Lão bộc run rẩy dẫn một đoàn nữ tỳ vào phòng, cung kính hỏi vọng sau tấm màn: "Thiếu phu nhân, Quy Đường đã gửi thuốc bổ đến, người dùng chứ?"
Nam Y đang nằm dài trên giường, buồn chán đến chết đi được, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương thơm ngào ngạt.... Thơm quá!
Suốt hai ngày qua chỉ toàn ăn đồ thanh đạm, kiêng khem đủ thứ, nay lại được ngửi thấy mùi vị mê người thế này, Nam Y theo bản năng nuốt nước bọt, mới sực tỉnh nhớ ra: Quy Đường?
Chương Nguyệt Hồi đã tìm tới ư? Nhưng vì sao chỉ gửi đồ mà không đến gặp nàng? Chẳng lẽ hắn nghĩ chút quà cáp cỏn con này có thể bù đắp cho nàng sao?
Chẳng phải hắn nên đến đây giải thích rõ ràng mọi chuyện hay sao?
"Không ăn!" Nam Y tức giận quát.
Lão bộc thở phào, vội vàng đáp: "Vậy lão nô sẽ bảo họ mang đồ đi."
"Khoan đã..." Nghe tiếng bước chân lui đến cửa, Nam Y đột nhiên gọi giật lại, "Mang những thứ này đi rồi thì sẽ làm gì với chúng?"
Bên ngoài màn trướng im lặng một lát, lão bộc nhìn sang nữ tỳ cầm đầu, nàng ta cúi đầu cung kính đáp: "Dạ thưa, tất nhiên là đổ bỏ ạ."
"Phí phạm quá!" Nam Y buột miệng.
Lão bộc dè dặt hỏi: "Vậy ý thiếu phu nhân là..."
"Người thì chẳng ra gì, nhưng đồ ăn đâu có tội, sao ta lại không ăn?" Nam Y tự thuyết phục mình một cách đường hoàng, "Mang vào đây."
Lão ăn mày đầu ngõ từng nói, người ta chết đi rồi phải xuống âm phủ ăn hết những gì mình từng bỏ phí mới được đầu thai. Quan niệm sống của nàng chính là không bao giờ để phí phạm thức ăn.
Nhận được lệnh, căn phòng nhỏ nhanh chóng bị hơn mười nữ tỳ khéo léo chiếm lĩnh, hai lão bộc bị đẩy sang một bên, hoàn toàn không có đất dụng võ.
Họ phân công rạch ròi, người trải thảm, người bày khăn trải bàn, người dọn thức ăn đâu ra đấy. Ghế dựa êm ái cũng là do họ mang đến, bọc da cỏ mềm mại, ngồi lên sẽ không làm đau vết thương ở miệng. Hai nữ y sư vào trong màn bắt mạch cho Nam Y, căn cứ vào tình trạng của nàng mà dâng lên một chén thuốc đã chuẩn bị sẵn.
Mọi thứ xong xuôi, họ mới mời Nam Y ra dùng bữa.
Nam Y cũng có chút ngạc nhiên. Vọng Tuyết Ổ tuy rằng đã là xa hoa ngoài sức tưởng tượng của nàng, nhưng chi tiêu thường ngày cũng không đến mức hoang phí như thế này.
Nàng như đang nằm mơ mà ngồi xuống trước bàn ăn, ước chừng có tám món mặn, thêm một bát canh ngọt, một bát canh gà. Mỗi món đều vừa đủ ăn, để nàng có thể thưởng thức hết mà không bị quá no.
Có thể nói là vô cùng chu đáo.
Nam Y ngẩng đầu nhìn nữ tỳ cầm đầu: "Chương Nguyệt Hồi giàu có đến thế sao?"
Nữ tỳ như được dịp khoe khoang tài lực của chủ nhân, thậm chí còn có chút kiêu ngạo đáp: "Chủ nhân chúng ta có sản nghiệp trải rộng khắp Cửu Châu, dùng từ "phú khả địch quốc" để hình dung cũng không quá."
Nam Y hung hăng cắm đũa xuống bàn, đem đùi gà bẻ ra.
Nữ tỳ thấy thiếu phu nhân dường như không vui khi nghe chủ nhân mình giàu có, bèn tự giác hạ giọng, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Tuy vậy, bữa cơm này Nam Y ăn rất ngon lành.
Nàng đã nhiều ngày không ngon miệng, chỉ có thể uống chút cháo loãng, mà chén thuốc nữ y sư đưa trước bữa ăn có tác dụng khai vị thần kỳ. Với tinh thần không được lãng phí chút gì, Nam Y ăn sạch mọi thứ trên bàn.
Tạ Khước Sơn nhìn những chiếc đĩa trống không được đưa ra từ trong phòng, lý trí mách bảo hắn đây là điều tốt, nhưng tình cảm lại khiến hắn ghen tức sôi sục.
Nàng thật là... Sao với hắn thì không cho sắc mặt tốt, mà với Chương Nguyệt Hồi lại dễ dàng bỏ qua mọi chuyện?
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.
Mệt hắn còn hạ quyết tâm lớn như vậy, dù phải chết cũng muốn cứu nàng ra. Nghĩ lại thì, có lẽ hắn không đi cũng chẳng sao, Chương Nguyệt Hồi vẫn sẽ chăm sóc nàng chu đáo.
Tạ Khước Sơn lần đầu tiên cảm thấy mình như một tên hề nhảy nhót mua vui.
Còn Chương Nguyệt Hồi bị ghen ghét kia, cũng chẳng sung sướng gì cho cam.
Bảy ngày giao hẹn với Hoàn Nhan Tuấn chỉ còn lại năm ngày. Biết Nam Y ít nhất chịu tiếp nhận sự sắp xếp của mình, hắn chỉ vơi đi chút ít áy náy, vẫn chưa biết phải đối mặt với nàng thế nào, chỉ có thể tạm thời gác lại để lo liệu chuyện của mình.
Hắn không phải là không có lựa chọn, thân phận Tống Mục Xuyên là một thông tin tuyệt vời, có thể giúp hắn dễ dàng thoát thân.
Nhưng Chương Nguyệt Hồi không thích bị uy hiếp. Hoàn Nhan Tuấn cưỡi lên đầu lên cổ hắn khiến hắn rất khó chịu, sao hắn có thể ngoan ngoãn giao tin tức cho hắn ta? Nếu không, lần một lần hai, Hoàn Nhan Tuấn sẽ tưởng rằng cả Quy Đường đều phải phục vụ hắn ta.
Hắn xưa nay là người có thù tất báo.
Nhưng mà lột da hổ, nào có lợi lộc gì, lần này hắn muốn thoát thân không dễ dàng vậy... Hắn phải dừng lại, còn phải giữ lại thực lực để bảo vệ Nam Y, phải đảo khách thành chủ khiến Hoàn Nhan Tuấn trở thành chó rơi xuống nước, phải khúm núm cầu xin hắn mới được.
Điều này chẳng khác nào tự đẩy mình vào Địa Ngục.
Nhưng Chương lão bản quỷ kế đa đoan, sao có thể không có chuẩn bị?
Trước mặt là bàn cờ tung hoành, thế trận đang dang dở. Chương Nguyệt Hồi lại trực tiếp rải một loạt quân đen lên, khiến bàn cờ hỗn loạn, phảng phất như trắng đen đang hỗn chiến.
Ừ... Có vài kẻ xui xẻo, có thể cho hắn lên bàn rồi.
*****
Cốt Sa gần đây ủ rũ, đóng cửa không ra.
Binh lính dưới trướng hắn không thể che giấu được chuyện này, Hoàn Nhan Tuấn còn thừa cơ đổ thêm dầu vào lửa, tố cáo hắn ta hành động tự tiện, suýt nữa làm hỏng kế hoạch khiến quân ta tổn thất nặng nề.
Tấu chương đang trên đường đến kinh đô Đại Kỳ, chờ triều đình phê duyệt chỉ thị trở về, Cốt Sa có lẽ sẽ bị cách chức, về lĩnh tội.
Hắn ta hiện tại làm gì cũng không còn tinh thần, đến doanh trại cũng lười, chỉ ở nhà uống rượu giải sầu.
Một ngày nọ, tiếng đập cửa dai dẳng làm hắn ta tỉnh giấc, hắn ta bực bội mở cửa, thấy một tên ăn mày chống gậy, càng thêm tức giận định chửi ầm lên thì thấy tên ăn mày quăng gậy đi, quỳ xuống khóc lóc.
"Tướng quân!"
Cốt Sa sững sờ, dụi dụi mắt.
Mẹ kiếp, còn có người sống sao?! Là người hay quỷ vậy?
Thật ra, tên ăn mày này từng là thân binh của Cốt Sa, đêm đó được bí mật phái đi núi Hổ Quỳ tìm Vũ Thành quân. Khi Hoàn Nhan Tuấn cho nổ đường hầm, cả đội của bọn họ đã vào từ miệng giếng, nhưng chỉ thấy áo giáp chứ không có Vũ Thành quân. Hắn ta định đuổi theo ra ngoài, vừa lúc chạy đến gần lối ra, trời xui đất khiến thành người sống sót duy nhất.
Hắn ta bò ra khỏi đường hầm đổ nát, một chân đã mất cảm giác, cố bò thêm vài dặm định về báo tin cho Cốt Sa, nhưng lại ngất đi vì lạnh giá. Khi tỉnh lại, hắn ta đã ở trong một căn nhà nhỏ xa lạ.
Trong núi có suối nước, hắn ta không biết mình đã hôn mê bao lâu, cũng không biết ai đã cứu mình, tại sao sau khi hắn ta tỉnh lại người đó lại biến mất... Như thể biết trước lúc nào hắn ta sẽ tỉnh vậy.
Nhưng hắn ta không nghi ngờ chuyện này quá lâu, cho rằng chỉ là thợ săn nào đó cứu rồi bỏ mặc hắn ta trong căn nhà nhỏ, là nhờ số mệnh lớn mà hắn ta được sống lại. Điều quan trọng lúc này là mau chóng về báo tin cho Cốt Sa tướng quân: bọn họ không thấy Vũ Thành Quân trên đường đi!
Hắn ta còn chưa biết vụ nổ hôm đó là do ai làm, cứ nghĩ Cốt Sa sẽ rất ngạc nhiên khi nghe tin này, không ngờ Cốt Sa lại tỏ ra vui mừng.
"Ngươi nói là trong đường hầm không có Vũ Thành quân? Tất cả những người chết đều là huynh đệ của chúng ta?!"
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.
"Tướng quân, đúng là vậy, đây chắc chắn là cái bẫy của Vũ Thành quân! Xin tướng quân mau phái người đi tìm bọn họ!"
"Không, không, trọng điểm không phải Vũ Thành quân," Cốt Sa đi đi lại lại trong lều, có vẻ phấn khích khác thường, mặt đỏ bừng như vừa tìm được kho báu, mắt sáng rực, "Trong quân ta nhất định có gian tế cấu kết với Vũ Thành quân! Bắt được kẻ đó, mọi chuyện sẽ dễ dàng."
"Vậy tướng quân nghi ngờ..."
Ai có thể biết rõ ràng Hoàn Nhan Tuấn sẽ tập kích Vũ Thành quân, ai lại biết Cốt Sa sẽ đi giành công lao này... Tạ Khước Sơn! Kẻ đã chủ động bị giam lỏng trong phủ Hoàn Nhan Tuấn, khiến mọi người xem nhẹ hắn, nhưng lại xuất hiện đúng lúc vào những thời điểm quan trọng.
Sự thật bị che giấu dưới lớp băng, nay nhờ sự tồn tại của một người sống sót, đang dần dần nổi lên.
"Chờ ta điều tra ra chân tướng, nhất định phải lột da kẻ này! Không... E là không chỉ một tên! Ta phải lấy đầu chúng làm rượu nhắm mới hả giận, báo thù cho các huynh đệ đã khuất!" Cốt Sa nghiến răng nghiến lợi nói, "Tên Hoàn Nhan Tuấn ngu ngốc đó! Còn dám chèn ép ta, đợi ta thành công, hắn cũng cút xéo cho ta!"
"Tướng quân anh minh!"
"Bọn mật thám đó rất xảo quyệt, không thể để chúng biết chúng ta đang điều tra. Ta sẽ sắp xếp cho ngươi bí mật dưỡng thương, tin tức ngươi mang về không được để lộ ra ngoài."
"Rõ, tướng quân."
*****
Tống Mục Xuyên suốt mấy ngày qua bận rộn đóng thuyền, rốt cuộc nhận ra có điều bất thường.
Hoàn Nhan Tuấn yêu cầu tiến độ gấp gáp, phải hoàn thành một chiếc chiến thuyền Long Cốt trong ba tháng, trùng hợp với kế hoạch cuối cùng của Tống Mục Xuyên, nên hắn ngày đêm dốc sức vào đó.
Vũ Thành quân ẩn náu trong núi sâu tạm thời không có nguy hiểm, thường ngày họ cũng không liên lạc, nhưng hôm nay hắn nhận được mật tin từ Ứng Hoài, hỏi hắn có thấy Nam Y không.
Tống Mục Xuyên hoàn toàn không biết Nam Y đã vào Lịch Đô phủ! Edit: FB Frenalis
Linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành, hắn lập tức đến doanh trại Vũ Thành quân, mới biết khoảng mười ngày trước, Nam Y đột nhiên xin đi Lịch Đô phủ, sau đó có gửi tin về nói có nhiệm vụ trong thành nên phải ở lại thêm ít ngày. Nhưng Ứng Hoài cảm thấy có điều kỳ lạ, Bỉnh Chúc Tư chưa từng nói với hắn chuyện này... Vì Vũ Thành quân liên lạc với bên ngoài không tiện, thông tin luôn chậm trễ, nhưng đã mười ngày rồi, Nam Y không hề có tin tức gì.
Ứng Hoài vừa gửi tin hỏi Tống Mục Xuyên, vừa điều tra xem trong doanh trại có gì bất thường, không ngờ lại tìm ra một tên mật thám.
Sau khi tra khảo mới biết, đây là người của Quy Đường, đã lừa Nam Y vào thành.
Đúng lúc Tống Mục Xuyên đến nơi, Ứng Hoài báo cáo lại chuyện này.
Dù là đầu xuân, Tống Mục Xuyên vẫn toát mồ hôi lạnh. Ngay dưới mí mắt mình, hắn đã để mất Nam Y!
Hắn lập tức phái người theo dõi Chương Nguyệt Hồi.
Lầu phụ Hoa Triều Các gần đây bắt đầu sửa chữa, nhưng Chương Nguyệt Hồi vẫn ở lại lầu chính, suốt ngày ăn chơi đàn hát, không có gì khác thường.
Quy Đường như có tường đồng vách sắt, rất khó xâm nhập, gần như không điều tra được tin tức hữu ích nào.
Cho đến khi Tống Mục Xuyên phát hiện Quy Đường mua một tửu lầu.
Một thương hội lớn mua một tửu lầu không phải chuyện lạ. Nhưng trùng hợp là, bên cạnh tửu lầu lại là trang viên của Tạ gia.
Chính là trang viên mà lúc đưa Nam Y đi, họ đã nói dối nàng bị bệnh nặng rồi chuyển đến đó.
Tống Mục Xuyên theo dõi mấy ngày, phát hiện tửu lầu mỗi ngày đều đưa đồ ăn và dược liệu đến trang viên đó qua con hẻm nhỏ nối liền hai bên. Tạ Khước Sơn cũng thỉnh thoảng xuất hiện gần đó.
Điều này khiến Tống Mục Xuyên vô cùng hoang mang. Người trong trang viên đó có phải là Nam Y không? Tạ Khước Sơn và Chương Nguyệt Hồi đang làm gì?
Hắn bắt đầu tìm cách đột nhập vào trang viên có vẻ bình thường nhưng được canh gác nghiêm ngặt đó.
*****
Nhưng có một người, rõ ràng có thể vào nhà bất cứ lúc nào, lại ngày ngày lảng vảng bên ngoài không dám vào.
Chương Nguyệt Hồi mỗi ngày đều tự tìm một lý do để không vào.
Cứ đến gần trang viên đó, lòng hắn lại rối như tơ vò. Mỗi ngày đều quan tâm nàng hồi phục thế nào, nhưng lại không dám đi gặp nàng. Kẻ sát phạt quyết đoán như hắn, trước cánh cửa này lại trở thành một kẻ đào ngũ do dự.
Cho đến khi trăng non đã lên giữa trời đêm, hắn vẫn chưa thể quyết định bước chân mình nên tiến hay lùi.
Nghĩ ngợi một hồi, thấy đã khuya, nàng chắc đã ngủ, thôi thì hôm nay bỏ qua vậy.
Không ngờ cửa gỗ lại "két" một tiếng mở ra.
Chương Nguyệt Hồi ngước mắt lên, thiếu nữ áo đen đứng dưới ánh trăng, lặng lẽ nhìn hắn.
Hắn mới nhận ra, hoa ngọc lan trên tường không biết đã nở từ lúc nào, hương thơm thoang thoảng lan trong gió.
Mùa đông dài đằng đẵng, dường như đã qua rồi.