Trên quan đạo, một cỗ xe ngựa đang chậm rãi lăn bánh. Nam Y cố hết sức đuổi theo, muốn kêu cứu nhưng đôi chân nàng bị vướng víu trong tuyết, khiến nàng ngã quỵ xuống.
Bên trong xe ngựa, dường như có người cảm nhận được điều gì đó. Một bàn tay thon dài vén rèm lên, để lộ một nam tử nhìn ra ngoài. Nhưng chung quanh chỉ có tuyết trắng xóa, không có gì khác lạ.
Gió lạnh tràn vào, Tạ Hành Lai ho khan. Kiều Nhân Chi vội vàng giúp hắn buông mành, kéo áo choàng lại, ánh mắt đầy lo lắng.
Tạ Hành Lai mỉm cười yếu ớt với nàng ấy, nắm lấy tay nàng ấy.
Xe ngựa lướt qua.
Nam Y khó nhọc bò dậy. Nàng thoáng thấy nam tử trong xe vén rèm nhìn ra, nhưng chưa kịp chạy tới, xe ngựa đã đi xa.
Nam Y tuyệt vọng, phía sau là truy binh, phía trước là con đường trống trải. Nàng không biết mình có thể thoát khỏi hay không. Lúc này, nàng không hay biết rằng, sợi dây định mệnh đã bắt đầu thắt chặt, nàng vừa lướt qua người có thể thay đổi vận mệnh mình.
*****
Lộ Dương trấn nằm dưới chân núi Hổ Quỳ, qua một hẻm núi là tới Lịch Đô phủ.
Tần gia tuy có tổ tiên là đại nho, nhưng hậu duệ không ai đỗ đạt, dần dần sa sút. Dù không nổi bật ở Lịch Đô, nhưng ở Lộ Dương vẫn là một gia đình giàu có.
Hôm nay, cánh cổng Tần gia bị gõ liên hồi.
Tần phủ nằm ở trung tâm thị trấn, rộng vài mẫu, yên tĩnh giữa chốn ồn ào. Mấy ngày nay tuyết rơi nhiều, người qua lại thưa thớt, giờ này cũng không có khách tới chơi.
Quản gia thở ra hơi nóng, ngạc nhiên ra mở cửa, thấy một đứa trẻ ăn xin đầu bù tóc rối, quần áo bẩn thỉu dính máu, không rõ nam hay nữ.
Quản gia chán ghét móc trong tay áo ra vài đồng tiền, ném xuống đất: "Đừng xin ăn ở cửa Tần gia, đi chỗ khác đi."
Nam Y gần như kiệt sức, bám lấy ống quần quản gia: "Ta tìm Tần Nhạc."
Quản gia ngạc nhiên, nhìn kỹ Nam Y vài lần: "Ngươi tìm lão gia nhà ta làm gì?"
"Ngươi nói với ông ấy, ta là nữ nhi của Tiểu Oanh Tiên."
Quản gia nghe xong, vội vàng chạy vào trong.
Nam Y là nữ nhi ngoài giá thú của một kỹ nữ tên Tiểu Oanh Tiên.
Thời trẻ, Tiểu Oanh Tiên cũng có chút nhan sắc, nhưng lại tin lời một kẻ ăn chơi hứa chuộc thân, nạp làm thiếp, nên sinh cho hắn ta một đứa con gái.
Nhưng kẻ ăn chơi kia có một phu nhân ghê gớm, không cho phép nữ nhi này bước chân vào nhà, còn sai người đuổi cả hai mẫu tử ra khỏi thị trấn.
Tiểu Oanh Tiên sau khi sinh con, không có tiền thuốc thang, lại bị đánh đập, chân bị tật, nhan sắc tàn phai, phải sống bằng nghề may vá, nuôi con trong cảnh nghèo khó.
Nhưng Tiểu Oanh Tiên không yêu thương Nam Y, đổ mọi bất hạnh của mình lên đầu nữ nhi.
Từ nhỏ, câu Nam Y nghe nhiều nhất là: "Nếu không sinh ra ngươi, ta đã sung sướng biết bao."
Nam Y cũng nghe Tiểu Oanh Tiên chửi mắng Tần Nhạc, qua đó biết được người phụ thân chưa từng gặp mặt của mình đang sống sung túc ở Lộ Dương trấn, có thê nhi đề huề.
Dù biết phụ thân là ai nhưng Nam Y vẫn không có họ. Nàng quen sống như cây lục bình trôi nổi, nếu không cùng đường, nàng cũng sẽ không tìm đến Tần gia. Nàng không dám, cũng không mong đợi gì.
Nhưng sức cùng lực kiệt, nàng sợ bị Tạ Khước Sơn bắt, chỉ còn biết ôm một tia hy vọng mong manh, mong Tần gia ra tay giúp đỡ vì huyết thống.
Quản gia hé cửa, Nam Y nhìn qua khe cửa thấy khoảng sân rộng của Tần gia.
Bên ngoài tuyết phủ trắng xóa, đi lại khó khăn, nhưng bên trong sân đã được quét dọn sạch sẽ. Thế giới bên trong thật ấm áp.
Nam Y chờ đợi, một lúc lâu sau, quản gia vội vã quay lại: "Tiểu nương tử, mời vào."
Họ đồng ý giúp mình sao? Nam Y còn chưa tin được, nhưng đôi chân tê cóng đã bước qua cửa trước khi nàng kịp suy nghĩ.
Thật tốt quá, nàng có thể sống.
Nam Y vừa thả lỏng, hai mắt tối sầm ngã xuống bất tỉnh.
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
*****
Tạ Khước Sơn trở về doanh trại, Hạ Bình mang theo một thi thể nữ không rõ mặt.
"Truy tìm được rồi, giết." Hắn ta báo cáo ngắn gọn.
Cốt Sa không quan tâm dung mạo thiếu nữ kia, chỉ nhìn qua loa rồi cho người mang xác đến bãi tha ma.
Trở lại doanh trướng, Hạ Bình hỏi Tạ Khước Sơn: "Công tử, kẻ ăn trộm đó có gì đáng cứu? Sao phải tốn công tìm một thi thể từ bãi tha ma về để đánh lừa mọi người?"
"Trò chơi, phải tuân thủ luật lệ." Tạ Khước Sơn đứng bên chậu nước rửa tay tỉ mỉ, dùng bồ kết rửa sạch vết máu dưới móng tay.
Hạ Bình đưa khăn, vẻ mặt khó hiểu.
"Chưa kết thúc đâu." Tạ Khước Sơn nói chắc nịch.
*****
Nam Y tỉnh lại, ngỡ mình đang ở chốn bồng lai tiên cảnh. Căn phòng thoang thoảng hương thơm, ấm áp như mùa xuân, đệm chăn mềm mại như mây.
Nàng cử động, cảm thấy toàn thân đau nhức, cố gắng ngồi dậy nhưng không có sức.
"Tỉnh rồi?"
Một phụ nhân đỡ Nam Y ngồi dậy, tay bà ta rất mềm. Nam Y theo bản năng rụt lại, bàn tay được chăm sóc kỹ lưỡng như vậy chứng tỏ cuộc sống nhung lụa, nàng sợ làm bẩn đôi tay ấy.
Nam Y dịch vào góc giường nhìn phụ nhân đó. Bà ta cười hiền hậu, tuy khóe mắt đã có nếp nhăn, thái dương điểm bạc, nhưng vẫn còn nét đẹp đoan trang của tiểu thư khuê các.
"Ta là đích mẫu của con, cứ gọi ta là mẫu thân. Tên con là gì?"
Nam Y choáng váng, một lúc sau mới đáp: "Nam Y, nam trong phương Nam, Y trong y phục."
Tần đại nương tử nhìn Nam Y chăm chú.
Ngày mới đến, nàng như vừa được vớt từ bùn lên, vô cùng bẩn thỉu, nhưng hiện tại sau khi tắm rửa sạch sẽ, khuôn mặt xinh đẹp đã hoàn toàn lộ ra vẻ rạng rỡ.
Khi nàng dùng đôi mắt đen láy nhìn người khác, ánh mắt như có cả đại dương mênh mông bên trong. Ngay cả Tần đại nương tử cũng phải thừa nhận, đây là một mỹ nhân.
"Nam Y, đại phu nói con đã đi đường núi rất lâu nên kiệt sức, cần nghỉ ngơi."
Nam Y lắc đầu, quỳ lên, nhỏ giọng nói: "Tần... Tần đại nương tử, con không muốn làm phiền mọi người, cũng không mong cầu gì. Con chỉ muốn đến Đỡ Phong quận tìm bằng hữu, nhưng con thật sự cùng đường... Mọi người không cần chứa chấp con, chỉ cần cho con vay ít tiền, sau này con nhất định sẽ trả."
Tần đại nương tử vẫn mỉm cười, đánh giá Nam Y: "Bạn? Là nam hay nữ?"
"Là một công tử đáng tin cậy, tên Chương Nguyệt Hồi, con quen huynh ấy ở Lộc Giang, ba năm trước huynh ấy đi tòng quân, hiện giờ chắc đang ở Đỡ Phong quận, chỉ cần tìm được huynh ấy, huynh ấy sẽ giúp con."
"Hắn là tình lang của con?"
Nam Y do dự một chút, gật đầu.
Quả thật, nàng và Chương Nguyệt Hồi không có hôn ước, cũng chưa từng thề non hẹn biển. Hắn đi vội vàng, chỉ để lại một chiếc vòng ngọc quý giá và vài lời nhắn nhủ, nhưng nàng tin tưởng rằng trong những tháng ngày họ bên nhau, đã nảy sinh tình cảm đặc biệt. Nếu không, hắn sao lại tặng nàng tín vật quý giá như vậy?
Chẳng sợ nàng đối với tình yêu còn ngây thơ mờ mịt, nhưng cũng xác định rằng chính mình phải gả cho Chương Nguyệt Hồi, hắn là người thân cuối cùng của nàng trên thế gian này.
Chính nhờ niềm tin ấy, nàng mới có thể vượt qua ngàn dặm đường xa để tìm hắn. Nếu ngay cả niềm tin này cũng không còn, nàng sẽ thật sự không còn nơi nào để đi.
Nàng không muốn giải thích nhiều với Tần đại nương tử, liền nhận hắn là tình lang của mình, đỡ phải đôi ba câu phiền phức. Bất kể người nhà họ Tần có vẻ mặt đáng ghét hay hòa ái, nàng đều không muốn dây dưa gì với họ.
"Vậy mẫu thân sẽ phái người đi tìm hắn, con cứ an tâm dưỡng bệnh ở Tần phủ," Tần đại nương tử dịu dàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt Nam Y, "Năm đó ta tuổi trẻ nông nổi, có lỗi với Tiểu Oanh Tiên, cũng khiến cốt nhục của Tần gia lưu lạc bên ngoài nhiều năm. May mắn là con đã bình an lớn lên, xinh đẹp tuyệt trần. Giờ đây... ta muốn bù đắp, con có bằng lòng cho mẫu thân cơ hội này không?"
Nam Y vốn dĩ có sự đề phòng với phụ nhân có vẻ mặt hiền từ này. Sau nhiều năm bị mẫu thân ruột mắng nhiếc, đại nương tử này trong mắt nàng chẳng khác nào lão yêu bà với gương mặt giả dối và tâm địa rắn rết. Nàng chỉ tin một nửa những gì bà ta nói, nhưng Chương Nguyệt Hồi chính là nhược điểm của nàng.
"Thật sự... có thể giúp con tìm huynh ấy sao?"
"Tất nhiên rồi. Phụ thân con cũng đã gật đầu, con muốn gì, người cũng sẽ giúp con đạt được."
Nam Y vẫn còn chút cảnh giác, nhưng miếng mồi này quá lớn quá thơm, nàng đành gật đầu.
"Tần đại nương tử, con còn một việc nữa. Con muốn đến Lịch Đô phủ một chuyến."
"Lịch Đô phủ đã bị Kỳ nhân chiếm đóng, núi Hổ Quỳ cũng toàn Kỳ binh, hơn nữa mấy hôm nay còn có tuyết lớn, e là không dễ dàng gì. Con nói cho mẫu thân, con muốn đến Lịch Đô phủ làm gì?"
Nam Y chớp mắt, nhanh chóng nghĩ ra một lý do thoái thác: "... Nương con trước khi mất có một di nguyện, bà muốn đến Quá Vũ Lâu ở Lịch Đô phủ mua một phần điểm tâm. Con nghĩ đây hẳn là một kỷ niệm quan trọng đối với bà, nên muốn giúp bà hoàn thành tâm nguyện nhỏ này, thay bà nếm thử hương vị đó."
"Vậy con nói cho ta muốn mua gì, ta sẽ cùng phụ thân con bàn bạc, sai người đi mua giúp con."
"Đại nương tử, người có thể lấy giấy bút ghi lại không? Con sợ hơi phức tạp, sẽ quên mất."
Tần đại nương tử hòa nhã mang giấy bút đến.
Nam Y chậm rãi nói: "Mua một phần bột đậu lọc nắm, làm thành hình hoa đào. Hoa đào xưa nay chỉ có năm cánh, nhưng con lại muốn hình dạng sáu cánh."
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
*****
Vài ngày sau, khi gặp Tần Nhạc, Nam Y mới hiểu vì sao nàng không có bất kỳ tín vật nào, nhưng người nhà họ Tần lại không hề nghi ngờ thân phận của nàng.
Trước đây hàng xóm láng giềng đều nói nàng giống Tiểu Oanh Tiên, nhưng kỳ thực nàng chỉ giống mẹ ở khuôn mặt, còn ngũ quan lại giống Tần Nhạc hơn, xương mày cao, đôi mắt đoan chính sâu thẳm, không có vẻ hồ ly tinh như Tiểu Oanh Tiên.
Đây là sức mạnh của huyết thống, dù chưa từng gặp mặt, nhưng vẫn để lại trên người nàng một dấu ấn rõ rệt.
Chỉ tiếc, họ không hề thân thiết, gặp mặt còn có chút xấu hổ.
Tần Nhạc có vẻ hơi khẩn trương, mở hộp đồ ăn trước mặt, trên mặt nở nụ cười gượng gạo.
"Con muốn bột đậu lọc nắm, ta đã sai người mua từ Lịch Đô phủ về. Nhưng đường xá xa xôi, điểm tâm đã nguội lạnh rồi."
"Đây là mua từ Quá Vũ Lâu sao?"
"Phải, mẫu thân con còn cẩn thận viết giấy dặn dò, con xem, trên hộp còn khắc chữ Quá Vũ Lâu đây. Nhưng hình hoa đào sáu cánh không có khuôn, nên khó làm, nhân đều bị lòi ra ngoài."
Nhân lòi? Có lẽ bột đậu lọc nắm hình hoa đào sáu cánh không làm được, nên cũng tượng trưng cho kế hoạch bị lộ. Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Nam Y. Nàng nhìn chữ trên hộp, gật đầu giả vờ đã hiểu, thầm nghĩ chắc chắn là vậy, xem ra lời nhắn đã được gửi đến, tảng đá lớn trong lòng nàng cũng rơi xuống.
"Đa tạ Tần lão gia."
Một câu xa lạ "Tần lão gia" làm Tần Nhạc càng thêm cứng đờ, nhưng ông ta không có tài ăn nói khéo léo như phu nhân mình, chỉ đành giả vờ không nghe thấy.
"Nam Y à, có một chuyện trùng hợp. Ta đang định phái người đến Đỡ Phong quận tìm tung tích vị hôn phu của con, thì biết được có một đội quân từ Đỡ Phong quận đến núi Hổ Quỳ. Ta có quen biết với tri phủ Lịch Đô phủ, nên nhờ ông ấy hỏi thăm, biết được trong đội quân đó có một giáo úy tên Chương Nguyệt Hồi."
"Thật sao?"
Nam Y kinh ngạc đứng bật dậy, rồi nhận ra mình có vẻ đường đột, lại ngượng ngùng ngồi xuống, nhưng ánh mắt và khuôn mặt đều tràn đầy mong đợi.
Tần Nhạc nhanh chóng liếc qua khuôn mặt Nam Y, rồi dời mắt, chỉ vào chiếc vòng trên cổ tay Nam Y.
"Đương nhiên là thật, ta còn cố ý đến gặp hắn. Hắn nói đã tặng con một chiếc vòng làm tín vật, chính là chiếc này trên tay con phải không?"
Khuôn mặt câu nệ của Nam Y nở nụ cười rạng rỡ nhất trong mấy ngày qua: "Vâng! Chính là huynh ấy. Con có thể gặp huynh ấy không?"
"Hai con sắp thành hôn, sao có thể lén gặp mặt?"
Người chưa đến, tiếng Tần đại nương tử đã vọng vào phòng. Nghe thấy giọng thê tử, Tần Nhạc dường như thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng dậy mời bà ta ngồi xuống.
"Thành hôn gì ạ?" Nam Y ngơ ngác.
"Để mẫu thân nói rõ cho con."
"Dạo này hắn đang bận việc quân, không tiện ra ngoài một mình, nhưng ba ngày nữa hắn sẽ được nghỉ tắm gội."
"Vậy ba ngày nữa con sẽ đến gặp huynh ấy."
"Nha đầu này, sao lại vội vàng thế? Mẫu thân nghĩ, thời loạn lạc này gặp nhau đã khó, sống nay chết mai, chi bằng nhân dịp hắn nghỉ tắm gội ba ngày nữa, hai con làm lễ thành thân luôn, có danh phận phu thê, sau này muốn gặp nhau cũng dễ dàng hơn."
Nam Y mở to mắt, chuyện tình lang là nàng bịa ra, sao lại tiến đến bước thành thân nhanh như vậy? Đây là ý của Chương Nguyệt Hồi sao? Huynh ấy bằng lòng cưới nàng sao?
Thấy vẻ mặt Nam Y vẫn chưa giãn ra, Tần đại nương tử hòa ái lấy một chiếc bánh bột đậu lọc từ trên bàn, đặt vào tay Nam Y.
"Nào, ăn chút điểm tâm trước, chúng ta từ từ nói chuyện. Con cứ xuất giá từ Tần gia, chúng ta sẽ chuẩn bị của hồi môn, không để con bị nhà chồng xem thường."
Nam Y vừa định nói gì, bỗng nhận ra điều bất thường.
Chiếc bánh bột đậu lọc trong tay vẫn còn mềm. Từ Lộ Dương thành đến Lịch Đô phủ, qua núi Hổ Quỳ, trong tiết trời tuyết lớn như vậy, dù hộp đồ ăn có bọc vải bông, bánh cũng phải đông cứng, sao có thể còn mềm?