Lục Cẩm Tú giật mình, soi đèn lồng nhìn người ngã xuống, lập tức dập tắt đèn trong tay nữ tỳ.
"Thiếu phu nhân gì chứ, rõ ràng là kẻ trộm, giải ra quan phủ là được."
Đèn lồng lăn trên mặt đất, ánh nến tắt ngúm. Lục Cẩm Tú nói chắc như đinh đóng cột, không ai dám lên tiếng xác nhận.
Nam Y ngã đau điếng, cố gắng bò dậy, nghe thấy giọng Lục Cẩm Tú, nghĩ thầm giả chết có khi còn tốt hơn, nàng còn chưa biết nên nói gì.
Thừa nhận mình là thiếu phu nhân đã biến mất? Chỉ cần Lục Cẩm Tú phủ nhận, các nữ tỳ cũng không dám lên tiếng. Dù có buộc Lục Cẩm Tú thừa nhận, nàng biết giải thích thế nào về sự xuất hiện đột ngột của mình? Nàng là người bệnh nặng sắp chết được đưa đến thôn trang, chỉ còn nửa hơi thở...Nhưng nếu bị giải đi, chưa đến quan phủ đã bị Kỳ nhân bắt giữ, hậu quả càng không dám tưởng tượng.
Nam Y bỗng đưa tay, nắm lấy cổ chân Lục Cẩm Tú, dùng giọng ai oán: "Lục di nương...Ngươi không nhận ra ta sao...Ngươi quên rồi...Ngươi đã làm gì với ta sao..."
Trong vườn hoa tối đen, giọng Nam Y lơ lửng giữa không trung, khiến Lục Cẩm Tú hét lên, dậm chân muốn giật tay nàng ra.
Nam Y như xác chết bò về phía trước, Lục Cẩm Tú giật được tay phải, nàng dùng tay trái bám lấy, dưới thân kéo lê một vệt máu.
Lục Cẩm Tú sợ hãi, hồn bay phách lạc hét lên liên tục, cuối cùng cũng giật ra được "bàn tay ma", loạng choạng chạy đi, va phải Tạ Khước Sơn đang đi tới.
Ánh lửa bừng sáng.
"Chuyện gì vậy?" Tạ Khước Sơn nhíu mày hỏi.
"Ma, có ma..." Lục Cẩm Tú run rẩy chỉ vào bóng đen trong vườn.
Nam Y trốn sau hòn non bộ, thầm nghĩ tiêu rồi, mình chỉ định dọa Lục di nương để bà ta bỏ chạy, mình dễ bề thoát thân, sao lại lôi cả Tạ Khước Sơn đến đây, hắn đâu dễ bị lừa.
Nàng biết dáng vẻ hiện tại của mình rất khả nghi, nàng sợ hắn hỏi. Ngươi từ đâu đến, ngươi muốn làm gì? Nhưng nàng không muốn đối mặt với hắn, nàng biết những lời nói dối vụng về của mình không thể qua mắt Tạ Khước Sơn.
Và sâu thẳm trong lòng, điều nàng không muốn nhất, vẫn là đứng ở vị trí đối lập với hắn. Nàng là điệp giả kháng Kỳ của Bỉnh Chúc Tư, còn hắn cống hiến cho Kỳ nhân, gặp nhau trong bộ dạng này chẳng khác nào kẻ thù.
Trong lòng rối bời, chỉ nghe thấy tiếng bước chân dứt khoát tiến về phía hòn non bộ, Nam Y không còn nơi nào để trốn.
Hắn cầm đuốc soi tới, bóng tối và ánh sáng cùng lúc dừng lại trên người nàng. Nàng quỳ trên mặt đất, kéo một chân bị thương nhìn hắn không chút sợ hãi. Ánh mắt Tạ Khước Sơn thoáng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về hướng bức tường cao, trong lòng đã có phỏng đoán.
Hắn bình tĩnh quay đầu lại nói: "Ở đây không có gì cả."
"Vừa rồi rõ ràng...." Lục Cẩm Tú hét lên.
Tạ Khước Sơn ngắt lời bà ta: "Trong phủ có ma quỷ, ngày mai sẽ mời đạo sĩ đến làm lễ, Lục di nương bị kinh hãi nói năng linh tinh, các ngươi dìu bà ta về đi. Đêm nay đừng ra khỏi cửa, cũng đừng nhắc đến chuyện này với ai."
Lục Cẩm Tú còn muốn ngoái đầu nhìn lại, nhưng người bên cạnh không dám làm trái ý Tạ Khước Sơn, đành dìu bà ta đi.
Nam Y vẫn chưa dám thở phào: hắn đuổi mọi người đi...là muốn làm gì?
Mọi người đã đi hết, trong vườn chỉ còn Tạ Khước Sơn và Nam Y.
Tạ Khước Sơn khắc chế nỗi niềm thương tiếc trong lòng. Sự trở về của nàng vừa nguy hiểm lại dụ hoặc. Hắn ngày ngày đi lại trong Vọng Tuyết Ổ, thường xuyên nhớ đến hình bóng nàng lướt qua, thậm chí không thể kiểm soát mà nghĩ, nếu nàng luôn ở bên cạnh hắn...Hắn không dám nghĩ nhiều, sợ mình nảy sinh tư tâm quá mức. Hắn đã đắp đập ngăn dòng nước xiết, không thể để nó vỡ thêm lần nữa.
Nhưng đêm nay nàng đột ngột trở về, là nàng tự chui đầu vào lưới, hắn có thể dùng thủ đoạn để giữ nàng lại, nhưng...vẫn có một tia lý trí mách bảo hắn, nàng sẽ không muốn làm thiếu phu nhân giả dối này nữa, nàng cần rời đi trước khi truy binh đuổi tới.
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.
"Còn không mau cút đi." Tạ Khước Sơn rũ mắt, ngữ khí lạnh như băng.
"Đa tạ."
Nam Y như trút được gánh nặng, hắn cuối cùng cũng nương tay. Nàng không dám nhiều lời, kéo lê chân phải bị thương định ra ngoài, lại bất ngờ gặp Cam Đường phu nhân đang vội vã đi đến.
Cam Đường phu nhân nhìn Nam Y vừa biến mất nay lại xuất hiện, còn trong bộ dạng này, cùng Tạ Khước Sơn lạnh lùng đứng đó, có chút ngạc nhiên.
Nam Y đang nghĩ cách giải thích, không hiểu sao Cam Đường phu nhân bỗng nhào tới ôm chầm lấy nàng, khóc nức nở.
"Trời còn thương, sao ngươi lại tự mình quay về từ thôn trang, có phải bị ai ức hiếp, hay lại bị kích động gì không?" Cam Đường phu nhân sờ mặt Nam Y, rồi nhìn Tạ Khước Sơn nói tiếp, "Ta đã nói nàng ấy bị chứng ly hồn, đưa nàng ấy một mình đến địa phương kia khẳng định không được. Tạ Tam, hay là nhân cơ hội này để nàng ấy dọn về đây ở đi, thời buổi loạn lạc cũng chẳng còn gì phải kiêng dè, Tạ gia lớn thế này, nuôi thêm nàng ấy có đáng gì đâu?"
Nói xong, Cam Đường phu nhân cởi áo khoác ngoài, choàng lên người Nam Y.
Nam Y vùi nửa đầu vào lòng Cam Đường phu nhân, mùi hương thoang thoảng trên người nàng ấy khiến nàng thấy an lòng, tình huống thay đổi quá nhanh, nàng có chút choáng ngợp.
Tạ Khước Sơn cứng họng, hắn không hiểu, nhị tỷ đang diễn trò gì vậy? Hắn đã tốn bao nhiêu công sức để đưa Nam Y ra khỏi Vọng Tuyết Ổ, giờ tỷ ấy lại làm ngược lại, một câu "tốt bụng" đã giữ nàng lại.
Đúng lúc này, tiếng ồn ào vang lên, một đội Kỳ binh xông vào, dẫn đầu là Lục Cẩm Tú đang khóc lóc.
"Chỗ nào vậy?" Thủ lĩnh Kỳ binh hỏi
"Ngay chỗ đó, vừa rồi có ma, dọa chết người!"
Tạ Khước Sơn lập tức phản ứng lại, nói: "Chuyện hậu viện ta không quản được, giao cho nhị tỷ xử lý đi."
Dứt lời, hắn nhanh chóng đi về phía Kỳ binh.
Nam Y cũng hiểu ra, chắc hẳn Cam Đường phu nhân thấy Kỳ binh đến lục soát, đoán có chuyện ở hậu viện nên đến xem xét, mới nghĩ ra cách này. Nàng chỉ cảm thấy vòng tay của Cam Đường phu nhân thật ấm áp, nàng ấy thực sự thông minh nhanh trí, nàng không nhịn được muốn dựa vào lòng nàng ấy thêm một chút.
Nhưng Tạ Khước Sơn...sao hắn lại chấp nhận lý do này?
Lòng Nam Y vẫn còn lo lắng.
Khi Tạ Khước Sơn vừa rời đi, Cam Đường phu nhân lập tức trở lại vẻ bình tĩnh, ra lệnh cho Đường Nhung đi cùng.
"Đường Nhung, ngươi xử lý vết máu ở đây, ta đưa thiếu phu nhân về trước."
Cam Đường phu nhân dìu Nam Y dậy, mỉm cười an ủi nàng: "Đừng sợ, đi theo ta."
Nam Y quay đầu nhìn lại, thấy Tạ Khước Sơn đang chặn Kỳ binh ở trước cửa hậu viện.
"Chỗ đó không có ma, là đại tẩu ta, đầu óc không bình thường nửa đêm lên cơn điên. Các ngươi muốn đuổi theo thích khách, ta thấy có bóng người chạy về phía kia."
Nam Y hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Người Tạ gia muốn bảo vệ nàng, Diêm Vương cũng phải nhường bước.
*****
Trong phòng thoang thoảng hương trầm, Cam Đường phu nhân cẩn thận xử lý vết thương trên chân Nam Y.
May mắn là mũi tên bắn tới dường như bị lệch hướng, vết thương không sâu. Có lẽ là do kẻ địch dùng nhầm một mũi tên hỏng, giúp nàng thoát chết một lần nữa.
Nam Y cảm thấy tinh thần căng thẳng mấy ngày qua cuối cùng cũng được thả lỏng, vào thời khắc quan trọng, thần may mắn cuối cùng cũng đứng về phía nàng.
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.
Nhân lúc Cam Đường phu nhân cúi xuống bôi thuốc, nàng hạ giọng nói: "Cam Đường phu nhân, Đế Cơ đã an toàn."
Cam Đường phu nhân ngẩng đầu kinh ngạc, nhìn Nam Y khó tin.
Nam Y gật đầu khẳng định.
Cam Đường phu nhân xúc động nắm lấy tay Nam Y, mắt ngấn lệ, muốn hỏi điều gì đó nhưng lại thôi.
Nữ nhân này chắc hẳn có thân phận không đơn giản. Nàng ấy đã lờ mờ nghi ngờ từ trước, vào ngày tết Thượng Nguyên, nàng đột nhiên bị Tạ Tiểu Lục đưa ra khỏi phủ, ngay sau đó Lịch Đô phủ xảy ra vài sự kiện lớn. Sau đó nàng ấy muốn đến thôn trang điều tra, nhưng nơi đó được canh gác rất nghiêm ngặt. Lần này gặp lại, thấy Nam Y bị thương, lại mặc đồ đen, cộng thêm việc Kỳ binh đến điều tra ngay sau đó, nàng ấy đã hiểu ra phần nào.
Nhưng cuối cùng nàng ấy vẫn không hỏi, việc họ làm dù sao cũng là bí mật, nói cho thêm một người là thêm một phần nguy hiểm bị lộ. Một lúc lâu sau, Cam Đường phu nhân mới liên tục nói: "Vậy thì tốt rồi...Vậy thì tốt rồi. Cảm tạ ngươi."
Nam Y cũng thở phào nhẹ nhõm, so với lúc gặp Lệnh Phúc Đế Cơ lần đầu tiên, khi đó nàng còn mờ mịt và bất lực, hiện tại nàng cảm thấy vô cùng kiên định. Nàng đi giúp đỡ người khác, cũng có người khác vô tư bảo vệ nàng.
Đêm đó, nàng cuối cùng cũng có một giấc ngủ ngon.
Ngày hôm sau, Nam Y bị đánh thức bởi tiếng ồn ào, mắt nhắm mắt mở nhìn ánh nắng xuyên qua cửa sổ. Lại ngủ đến trưa rồi, không biết bên ngoài đang ồn ào cái gì.
Nam Y hơi lười biếng nằm trên giường không muốn dậy, có người vội vã đẩy cửa bước vào, là nữ tỳ của Cam Đường phu nhân, vẻ mặt có chút kinh ngạc cùng hoảng loạn.
"Thiếu phu nhân, Cam Đường phu nhân mời người đến Huyền Anh đường, nói là...có vị khách...có chuyện quan trọng tìm người."
Khách?
Nam Y cũng không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn rời giường để các nữ tỳ giúp nàng sửa soạn. Nàng rời Vọng Tuyết Ổ chưa đầy một tháng, quãng thời gian qua toàn là những ngày tháng vất vả, cuộc sống tinh tế tỉ mỉ như thế này dường như chỉ là một giấc mơ. Hiện tại trở lại giấc mơ, trên đầu cài trâm, trên người mặc gấm vóc lại thấy có chút gò bó.
Nhưng nhìn nữ tử rạng rỡ trong gương, Nam Y lại tự hào cảm thấy mình cũng không tệ, chẳng phải đây là vẻ đẹp trời sinh khó giấu sao?
Chuyện lớn đã xong, còn lại chỉ là chuyện nhỏ. Khách nào chứ, còn có chuyện gì mà nàng không xử lý được? Nam Y hơi tự mãn, tâm trạng nhẹ nhõm hẳn.
Vào đến Huyền Anh đường, nàng đã nhận ra có điều bất thường. Trong sân chất đầy rương gỗ sơn son thếp vàng, chỉ nhìn thôi đã thấy giá trị xa xỉ, bên trên còn phủ vải đỏ - đây là định làm gì?...Có ai muốn hối lộ Tạ Khước Sơn sao?
Nhưng gọi nàng đến làm gì?
Bước vào đại sảnh, Nam Y thấy Tạ Khước Sơn và Cam Đường phu nhân đều có mặt, nhìn sang ghế khách, chẳng phải là Chương Nguyệt Hồi đây sao?
Chương Nguyệt Hồi cười rạng rỡ với Nam Y, nụ cười này khiến nàng sởn gai ốc, trực giác mách bảo chẳng lành. Hắn đứng dậy bên cạnh nàng, chắp tay nói với Tạ Khước Sơn và Cam Đường phu nhân: "Tại hạ muốn cầu hôn, chính là thiếu phu nhân trong Tạ phủ, Nam Y."
???
Đại ca, đây là chơi trò gì vậy? Đừng đùa ta chứ.