Sao Không Cùng Thuyền Vượt Sông - Tiện Ngư Kha

Chương 31: Tiếng trống trận




Tạ Tuệ An và Hoàng Diên Khôn ngồi đối diện nhau trong một gian phòng tao nhã trên lầu hai của tửu lầu bên sông.

Hoàng Diên Khôn ân cần gắp thức ăn và rót rượu cho Tạ Tuệ An. Đối diện với người mình không ưa, Tạ Tuệ An chỉ miễn cưỡng giữ nụ cười xã giao trên môi, đáp lại Hoàng Diên Khôn bằng những tiếng "ừ" cho có lệ.

Nhìn ra ngoài trời dần tối, Tạ Tuệ An buông đũa, ôm bụng, chân mày nhíu lại.

"Tạ cô nương, có chuyện gì vậy?" Hoàng Diên Khôn thấy Tạ Tuệ An không được khỏe, vội vàng đứng lên định đỡ nàng.

Tạ Tuệ An đưa tay ngăn lại, cố gắng làm giọng mình yếu ớt: "Không sao, chắc là ăn phải thứ gì đó không hợp... Ta ra ngoài một lát, ngài cứ chờ."

Tạ Tuệ An định đứng lên, nhưng bỗng nhiên khựng lại - nàng thật sự không còn chút sức lực nào. Nàng chợt hiểu ra, phẫn nộ trừng mắt Hoàng Diên Khôn.

"Ngươi hạ dược ta?!"

Hoàng Diên Khôn xé bỏ lớp mặt nạ ân cần, nở nụ cười quái dị như thể đã nắm chắc phần thắng. Hắn bước đến bên cửa sổ, đóng lại.

"Tạ cô nương, ta biết ngươi xưa nay khinh thường ta, chỉ lợi dụng ta, nhưng ta đường đường là tri phủ, có thể bị ngươi lợi dụng, nhưng ngươi cũng phải cho ta chút ngon ngọt chứ?"

Hoàng Diên Khôn ngồi xuống bên cạnh Tạ Tuệ An, nắm lấy tay nàng.

"Đồ tiểu nhân vô sỉ!"

"Tạ cô nương, vô sỉ mới sống được lâu trên đời này - lúc này, ta làm vậy cũng là để bảo vệ ngươi, đêm nay nơi này mới là an toàn nhất, nếu rơi vào tay Kỳ nhân, đừng nói ngươi chỉ là con gái thế gia, ngay cả Lệnh Phúc Đế Cơ cũng có kết cục như vậy..."

Tạ Tuệ An căm hận nhìn Hoàng Diên Khôn, nàng ấy đã sơ suất, tiểu nhân thật khó lường.

*****

Ánh chiều tà nhuộm đỏ một khoảng bầu trời, báo hiệu tiếng trống canh gác sắp điểm.

Mang mũ trùm kín mặt, Nam Y đứng chờ ở ngoại ô thành Nam, lòng như lửa đốt. Nàng không biết Tạ Tuệ An gặp chuyện gì, nếu nàng ấy không xuất hiện, mũi tên kia còn bắn ra được không?

Nếu bắn ra mà không có người tiếp ứng, kế hoạch giải cứu sẽ trở thành trò cười. Điều này chắc chắn sẽ khiến Kỳ nhân chú ý, tăng cường phòng thủ trên tường thành, kế hoạch này sẽ không thể lặp lại được nữa.

Nam Y hy vọng có thể cứu được Tạ Chú, nàng thực sự bối rối, chuyện gì đã xảy ra vậy?

Nam Y ngẩng đầu nhìn tường thành, thấy Cốt Sa tự mình dẫn người tuần tra. Nhìn như bình thường nhưng Kỳ binh đã giăng một tấm lưới lớn, chờ đối phương sa bẫy.

Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên, cổng thành náo loạn, dân chúng kinh hãi chạy trốn, lính canh tản ra kiểm tra tình hình. Trên tường thành, Cốt Sa lập tức cảnh giác, ra lệnh cho binh lính sẵn sàng chiến đấu.

Ngay sau đó, tiếng trống canh gác đầu tiên vang lên.

Tiếng trống trầm hùng kéo dài, vang vọng trong hoàng hôn và gió lạnh mãi không tan. Khoảnh khắc này như dài bằng cả một ngày đêm.

Nam Y cảm thấy cơ thể mình như bị tiếng trống tử thần lấp đầy, tim đập, mạch đập, cả người căng cứng như trống trận vang lên trong cơ thể nàng.

Dù luôn tự nhủ không phải nhiệm vụ của mình, nhưng tiềm thức đã giúp nàng đưa ra quyết định. Có lẽ nàng đã sớm đặt mình vào chiến trường, chỉ là nàng chưa từng nghĩ như vậy.

Nam Y không kịp suy nghĩ, đánh xe lao vào thành.

Nếu Tạ Tuệ An không đến được, cũng đã báo cho Trường Yên, nàng chỉ vào thành như bình thường. Nếu Tạ Tuệ An chưa kịp báo, nhiệm vụ tiếp ứng Tạ Chú sẽ đặt lên vai nàng.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Một mũi tên từ tòa lầu cao bắn ra, cắt đứt dây thừng trói Tạ Chú trên tường thành. Tạ Chú rơi xuống vừa vặn lên xe của Nam Y.

Nam Y dứt khoát phóng xe đi.

Cốt Sa nhanh chóng phản ứng, dẫn người đuổi theo, "Ngăn nàng ta lại!" Edit: FB Frenalis

Nam Y đã xem qua bản đồ phòng thủ, biết đại khái vị trí lính canh và đường đi trong thành, nhưng lúc này đầu óc trống rỗng, chỉ còn biết dựa vào trực giác đánh xe.

Kinh nghiệm bị người của Tạ Khước Sơn đuổi khắp thành hai đêm trước đó lại có ích vào lúc này.

Xem bản đồ chung quy chỉ là trừu tượng, đường đi chỉ có tự mình đi qua mới rõ như lòng bàn tay. Nam Y vội vàng đánh xe vào những con hẻm tối quanh co, cắt đuôi truy binh.

Nhưng nàng chỉ có thể trốn tránh câu giờ, chứ không biết nên đi đâu.

Hoa Triều Các? Trường Yên hẳn là ở đó. Không liên lạc được với Tạ Tuệ An, có lẽ có thể tìm nàng ta.

Nam Y đổi hướng, định đến Hoa Triều Các. Nhưng xe la là mục tiêu quá lớn, Cốt Sa thấy khó vây bắt, liền lệnh cho cung thủ bắn chết.

Mũi tên bay về phía Nam Y, nàng theo bản năng né được vài mũi, nhưng không thể may mắn mãi. Một mũi tên sắp găm vào ngực Nam Y.

Một tia sáng lóe lên, keng một tiếng, mũi tên rơi xuống đất. Nam Y kinh hãi ngẩng đầu, Tạ Tuệ An đã đến.

Tạ Tuệ An che mặt đứng trước Nam Y, sát khí bừng bừng, nàng ấy vung tay chém xuống, nhanh gọn giết mấy tên lính đuổi theo. Trên chiến trường quen thuộc, lộ ra mặt quyết đoán, tàn nhẫn.

"Tẩu tẩu, bỏ xe."

Nam Y còn do dự, Tạ Chú dù sao cũng là một nam nhân trưởng thành, không có xe làm sao mang ông đi?

Nàng rõ ràng đã đánh giá thấp sức lực của Tạ Tuệ An. Tạ Tuệ An đã bế Tạ Chú đang bất tỉnh trên xe lên vai.

Nam Y vội vàng đỡ một tay, hai người cùng khiêng Tạ Chú vào một con hẻm tối.

Trước khi rời đi, Tạ Tuệ An dùng chuôi kiếm đánh vào mông con la, nó hí lên một tiếng, chạy theo hướng ngược lại.

*****

Cửa sau Hoa Triều Các nằm ngay gần đó trong con hẻm tối, khép hờ, không một bóng người. Ba người thuận lợi vào trong.

Nam Y thở phào nhẹ nhõm, mới thấy tay phải Tạ Tuệ An đầy máu: "Tiểu Lục, muội bị thương khi nào?"

Tạ Tuệ An mặt hơi tái, nhưng thờ ơ nhìn tay mình: "Chỉ là vết thương nhỏ."

Vừa rồi để thoát khỏi Hoàng Diên Khôn, nàng ấy đã dùng tay phải nắm chặt lưỡi kiếm, dùng đau đớn để chống lại mê dược, đánh ngất hắn rồi chạy thoát.

Khi định chạy về phía cổng thành, nàng ấy thấy Kỳ nhân đang đuổi theo Nam Y nên vội vàng đuổi theo họ, may mắn cứu được người.

Cố gắng đến đây, Tạ Tuệ An đã kiệt sức, nàng ấy loạng choạng, nhưng vẫn dùng chút sức lực cuối cùng để gắng gượng.

"Tẩu tẩu, muội đưa tam thúc đến chỗ Trường Yên trước, tẩu không tiện gặp nàng ấy, cứ ở đây chờ muội, lát nữa chúng ta cùng nhau trở về Vọng Tuyết Ổ."

Tạ Tuệ An từ cánh cửa bên hông đi lên cầu thang của một sương phòng, Nam Y ở lại một mình trong sân. Thấy Kỳ binh không đuổi theo, nàng thở phào nhẹ nhõm.

Ngay từ đầu nàng nghĩ hành động này khó như lên trời, nhưng nàng lại làm được. Trước đây, những điều này đối với nàng là không tưởng. Tựa hồ như nàng lợi hại hơn mình nghĩ.

... Thậm chí còn có chút cảm giác thành tựu khó tả.

Từ tòa lầu phía trước vọng lại tiếng đàn sáo, Nam Y kiễng chân nhìn, nơi đó đèn đuốc sáng trưng, hình như có một bữa tiệc lớn rất náo nhiệt.

Trong lòng nàng dấy lên chút bất an... Sẽ không có chuyện gì chứ?