Thật kì lạ, tiểu Từ Thịnh vừa vào tay Di Thiên thì lập tức nín khóc, cười khanh khách. Cô trừng mắt, nhìn cậu nhóc đầy trăng trối. Đừng làm thái độ đối với thân sinh nhóc mà nhìn chị như vậy. Người đời sẽ nói chị như thế nào?
Di Thiên bồng bé trên tay, dỗ dành, vẻ mặt thật đáng thương :
-Đừng khóc. Sớm biết cha em thiếu trách nhiệm như vậy. Chị sẽ không đưa em cho hắn đâu.
Còn nhìn Từ Thịnh bằng một ánh mắt ghét bỏ.
Từ Thịnh trán nổi gân xanh, con hắn bao giờ, đừng có mà vu khống.
Tiểu Từ Thịnh quơ quơ tay về phía trước, cố gắng với lấy cái gì đó, cuối cùng thở phì phò thành công bám lấy bộ ngực của Di Thiên.
Chấn Phong vừa bước vào, nhìn cảnh gia đình đầm ấm, một cỗ lửa giận trỗi dậy. Hừ! Cô ta hại mình đẹp mặt như vậy, còn bản thân thì ở đây vui vẻ, Di Thiên cô được lắm!
Y Nhã bất động, tay run run chỉ về phía Di Thiên :
-Chị, chị...với với anh...
Nhìn cậu nhóc kia rõ mồn một là con Từ Thịnh, vậy...vậy Di Thiên...
-Con hắn không phải con chị !
-Con cô ta không phải con tôi!
Đây đích thị là ý tưởng lớn gặp nhau a.
Từ Thịnh, Di Thiên bốn mắt trừng nhau, sóng ngầm mãnh liệt mà tên đầu sỏ gây chuyện nhìn hai người cười khanh khách, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống, hiển nhiên rất vui vẻ.
Từ Thịnh mở miệng châm chọc :
-Không phải con cô? Nó vừa tới gần cô là nín khóc. Cô giải thích sao đây? Hai người không phải là tình mẫu tử thiên liêng đó chứ?
Di Thiên không tin đấu võ mồm cô đấu không lại, lập tức nở nụ cười mỉa mai :
-A! Vậy không phải con anh sao? Nó nhìn trăm phần trăm là giống anh gieo, anh còn ngụy biện.
Tình trạng này thật giống như lúc cô đối đầu với Chấn Phong, chỉ là đổi đối thủ thành Từ Thịnh thôi.
Y Nhã không hiểu sao nhìn hai người kia như vậy, một cỗ ghen ghét trỗi dậy, ánh mắt ngoan độc nhìn về phía Di Thiên. Cô ta dựa vào cái gì luôn thu hút ánh nhìn đàn ông như vậy? Từ Thịnh trước giờ cũng chưa thèm nhìn cô một cái, vậy mà đối với Di Thiên...
Chấn Phong là lần đầu tiên thấy Từ Thịnh nói nhiều như vậy, phải biết Từ Thịnh là người ít nói, tính tình trầm ổn vậy mà giờ lại phẫn nộ đứng ở đây chất vấn Di Thiên. Nên khen cô ta có trình độ chọc tức người khác quá hay hay không? Chấn Phong hắn đã thua Di Thiên, đến Từ Thịnh cũng đầu hàng luôn rồi.
Từ Thịnh không rảnh ở đây cãi tay đôi với Di Thiên, hắn rất nhiều việc, bỏ ra chút thời gian đem nó tới đây đã là quá lắm rồi. Không nói thêm lời nào nữa, xoay người rời khỏi.
Di Thiên sau chuyện vừa rồi, cũng không còn tâm trạng ở lại nữa, khó có một lý do từ trên trời rơi xuống như vầy, cô không ngu mà bỏ qua. Cô cúi xuống, vẻ mặt hối lỗi nhìn những người trong căn phòng:
-Thật xấu hổ! Mọi người cứ tiếp tục, tôi có việc phải đi trước.
Dùng tốc độ nhanh nhất biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Ra tới cửa nhà hàng, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, nhóc con đúng là cứu tinh đời chị mà, lát nữa về chị phải mua loại sữa tốt nhất đãi nhóc mới được.
Đặt tiểu Từ Thịnh lên ghế phụ, Di Thiên lên ga, phóng thẳng về phía siêu thị gần đó.
Lỉnh kỉnh xách trên tay nào là núm vú giả, bình sữa, các loại sữa bột tốt nhất, Di Thiên lên kế hoạch"mẹ kế trong truyền thuyết" tỉ mỉ .
Dù sao cũng bị bỏ trước nhà cô, cô phải có trách nhiệm.
Chuẩn bị lên đường về nhà, Di Thiên cảm nhận được có người lén lút theo dõi, trong siêu thị cô đã biết nhưng không muốn vạch trần quá sớm, còn muốn biết bọn họ muốn làm gì.
Quả nhiên chạy một đoạn, cô nhìn kính chiếu hậu, thấy 3-4 chiếc xe màu đen đang theo phía sau. Đạp ga, chen vào giữa hàng xe, cũng may là đường cao tốc, không sợ kẹt xe. Cô cởi bỏ áo khoác "thục nữ" thay vào đó là "hung thần xa lộ". Tiểu Từ Thịnh không biết sự nguy hiểm, chỉ vui vẻ cười khì khì.
Mấy chiếc xe kia thấy cô tăng tốc, cũng nhanh chóng đuổi theo.
Muốn đua với lão nương, còn non và xanh lắm!
Đi qua ba ngả rẽ, Di Thiên chính thức cắt đuôi được chúng, nhưng bỏ chạy như vậy không phải style của cô, giảm tốc độ, cô suy nghĩ xem bọn chúng rốt cuộc là ai.
Người của Chấn Phong? Không thể, hắn ta muốn giết cô thì một phát là tiễn đưa luôn rồi cần gì phải theo dõi.Từ Thịnh? Càng không, đây không phải tác phong của anh ta.
Di Thiên nhìn qua phía tiểu Từ Thịnh, chắc là đến vì cậu nhóc này đi!
Những chiếc xe đen khi nãy mất gần nửa tiếng đồng hồ mới tìm thấy xe của Di Thiên đậu bên một cánh rừng bên ngoài thành phố. Theo dấu vết để lại, gần 15 tên mặc đồ đen đi vào khu rừng. Tìm từ Đông sang Tây cũng không thấy hai thân ảnh một lớn một nhỏ kia đâu. Một tên trong số đó quát lên :
-Mẹ kiếp ! Mất dấu thằng nhỏ rồi.
Di Thiên ngồi trên một cành cây, nhìn quang cảnh phía dưới, nén một tiếng thở dài : "Sao cái tình tiết này nhìn quen quen vậy? Lúc gặp Hoàng Dực không phải cũng y chang vậy sao?"
Nhìn kĩ bọn họ một chút,bên hông đeo trường kiếm. Nếu như không nhầm thì mafia bây giờ còn dùng trường kiếm chỉ còn yakuza Nhật Bản thôi nhỉ.
Mà trong "Máu" thì chỉ có một băng đảng Yakuza duy nhất, xuất hiện ở chương 20, đừng nói thằng nhóc này là...
Đùa bà à? Sao tình tiết ra khỏi quỹ đạo ban đầu ghê vậy? Không lẽ cô xuyên không đến đây thay đổi cốt truyện rồi sao?
Di Thiên nhớ rõ, thằng nhóc định mệnh này trong nguyên tác là lúc Chấn Phong với Y Nhã đang trên đường thì có một người phụ nữ chạy đến đem cho hai người, khóc lóc thảm thiết hy vọng 2 người cứu nó. Vì Y Nhã thánh mẫu nên năn nỉ Chấn Phong ra tay giúp đỡ. Cả 2 bị cuốn vào vòng đấu tranh giành gia tài trong truyền thuyết, lại thêm một câu chuyện góp phần tôn lên vẻ đẹp tâm hồn của nữ chủ và sự bá đạo của nam chủ.
Thế quái nào bây giờ lại biến thành tình tiết cẩu huyết đem con vứt xó như vầy? Tác giả có biết không vậy hả?
Shinji- một trong ba cậu nhóc quyền lực nhất showbiz "Máu"-không ngờ lại mang cái mặt than của Từ Thịnh. Hắc hắc, cuộc sống không lường trước điều gì !
---------Ta là phân cách tuyến------------------
Từ Thịnh ngồi hiên ngang ở sô pha, giương mắt nhìn bài trí trong phòng. Không ngờ hạng con gái dâm đãng như cô ta cũng có khiếu thẩm mỹ đấy, gam màu xanh dương nhạt chủ đạo, từ cách bài trí giường, ghế sô pha, tv,... cho thấy cô ta là người tỉ mỉ, cẩn thận. Nhạc cụ thì có loại trống ba thùng, sáo, đàn tranh...là người phụ nữ đầy tâm huyết. Có lẽ lời đồn trước đây đều không đáng tin.
Có lẽ hắn ưa nhìn Di Thiên hơn một chút rồi!
-Boss, đã chờ 1 tiếng rồi. Có cần lôi cô ta về không?
Từ lão đại sau khi xong việc lại đi đến nhà cô gái này, ngồi chờ người ta nãy giờ cũng không nói tiếng nào.
-Không cần!
Hắn cũng không thể mặt dày tới gặp cô lần nữa.
Tên vệ sĩ không nói gì nữa. Ngay lúc này một tên vệ sĩ từ ngoài vào lôi theo một cô gái lạ.
-Boss, cô ta cứ lén lút quan sát nơi này.
Cô gái nhìn thấy những mafia mặc vest đen trừng mắt nhìn cô ta thì sắc mặt trắng bệch,tay chân run rẩy, giọng nói trở nên khó khăn
-Tôi...tôi...
Từ Thịnh nhìn cô ta một cái, hăn vốn dĩ tới nơi này để báo cho Di Thiên một tiếng về thân phận cậu nhóc kia, nếu cô ấy không bảo vệ được thì hắn sẽ nhúng tay vào. Đương nhiên hắn sẽ biết cô gái trước mắt này là ai.
-Tại sao cô vứt bỏ hắn?
Một câu nói không mặn không nhạt của Từ Thịnh làm cô gái run lên, người đàn ông này-hắn đã biết thân phận của cô.
Cố Tịch, 24 tuổi, y tá túc trực bên cạnh đại thiếu gia của bang Knight, lão đại của bang Knight đang hấp hối, chuẩn bị chuyển nhượng quyền thừa kế cho người con trai cả. Nhị thiếu gia xem chức vị như miếng mồi ngon tuyệt không bỏ qua, hiện tại y nắm trong tay sức mạnh cả bang, như thế nào để cho người kia chiếm tiện nghi ? không màng tình nghĩa anh em, ra tay ác độc với anh ruột. Đại thiếu gia ốm đau từ nhỏ, không hậu thuẫn, không người giúp đỡ, cái chết là điều không tránh khỏi. Cứ nghĩ mọi chuyện êm xuôi là thế, không ngờ giữa đường nhảy ra cái trình giảo kim, y tá túc trực bên người đại thiếu gia đã được cho nghỉ từ lâu mang thai con của y. Nhiều người trung thành với lão đại đời trước phản đối, đòi đưa đứa trẻ này lên nắm quyền. Không còn cách nào khác, nhị thiếu gia đành xuống tay thêm một lần nữa, đuổi tận giết tuyệt.
Đứa trẻ này không ai khác là thằng nhóc mang khuôn mặt than của Từ Thịnh, đứa trẻ đang ngủ ngon trên tay Di Thiên-Shinji.
Qm4�}�;՟: