"Bùm" một tiếng, lại một bóng người nhảy xuống từ trên cầu.
Nháy mắt vào trong nước, mọi âm thanh của thế gian đều trở nên chậm rãi và xa xôi.
Bọt nước nổi lên từ đáy sông, Nam Y nhìn thấy tà áo trắng đó.
Tống Mục Xuyên từ bỏ giãy giụa, nhắm mắt chìm xuống đáy nước. Nàng cố sức bơi về phía góc áo.
Cuối cùng cũng bắt được.
Khoảnh khắc cận kề cái chết, Tống Mục Xuyên cảm thấy có người nắm lấy tay mình, hắn mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt thiếu nữ đó.
Tâm hắn như tro tàn, ôm quyết tâm chết mà nhảy xuống sông, thậm chí từ chối mọi hồi ức hiện lên như đèn kéo quân trong đầu, nhưng lúc này, dường như có một tia không cam lòng và khao khát sống sót bừng lên trong lòng hắn.
Hắn nhớ lại ngày đỗ Trạng Nguyên, ngắm nhìn cảnh sắc hoa lệ của Trường An, nhớ lại những đêm ngâm thơ dưới trăng cùng bạn bè, nhớ lại trận tuyết lớn ngoài Văn Đức điện....
*****
Năm Vĩnh Khang thứ 22, bảy ngày trước khi xảy ra biến cố mùa xuân.
Bằng hữu tốt của hắn - Tạ Triều Ân bị tử trận ở U Đô phủ, nhưng quan gia do dự, muốn đầu hàng, lại sợ Kỳ nhân đòi hỏi quá đáng, do dự không quyết, quân báo khẩn cầu tiếp viện từ tiền tuyến bị đè dưới đáy hòm.
Võ tướng tử trận, văn thần chết vì can gián.
Lúc đó hắn là văn thần Ngự Sử Đài, quỳ trước Văn Đức điện bảy ngày để cầu xin quan gia tiếp tục chiến đấu, tăng viện cho U Đô phủ.
Mùa đông năm đó kéo dài đặc biệt, gần đến tiết xuân phân vẫn còn tuyết rơi dày, vạn vật không có sức sống.
Cuối cùng, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên bên tai hắn, mang đến tin dữ Tạ Triều Ân phản quốc.
Mọi thứ đã an bài, không thể thay đổi.
Nhưng hắn luôn nghĩ, là hắn đã không hoàn thành sứ mệnh của một văn thần. Nếu hắn có thể cố gắng thêm chút nữa, có thể thuyết phục quan gia xuất binh, có phải đã không đẩy Tạ Triều Ân vào tình cảnh đó? Edit: FB Frenalis
Từ đó về sau, hắn bị bãi chức, từ chối sự giúp đỡ của gia tộc, tự đày ải mình, đổi tên thành "Dư Thứ".
Dư Thứ, Dư Thứ.
Hắn cũng không biết, rốt cuộc là ai đang cầu xin sự tha thứ của ai.
Lưu lạc sáu năm, may mắn vẫn có người nhà tiếp tế, hắn vẫn có thể sống no đủ quần áo tươm tất. Sáu năm qua, hắn say mê sách vở, đi chùa chiền, ở đạo quán, học tám vạn bốn nghìn pháp môn, nhưng vẫn là một người không buông bỏ được chấp niệm.
Kiệt sức, hắn muốn về nhà. Nhưng trên đường về Đông Kinh, nghe tin nước mất nhà tan. Cả nhà hắn đều chết trong chiến loạn, hắn là đứa con bất hiếu, sáu năm chưa từng gặp phụ mẫu.
Nhìn về phương Nam, không còn nhà để về.
Lưu lạc đến Lịch Đô phủ, nghe nói Tạ Khước Sơn cũng đến đây. Đầu đường xó chợ đều đang mắng tên phản thần này, nhưng hắn vẫn im lặng. Hắn không thể mắng, bởi vì trong đó cũng có tội của hắn.
Nhưng hắn cũng không dám nhận nhau, họ đã không còn là những người bạn đồng hành.
Hắn ẩn mình nơi phố phường, sống qua ngày đoạn tháng.
Nguồn cung cấp từ nhà bị cắt đứt, hắn từ trên mây rơi xuống, lần đầu tiên nếm trải cái khổ của đói rét, hắn rối loạn, nhưng vẫn giữ được dáng vẻ. Trung thư lệnh gửi mật tin mời hắn quản lý Bỉnh Chúc Tư của Lịch Đô phủ, giúp Lăng An Vương đi về phía Nam.
Hắn cự tuyệt. Cảm thấy mình bất tài vô đức, không xứng làm quan.
Cho đến khi A Trì, thị vệ luôn theo sát hắn, cũng bị đói rét hành hạ đến kiệt sức mà đổ bệnh, hắn không có tiền mua thuốc, thậm chí không mua nổi một bát cháo. Hắn không biết mình bị ma quỷ ám ảnh thế nào, tại sao lại đi ăn trộm túi gạo đó, vứt bỏ tất cả sách thánh hiền đã đọc.
Hắn đã chấp nhận số phận, hắn là một tội nhân đáng chết vạn lần.
Nhưng, nhưng, nàng đang tiến về phía hắn, muốn kéo hắn lên khỏi đáy nước đục ngầu đen tối. Ánh mặt trời chiếu nghiêng trên mặt nước, nàng ở trong ánh mặt trời đó.
Nàng muốn đưa hắn đến với ánh mặt trời, nháy mắt hắn bừng tỉnh, không còn muốn chết nữa.
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
*****
Nam Y cuối cùng cũng kéo được Tống Mục Xuyên lên bờ.
Không khí trong lành tràn vào mũi, Tống Mục Xuyên kịch liệt ho khan, phun hết nước trong phổi ra: "Phu nhân, tại sao ngươi lại cứu ta?"
Hắn nhìn nàng, trong giọng nói tự trách vẫn còn một tia hy vọng. Hắn cũng đang cầu xin một chút thương cảm và khẳng định, nghe nàng nói "Ngươi không cần chết", "Ngươi không đáng bị như vậy", "Ngươi xứng đáng được sống".
Nam Y nhanh chóng vắt nước trên quần áo, năm ngón tay nắm chặt vào nhau, động tác không hề liên quan đến sự đoan trang. Nàng nhìn hắn, bình tĩnh nhưng phẫn nộ.
"Ta cứu ngươi lên, chỉ là muốn hỏi, những người đọc sách như ngươi, tại sao lại khinh thường những người tồn tại hơn cả cái chết?"
"... Không phải."
Nhưng Tống Mục Xuyên cũng biết, lời biện minh của mình rất yếu ớt. Chẳng phải hắn đã tìm đến cái chết vì không chịu nổi sự xấu hổ nhất thời sao?
Nếu hắn có thể bình thản chấp nhận sự tồn tại tiếp tục, thì đã không hành động như vậy.
"Tại sao ta không thể tồn tại như vậy? Ngươi đang khinh thường ai?"
Tống Mục Xuyên ngơ ngác nhìn nàng, dường như hiểu ra điều gì.
Nàng cứu hắn, có lẽ vì họ ở trong hoàn cảnh tương tự, nhưng lại đưa ra lựa chọn khác nhau. Mà lựa chọn của hắn, đối với nàng là một lời chỉ trích mang tính thức tỉnh.
"Ngươi biết không, nếu ngươi đã muốn đi tìm cái chết, vậy thì rất nhiều người trên thế giới này không xứng đáng được sống."
Hắn thấy trên mặt nàng có nước mắt, nhưng cả hai người đều ướt sũng, không thể phân biệt được đó có phải là nước mắt hay không.
"Những người bị thế đạo làm nhục, họ đều nên đi tìm cái chết." Nam Y nói tiếp.
Hắn đứng dậy, cao hơn nàng hơn nửa cái đầu, nhưng giống như một đứa trẻ phạm sai lầm, luống cuống tay chân.
Edit: FB Frenalis
"Nhưng tại sao? Sống còn khó hơn chết, ngươi không làm được thì bỏ cuộc, còn nhân tiện coi thường những người đang vùng vẫy."
"Phu nhân, không phải như vậy..."
"Ta nói xong rồi. Nếu ngươi còn muốn tìm cái chết, hãy tìm một nơi không người mà nhảy sông, đừng để ai phát hiện."
Nói xong, Nam Y quay lưng bỏ đi. Bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, nàng đưa tay vào tay áo tìm kiếm, rồi phát hiện chiếc hộp đựng nghiên mực đã biến mất.
Nàng sững sờ, nhìn ra sông. Chắc là rơi xuống sông rồi.
Nghiên mực Thu tỷ nhi tặng nàng, cuối cùng vẫn không giữ được.
Nàng lại sờ sờ bên hông, túi tiền bạc vẫn còn đó, bên trong là số bạc vừa đổi được. Nàng là người tham tiền như mạng, cũng không biết lúc này bị gì nhập, cảm thấy mọi thứ trên đời cũng chỉ là thế thôi, không có gì quan trọng.
Thế nhưng nàng vung tay, ném túi tiền cho Tống Mục Xuyên: "Rõ ràng là thế đạo này sai."
Nàng để lại câu nói cuối cùng, rồi nhẹ nhàng bỏ đi.
Tống Mục Xuyên ngơ ngác nhìn theo bóng dáng nàng.
Tụng kinh ba nghìn quyển, một câu tào khê quên hết.
Bao nhiêu năm nay, hắn luôn nghĩ mình sai. Hắn bị nhốt trong một góc nhỏ ôm những sai lầm nhỏ nhặt không đáng kể, ngày đêm tự trừng phạt bản thân, mà quên mất ngẩng đầu nhìn thế giới này.
Hắn vẫn được bảo vệ quá tốt, áo không dính bụi trần, giữ khí phách vô dụng, nói đạo lý khắc nghiệt, khiến bản thân trở thành phế nhân.
Giết người phóng hỏa được thắt lưng vàng, xây cầu sửa đường không ai hay. Hắn muốn sửa chữa, chính là thế đạo này.
Trời không dung ta, nhưng ta dung được thế nhân.
*****
Trở lại căn nhà tranh, Tống Mục Xuyên dùng số bạc Nam Y để lại mua thức ăn và thuốc cho A Trì, rồi lục tìm trong hành lý một phong thư giới thiệu.
A Trì hồi phục đôi chút, nhìn Tống Mục Xuyên khó hiểu: "Lang quân, ngài định làm gì?"