Sao Không Cùng Thuyền Vượt Sông - Tiện Ngư Kha

Chương 96: Không thể giải




Khi màn đêm buông xuống, Tạ Tuệ An đưa Từ Trú trở về Vọng Tuyết Ổ.

Vốn đang lo lắng không biết làm sao đưa Từ Trú về Phật đường, đến nơi mới phát hiện, thủ vệ bên ngoài Phật đường đã lặng lẽ rút đi, nói là theo lệnh của gia chủ, mở cửa Phật đường một ngày để người trong phủ cúng bái vong linh.

Tạ Tuệ An không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ Tạ Khước Sơn cố tình rút thủ vệ vào ngày hôm nay, cho là do thời tiết đặc biệt. Nàng ấy thở phào nhẹ nhõm, nhìn chung mọi việc vẫn ổn.

******

Trong khi đó, một tên lính đang dẫn Tạ Khước Sơn đi qua ngục giam tối tăm.

Hắc Ô Doanh gần đây đã bắt rất nhiều người. Mỗi phòng giam đều chật kín, tiếng kêu la không ngừng bên tai. Trên sàn nhà, nước lạnh được dùng để rửa vết máu, dưới chân vẫn còn ẩm ướt và dính nhớp, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi, khiến người ta rợn tóc gáy.

"Lại Sơn công tử, hôm nay tên thủ vệ đó chết một cách kỳ lạ, trước đó hắn ta đã báo cáo nhìn thấy một người rất giống Lăng An Vương, nhưng không lâu sau hắn ta đã chết, Cốt Sa tướng quân nghi ngờ có nội gián, nên hôm nay tất cả mọi người ở đây đều phải bị thẩm vấn, ngài bị gọi đến chỉ là đi ngang qua, mong ngài thứ lỗi."

Tên lính dẫn Tạ Khước Sơn vào một phòng thẩm vấn, nhưng đã lâu, Cốt Sa vẫn chưa đến.

Căn phòng không có ánh sáng, không biết ngày đêm, khiến người ta buồn ngủ nhưng vẫn phải căng thẳng chờ đợi.

Bề ngoài hắn và Cốt Sa vẫn là đồng liêu, Cốt Sa mời hắn đến cũng là vì công việc, khách sáo lịch sự nhưng lại đưa vào ngục giam, rõ ràng là muốn thị uy, thể hiện sự ngạo mạn của Cốt Sa hiện giờ. Từ khi Hoàn Nhan Tuấn thất thế, Cốt Sa có thể nói là vua của Lịch Đô phủ, nắm quyền lực hô mưa gọi gió, không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Tạ Khước Sơn chưa bao giờ được hắn ta tin tưởng, tình hình hiện tại càng thêm tế nhị, nếu bị hắn ta nắm được nhược điểm, e rằng khó mà bảo toàn tính mạng.

Thực ra Tạ Khước Sơn đang chột dạ. Chuyện Lăng An Vương xảy ra đột ngột, hắn may mắn gặp được nên mới có thể che giấu qua loa, xong việc không kịp rút lui, chỉ có thể ở lại hiện trường. Dấu vết hẳn là đã được xử lý hết, nhưng ít nhiều vẫn còn sơ hở.

Hắn đang nghĩ cách biện minh cho mình một cách hoàn hảo hơn, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, sau lưng chợt lạnh toát.

Hắn nheo mắt đứng dậy, đạp một chân lên bàn trước mặt, tức giận nói: "Cốt Sa khi nào đến?! Đùa ta sao?"

Dứt lời, hắn định bước ra ngoài.

Thủ vệ không dám ngăn cản, chỉ đứng chắn trước mặt Tạ Khước Sơn, chắp tay nói: "Đại nhân, Cốt Sa tướng quân đang thẩm vấn người khác, không thể rời đi. Xin ngài đợi một lát."

"Cố tình câu giờ." Tạ Khước Sơn mất kiên nhẫn bước ra ngoài, "Đợi hắn xong việc, bảo hắn tự đến tìm ta."

Thực ra đây là một cuộc chiến tâm lý. Cốt Sa không có bằng chứng, mới để hắn đợi lâu như vậy. Nếu hắn cứ an phận chờ đợi, chẳng phải chứng tỏ mình chột dạ sao?

Hắn không thể để Cốt Sa dắt mũi.

Thủ vệ không dám thả người, chỉ có thể ấp úng chặn đường.

"Tránh ra!" Ánh mắt Tạ Khước Sơn lộ rõ sát khí, có vẻ như muốn động thủ.

Lúc này, Cốt Sa mới thong thả đến muộn.

"Lui ra hết đi, các ngươi có mấy cái gan mà dám cản Lại Sơn công tử." Giọng điệu mỉa mai, trên mặt mỉm cười nhưng trong lòng không cười.

Trên mặt Cốt Sa vẫn còn dính máu tươi, hắn ta thản nhiên lau đi, rồi thân mật hỏi han Tạ Khước Sơn như người nhà: "Không còn cách nào khác, mấy tên dân đen đó cứng miệng quá, mất chút thời gian, để ngươi phải đợi lâu."

Tạ Khước Sơn khoanh tay, dựa vào tường nhìn Cốt Sa diễn trò: "Giữ ta lại lâu như vậy, định thẩm vấn ta điều gì?"

"Chỉ là đi ngang qua thôi, ta còn có thể hỏi gì? Tên thủ vệ chết hôm nay, ngươi giết à?"

Không khí căng thẳng trong giây lát, Cốt Sa tự cười trước: "Đương nhiên là không thể rồi."

Dù là người am hiểu tâm lý như Tạ Khước Sơn, cũng bị lời nói lúc lên lúc xuống của Cốt Sa làm cho tâm trạng bất ổn. Cốt Sa chỉ là lỗ mãng nhưng không hề ngu ngốc, trong lúc nói đùa, vẫn nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Tạ Khước Sơn.

Đã lâu như vậy, hắn ta vẫn không tìm được bằng chứng cụ thể nào cho thấy Tạ Khước Sơn là nội gián. Nhưng hắn ta trực giác, lần này có thể là một bước đột phá.

Không thể có chuyện trùng hợp như vậy, người liên quan đến tung tích của Lăng An Vương vừa chết, Tạ Khước Sơn - người đã không ra khỏi nhà vài ngày, lại xuất hiện tại hiện trường.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Hắn ta muốn bắt một con lươn, phải nói cho đối phương biết mình sắp ra tay, khiến đối phương lo lắng, nhưng không thể để đối phương biết mình sẽ ra tay khi nào.

Tạ Khước Sơn vẫn bình tĩnh, hắn phải cân nhắc kỹ lưỡng câu trả lời, nói thừa một lời cũng có thể bị nghi ngờ.

Hắn tỏ vẻ chán ghét Cốt Sa đến chết: "Nếu không có việc gì, ta đi trước."

Cốt Sa không có ý định thả người: "Cứ thế mà về? Không ở lại cùng ta thẩm vấn đám người của Bỉnh Chúc Tư sao?"

Tạ Khước Sơn cười khẩy: "Ta nào dám cướp công của ngươi."

"Công của ta hay công của ngươi đều là làm việc cho Đại Kỳ, làm tốt thì đó là thể diện của vương triều. Mà nói đi cũng phải nói lại, ta thật sự không hiểu Hán  nhân các ngươi lắm, hôm nay hình như là Tết Hàn Thực phải không? Trong nhà lao có vài tên không chịu ăn đồ nóng, nói muốn cúng tế bạn bè đã khuất. Chẳng phải có bệnh sao?" Cốt Sa lải nhải, như thể rất thân thiết với Tạ Khước Sơn, "Hán nhân các ngươi thích ăn Tết thật đấy, quanh năm suốt tháng có biết bao nhiêu ngày lễ, thật biết cách làm màu mè. Mà này, Lại Sơn công tử hôm nay sao lại thiếu kiên nhẫn thế, chẳng lẽ ta giữ ngươi lại, làm lỡ mất việc ăn Tết của ngươi à?"

Cốt Sa cố tình khiêu khích sự kiên nhẫn của Tạ Khước Sơn, đến mức cơ mặt hắn không nhịn được mà co giật.

"Ta không có ai để cúng tế, chỉ cần vong hồn đừng đến làm phiền ta là được."

"Có một chuyện, ta đặc biệt khâm phục ngươi, ngươi biết là chuyện gì không?"

Tạ Khước Sơn không lên tiếng, thân thể vẫn ở đó, nhưng tâm hồn đã bay đi mất, không muốn nói thêm một lời nào với Cốt Sa.

"Tất nhiên là chuyện Bàng điện soái chết, ta còn tưởng ngươi ít nhiều sẽ nhớ chút tình cũ, ta đã chuẩn bị dặn thuộc hạ đừng ra tay, không ngờ vì lợi ích của vương triều, Lại Sơn công tử vẫn lạnh lùng vô tình, khâm phục, thật sự khâm phục."

Cái chết của Bàng Ngộ vẫn luôn là một vết sẹo không thể lành trong lòng Tạ Khước Sơn, Cốt Sa cố tình đâm thêm một nhát dao vào vết thương đó, còn xoay đi xoay lại cho thêm đau đớn.

Tạ Khước Sơn nhắm mắt lại, nghiến răng, xương hàm như sắc nhọn hơn. Khi mở mắt ra, trong mắt đã không còn sự hài hước.

"Ta là Hán nhân, làm việc cho vương triều vốn đã khó khăn hơn người khác, nỗ lực như vậy chỉ đơn giản là vì công danh lợi lộc. Những đạo lý này Cốt Sa tướng quân hẳn phải hiểu rõ hơn ta, đã đi đến bước này, ai cản đường ta, ta sẽ giết kẻ đó."

Edit: FB Frenalis

Hắn bước tới, dùng mu bàn tay đẩy Cốt Sa ra, rồi bỏ đi.

Cốt Sa cười lớn, nói với theo sau lưng hắn: "Lịch Đô phủ toàn là bạn bè thân thích của ngươi... Định giết hết sao... Vậy chẳng phải xuống mười tám tầng Địa Ngục rồi à."

Tạ Khước Sơn không nói gì, bước nhanh rời đi.

Cố nén cảm xúc suốt quãng đường, trở về Vọng Tuyết Ổ, đóng cửa phòng lại, cuối cùng không nhịn được nữa, hắn túm lấy chiếc chung trên bàn ném mạnh vào tường, trút cơn giận trong lòng.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng động nhỏ bên cửa sổ, Tạ Khước Sơn quay lại, thấy Nam Y không biết đã ở đó từ lúc nào, đang há hốc mồm nhìn hắn.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Nàng đã đợi ở đó rất lâu, vốn không phải người an phận nên đã nhảy lên ngồi trên cửa sổ, lắc lư chân chán chường, ngắm nghía bình hoa sứ bên cạnh. Hắn về quá bất ngờ, nàng chưa kịp lên tiếng đã thấy hắn tức giận ném chung.

Hai người nhìn nhau.

Tạ Khước Sơn xấu hổ thu lại cơn giận, thấy bộ dạng mình thật đáng sợ, chỉnh trang lại y phục, dịu giọng hỏi: "Ngươi làm gì ở đây?"

"Đợi ngươi."

Hai chữ này như có sức mạnh kỳ diệu, xoa dịu cảm xúc của hắn lúc này.

Nam Y định nhảy xuống, nhưng bị Tạ Khước Sơn bước tới ngăn lại. Hắn chống tay lên cửa sổ, tạo thành một không gian nhỏ, thân hình cao lớn phủ lên người nàng.

Hắn im lặng nhìn nàng, chờ nàng mở lời.

Với khoảng cách gần như vậy, Nam Y đã có chút quen thuộc, nàng có những nghi vấn trong lòng, khoảng cách này rất thuận tiện để nàng quan sát biểu cảm trên mặt hắn.

Nàng hỏi: "Vì sao ngươi lại giết tên thủ vệ đó?"

"Thủ vệ nào?"

"Tên thủ vệ chết trên đường đó."

"Hung thủ vẫn chưa bị bắt."

Những câu trả lời của hắn đều né tránh câu hỏi của nàng. Không nói dối, nhưng cũng không nói thật.

Nam Y giơ nắm tay lên: "Ngươi còn chối, rõ ràng là ngươi giết người, ta đã nhặt được đồ của ngươi ở hiện trường."

Nàng hạ giọng, ghé sát tai hắn nói nhỏ: "May mà ta nhặt được, nếu bị Kỳ binh phát hiện thì ngươi xong đời rồi."

Tạ Khước Sơn sững người, buột miệng: "Thứ gì?"

Vừa hỏi xong, Tạ Khước Sơn liền nhận ra không ổn... Một thợ săn giỏi quá quen thuộc với cảm giác bẫy rập.

Trầm mặc một lúc, Nam Y cười gian xảo: "Ngươi thừa nhận rồi!"

Nếu không phải Tạ Khước Sơn làm, hắn sẽ không theo bản năng hỏi "thứ gì", chính vì chột dạ nên mới bị Nam Y dắt mũi.

Hắn vừa mới ứng phó với Cốt Sa trong tình trạng mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, sự căng thẳng vừa được thả lỏng khi về đến nhà, nên không hề đề phòng Nam Y.

Bị người ta thừa cơ tấn công, Tạ Khước Sơn có chút bất ngờ, lại có chút bực bội.

Vừa mới khoác lên mình một lớp áo giáp, đã bị nàng lột xuống.

Hắn trầm mắt, sắc mặt lạnh xuống nhìn chằm chằm Nam Y, đáy mắt đen tối.

Nam Y vừa có chút đắc ý, trên mặt nở nụ cười, nhưng sắc mặt Tạ Khước Sơn lại khiến nàng cảm thấy lạnh sống lưng, có chút sợ hãi... như thể một con hổ sắp nổi giận.

"Ngươi nói dối."

Nam Y ngạc nhiên, nàng nói dối gì chứ?

Tạ Khước Sơn nắm lấy tay Nam Y, cố gắng bẻ ra lòng bàn tay nàng, muốn chứng minh lòng bàn tay nàng trống rỗng.

Rõ ràng trong tay nàng không có gì, vậy mà lại lừa hắn nói có thứ gì đó.

Nam Y còn muốn chối cãi, nhưng nhận ra mình không còn đường nào. Nàng chỉ muốn lừa hắn một chút, người này thật khó lừa, Nam Y khóc không ra nước mắt.

Không đúng, rõ ràng là nàng đang hỏi về chuyện hôm nay của hắn, nàng cảm thấy Tạ Khước Sơn đang bao che cho Lăng An Vương, hơn nữa việc hắn đột ngột mở cửa Phật đường một ngày chứng tỏ hắn biết Lăng An Vương trốn ở đó.

Lập trường của hắn chắc chắn không đơn giản như vậy.

Nàng đã xác nhận được thông tin quan trọng từ Tạ Khước Sơn, rõ ràng nàng đang chiếm ưu thế, sao lại đột nhiên rơi vào thế hạ phong?

Nàng nói dối, nhưng chẳng lẽ hắn đang tuân thủ quy tắc trò chơi sao? Nàng hỏi hắn, hắn không im lặng cũng không trả lời, chỉ nói vòng vo, khiến nàng khó phán đoán.

Nam Y lập tức học được bài học, vội vàng né tránh, nắm chặt tay để sau lưng, ngăn hắn bẻ tay nàng. Chỉ cần nàng không mở lòng bàn tay, hắn không thể chứng minh nàng nói dối.

Nàng phải nắm lấy chút ưu thế này, buộc hắn nói ra sự thật.

Nàng quay lại chủ đề của mình, tiếp tục truy vấn: "Vì sao ngươi lại giết tên lính đó? Có phải vì hắn đã nhìn thấy gì không?"

Tạ Khước Sơn không để ý đến nàng, cứ cố nắm lấy tay nàng.

Nàng vừa né tránh, vừa hỏi tiếp: "Ngươi không hề phản quốc, ngươi là người của Bỉnh Chúc Tư. Đúng không?"

"Danh hiệu của ngươi là gì?"

Từng câu nói của nàng như gõ vào tim hắn, khiến hắn rối bời.

Hắn không thể trả lời, không dám trả lời. Hắn không thể để nàng hỏi thêm nữa.

Lúc này trong đầu Tạ Khước Sơn chỉ có ý nghĩ đó.

Hắn cúi người xuống, bịt kín miệng nàng.