Trong Hoa Triều Các, làn khói mỏng manh từ đỉnh trầm hương tỏa ra trên chiếc bàn dài, bóng nắng chiều tà hắt qua cửa sổ in thành vệt dài trên sàn nhà.
Trên sập, một nam nhân lười biếng khoanh chân, tay cầm bút son phê duyệt sổ sách, tư thế ngồi không ra dáng, nhưng không ai có thể chê trách hắn nửa lời. Mũi cao như núi, mắt sáng như lưu ly, trông như một vị tiên nhân không màng thế sự.
Ngòi bút của hắn đột ngột dừng lại, nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng lên nhìn người vừa bước vào.
Trường Yên cảnh giác đi đến: "Chủ nhân."
Chương Nguyệt Hồi khẽ nâng cằm, Lạc Từ hiểu ý, lập tức ra ngoài canh cửa.
"Tạ Chú tỉnh chưa?"
"Ông ta mất sức rất nhiều, trên đường có tỉnh một lần, nhưng thần trí không tỉnh táo, không hỏi được gì. Tuy nhiên, vừa rồi Tạ Lục đã đến."
"Nàng ta đến thật nhanh, không sợ bị phát hiện sao."
"Nàng ta mang đến một bức tranh, nói để Tạ Chú viết gì đó trăm người kinh Phật. Thuộc hạ không thấy gì khác thường."
Trường Yên đưa bức tranh lên.
Chương Nguyệt Hồi mở ra, xem qua vài lần. Bức tranh rất dài, chữ viết khác nhau.
Nước trong đỉnh sôi sùng sục, hơi nước bốc lên ùng ục. Chương Nguyệt Hồi cau mày: "Đây không giống ý tưởng của Tạ Lục."
Trường Yên khó hiểu: "Chủ nhân, có gì đáng chú ý ở đây ạ?"
"Bề ngoài bức kinh Phật này có lẽ dùng để an ủi lão phu nhân Tạ gia, nhưng nếu có người để tâm, có thể lợi dụng việc này để thu thập bút tích của mọi người trong Vọng Tuyết Ổ."
Trường Yên giật mình: "Vậy không thể mang bức kinh Phật này về sao?"
"Không mang về, thân phận của ngươi sẽ bị bại lộ," Chương Nguyệt Hồi từ tốn cuộn bức tranh lại, đưa cho Trường Yên, "Cứ làm theo lời Tạ Lục, đừng manh động. Tìm hiểu kỹ xem bọn họ muốn làm gì."
"Thuộc hạ còn nghe lính canh Vọng Tuyết Ổ nói, việc này do Tạ Lục và quả phụ mới đến của Tạ gia cùng xử lý."
Chương Nguyệt Hồi nhướn mày: "Tần thị?"
"Đúng vậy. Nhưng trước đây chúng ta đã điều tra, lai lịch Tần gia trong sạch. Tần thị này là con gái riêng, nghe nói lớn lên ở đầu đường xó chợ, hành sự không có quy củ, ở Tạ gia không có vai vế gì. Thuộc hạ cũng đã hỏi thăm Cốt Sa tướng quân, quả phụ đó trông rất ngoan ngoãn, không có gì đáng ngại, chỉ là một nữ tử bình thường."
"Vẫn phải cẩn thận theo dõi," Chương Nguyệt Hồi rót nước nóng vào ấm trà, "Những kẻ có thể sống sót trong vũng nước đục Tạ gia, không ai là đơn giản. Càng là người không có khả năng, càng phải để tâm."
"Vâng. Chủ nhân, còn một chuyện nữa," Trường Yên do dự một chút, nói, "Thuộc hạ vô tình gặp một người quen chạy trốn đến Biện Kinh trên đường phố Lịch Đô phủ..."
"Ai?" Chương Nguyệt Hồi tò mò.
"Tống Mục Xuyên. Thuộc hạ nghĩ, hắn xuất thân từ thế gia thủ công, từng nhậm chức ở Công Bộ, tinh thông kiến trúc và đóng thuyền, tham gia giám sát đóng thuyền Long Cốt "Văn Diêu", biết đâu hắn có thể giải quyết được vấn đề nan giải của Nhan đại nhân."
Chương Nguyệt Hồi cười khẩy, lắc đầu: "Hắn rời quan trường 6 năm, đã sớm là phế nhân. Ta nghe nói Thẩm Chấp Trung đã gửi cho hắn vài mật tin, hy vọng hắn trở về phục vụ triều đình nhưng đều bị từ chối. Một người tâm đã chết, dù có tài năng đến đâu cũng không cứu được."
"Chủ nhân ý là, không thể mượn sức hắn?" Edit: FB Frenalis
"Vị Tống Thất Lang này, mới là tiên nhân thực sự hạ phàm lịch kiếp, hắn quá thanh cao," Chương Nguyệt Hồi cười nhạt, giọng nói không có ý châm chọc, mà còn có vài phần khâm phục, "Trên đời này, làm sao có thể tồn tại một người thanh cao như vậy? Chỉ e là, hắn không sống được bao lâu."
Trong phòng im lặng một lúc.
Như nhớ lại chuyện cũ, Chương Nguyệt Hồi trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên, đã đổi chủ đề.
"Ta bảo ngươi tìm người, tìm được chưa?"
"Người mà chủ nhân muốn tìm..." Trường Yên có chút do dự, "Có người nói từng thấy một nữ tử như vậy ở bến đò sông Khúc Lăng, nhưng nghe nói nàng ấy gặp một toán Kỳ binh... Sau đó không ai thấy nàng ấy nữa."
"Tiếp tục tìm."
Hắn ra lệnh không chút do dự, vẻ bình thản trên mặt biến mất.
Trường Yên không dám phản bác, theo nàng ta suy đoán, một nữ tử làm sao có thể thoát khỏi sự truy đuổi của Kỳ binh? Người chắc chắn đã chết. Nhưng nàng hiếm khi thấy chủ nhân của mình - người thường không quan tâm đến bất cứ điều gì, lại lộ ra vẻ mặt như vậy, hắn nói tìm, thì phải tìm, cho đến khi tìm thấy thi thể mới thôi.
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
*****
Lúc này, Nam Y đang lang thang trên đường.
Nàng đi cùng Tạ Tiểu Lục ra khỏi phủ, Tạ Tiểu Lục lấy cớ mua sắm Tết để lên phố, đến Hoa Triều Các đưa kinh Phật, để Tạ Chú viết lưu niệm, còn Nam Y lấy cớ tách khỏi Tạ Tuệ An, lén đi đến hiệu cầm đồ.
Nàng mang theo số trang sức và tiền thưởng tích cóp được trong mấy ngày qua, cùng với nghiên mực Đoan Khê mà Thu tỷ nhi tặng, định đổi hết thành bạc để phòng thân, tìm cơ hội bỏ trốn.
Các cửa hàng khác vắng khách, chỉ có hiệu cầm đồ đông nghịt người, các gia đình mang những món đồ cuối cùng có giá trị ra, đổi lấy chút tiền mua thức ăn.
Giá cả ở hiệu cầm đồ ngày càng quá đáng.
Số trang sức Nam Y mang đến chỉ đổi được ba mươi lạng bạc, nhưng nghiên mực Đoan Khê, có lẽ do chất lượng tốt, ông chủ hiệu cầm đồ thích thú ngắm nghía mãi, cuối cùng lại tiếc nuối lắc đầu.
"Nghiên mực Đoan Khê này là loại hoa mai thượng hạng, có lẽ là vật liệu cung đình, rất hiếm thấy, nếu không có chữ khắc trên nghiên, ta có thể trả năm mươi lạng."
Hiện tại hiệu cầm đồ sẵn sàng trả năm mươi lạng, chứng tỏ nghiên mực này ít nhất đáng giá hai đến ba trăm lạng.
Nam Y khó hiểu: "Sao có chữ khắc lại không đáng tiền?"
"Đây là do tiểu cô của phu nhân tự tay khắc phải không? Phu nhân xem nét khắc chữ và hoa văn giống nhau, có lẽ là cùng một người làm." Chưởng quầy đưa nghiên mực lại gần, chỉ vào chữ khắc trên nghiên.
Trên nghiên có khắc hai hàng chữ thanh tú, Nam Y không hiểu, nên không để ý lắm.
"Trên đó viết gì?"
"Nguyện trưởng tẩu bình an hỉ nhạc, sống lâu trăm tuổi," Chưởng quầy lại thở dài tiếc nuối, "Vì vậy, món đồ này không dễ bán lại, ai mà muốn bỏ giá cao mua đồ vật riêng tư của người khác chứ?"
Nam Y sững sờ.
Nàng lớn như vậy, chưa từng nhận được lời chúc phúc nào như thế. Bình an hỉ nhạc, sống lâu trăm tuổi, từng chữ đều đại diện cho những điều tốt đẹp nhất trên thế gian. Edit: FB Frenalis
Nàng cứu phụ thân Thu tỷ nhi, Thu tỷ nhi muốn cảm ơn nàng, nhưng không biết tặng gì, lại ngại mở miệng hỏi, lén quan sát nàng, thấy nàng dường như đang luyện chữ, liền dành vài ngày tỉ mỉ khắc một chiếc nghiên mực quý giá, tặng kèm lời chúc chân thành nhất của mình.
"Phu nhân, nghiên mực này còn bán không?" Thấy người trước mặt đang thất thần, chưởng quấy hiệu cầm đồ lại hỏi.
Nam Y cất nghiên mực đi: "Ta không bán nữa."
Dù Nam Y quyết tâm cắt đứt mọi quan hệ với thế gia, nàng cũng không nỡ bán rẻ chiếc nghiên mực này.
Vừa định rời khỏi hiệu cầm đồ, Nam Y nghe thấy hai người tiểu nhị ở trong quầy cầm đồ nói chuyện, "Đúng vậy, thư sinh đó sống ở Giang Nguyệt phường, hình như họ Tống..."
Cái tên này nghe quen tai, Nam Y dừng bước, nhìn theo hướng phát ra tiếng nói.
Hai tiểu nhị đang chiêm ngưỡng một chiếc ly sứ Nhữ diêu màu xanh da trời trong suốt không tì vết.
"Lúc đó hắn cầm chiếc ly này đến, cũng không nói rõ lai lịch, chúng ta cứ tưởng là ly Nhữ diêu ngự chế trong cung. Không ngờ, hắn lại là Trạng Nguyên nhiều năm trước. Sau khi đỗ đạt, trong Lộc Minh Yến, quan gia thưởng thức hắn, đặc biệt ban tặng chiếc ly sứ này để hắn dùng nó uống rượu. Phong cảnh đó thật oai phong cỡ nào."
"Nếu hắn nói đây là ly Trạng Nguyên, giá sẽ tăng lên ngay lập tức, sao hắn không nói?"
"Người đọc sách sĩ diện mỏng, làm sao mà mặc cả được. Đồ quý giá như vậy cũng đem đi cầm cố, chắc là Trạng Nguyên lang lưu lạc đến đây, túng thiếu quá, đến cơm cũng không có mà ăn."
"Sao không đến tìm Tạ gia? Tạ gia là đại tộc, chắc chắn sẽ giúp đỡ hắn."
"Có lẽ là quá sĩ diện?"
"Ngươi nói xem, người này cũng kỳ lạ, sĩ diện như vậy, lại đi ăn trộm một túi gạo, còn bị bắt tại trận... Haiz."
Nam Y đứng ở cửa nghe một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu ra, họ đang nói về Tống Dư Thứ, người mà nàng tình cờ quen biết mấy hôm trước.
Tống Dư Thứ từng là Trạng Nguyên nổi tiếng, không lâu trước đây lưu lạc đến Lịch Đô phủ, nghèo túng đến mức phải chen chúc với mấy thư sinh nghèo khác trong một căn nhà tranh đổ nát.
Con đường phía trước mịt mờ, không biết đi đâu về đâu, đầy bụng tài năng, nhưng lại bị vây hãm bởi cuộc sống trước mắt. Hắn đã cầm cố hết những gì có thể, lộ phí còn lại không nhiều, thậm chí không có tiền mua một bữa cơm, bất đắc dĩ phải đi ăn trộm một túi gạo của cửa hàng, bị bắt tại trận.
Ban đầu trong thành không ai để ý đến một thư sinh nghèo, nhưng vì vụ trộm đồ, chuyện của hắn mới được lan truyền rầm rộ.
Đa số đều chỉ trích và nhục mạ, người đọc sách sao có thể ăn trộm? Thà chết đói cũng không ăn của bố thí, càng không thể làm chuyện trộm cắp, Trạng Nguyên lang này thật không có khí phách gì đáng nói.
Nam Y nhớ lại lần gặp mặt Tống Dư Thứ, thư sinh đó thậm chí còn để ý đến quần áo bẩn thỉu của mình, luôn cảm thấy có chút quen thuộc.
Nàng quay trở lại đường phố, do dự không biết có nên đến Giang Nguyệt phường thăm thư sinh đó không, thì nghe thấy tiếng kinh hô từ bờ sông gần đó truyền đến.
"Có người nhảy sông!"