Tạ Khước Sơn cũng thức trắng đêm.
Mật thám sau núi vừa báo tin, từ cuộc trò chuyện của Tạ Tuệ An và Lăng An Vương nghe được, Bỉnh Chúc Tư đã có tân thủ lĩnh.
Người đó chắc chắn là Tống Mục Xuyên, hắn ta quả nhiên đứng về phía đối lập với hắn.
Lý do hắn đột ngột cho Tạ Tuệ An đến hậu sơn là để xác nhận suy đoán về Tống Mục Xuyên, không ngờ Lăng An Vương lại vô tình tiết lộ chuyện của Bàng Ngộ.
Nàng ấy càng hận hắn, Kỳ nhân sẽ càng yên tâm về hắn, gia đình Tạ gia hòa thuận không phải là điều Kỳ nhân muốn thấy.
Hắn nghĩ, những lời chất vấn vừa rồi của mình hẳn đã khiến Tạ Tiểu Lục cảnh giác. Nếu hôm nay người nàng ấy gặp đầu tiên không phải hắn, mà là mật thám cài vào, thì nơi ẩn náu của Lăng An Vương rất có thể đã bị bại lộ.
Cũng không biết Tạ Tiểu Lục với tính cách bộc trực, có thể đi được bao xa trên con đường này.
May mà Nam Y nhanh trí. Một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu hắn.
Ban đầu, nàng chỉ là quân cờ hắn tùy ý sử dụng để phá cục, nhưng lâu dần, giữa họ cũng có sự ăn ý. Nàng là một quân cờ tốt, tốt đến mức... hắn thậm chí còn có chút ỷ lại.
Suy nghĩ miên man, không biết đã ngồi bao lâu, nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ, mới nhận ra trời đã sáng.
Mở cửa sổ xua tan không khí tù đọng trong phòng, lại thấy có người đứng bên ngoài.
Người đó có lẽ đã đợi một lúc, trên tóc còn đọng vài giọt sương, đang định đi đâu thì nghe thấy tiếng cửa sổ, ngẩng lên.
Bóng đêm vẫn còn vương vấn trong mắt nàng, đôi mắt trong veo như chứa một giọt sương mai, giọt sương nhỏ bé vô tình rơi xuống, vừa vặn rơi vào lòng hắn, tạo nên một gợn sóng nhàn nhạt.
Hắn bỗng thấy vui.
Nhưng trên mặt vẫn bình thản, cứ nhìn nàng như vậy, chờ nàng mở lời.
Do dự một lúc, nàng hỏi: "Ngươi sẽ không làm hại Tống Mục Xuyên, đúng không?"
Ánh mắt Tạ Khước Sơn như đêm đen cuồn cuộn, nàng không thể nhìn thấu cảm xúc của hắn. Hơi ấm trong phòng tỏa ra ngoài cửa sổ, khiến người ta mê muội.
Hắn khẽ cười. Nụ cười của hắn rất đẹp, như băng tan, như cây khô gặp xuân về, vẻ rạng rỡ của tuổi trẻ đôi khi lại nở rộ trên gương mặt vốn mưu mô, thâm trầm này. Nhưng lời nói ra lại lạnh lùng: "Ta đã cho hắn cơ hội, nhưng hắn không nghe."
Nam Y sững sờ, quên cả chớp mắt.
Hắn thực sự có chút tức giận. Chỉ là cơn giận này tới thật khó hiểu.
Tống Mục Xuyên, Bàng Ngộ, Tạ Tiểu Lục, tam thúc, thậm chí cả nhị tỷ... Những người này đều gắn bó với hắn, nàng đều dây dưa vào, có quá nhiều bí mật không nên để nàng biết. Hắn ngầm đồng ý sự tồn tại của nàng, ngầm đồng ý để nàng lặng lẽ quan sát, nhưng hắn không muốn nàng thương hại, không muốn nàng can thiệp.
Hắn đi con đường nào, đối xử với những người bên cạnh ra sao, nàng lấy tư cách gì, lấy lập trường gì mà hỏi hắn?
Nàng và Tống Mục Xuyên có quan hệ gì, mà dám cả gan hỏi hắn một câu như vậy?
Edit: FB Frenalis
Hắn nghiêng đầu, khóe miệng vẫn giữ nụ cười: "Hắn cứ muốn đối đầu với ta, ta làm sao được? Ta sẽ không giết hắn, nhưng ta sẽ khiến hắn chịu đủ mọi nhục nhã trong tay Kỳ nhân, sống không bằng chết. Xương sống của hắn, ta sẽ từng chút từng chút bẻ gãy, những thứ hắn quan tâm, ta sẽ từng thứ từng thứ hủy diệt..."
Nam Y ngơ ngác đứng đó.
Hắn thật tệ.
Nàng một chút cũng không muốn nghe hắn nói thêm nữa, quay đầu bỏ đi, nàng cũng không biết sao mình lại có gan lớn như vậy.
Tạ Khước Sơn đột ngột im bặt, nuốt ngược nửa câu sau vào trong, nàng dám bỏ đi trước mặt hắn?
Là nàng điên rồi hay hắn điên rồi?
Hắn khẽ mở miệng, muốn quát lên gọi nàng quay lại. Nhưng như vậy chẳng phải chứng tỏ hắn quan tâm, mất đi thế thượng phong sao?
Hắn nhất thời trống rỗng, cứ nhìn theo bóng nàng, chợt nhận ra nữ tử vốn lén lút, rụt rè ngày nào giờ đây đã thẳng lưng, bước đi đường hoàng.
Nàng ngồi xuống, không biết đang làm gì, rồi bỗng quay lại, hung hăng ném một quả cầu tuyết về phía hắn.
Hắn quá ngạc nhiên, nên quên cả né tránh.
Nàng ném quả cầu tuyết vừa chuẩn vừa mạnh, trúng đầy mặt hắn.
Yên lặng vài giây, Tạ Khước Sơn nghiến răng lau mặt, xoa tan tuyết bám đầy mặt, trông như một lão đầu.
Dưới hàng lông mày trắng muốt là đôi mắt sáng ngời, lấn át cả ánh nắng sáng sớm.
Hắn không che giấu sát khí quanh mình.
Nam Y đối mặt với hắn, nhưng khí thế dần bị áp đảo, cảm giác chân đứng không vững, chợt luống cuống.
Nàng chớp mắt, xoay người bỏ chạy.
Hắn lập tức nhảy qua cửa sổ đuổi theo.
Tạ Khước Sơn túm cổ áo, xách Nam Y trở lại như xách gà con, tiện tay vốc một nắm tuyết nhét vào gáy nàng.
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.
"Đồ ăn cây táo rào cây sung! Ai cho ngươi sống? Vì người ngoài mà ném ta?"
Hắn vốn rất cẩn trọng lời ăn tiếng nói, ít khi mắng chửi như vậy, xem ra thực sự tức giận đến mức sắp hộc máu.
Nam Y bị tuyết lạnh sau gáy làm cho hét lên, không biết lấy đâu ra sức mạnh vùng thoát, theo bản năng đẩy hắn ra, cúi xuống vốc một nắm tuyết ném về phía hắn.
"Tạ Khước Sơn, ngươi mới là đồ ăn cây táo rào cây sung! Người thân, bạn bè có lỗi gì với ngươi? Ai mà không có chuyện cũ đau lòng! Chỉ có ngươi làm ra vẻ, muốn trả thù tất cả mọi người!"
Nếu nói về chửi bới, Nam Y - thiếu nữ lớn lên từ đầu đường xó chợ này, chưa từng thua ai.
"Hừ, hay là ngươi cũng muốn bị ta trả thù?" Hắn tức giận đến bật cười, lợi dụng chiều cao, vốc một nắm tuyết trên cành cây, nặn thành một quả cầu tuyết lớn, "Tiện mệnh thì vẫn là tiện mệnh, được cung phụng ăn sung mặc sướng cũng không biết đủ."
Hắn vung tay ném đi, Nam Y lập tức né tránh, nhưng ngay sau đó trước mắt tối sầm, bị một quả cầu tuyết khác đập trúng đầu, mới nhận ra vừa rồi chỉ là giả vờ.
Búi tóc cũng bị đánh bung, cả người dính đầy tuyết, không còn chỗ nào để trốn.
Nam Y nghiến răng: "Tới đi, có giỏi thì giết ta! Không thì cút!"
Tạ Khước Sơn cúi xuống nhặt tuyết, Nam Y thừa cơ xông lên ném, hai người đánh nhau trên nền tuyết.
Không có chiêu thức, không có võ công, chỉ có bản năng chiến đấu.
Vật lộn là hành động nguyên thủy nhất của con người. Xuyên qua lớp áo dày, họ trút ra những cảm xúc sâu kín nhất.
Phẫn nộ và tủi thân.
Nàng phẫn nộ vì lớp vỏ ác nhân của hắn, còn hắn tủi thân, nỗi tủi thân sâu sắc đến mức chính hắn cũng không nhận ra, mỗi khi bộc phát đều hóa thành tàn nhẫn.
Hắn đột ngột dừng lại, phát hiện không biết từ lúc nào, mình đã đè nàng xuống nền tuyết, vùi tuyết lên mặt nàng. Nửa thân trên của hắn đè lên người nàng, tay nàng vẫn quờ quạng trên mặt đất, gom góp từng chút tuyết vào lòng bàn tay.
Tóc mái nàng xõa xuống mặt, vạt áo lỏng lẻo, lồng ngực phập phồng theo hơi thở, cái kết trên đai lưng màu vàng nhạt cũng lỏng đi một nửa, như một con bướm ngừng lại. Lần đầu tiên hắn phát hiện, thì ra nàng có vòng eo yểu điệu đến vậy.
Hơi thở ấm áp phả vào mặt nàng, ánh mắt hắn mông lung nhìn nàng.
Nàng vừa nặn một quả cầu tuyết định ném vào đầu hắn, động tác cũng khựng lại.
Tư thế thật sự ái muội.
Sức lực trong tay buông lỏng, quả cầu tuyết rơi xuống đất. Hai người vừa còn hung hăng, giờ lại có chút lúng túng.
Mọi giác quan đều trở lại. Sau lưng là tuyết lạnh, trên người là hơi ấm của người khác. Ma xui quỷ khiến, bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của nàng lại đưa ra sau cổ hắn. Đó là nơi ấm áp nhất.
Edit: FB Frenalis
Những ngón tay vừa chạm vào tuyết mang theo cái lạnh chạm vào gáy hắn, khiến lưng hắn căng cứng, một cảm giác kỳ lạ chạy dọc khắp người, cơ bắp lập tức thả lỏng, nằm im dưới tay nàng.
Giờ phút này hắn lại ngoan ngoãn đến không ngờ.
Hắn nhìn nàng xuất thần, nhưng không rõ lắm. Hắn khẽ thổi một hơi, làn gió mềm mại lướt qua, những bông tuyết trong suốt bay khỏi hàng mi nàng.
Đôi mắt trong veo ấy nhìn thấu mọi thứ.
Có một cảm xúc dâng trào, như đang vẽ nên điều gì đó giữa họ.
Như thể dưới lớp băng, một con quái vật đen khổng lồ đang chậm rãi tiến đến, ngay khoảnh khắc con quái vật sắp phá băng, hắn bỗng nghiêng người, nằm xuống bên cạnh nàng trên nền tuyết, rồi lặng lẽ nhìn trời.
Mọi thứ đột nhiên yên ắng.
Niềm vui tràn ngập, mọi khúc mắc tan biến.
Nam Y chờ cho nhịp tim đang đập loạn của mình bình ổn lại, nhẹ nhàng nghiêng người, nhìn sườn mặt hắn.
"Ta biết, Bàng Ngộ tự đâm vào kiếm mà chết. Ngươi đã khuyên hắn, ngươi muốn bảo vệ hắn, còn tìm cơ hội thả hắn đi. Còn có Tống Mục Xuyên, ngươi cũng không muốn làm hại hắn, đúng không?"
Hắn vẫn mở mắt nhìn trời, không trả lời.
"Ta sẽ không nói cho Tạ Tiểu Lục." Nàng nghiêm túc nói.
Hắn khẽ cười, nụ cười rất trong trẻo. Hắn nghiêng mặt nhìn nàng, trong mắt lại chất chứa bi thương.
"Ngươi đã biết rất nhiều bí mật của ta."
"Vậy thì sao, ngươi muốn giết ta à?"
Hôm nay nàng thật gan dạ.
Hắn đưa tay phủi tuyết trên mặt nàng, dù sao cũng là người luyện võ, lòng bàn tay lập tức ấm lên, nơi chạm qua như lửa cháy lan trên cỏ khô.
Hắn nói: "Đừng phản bội ta."
Một kẻ phản bội, lại nhiều lần nói với nàng, đừng phản bội ta.
Nụ cười trên mặt Nam Y dần tắt, cuối cùng cứng đờ lại. Nàng nhận ra Tạ Khước Sơn đang nghiêm túc.
Nhưng thế nào là phản bội? Nàng đã nói dối rất nhiều, giúp người khác lừa gạt hắn, đó có tính là phản bội không? Nàng cố gắng hiểu hắn, nhưng sâu thẳm trong lòng không đứng về phía hắn... đó cũng coi là phản bội sao?
Bất cứ lúc nào, nàng cũng sẽ ưu tiên lựa chọn mạng sống của mình, nếu có lúc bất đắc dĩ, nàng phải bán đứng hắn, đó là phản bội sao?
Nàng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, nhận ra mình không hề tự tin.
"Ta chỉ từ bi một lần."
Tiếng chuông sớm vang lên, ngân dài trên Lịch Đô phủ.
Như một lời tuyên bố, trò chơi sinh tồn mờ mịt lại bắt đầu, hắn chỉ đang tạm tha cho nàng có điều kiện.
Vượt qua lôi trì, bị hắn bắt lại, vẫn là vạn kiếp bất phục.