Hoàn Nhan Tuấn không hề tỏ ra ngạc nhiên.
"Tạ Khước Sơn đã nói với ta, hắn đuổi theo một tên thuộc hạ Bỉnh Chúc Tư lên thuyền hoa, nhưng lại nhầm lẫn mà giết chết một ca cơ. Đó là Bỉnh Chúc Tư mượn đao giết người, chứ không phải hắn cố ý."
Cốt Sa ngốc nghếch hỏi: "Tạ Khước Sơn chẳng phải đang chạy trốn sao?"
"Nói bậy bạ gì đó, hắn hiện đang dưỡng thương trong phủ ta, đây là tuyệt mật, không được tiết lộ ra ngoài."
"Hắn đang giảo biện!" Cốt Sa tức giận đến mức suýt nhảy dựng lên, "Hắn nói gì ngài cũng tin sao?"
Hoàn Nhan Tuấn trầm mặt, kiên nhẫn giải thích với Cốt Sa: "Hắn đuổi theo thuộc hạ Bỉnh Chúc Tư đến núi Hổ Quỳ, bị trọng thương mới biến mất mấy ngày nay."
"Đây là khổ nhục kế! Tạ Khước Sơn tên này quỷ kế đa đoan, không có gì hắn làm không được!"
"Khổ nhục kế nào lại đem cả tính mạng mình ra đánh cược?! Hắn suýt nữa thì không cứu được!" Hoàn Nhan Tuấn mất kiên nhẫn, nói chuyện với loại người không có đầu óc này thật mệt mỏi, "Huống hồ, hắn lấy mạng sống ra đánh đổi, từ thuộc hạ Bỉnh Chúc Tư moi ra được nơi ẩn náu của Vũ Thành quân."
Cốt Sa sững sờ: "Thật sao? Giấu ở đâu?"
"Ngươi còn có mặt mũi hỏi? Thượng Nguyên hôm đó ngươi lỗ mãng hành sự, rõ ràng biết tin trước nhưng vẫn để Tạ Chú chạy thoát. Ngươi nên về suy nghĩ cho kỹ, mọi việc trong quân doanh ta sẽ tiếp quản. May mà Tạ Khước Sơn đã ngăn cơn sóng dữ, biết được tin tức quan trọng, ngươi nên đi cảm kích hắn mới đúng."
Cốt Sa thầm chửi thề vô số lần, nhưng vẫn cố nuốt xuống. Hoàn Nhan Tuấn chẳng phải muốn độc chiếm công lao tiêu diệt Vũ Thành quân sao?
Nhưng hắn ta đuối lý, chỉ có thể cười trừ: "Được, chờ đại ca này tỉnh, ta sẽ đi dập đầu tạ ơn hắn!"
Cốt Sa ném lại một câu rồi phì phì bỏ đi.
Hoàn Nhan Tuấn không nhịn được mà trợn trắng mắt.
Ngoài cửa, Từ Khấu Nguyệt bưng khay trà đứng đó, không biết nên vào hay nên đi.
Nàng ấy nghe được những điều không nên nghe, nếu bị Hoàn Nhan Tuấn phát hiện, lại không tránh khỏi bị tra tấn. Nghĩ nghĩ, nàng ấy rón rén bỏ đi.
*****
Tin tức nhanh chóng truyền đến Chương Nguyệt Hồi.
Hắn chỉ cười khẩy một tiếng, lười biếng khoanh chân: "Bỏ xe bảo soái, rút củi đáy nồi, Tạ Khước Sơn nước cờ này đi thật cao tay."
Lạc Từ, người mang tin đến, ngạc nhiên hỏi: "Chủ nhân, sao lại nói vậy?"
"Trường Yên nắm trong tay kiếm tua là sai lầm lớn nhất của Tạ Khước Sơn đêm đó, nó sẽ làm bại lộ thân phận hắn, hắn cần phải nghĩ cách giải quyết, và cách tốt nhất là tung ra một tin tức lớn hơn, thật hơn. Hơn nữa hắn vào thành không về nhà ngay, mà lại đi tìm Hoàn Nhan Tuấn, thậm chí còn dưỡng thương trong phủ hắn ta, chẳng phải cố ý đặt mình dưới sự giám sát của Kỳ nhân sao?"
"Chủ nhân dường như...... không tin tưởng lập trường của Tạ Khước Sơn?" Edit: FB Frenalis
"Nếu hắn thật sự là gián điệp sâu nhất của Bỉnh Chúc Tư cài trong Kỳ nhân, thì mấy trăm Vũ Thành quân lót đường cho hắn cũng không phải không thể. Nếu hắn không phải, thì cũng có thể lập công với Kỳ nhân, dù thế nào hắn cũng không lỗ."
"Nghe nói lần này, hắn và thuộc hạ Bỉnh Chúc Tư giao đấu, bị thương rất nặng, suýt mất mạng."
"Đây mới là điều kỳ lạ," Chương Nguyệt Hồi nhướng mày, "Bỉnh Chúc Tư không có lý do gì giết Tạ Khước Sơn. Mất đi Tạ Khước Sơn hòa giải, tình cảnh của Tạ gia trên dưới sẽ càng tồi tệ, Cam Đường phu nhân cũng gặp nguy hiểm. Nghĩ theo hướng khác, việc Tạ Khước Sơn tự mình đi truy bắt cũng không hợp lý, hắn vốn là quân sư tọa trấn đại doanh, dù có việc gấp, cũng nên để lại tín hiệu cho Cốt Sa chứ? Vì vậy, trong mấy ngày hắn biến mất, chắc chắn không phải như lời hắn nói là đuổi theo thuộc hạ Bỉnh Chúc Tư, nhất định còn có chuyện chúng ta không thể biết được."
Lạc Từ nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu không ra: "Đó là vì chủ nhân giả thiết Tạ Khước Sơn có vấn đề, nếu hắn không có vấn đề, những điểm kỳ lạ có thể chỉ là trùng hợp...... Chủ nhân có phải đã nghĩ quá nhiều?"
Đúng là trong thế cục lớn, tất cả những điểm nhỏ không hợp lý và trùng hợp, mới tạo nên tính khả thi của sự việc.
"Đừng nhìn quá trình, hãy xem kết quả," ngón tay Chương Nguyệt Hồi khẽ nâng chung rượu, "Ta đoán, có lẽ có liên quan đến một người khác đã biến mất."
"Tạ gia quả phụ?"
Chương Nguyệt Hồi không trả lời.
Lạc Từ không dám hỏi lại, hắn luôn cảm thấy chủ nhân chắc chắn như vậy, nhất định là có nguyên do.
Đúng vậy, có một bí mật chỉ một mình Chương Nguyệt Hồi biết.
*****
Sáu năm trước.
Sau biến cố Kinh Xuân, Tạ Khước Sơn bỏ trốn, Quản Dương Chương thị vận chuyển lương thảo bất lực bị triều đình truy cứu, cả nhà bị tống giam, chờ đợi thu hoạch xong sẽ bị xử trảm.
Chương Nguyệt Hồi may mắn thoát nạn, trong cơn hoảng loạn muốn tìm đường sống cho gia tộc. Phụ thân hắn cũng là học trò của Thẩm Chấp Trung, vì thế hắn muốn đi gặp Thẩm Chấp Trung, cầu xin ông viết thư trình bày cho Chương gia.
Nhưng lúc ấy Thẩm Chấp Trung cáo bệnh ở nhà, mấy ngày không lên triều, hắn chỉ có thể đứng đợi trước cửa Thẩm phủ, lại thấy Thẩm Chấp Trung trở về vào lúc rạng sáng, phong trần mệt mỏi.
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.
Hắn để ý, lén nhìn dịch bài trên lưng ngựa, phát hiện Thẩm Chấp Trung cưỡi ngựa từ U Đô phủ gấp gáp trở về.
Ông đi một chuyến đến U Đô phủ, sau đó học trò của ông - Tạ Khước Sơn, liền bỏ trốn.
Mối liên hệ này thật rõ ràng.
Chương Nguyệt Hồi lập tức hiểu ra, Thẩm Chấp Trung sẽ không trình bày cho Chương gia. Biến cố Kinh Xuân chỉ là diễn một vở kịch cho Kỳ nhân xem. Tất cả những người bị cuốn vào, đều cần thiết phải ở vị trí của mình, chịu liên lụy, chịu trừng phạt, dù là vô tội. Chính nỗi đau và sự tức giận chân thật của triều đình, mới là lý do Kỳ nhân tin tưởng Tạ Khước Sơn.
Khoảnh khắc đó, thế giới quan của Chương Nguyệt Hồi hoàn toàn sụp đổ.
Tất cả sĩ tộc, dù có rời kinh phản đạo thế nào, thế giới họ nhìn thấy vẫn nên là nơi nhân quả rõ ràng, mọi việc đều có thể truy tìm nguyên nhân, tìm ra đúng sai, tự kiểm điểm bản thân, không tái phạm sai lầm.
Trong sự kiện này, không ai sai, nhưng có người chết, hắn không biết nên hận ai.
Vì đại cục, hắn hiểu, nhưng vì người nhà vô tội chết thảm, hắn không muốn hiểu.
Hắn chỉ là một hạt cát bụi! Hắn không có quyền được biết, thậm chí không có chút quan trọng nào.
Chương Nguyệt Hồi chỉ có thể bất lực nhìn cả nhà bị sao trảm, cửa nát nhà tan. Từ đó về sau, hắn trở thành kẻ không thể lộ diện, trốn đến một thị trấn nhỏ phương Nam, mơ mơ màng màng sống qua ngày.
Có khi ngủ trên bàn tiệc, có khi ngủ ngay đầu đường, sống như một kẻ lưu lạc.
Hắn nghĩ quãng đời còn lại sẽ cứ như vậy, cùng bùn lầy đi theo thế đạo mục nát, cho đến khi gặp được nàng.
Quên mất là ngày nào, tỉnh rượu, có một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn bên giường.
"Quan nhân, tối qua ta đưa ngài về khách điếm, ngài phải trả ta mười văn tiền."
Nàng nhận mười văn tiền, mắt càng sáng hơn: "Lần sau ngài muốn uống rượu thì gọi ta, ta giúp ngài giải quyết hậu quả, giá rẻ, đưa về tận nhà." Edit: FB Frenalis
Lần sau uống rượu, hắn quả nhiên gọi nàng. Uống đến say mèm, trong lòng luôn nhớ đến đôi mắt đợi hắn ở cửa.
Hắn mua điểm tâm cho nàng, nhìn nàng vui vẻ, hắn cũng thấy vui lây.
Sau đó, hắn không say nữa, cùng nàng bán khoai nướng đầu đường, làm một người bình thường.
Hắn không có nhà, nàng cũng vậy, họ nương tựa nhau sống ở thị trấn nhỏ hai năm.
Hắn xây hai căn nhà tranh liền kề bên sông, sân chung sân, quần áo phơi chung bay trong nắng.
Họ cùng nhau đạp thanh trong biển hoa mùa xuân, hóng mát dưới gốc cây mùa hè, thu hoạch mùa thu, sưởi ấm bên lửa trại mùa đông.
Ông trời thương xót hắn, cuộc đời hắn sau khi gặp nàng như một giấc mơ đẹp.
Nhưng với nàng, hắn không hoàn toàn thành thật.
Hắn biết mình sẽ phải rời đi, biết mình làm việc đao kiếm, đại nghịch bất đạo.
Chương gia có một cửa hàng ở Lộc Thành, là tài sản triều đình không tra ra được khi xét nhà, hắn lén tiếp quản, mất vài năm đưa mọi hoạt động kinh doanh vào bí mật.
Hắn muốn dệt một mạng lưới trong bóng tối. Không vì gì, cũng không trả thù, chỉ muốn cùng mọi người diệt vong.
Khi diệt vong, hắn sẽ xuất hiện, để mọi người thấy, thế đạo này đã bức người ta đến mức nào.
Hắn cầm đao, những việc này phải làm một mình, hắn không thể kéo nàng vào Địa Ngục.
Nên hắn chưa từng nói lời thề non hẹn biển, hắn sợ không làm được. Họ chỉ là bạn tốt nhất trên đời, hắn chưa từng vượt quá giới hạn với nàng. Còn nàng ngây thơ không biết tình yêu là gì, chỉ có khái niệm mơ hồ, muốn sống với hắn cả đời.
Hắn có tâm tư nhạy bén, sao không biết khát khao của nàng? Chỉ là lửa trong lòng hắn cháy đêm ngày, không thể dập tắt bằng cuộc sống điền viên.
Dù có nhiều lúc, đối diện với nụ cười tươi tắn của nàng, nàng chiếm ưu thế trong lòng hắn. Cứ thế mà quy ẩn điền viên, dù bữa đói bữa no cũng là hạnh phúc.
Nàng tay trắng, nhưng cày ra một mảnh đất màu mỡ trong lòng hắn.
Nhưng người ta luôn tìm kiếm những thứ không có, đối với những thứ trước mắt, không phải không biết quý trọng, mà là sau khi lựa chọn, cảm thấy phương xa có lẽ tốt hơn.
Những điều chưa biết, luôn đầy cám dỗ và khả năng.
Việc kinh doanh ở Lộc Thành phát triển thuận lợi, hắn muốn mở rộng sang nơi khác, bèn lừa nàng rằng mình phải tòng quân, để lại cho nàng một chiếc vòng tay giá trị.
Hắn chọn một khối ngọc đặc biệt, phỉ thúy trong suốt nhưng có một vết nứt.
Dù vết nứt này làm giảm giá trị chiếc vòng, nhưng trong vô số vòng ngọc hoàn hảo, nó trở nên độc nhất.
Hắn biết giữ một chiếc vòng ngọc như vậy trong thời loạn là khó khăn. Hắn nghĩ đến lúc nào đó, nàng sẽ bán vòng để lấy tiền duy trì cuộc sống. Hắn dặn thuộc hạ ở các cửa hàng để ý, nếu thấy chiếc vòng này, dù có vỡ, cũng phải cho thiếu nữ rất nhiều bạc, để nàng cả đời không lo cơm áo.
Giữa họ, sẽ không còn ràng buộc.
Hắn nghĩ mình bạc tình sẽ không nhớ đến những tháng ngày này lâu. Nhưng thời gian trôi qua, hắn biết không ai bán chiếc vòng, hắn hoang mang.
Chẳng lẽ thiếu nữ đó thật sự giữ chiếc vòng chờ hắn sao? Trên đời này sao có thể có người ngốc như vậy?
Hắn tin chắc nàng sẽ bán vòng đi... Nhưng rồi, sự chờ đợi xa xôi đó lại trở thành nỗi ám ảnh của hắn. Nó dày vò hắn mỗi đêm trong mơ, nhắc nhở hắn có lẽ nàng vẫn đang đợi.
Hắn bắt đầu hối hận, một góc trong lòng hắn gào thét điên cuồng, hắn muốn đi tìm nàng, nhưng nàng lại đột ngột rời khỏi Lộc Thành.
Như một giọt nước rơi xuống biển, từ đó mất tin tức về nàng.
Hắn phái nhiều người đi tìm, không kết quả.
Hắn là thương nhân tình báo giỏi nhất, ngay cả hắn còn không tìm được, thì biết tìm đâu?
Mà Nam Y, giờ phút này đang ở trong một căn nhà săn hoang vắng trên núi, chờ chết.