Tạ Khước Sơn không hiểu ý của câu nói này, nhưng hắn thấy Chương Nguyệt Hồi không nhìn mình, mà là nhìn chằm chằm Nam Y.
Chuông cảnh báo lập tức vang lên: "Ngươi đã làm gì nàng?"
Bên ngoài, tiếng bước chân hỗn loạn vọng lại.
Chương Nguyệt Hồi nhíu mày, không kiên nhẫn nói: "Muốn chết sao? Còn không cút đi trước khi ta hối hận."
Nếu không phải tình huống khẩn cấp, Tạ Khước Sơn thật muốn giết người này... Cái thứ gì mà dám quát tháo hắn.
Nhưng Tạ Khước Sơn hiểu rõ, lúc này vì sự an toàn của Nam Y, ngoài việc tin tưởng Chương Nguyệt Hồi, hắn không còn lựa chọn nào tốt hơn. Dù phía sau có hố sâu, cũng phải vượt qua cửa ải này trước.
Tạ Khước Sơn chỉ đành nhịn cơn giận, ném thanh kiếm cho Chương Nguyệt Hồi, quay người đi vào sâu trong đường hầm.
Chương Nguyệt Hồi nhận lấy thanh kiếm, lập tức hiểu ý Tạ Khước Sơn. Hắn nhìn cánh cửa chậm rãi đóng lại, bây giờ hắn phải nghĩ cách dọn dẹp tàn cuộc.
Chương Nguyệt Hồi đi ra ngoài, nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn đã vào đường hầm, hẳn là phục binh của Kỳ nhân đuổi theo, hắn xoay cây đèn nến trên tường, cơ quan trong ngục lập tức kích hoạt.
Cái này có thể giúp câu giờ một chút.
Hắn đến bên cạnh thi thể của tên lính canh vừa chết, ném thanh kiếm của Tạ Khước Sơn xuống đất, rồi bôi máu trên người hắn ta lên quần áo mình, nghĩ nghĩ, nhíu mày nằm xuống bên cạnh thi thể.
Thật là tự làm tự chịu, không sống nổi nữa. Chương Nguyệt Hồi nhắm mắt lại, thở dài.
*****
Đường hầm quả nhiên thông ra một lối thoát tối om. Tạ Khước Sơn thấy thuận lợi đến mức không thể tin được, vẫn không thể tin Chương Nguyệt Hồi thật sự không hề giở trò.
Hắn quay đầu nhìn lại, Hoa Triều Các vẫn khói đặc cuồn cuộn, đã cách một đoạn.
Hắn không dám dừng lại một khắc, vội vã đưa Nam Y đến trang viên.
Trước đó, Tạ Tiểu Lục và Tống Mục Xuyên đã thông báo với người bên ngoài rằng Tạ gia trưởng tức mắc bệnh hiểm nghèo, đã được chuyển ra trang viên bên ngoài. Trời xui đất khiến, Nam Y lại thật sự đến được nơi này.
Đây là nơi ít bị nghi ngờ nhất hiện tại.
Trang viên vốn không có nhiều người, chỉ có vài quản gia và nữ tỳ lớn tuổi. Tuy không phải thân tín của Tạ Khước Sơn, nhưng đều là người Tạ Tiểu Lục sắp xếp, trung thành và thật thà, không dám nói lung tung.
Cam Đường phu nhân đã chuẩn bị sẵn đại phu, do Hạ Bình đưa đến, đang chờ sẵn trong đại sảnh. Thấy Tạ Khước Sơn bế người vào cửa, hai vị đại phu lập tức tiến lên chữa trị cho Nam Y.
Máu loãng được bưng ra từng chậu, cả căn phòng tràn ngập mùi máu tanh và dược liệu. Nam Y ý thức mơ màng vẫn chưa tỉnh, đại phu cho uống dược liệu mạnh, may là không nguy hiểm đến tính mạng.
Cách một tấm màn lụa, ánh nến cháy suốt đêm, Tạ Khước Sơn ngồi chờ bên ngoài, trải qua một đêm dài.
"Gia chủ..."
Một tia nắng mặt trời lọt qua khe cửa sổ, mơ hồ nghe thấy tiếng chim hót, lúc này một lão bộc bước ra từ sau tấm màn, vẻ mặt khó xử.
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.
"Sao vậy?" Đây là lần đầu tiên Tạ Khước Sơn mở miệng sau một đêm dài, cổ họng khô khốc, giọng khàn đi.
"Thiếu phu nhân không chịu để bôi thuốc..."
Tạ Khước Sơn bước vào trong màn, thấy Nam Y đang nắm chặt chăn không chịu buông tay. Người bọc trong chăn, dĩ nhiên là không thể bôi thuốc được.
Lão bộc áy náy giải thích: "Có lẽ là lão nô mạnh tay, vừa chạm vào vết thương của phu nhân, ngài ấy liền nắm chặt chăn muốn trốn..."
Lúc bôi thuốc là đau nhất, thuốc mỡ chạm vào vết thương như vạn kiến cắn xé, đau rát từ da thịt thấm vào xương cốt. Dù đang hôn mê, nàng vẫn sợ hãi đau đớn.
Trầm mặc một lúc, Tạ Khước Sơn nói: "Không trách các ngươi, ra ngoài đi."
Các lão bộc kinh ngạc nhìn thoáng qua Tạ Khước Sơn... Chẳng lẽ muốn... Gia chủ và thiếu phu nhân là...
Thiếu phu nhân bị thương nặng nhưng vẫn được gia chủ mang về. Đêm nay chuyện lạ xảy ra quá nhiều, hai lão bộc cẩn trọng không dám hỏi han, lặng lẽ lui ra ngoài.
Tạ Khước Sơn cẩn thận rửa tay, ngồi xuống bên mép giường.
Lão bộc không dám mạnh tay vì sợ làm nàng đau, không biết nên làm gì. Nhưng Tạ Khước Sơn luôn tin rằng phải làm mọi cách để cứu sống người bị thương, nàng cần được bôi thuốc, nếu không vết thương sẽ nhiễm trùng, lại thêm một cửa ải đau đớn nữa.
Nàng vùng vẫy, nhưng sức lực không thể địch lại hắn.
Hắn bẻ từng ngón tay nàng ra, kéo chăn sang một bên, nâng nàng dậy dựa vào vai mình.
Hai tay hắn luồn qua dưới cánh tay nàng, ôm lấy nàng, giữ chặt để nàng không thể quậy phá.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn thấy những vết thương chằng chịt sau lưng nàng, mắt Tạ Khước Sơn vẫn cay cay. Thiếu nữ không mảnh vải che thân dựa vào người hắn, lúc này trong lòng hắn dâng lên một nỗi đau xót kỳ lạ, như thể những vết thương đó... đều liên quan mật thiết đến hắn. Edit: FB Frenalis
Cơn giận lại trào dâng, sau khi lo liệu cho nàng xong, hắn sẽ đi tìm tên khốn Chương Nguyệt Hồi kia tính sổ.
Hắn lấy một chút thuốc mỡ, xoa nóng trong lòng bàn tay, rồi nhẹ nhàng vô cùng cẩn thận bôi lên vết thương cho nàng.
Nhưng vừa chạm vào thuốc mỡ, Nam Y liền giãy giụa dữ dội.
Nàng vẫn luôn trong trạng thái mơ màng, mí mắt nặng trĩu không thể mở ra. Có lúc ý thức tỉnh táo, có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, có lúc lại chìm vào những giấc mộng miên man, linh hồn phiêu đãng trong những khung cảnh khác nhau.
Trong cơn mê, nàng cảm nhận được có người cho nàng uống thuốc, vị thuốc đắng ngắt qua cổ họng, nhưng nàng biết đây là để cứu mạng, nàng rất hợp tác. Nhưng có người bắt đầu chạm vào cơ thể nàng, những cơn đau nhức đến tận xương hiện lên trong tâm trí, nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nàng nắm chặt vật gì đó trong tay, theo bản năng tìm kiếm một chỗ dựa, nàng nghe thấy có người gọi gia chủ, rồi nghe thấy giọng Tạ Khước Sơn... Sao có thể? Nàng tưởng đây là mơ, nhưng xúc giác lại rất chân thực.
Nàng cảm nhận được sức mạnh bá đạo của hắn, hắn lấy đi vật trong tay nàng, dần dần, nàng tỉnh táo hơn, các giác quan dần trở lại, nàng nhận ra đây không phải mơ, là thật... Lòng bàn tay ấm áp của hắn lướt trên lưng nàng, mang đến từng cơn đau nhức.
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.
Nàng nức nở, tay quờ quạng trên lưng hắn, muốn thoát ra. Nhưng hắn như một ngọn núi bất động chắn trước mặt nàng.
Không thoát được... Nàng muốn phát điên. Tay nàng không có công cụ, không còn cách nào khác, như một con thú bị mắc vào lưới của thợ săn, nhưng nàng quá đau, chỉ có thể theo bản năng mà cắn vào vai hắn... Nàng muốn kéo hắn cùng đau, nàng muốn kéo hắn cùng xuống Địa Ngục.
Nàng cắn rất mạnh, mặt Tạ Khước Sơn nhăn lại, nhưng động tác trên tay vẫn nhẹ nhàng. Hắn chịu đựng cơn đau trên bả vai, hơi thở không tự chủ mà nặng nề hơn.
Dần dần, nàng không còn sức, buông miệng, đầu gục xuống vai hắn, nước mắt lặng lẽ rơi thấm ướt một mảng áo hắn.
Cuối cùng cũng bôi thuốc xong, Tạ Khước Sơn thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn mặt nàng, thấy nàng đã tỉnh.
"Ngươi không phải muốn giết ta sao..." Nàng thì thầm trong tuyệt vọng, hốc mắt đỏ hoe.
Cho đến lúc này, mới là cuộc gặp gỡ thực sự.
Sức lực hiện tại của nàng chỉ có thể suy nghĩ những chuyện đơn giản, tình huống này quá phức tạp đối với nàng. Nàng không hiểu Tạ Khước Sơn muốn làm gì.
Giết nàng là hắn, bỏ rơi nàng là hắn, bây giờ cứu nàng, bôi thuốc cho nàng cũng là hắn.
Nàng cảm thấy mình như một chiếc lá bị gió thổi qua thổi lại, không thể nào rơi xuống được.
Sống chết không quan trọng, nàng chỉ muốn một sự dứt khoát. Nhưng Tạ Khước Sơn lại cứ dùng dao cùn cắt thịt.
Nàng mệt mỏi đến mức hận cũng không nổi, nếu đã không thể thoát khỏi Tạ Khước Sơn, nàng muốn mổ tim hắn ra xem rốt cuộc hắn muốn gì.
Hoang mang và hận thù đan xen, khiến người ta bứt rứt không yên.
Nam Y nhìn chằm chằm hắn, nhưng hắn không nói lời nào.
Tạ Khước Sơn á khẩu không biết bắt đầu từ đâu, hắn biết tình huống hiện tại khó hiểu, hắn đã quyết định để nàng đi, nhưng nàng lại quay về bên hắn.
Hắn có lẽ giỏi ăn nói, nhưng không giỏi đối diện với lòng mình, hắn quen đeo mặt nạ che giấu tình cảm thật dưới lớp vỏ bọc giả dối. Nàng muốn câu trả lời, hắn không thể cho.
Bây giờ cũng không phải lúc nói chuyện yêu đương. Dù hắn bất chấp tất cả để cứu nàng, cũng không phải để cầu xin sự tha thứ hay cảm động của nàng. Hắn chỉ đang thực hiện lời hứa của mình, bảo vệ nàng bình an, dạy nàng mưu sinh, rồi để nàng ra đi.
Trong thế giới của hắn, chưa từng nghĩ đến chuyện lâu dài. Huống chi, tình yêu đôi lứa cũng cần sự đồng ý của đối phương.
Hắn chỉ là con thuyền đưa nàng qua sông. Đó là tình yêu lớn nhất hắn có thể cho.
Ngoài ra, còn có thể có gì nữa?
Tạ Khước Sơn im lặng kéo chăn đắp cho nàng, đặt nàng lên giường.
Hắn nên đứng dậy rời đi, nhưng lại ngồi yên tại chỗ, cảm thấy cần nói gì đó. Nghĩ nghĩ, nếu nàng đã tỉnh, hãy hỏi thăm nàng một chút.
Hắn sợ Chương Nguyệt Hồi thả hắn và Nam Y đi là thả hổ về rừng, là buông dây dài câu cá lớn, phía sau còn có cạm bẫy lớn hơn.
"Ngươi và Chương Nguyệt Hồi đã nói gì?" Hắn lên tiếng hỏi.
Nam Y đột ngột mở to mắt, hơi thở trở nên gấp gáp: "Chương Nguyệt Hồi?"
Tạ Khước Sơn không ngờ nàng phản ứng mạnh như vậy, ánh mắt trầm xuống. Hắn nghĩ họ chắc chắn đã gặp nhau, rồi có chuyện gì đó ngoài dự đoán xảy ra, Chương Nguyệt Hồi mới đổi ý thả nàng đi.
Nhưng có vẻ nàng không biết sự tồn tại của hắn ta. Vậy Chương Nguyệt Hồi hối hận điều gì? Hắn nhớ lại ánh mắt Chương Nguyệt Hồi nhìn Nam Y... Tạ Khước Sơn trở nên do dự.
Tạ Khước Sơn im lặng, khiến Nam Y nhận ra điều gì đó... Nàng đã gặp Chương Nguyệt Hồi, đó không phải là mơ.
"Chủ nhân, Hoa Triều Các đang cháy..."
Câu nói mơ hồ lúc đó, bây giờ trở nên rõ ràng.
Không thể nào... Sao có thể!
Nam Y định lên tiếng, nhưng khí huyết trong ngực lại dâng trào, nàng đột nhiên ho ra một ngụm máu.
Chưa kịp lau máu nơi khóe miệng, nàng đã nắm lấy tay áo Tạ Khước Sơn, vội vàng hỏi: "Chiếc vòng ngọc... Mảnh vỡ của chiếc vòng ngọc đâu?"
Trong khoảnh khắc, Tạ Khước Sơn hiểu ra. Lòng hắn ngổn ngang trăm mối. May mắn vì sự sắp đặt của số phận, nhưng cũng phiền lòng vì mối duyên oan nghiệt này.
Thì ra vị hôn phu không đáng tin cậy kia, là Chương Nguyệt Hồi.