửa đột nhiên mở ra, Dĩ Hòa Mạt vẫn là nụ cười hòa ái dễ gần lúc trước, Di Thiên nhìn đến ngứa mắt, đằng sau nụ cười đó là bao nhiêu máu đã đổ, nước mắt đã rơi, đúng là không nên nhìn người khác qua vẻ bề ngoài a~.


-Học muội, xem ra tâm trạng em rất tốt.

Di Thiên quay đầu sang chỗ khác, chẳng thèm chia một phần để ý cho Dĩ Hòa Mạt, cô ta cũng quá quen với thái độ này của Di Thiên, vẫn cố gắng gượng cười, cũng không quá khó coi như lúc trước nữa. Dĩ Hòa Mạt búng tay một cái, một luồng khí màu xanh lục phụt ra, tràn ngập khắp căn phòng, Di Thiên bị mùi lạ xộc vào mũi làm ho sặc sụa, mất gần 10p khí màu xanh ấy mới biến mất, cô vừa lấy lại tầm nhìn đã không thấy Dĩ Hòa Mạt đâu, được một lúc thì giọng nói cô ta vang lên:

-Học muội, cảm thấy nó thế nào? Đó là thuốc cấm đấy. Nó sẽ khiến em mất đi ý thức cùng suy nghĩ, độ hung tàn của bản thân sẽ tăng cao, chỉ muốn giết người. Nếu ngày mai trang báo đăng "chị gái mất không chế ra tay sát hại em gái" thì sẽ như thế nào nhỉ? Ahahahahahahaha!!!!

Di Thiên cảm giác thân thể nóng lên, dây xích của cô tự động được cởi bỏ, đầu óc bắt đầu quay cuồng nhưng những lời Dĩ Hòa Mạt nói cô vẫn nghe không sót chữ nào. Muốn lợi dụng cô ra tay giết chết Y Nhã? Tuy rằng cô không ưa gì em gái bạch liên hoa đó nhưng cô ta vẫn là nữ chính, nhỡ đâu ra tay giết chết mà thế giới này sụp đổ là...chúc bạn may mắn lần sau nha!!! Mình sẽ trở thành tội đồ xuyên quốc gia mất.

Một lát sau, Y Nhã được "ném" vào phòng Di Thiên, cô ta mặc độc một chiếc váy ngắn, thân thể nõn nà xuất hiện nhiều vết xanh tím, có nơi còn bật cả máu, chói mắt vô cùng. Y Nhã nước mắt ngắn nước mắt dài hoảng sợ nhìn chằm chằm Di Thiên, cả người run lên, lết từ từ về phía sau.

Di Thiên không hề biết lúc này mình trông đáng sợ thế nào, tơ máu hiện rõ trên mắt, hơi thở nặng nề, nhìn Y Nhã bằng đôi mắt thiếu điều ăn tươi nuốt sống cô ta. Cô cảm thấy thân thể nóng lên, đột nhiên cảm giác thù hận Y Nhã, muốn tự tay bóp chết, Di Thiên dùng tay bấu chặt đến lòng bàn tay rỉ máu, hi vọng mình tỉnh táo đôi chút.

-Vào trong tủ, đóng...cửa lại. Ở im trong đó không được nhúc nhích.

Di Thiên đau đớn lăn lộn, dùng tay đấm vào tường, cố gắng không nhìn đến Y Nhã. Lớn giọng quát làm Y Nhã giật thót, theo bản năng làm theo lời cô nói, dùng tốc độ nhanh nhất mà đến bên tủ quần áo, đóng chặt lại, ngồi trong đó im thin thít, đến khóc cũng phải kiềm chế. Di Thiên đã không còn ý thức, có một giọng nói trong đầu cứ hối thúc cô giết người, phải giết hết, cô đập loạn đồ trong phòng, hất tung mọi thứ, tay bầm tím đau đớn cũng không quan tâm, chỉ muốn tàn phá tất cả. Di Thiên hướng tới cánh cửa phòng, bên ngoài đó có mùi vị của vật sống, dùng sức đập banh nó ra, cửa vừa gãy nát do cả lực bên trong lẫn bên ngoài, Di Thiên lao đến "vật sống" ngoài cửa.

"Vật sống" có vẻ giật mình, nhìn Di Thiên một cách kì quái nhưng tốc độ tránh chiêu của nó vẫn rất nhanh, cô bây giờ không còn đánh theo kĩ thuật gì nữa, chỉ biết dùng sức ép chết đối phương, Di Thiên bật người lên, tung một cú đá vào đầu "vật sống", nó rất nhanh đỡ được, xoay người lộn một vòng, sau đó lại lùi về sau tránh chiêu của cô. Di Thiên không còn tâm trí đâu mà nhận ra điều kì lạ," vật sống" đó không hề tấn công cô mà chỉ tránh, chiêu thức đỡ đòn của nó rất kì quái, giống như không muốn làm cô bị thương. Cả hai người đánh ta né một lúc, di chuyển đến một căn phòng trống của biệt thự," vật sống" đột nhiên lao tới tấn công, nó đầu tiên tung một đấm trước mặt Di Thiên làm cô giật mình, dùng hai tay đan chéo bảo vệ mặt mình, không có chuyện gì xảy ra, Di Thiên ngạc nhiên bỏ tay ra thì không còn thấy "vật sống" đâu cả, tiếng xé gió xuất hiện từ phía sau, lúc cô nhận ra thì đã muộn. "Vật sống" một tay ôm ngang ngực kiềm chế hành động, một tâm để ngay miệng cô, Di Thiên dùng sức cắn cho tay nó tóe máu, "vật sống" để yên cho cô cắn, đến khi mùi máu tươi xộc vào mũi, tràn đầy miệng cô thì Di Thiên mới tỉnh táo đôi chút.

-Bình tĩnh chưa?


Di Thiên nhận ra giọng nói này, tinh thần căng thẳng bao nhiêu ngày nay buông lỏng, đôi môi đỏ đầy máu khẽ nâng lên, cô thật sự muốn ngủ, chịu đựng quá đủ rồi, có vẻ thuốc đã hết tác dụng, Di Thiên chỉ cảm thấy mệt mà không còn cảm giác muốn giết người nữa. X thấy cô có vẻ hơi dựa vào người hắn, liền thả lỏng, dùng tay khẽ vuốt tóc Di Thiên:

-Người của Sở Ngạo ngoài kia. Tôi đưa cô ra đó.

Di Thiên đột nhiên quay người, nghiêm túc nhìn chằm chằm X, như có như không phun ra một câu:

-Anh còn định giấu tôi đến khi nào?

X còn đang ngạc nhiên không biết phản ứng thế nào, Di Thiên dùng tay kéo mặt nạ hắn xuống, khuôn mặt nam nhân yêu nghiệt quen thuộc hiện ra, bạc thần khẽ nhếch, Sở Ngạo ánh mắt ôn nhu nhìn cô.

-Em phát hiện ra khi nào? (Khúc này ta đổi xưng hô cho nó tình cảm nha các mem :)))

Sở Ngạo còn chưa có được câu trả lời thì mỗ nữ nhân nào đó đã đi tìm chu công đánh cờ, Di Thiên dựa hẳn vào người hắn ngủ mất, nhìn khuôn mặt an ổn ngủ như một đứa trẻ của cô, Sở Ngạo dở khóc dở cười, nhẹ nâng mặt cô lên, đặt lên môi một nụ hôn sâu.


-Lần này nên tìm lí do gì xin thứ tội đây ta?