-Đúng như em nói. Chấn Phong bắt đầu có động tĩnh rồi.
Vân Trà ngồi đối diện Di Thiên,tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt tinh xảo kia. Mấy ngày nay chung sống, Vân Trà rất hài lòng về cô gái này.
-Thông tin của chị vẫn chính xác nhỉ? Chị Vân...À không, phải gọi là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng Allen mới đúng.
Di Thiên tựa tiếu phi tiếu nói, đã xác định mượn lực người ta thì phải tỏ ra bản lĩnh một chút. Với lại cô đã quyết định kéo Vân Trà vào vụ này rồi, cũng không phải giấu giếm gì nữa.
Vân Trà nhìn chằm chằm vào Di Thiên. Quả nhiên cô gái này đã biết thân phận của cô, không phải ai cũng biết người phụ nữ trẻ thành đạt Allen này là bà chủ hộp đêm Xuân Không cao cấp đâu. Môi đỏ khẽ nhếch lên, ánh mắt híp lại, thoắt cái đã hóa thân thành người phụ nữ quyến rũ, quý phái
-Xem ra em rất rõ về chị ?
Di Thiên cười trừ, dù sao cô cũng không cần phải trả lời, đó hẳn là câu khẳng định. Nói thế nào đi nữa, Vân Trà mãi mãi là nhân vật trong tiểu thuyết, đã vậy cô ta sẽ không thoát khỏi thân phận tác giả đã giao cho ngay từ đầu. Cái mác bà chủ hộp đêm này hẳn là nghề bí mật rồi.
-Chẳng phải từ đầu chị cũng đã điều tra về em rồi sao?
Di Thiên, Vân Trà bốn mắt nhìn nhau, sau lại bật cười. Có những điều không cần phải nói ra, những người thông minh sẽ tự hiểu. Hai người cũng hiểu nụ cười này có ý nghĩa gì. Phụ nữ đã xem nhau là tri kỉ thì ngoài người đàn ông của đời mình, thứ gì cũng có thể không tiếc mà chia sẻ.
Vân Trà đưa tay ra, hướng Di Thiên nở nụ cười tự nhiên nhất
- Ninh Vân Trà, chị có tên khác là Allen, là nhà thiết kế thời trang công ty Walls, chủ đầu tư cho một số công ty giải trí và là chủ hộp đêm Xuân Không. Ngoài ra chị còn là con gái thứ của Ninh An, chủ tịch tập đoàn Ninh thị.
Di Thiên nghe xong hơi sững sờ, hóa ra là còn là gia tộc Ninh thị, xem ra không một ai trong tiểu thuyết này có gia thế bình thường cả, trừ cô ra. Cô cũng bắt tay Vân Trà, không một chút do dự
-Quách Linh Di Thiên, con gái cả của Quách Hùng, và em còn là....một đặc công.
-Đặc công?
Vân Trà trừng mắt nhìn cô, không thể tin được. Dù biết cô cũng không phải tầm thường nhưng ngàn vạn lần không thể ngờ cô là đặc công. Tuổi còn nhỏ như vậy đã là đặc công, Di Thiên này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Hơn nữa là đặc công mà có quan hệ với mafia. Từ khi nào hai phe này sống trong hòa bình được vậy? Tận thế sắp đến rồi hả?
Nhìn vẻ mặt của Vân Trà, Di Thiên chỉ biết cười khổ. Cô cũng đâu muốn dính líu gì tới đám mafia đó, nhưng rất tiếc đây là tiểu thuyết hắc đạo nha, mà cô còn là nữ phụ thảm nhất màn ảnh nữa.
Vân Trà cũng không hỏi thêm, phải biết chuyện gì cũng phải có chần mực. Ngay lúc này, giọng Tử Duệ từ ngoài truyền vào.
-Di Thiên, lão Phúc gọi cô!!
Di Thiên hai mắt sáng rỡ, điều chỉnh lại tâm tình, thoắt cái biến thành một cô gái ngây thơ, nụ cười trong sáng, còn đâu vẻ mặt nhìn thấu sự đời lúc nãy, gật đầu với Vân Trà một cái rồi nhanh chân ra ngoài.
Vân Trà âm thầm đổ mồ hôi lạnh, trường điện ảnh nên tuyển thẳng em ấy mới đúng! Làm đặc công thật phí của giời.
Hiện tại khu đèn đỏ này đến "bướm đêm" qua đường cũng phải nghe qua danh của "Larry", một phục vụ mới đến hộp đêm Xuân Không. Một cô gái còn rất trẻ vậy mà có thể lôi kéo được những cựu lão đại ít xuất hiện trên thế giới ngầm phải đến Xuân Không một chuyến, hơn nữa còn phải đặt trước. Vì khả năng phục vụ đàn ông? Đương nhiên là không, hôm trước cô ấy còn hùng hồn tuyên bố " Tôi đây bán nghệ không bán thân" thiếu điều cắt máu ăn thề. Khí thế đó được bà chủ Vân Trà trực tiếp vứt vào sọt rác, "nghệ" đâu không thấy mà "thân" cho cũng không ai thèm =)). Vì ngoại hình? Đương nhiên là không, dù gì cô ấy cũng đáng tuổi cháu chắt của mấy lão, ngoạn thể loại như vậy thì đến cha ông tổ tiên cũng phải lật mồ dậy phản đối. Câu trả lời là do tài ăn nói của Larry, không biết họ nói những gì, mà các lão đại khó tính cũng phải bật cười ha hả, rất chi là hài lòng với cô gái nhỏ này. Thậm chí có vài người còn đóng gói mấy thằng cháu thối tha cho cô. Vì thế trên người Larry gắn mác " con gà đẻ trứng vàng" cho Xuân Không.
Di Thiên từ xa đã thấy Hồng Phúc ngồi trong căn phòng kính trong suốt, lão còn ngồi với 2-3 người nữa, cô chưa từng gặp bao giờ. Di Thiên thở dài, mấy người quen ở đây cứ dăm ba hôm lại dẫn người mới vào, rồi giới thiệu cô với họ. Cô thật khóc không ra nước mắt, hình như bây giờ hầu hết các lão đại ở đây đều biết danh cô, mối quan hệ tương đối rộng rãi. Làm ơn đi! Cô là đặc công, đặc công đấy biết không?
-Hồng Phúc lão đại, thứ lỗi tôi đến trễ để ngài đợi lâu.
Hồng Phúc vừa thấy Di Thiên tới, hai mắt sáng lên, đứng dậy một phen lôi kéo cô
-Larry, ta nói rồi, vẫn nên kêu ta bằng ông đi.
Di Thiên đầu ba vạch hắc tuyến, lão già này vẫn còn tơ tưởng chuyện cháu trai lão sao? Xin lỗi cô không có sở thích trai trẻ!!
-Kêu như vậy hình như hơi thân thiết.
Di Thiên ánh mắt chớp chớp nhìn Hồng Phúc, một bộ dáng tội nghiệp sợ làm sai gì đó.
-Không thân thiết, không thân thiết. À quên mất, đây là bằng hữu lâu năm của ta.
Nói xong giới thiệu lần lượt từng người một, Di Thiên cũng phối hợp chào hỏi lịch sự. Sau một lúc, như bao ngày, căn phòng lại vang lên những tiếng cười sảng khoái, nhiều lão còn suýt chút nữa lật bàn. Hồng Phúc vỗ đùi, cười thật thoải mái. Kĩ năng chọc người khác cười như vậy, phải luyện bao nhiêu năm mới được a?
----Ta là phân cách tuyến------------
-Bạch Ưng, chúng ta đi đâu vậy?
Lam Ưng một bên khó hiểu, mới sáng sớm lão đại tự nhiên nổi hứng, dời hết công việc hôm nay lại mang bốn người đi tới thành G làm gì.
Bạch Ưng không keo kiệt dâng lên một ánh mắt khinh thường, nhìn Lam Ưng như thể nhìn thấy người ngu ngốc nhất vậy.
-Đi hộp đêm, trải nghiệm cuộc sống.
Lam Ưng há hốc mồm, mắt trợn trắng, lão đại vậy mà đi ngoạn phụ nữ? Vậy phu nhân làm sao?
Hồng Ưng bên cạnh như nhìn thấu suy nghĩ của y, liền chen mồm vào giải thích:
Hồng Ưng :Đừng lo, lão đại đi ngoạn phu nhân, chúng ta mới đi trải nghiệm cuộc sống!!
Lam Ưng : "...".
Bạch Ưng :"..."
Hoàng Ưng : "...."
Khụ! Khụ! Thanh niên Hồng Ưng dùng từ thật đặc sắc!!
XSCOPv