Sao Không Cùng Thuyền Vượt Sông - Tiện Ngư Kha

Chương 77: Kẻ nhát gan




Chương Nguyệt Hồi được đại phu "cứu giúp" trở về, giả vờ diễn kịch trước mặt Hoàn Nhan Tuấn, kể lại cảnh tượng vừa rồi ở trong ngục, nói rằng người của Bỉnh Chúc Tư chính là gian tế trà trộn trong Quy Đường, hắn đã liều chết vật lộn trong ngục và cuối cùng đã giết chết kẻ phản bội. Thực ra trước đó không hề bắt được người của Bỉnh Chúc Tư, chỉ là tung tin đồn nhảm để dẫn dụ người ta mắc bẫy mà thôi.

Hoàn Nhan Tuấn càng nghe, sắc mặt càng trở nên u ám.

Câu chuyện này có thể bịa ra được, nhưng rõ ràng kết quả rất khác so với những gì hắn ta mong muốn. Tốn nhiều công sức như vậy, hắn ta cũng tổn thất không ít binh lính, vậy mà không có lấy một người sống, thủ vệ của hắn ta cũng chưa từng nhìn thấy mặt mũi người nào.

Còn nói gì đến việc câu cá lớn? Thật nực cười!

Trước đó ở bến đò Tứ Phương, cũng là Chương Nguyệt Hồi đưa tin không chính xác, bọn họ mới bị Bỉnh Chúc Tư chơi một vố đau. Hắn ta càng cảm thấy Chương Nguyệt Hồi chỉ là một kẻ lừa đảo bất tài, nhưng hắn ta không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc, lúc này trên mặt là vẻ âm trầm như sắp có bão tố nhưng vẫn cố nén không nổi giận, cầm bầu rượu lên định rót cho Chương Nguyệt Hồi.

Nếu Hoàn Nhan Tuấn nổi giận thì còn đỡ, nhưng hắn ta không nói gì, ngược lại còn khách sáo, điều này khiến trong lòng Chương Nguyệt Hồi bất an. Hắn cũng khựng lại, vội vàng chắp tay nâng chung lên nhận rượu, nhưng miệng bầu rượu lại lướt qua chung, Hoàn Nhan Tuấn không có ý rót rượu cho hắn.

Hắn ta như vô tình dùng bầu rượu chọc chọc vào vạt áo Chương Nguyệt Hồi, làm ra vẻ nhắc nhở: "Chương lão bản à, buôn bán là phải có chữ tín."

Hắn ta chọc đúng vào chỗ Chương Nguyệt Hồi vừa băng bó vết thương.

Chương Nguyệt Hồi cắn răng chịu đau, cố nặn ra một nụ cười: "Vâng vâng vâng, Hoàn Nhan đại nhân, là ta sai, ta đã nhầm tiểu tốt thành cá lớn, nhưng ít nhiều cũng có chút thu hoạch, không thể nói là tay trắng."

Hoàn Nhan Tuấn cũng cười, nhưng giọng nói lập tức lạnh lại: "Ta muốn không phải là những tin tức vặt vãnh đó. Ta cho ngươi thêm bảy ngày, bắt sống người của Bỉnh Chúc Tư mang đến đây cho ta, nếu không..."

Hoàn Nhan Tuấn lại đưa bầu rượu lên, miệng bầu chọc vào vết thương mỏng manh, hơi nghiêng một chút, rượu theo vạt áo thấm vào băng vải rồi chảy vào vết thương... Chương Nguyệt Hồi nhất thời tái mặt, thái dương toát mồ hôi lạnh.

Cố nén không kêu một tiếng, trên mặt vẫn giữ nụ cười gượng gạo.

"Vâng, Hoàn Nhan đại nhân, bảy ngày, nhất định sẽ giúp ngài làm thỏa đáng."

Hoàn Nhan Tuấn mới buông tay, đặt bầu rượu xuống, không nói thêm lời nào nghênh ngang bỏ đi.

Chương Nguyệt Hồi lúc này mới thả lỏng, che vết thương ngã ngồi xuống ghế, lộ vẻ đau đớn: "Đau chết lão tử..."

Lạc Từ bên ngoài thấy Hoàn Nhan Tuấn đã đi, vội vàng vào trong, thấy cảnh này hắn lo lắng nói: "Chủ nhân, thuộc hạ đi gọi đại phu."

Chương Nguyệt Hồi giơ tay ngăn lại.

Lạc Từ dừng lại, khép cửa, đứng chờ Chương Nguyệt Hồi lên tiếng.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

"Bọn họ đi đâu?" Chương Nguyệt Hồi hỏi.

Chương Nguyệt Hồi miễn cưỡng giải quyết ổn thỏa sự cố đêm nay, có thể nói là từ tinh thần đến thể xác chưa bao giờ chật vật như thế. Nhưng hắn tạm thời không có tâm trí xử lý tối hậu thư của Hoàn Nhan Tuấn, hắn quan tâm là Nam Y bị Tạ Khước Sơn mang đi đâu.

"Bướm dẫn đường bay về phía một thôn trang ở phía Tây thành, chính là thôn trang mà trước đây đã điều tra qua, nơi Tạ gia nói Tần thị bị bệnh nặng đưa đến."

Trước khi giao Nam Y cho Tạ Khước Sơn, Chương Nguyệt Hồi đã để lại trên người nàng một loại bột phấn đặc biệt, thuốc bột này rất nhỏ, khó phát hiện đối với con người, nhưng mùi hương của nó có thể bị một loại bướm đặc biệt cảm nhận được, cứ đi theo con bướm là có thể lần ra vị trí của người đó.

Sau một hồi lâu, Chương Nguyệt Hồi mới ngẩng đầu nhìn Lạc Từ: "Ngươi theo ta bao lâu rồi?"

Lạc Từ sững người, hiểu Chương Nguyệt Hồi muốn nói gì, vội vàng quỳ xuống: "Chủ nhân, là ta sai, không nhận ra đây là cố nhân của chủ nhân, xin chủ nhân trách phạt."

Chương Nguyệt Hồi lắc đầu, thở dài: "Ngươi theo ta ba năm, những việc ngươi làm đều là do ta quyết định. Việc này nói cho cùng vẫn là lỗi của ta, nhưng ngươi không thể ở lại Lịch Đô phủ..."

Thứ nhất, hắn sợ Tạ Khước Sơn đến trả thù, trước tiên sẽ là người dưới trướng gặp tai ương; thứ hai... đối với Chương Nguyệt Hồi mà nói, đây là một sai lầm lớn, kết quả đã làm tổn thương sâu sắc đến Nam Y, quyết định là do hắn đưa ra, Lạc Từ chỉ là người thực hiện, không ai sai, nhưng ai cũng có lỗi, hắn vẫn chưa nghĩ ra cách đối mặt với sai lầm này, nên không thể tiếp tục trọng dụng tâm phúc của mình nữa.

"Ngươi và ta là chủ tớ một hồi, sản nghiệp Tây Nam, giao cho ngươi quản lý đi."

Dứt lời, Chương Nguyệt Hồi đứng dậy ra cửa, Lạc Từ cúi đầu trước bóng lưng hắn.

Rời khỏi Hoa Triều Các hỗn loạn, trên đường không một bóng người. Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, Chương Nguyệt Hồi cuối cùng cũng đứng trước thôn trang của Tạ gia, nhưng bước chân lại do dự.

******

Nam Y chỉ nhớ mình như điên dại hỏi Tạ Khước Sơn chiếc vòng ngọc ở đâu, nhưng không nhận được câu trả lời nào, người xưa luôn tìm kiếm cuối cùng cũng xuất hiện, lại là trong một sự kiện đẫm máu, cú sốc lớn khiến tinh thần nàng rạn nứt, cuối cùng không chịu nổi lại ngất đi. Khi tỉnh lại, Tạ Khước Sơn đã biến mất.

Hắn không xuất hiện trong hai ngày, ít nhất là khi nàng tỉnh táo.

Nàng đầy bụng nghi vấn, hắn không giải đáp câu nào, ngược lại chạy trốn nhanh hơn ai hết. Nam Y không biết đây là đâu, không biết Tạ Khước Sơn nhốt mình ở đây làm gì, càng không biết tình hình của Chương Nguyệt Hồi ra sao. Điều duy nhất nàng có thể làm là nằm trên giường uống thuốc, ăn cơm và ngủ. Hai lão bộc có lẽ được Tạ Khước Sơn dặn dò, đừng nói lộ ra nửa điểm tin tức hữu ích, thậm chí còn không nói thêm nửa lời với nàng.   Edit: FB Frenalis

Nam Y hoang mang đến phát điên, nhưng cơ thể suy nhược không cho nàng cơ hội nổi loạn. Nàng hiểu điều quan trọng nhất lúc này là dưỡng thương, mau chóng bình phục, ít nhất để quyền kiểm soát cơ thể trở lại trong tay mình.

Khi vết thương đang lành, cả người nàng ngứa ngáy, nàng không dám gãi, đành nhờ lão bộc trói tay mình lại rồi ngủ, vừa khóc vừa cắn răng chịu đựng.

Dây thừng thô ráp trói chặt cổ tay, đau đến tê dại, đến lão bộc cũng không đành lòng, hỏi đi hỏi lại nhiều lần, nhưng nàng đã quen rồi, so với những đau đớn trên người, chút đau này chẳng là gì.

Tưởng rằng ngủ một giấc dậy, cổ tay sẽ bị dây thừng siết chặt để lại vết hằn, nhưng không biết ai đã đổi dây thừng thành vải mềm vào ban đêm. Trên tay chỉ hơi xước một chút, không có thêm vết thương mới nào.

Nàng tưởng là lão bộc làm, nhưng lại thấy vài sợi lông hồ ly của chiếc áo choàng nào đó vô tình rơi xuống bên giường.

Có người đã vượt qua sương đêm đến đây, nhìn nàng một cái, rồi lại rời đi trước khi nàng tỉnh dậy.

Nam Y nhận ra Tạ Khước Sơn đang trốn tránh nàng, không nói chuyện của mình, cũng tránh nói về Chương Nguyệt Hồi.

Được lắm, coi nàng là kẻ ngốc sao.

Nam Y thầm thề trong lòng, hắn không nói chuyện với nàng, nàng cũng sẽ không nói thêm một lời nào với hắn!

Lúc tỉnh dậy, bên ngoài dường như có tiếng ồn ào. Trang viên phần lớn thời gian rất yên tĩnh, các lão bộc đi lại cũng rón rén, sợ làm phiền Nam Y, hiếm khi có tiếng động lớn như vậy. Nam Y lắng tai nghe, hình như có người đang cãi nhau. Cứ tưởng là tiếng ồn ào trên đường bên ngoài, nhưng lại như ở hậu viện.

"Có chuyện gì vậy?" Nam Y lên tiếng hỏi.

Lão bộc đến trả lời: "Thiếu phu nhân đừng bận tâm, lão nô đang xử lý."

Rồi đóng cửa lại.

Nam Y tức giận nằm xuống, thật tốt, đây là từ một nhà giam này đến một nhà giam khác thoải mái hơn một chút. Nàng thậm chí cảm thấy, ngoài sự khác biệt về đau đớn thể xác, ít nhất trong nhà giam kia, nàng kiên quyết không khai bất cứ điều gì liên quan đến Bỉnh Chúc Tư, đó là một phần ý chí tự do của nàng. Còn ở đây, nàng giống như một phế nhân chỉ còn cái xác.

Những tên nam nhân ích kỷ và tự cao tự đại này, rốt cuộc đang tính toán điều gì!

Nam Y muốn điên cuồng hét lên, nhưng cũng biết đó chỉ là phí sức. Nàng nhắm mắt lại, không còn tò mò chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, dù sao cũng không liên quan đến nàng.

Nhưng thực tế, nó lại liên quan mật thiết đến nàng.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

*****

Cửa sau của trang viên thông ra một con hẻm nhỏ hẹp, cánh cửa nhỏ vốn bị niêm phong, ngày thường gần như không có người qua lại, lúc này lại có hơn chục người chen chúc.

Tạ Khước Sơn và Chương Nguyệt Hồi đứng đối mặt giương cung bạt kiếm, không khí căng thẳng như sắp nổ tung.

Phía ngoài của trang viên vốn nằm sát vách với hậu viện của một tửu lầu. Tửu lầu không có khách, đã đóng cửa từ lâu. Cho đến hôm trước, tửu lầu đột nhiên được người khác mua lại, chỉ trong một ngày đã được tân trang lại.

Tửu lầu cũng không khai trương, việc đầu tiên họ làm là đến gõ cửa trang viên bên cạnh, nói muốn tặng quà.

Đoàn người tặng quà rất lớn, toàn là các nữ tỳ bưng khay thức ăn tinh xảo, sợ đồ ăn nguội, dưới mỗi bát đều có bếp lò nhỏ, mùi thơm ngào ngạt bay đến, phía sau còn có vài nữ tử ăn mặc như y sĩ, trên lưng đeo hòm thuốc.

Thủ vệ bên trong tất nhiên không chịu mở cửa, người của tửu lầu liền đập cửa ầm ầm, hai bên suýt nữa ẩu đả.

Thủ vệ vội vàng đi báo cho Tạ Khước Sơn, vì vậy mới có cảnh giằng co giữa hắn và Chương Nguyệt Hồi.

Tạ Khước Sơn tức đến nghiến răng, hắn còn chưa đi tìm Chương Nguyệt Hồi gây sự, hắn ta đã tự mình tìm đến cửa.

"Công tử có lẽ hiểu lầm ta rồi, những món quà này không phải tặng cho ngươi..." Chương Nguyệt Hồi chắp tay khách khí, "Xin giới thiệu lại, ta là người trong lòng của Nam Y."

Tạ Khước Sơn cuối cùng không nhịn được nữa, lười đôi co với kẻ mặt dày này, trực tiếp đấm tới.

Chương Nguyệt Hồi bị đánh lùi về sau một bước, có chút chật vật. Hắn lau máu nơi khóe miệng, vẫn cười nhìn Tạ Khước Sơn, khiêu khích hỏi: "Ta muốn hỏi một chút, công tử lấy thân phận gì mà đánh ta?"

Tạ Khước Sơn ghét nhất bị dò xét, Chương Nguyệt Hồi lại cứ chọc đúng chỗ hiểm của hắn.

"Muốn đánh ngươi thì đánh, cần gì thân phận?"

Chưa hết giận, Tạ Khước Sơn lại cầm cây gậy đánh tới, vai, bụng, lưng, eo, sau đầu gối, nhanh chóng tàn nhẫn đánh trúng những chỗ yếu hại của hắn.

Chương Nguyệt Hồi suýt nữa quỳ xuống đất, người bên cạnh vội vàng đỡ lấy hắn. Hắn ôm bụng dựa vào tường, đau đến nhe răng trợn mắt.

Tạ Khước Sơn hung dữ nói: "Cút hết đi cho ta."

Chương Nguyệt Hồi cũng xé bỏ lớp mặt nạ, không chút khách khí thẳng thừng đáp trả: "Tạ Khước Sơn, đừng có ra vẻ trên đời này chỉ có mình ngươi là giỏi, ngươi có thể cho nàng cái gì? Cái thôn trang tồi tàn này, mấy người hầu, mấy lang băm, đến một đầu bếp giỏi cũng không có, làm gì cũng phải lén lút, có tác dụng gì?"

Tốt lắm, Chương Nguyệt Hồi đã thành công khiến Tạ Khước Sơn nghẹn họng không trả lời được.

Đáng chết thật, sức mạnh của đồng tiền.

Hạ Bình thấy bất bình cho chủ nhân, hắn nóng nảy bước lên mắng: "Chương lão bản, ngươi giỏi lắm, ngươi làm thiếu phu nhân bị thương nặng như vậy, bây giờ còn ở đây ra vẻ người tốt..."

"Mở cửa." Tạ Khước Sơn nghiến răng nghiến lợi nói, cắt ngang lời Hạ Bình.

Hạ Bình sững người, không thể tin được nhìn Tạ Khước Sơn, vừa mới cảm thấy lời nói của mình đã áp đảo được Chương Nguyệt Hồi, chủ nhân lại nhượng bộ?

"Đây là chuyện của nàng, ta không thể quyết định thay, để nàng tự quyết định nhận hay không."

Sau khi đấu tranh nội tâm dữ dội, Tạ Khước Sơn vẫn nhượng bộ.

Hoàn cảnh dưỡng thương hắn cung cấp cho nàng không thể nói là tệ, nhưng cũng không tốt. Nếu muốn hưởng thụ, có thể có được dược liệu và thuốc bổ tốt nhất, vẫn phải là nhờ Chương Nguyệt Hồi. Tạ Khước Sơn tức giận, nhưng cũng hiểu Chương Nguyệt Hồi có thể cung cấp điều kiện tốt hơn, điều này tốt cho việc dưỡng thương của Nam Y.

Hơn nữa, Chương Nguyệt Hồi mang những thứ này đến cho Nam Y, nói cho cùng là chuyện của Nam Y, vẫn phải xem ý nguyện của nàng.

Chương Nguyệt Hồi biết tiến biết lùi, khôn ngoan nói lời cảm tạ.

Thủ vệ mở cửa, các nữ tỳ nối đuôi nhau đi vào.

Chương Nguyệt Hồi vẫn đứng ngoài cửa, không nhúc nhích.

Tạ Khước Sơn nhướng mày: "Ngươi không vào?"

Hắn cảm thấy, dù sao Nam Y và Chương Nguyệt Hồi cũng nên gặp mặt, chuyện này dù hắn muốn ngăn cũng không ngăn được. Chương Nguyệt Hồi, tên lừa đảo này chắc chắn đã giấu Nam Y rất nhiều chuyện, hắn thậm chí còn mong chờ Chương Nguyệt Hồi bị Nam Y mắng cho một trận, sau đó hắn có thể vênh mặt đuổi hắn ta đi.

Chương Nguyệt Hồi sờ mũi, có chút chột dạ: "Ta đợi nàng khỏe hơn chút rồi sẽ vào gặp nàng, ta sợ nàng kích động quá, không tốt cho sức khỏe."

Trầm mặc vài giây, Tạ Khước Sơn nói: "Phế vật."

Chương Nguyệt Hồi lập tức phản kích: "Ngươi cũng chẳng hơn gì."

Hai kẻ nhát gan chỉ giỏi mạnh miệng.