Sao Không Cùng Thuyền Vượt Sông - Tiện Ngư Kha

Chương 24: Chiều tà trên phố




Trong nháy mắt, Tạ Tuệ An đã nhảy lên mái nhà. Định thần lại, nàng ấy nhận ra giọng nói quen thuộc đó hình như là Nam Y.

Tạ Tuệ An ý thức được tình hình trong phòng có biến, nàng ấy không kịp nghĩ Nam Y đã trà trộn vào yến tiệc bằng cách nào, bên trong đã xảy ra chuyện gì, nếu Nam Y chọn cách mạo hiểm như vậy để "rút dây động rừng", nhất định là có nguy hiểm lớn. Nàng ấy không dám nán lại, lập tức bỏ đi.

Cốt Sa có chút tức giận, hắn ta biết kế hoạch đã thất bại, không thể dụ địch vào bẫy, mắng Nam Y: "Ngươi từ đâu ra, nói bậy bạ gì đó?"

"Nô gia, nô gia chỉ là hoảng hốt thấy có bóng đen..." Nàng vẫn diễn, thanh âm mềm mại như tơ ủy khuất đáp lại, từng lời từng chữ phả vào cổ Tạ Khước Sơn.

Tạ Khước Sơn bỗng nhiên thấy bực bội, nàng học mọi thứ thật nhanh, ngay cả cái kiểu quyến rũ của ca cơ kia cũng học được bảy tám phần.

Hắn lạnh mặt, không chút thương hoa tiếc ngọc đem nàng đẩy ra: "Đồ lắm chuyện. Cút!"

Nam Y bị ném xuống đất, lực đạo vừa đủ, không đau. Nàng không hiểu, hắn dễ dàng thả nàng như vậy sao? Nhưng hắn đã nói rồi, nàng không chạy chẳng lẽ ở lại? Nàng vội vàng đứng dậy, vừa ngẩng lên đã thấy ca cơ bên cạnh Tạ Chú có biểu hiện lạ, hình như đưa thứ gì đó vào tay ông. Nhưng mọi người đang chú ý đến nàng, không ai để ý đến họ.

Ca cơ đó, là mật thám của Bỉnh Chúc Tư!

Nam Y nhận ra chuyện sắp xảy ra, nàng muốn nhanh chóng rời khỏi hiện trường, nhưng ngay khi sắp đẩy cửa ra, một tiếng hét kinh hãi vang lên từ phía sau.

Dây trói Tạ Chú không biết đã được cởi ra từ lúc nào, ông bất ngờ nhảy xuống cửa sổ trước sự ngỡ ngàng của mọi người.

Nam Y quay lại nhìn, cũng kinh ngạc không kém.

Nàng vốn tưởng Tạ Tuệ An sẽ rút lui, nhưng mật thám trong phòng vẫn không bỏ cuộc muốn cứu Tạ Chú, không ngờ ca cơ kia chỉ giúp Tạ Chú cởi dây trói, để ông có thể làm hành động lấy cái chết để chứng minh trong sạch.

Tạ Chú nhảy xuống từ Hoa Triều Các trước mắt mọi người, để nói với cả Lịch Đô phủ rằng ông không phản bội Đại Dục. Kế hoạch dựng hiện trường giả của Kỳ nhân tự nhiên cũng sụp đổ.

Trong phòng hỗn loạn, các ca cơ khóc lóc la hét om sòm, tên mật thám cố ý dẫn mọi người ra ngoài, Nam Y cũng nhân cơ hội rời khỏi.

Cốt Sa không rảnh lo đám nữ nhân, nhìn ra ngoài cửa sổ tức giận đến bốc khói.

Ở độ cao này, Tạ Chú không chết được, trước Hoa Triều Các còn có Kỳ binh canh giữ, cũng không ai có thể cứu ông, nhưng các ngõ hẻm xung quanh chật kín người xem, cảnh tượng này bị mọi người nhìn thấy rõ ràng, tiếng bàn tán dưới lầu càng ngày càng lớn.

"Một đám phế vật! Mau đuổi đám dân thường đi! Dọn sạch con phố này!"

Các tướng lĩnh Kỳ nhân trong phòng nhận lệnh, vội vã chạy xuống lầu.

Tạ Khước Sơn ngồi ngay ngắn, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Cốt Sa: "Ngươi làm bừa rồi." Giọng nói âm trầm mang theo vài phần âm dương quái khí.

Cốt Sa giật giật khoé miệng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con mẹ nó, là ta đã xem thường Tạ Chú. Ông ta quả thực rất có cốt khí."

"Không sao, kẻ xướng mặt đỏ lập tức sẽ đến thôi." Edit: FB Frenalis

"Tạ Khước Sơn, ngươi có ý gì?!" Cốt Sa tức giận quát.

Tạ Khước Sơn không đáp, uống cạn rượu trong chung, đứng dậy rời đi. Vừa mới mở cửa, lại thấy ma ma của Hoa Triều Các hốt hoảng chạy tới.

"Quan, quan nhân... Nô gia vừa phát hiện trong phòng củi có một ca cơ bị đánh bất tỉnh, quần áo trên người cũng bị đổi đi...."

Tin tức này như đổ thêm dầu vào lửa, Cốt Sa tức giận đá văng chiếc ghế trước mặt. Chiếc ghế không chịu nổi lực đạo lập tức vỡ tan. Hắn ta hít sâu một hơi, phản ứng lại: "Con khốn đó nhất định chưa rời khỏi Hoa Triều Các!"

"Phong tỏa Hoa Triều Các, tìm người." Tạ Khước Sơn bình tĩnh ra lệnh.

Nam Y cứ ngỡ chỉ cần rời khỏi căn phòng đó là sẽ an toàn, nhưng chưa kịp ra khỏi hậu viện thì Kỳ binh đã phong tỏa Hoa Triều Các.

Trèo tường ra ngoài e là khó khăn. Nếu không thể quay về Vọng Tuyết Ổ mà bị bắt ở đây, rơi vào tay Cốt Sa... Hậu quả Nam Y không dám nghĩ tới. Thù mới hận cũ, e là sẽ cùng nhau đổ lên đầu nàng.

Khó trách Tạ Khước Sơn lại trêu đùa nàng như vậy, hóa ra đã tính toán nàng sẽ có đi không về.

Tiếng bước chân chỉnh tề của Kỳ binh đang tới gần, Nam Y trong lòng mờ mịt, nhìn quanh bốn phía, thấy trong hậu viện có một chiếc xe ngựa.

*****

Xe ngựa của Tạ Khước Sơn.

Bắt người là việc của Cốt Sa, hắn không cần ở lại hiện trường, vì thế chuẩn bị quay về Vọng Tuyết Ổ. Vừa vén rèm xe ngựa, ánh đèn lồng hắt vào khoang xe tối tăm, Tạ Khước Sơn thấy một thiếu nữ đang ngồi xổm bên trong.

Thiếu nữ đã tháo mặt nạ xuống, trên mặt còn lớp phấn trang điểm đậm, mang một vẻ đẹp mới mẻ, diễm lệ.

Hạ Bình kinh ngạc, định lên tiếng thì bị Tạ Khước Sơn ngăn lại.

Nam Y đối diện với Tạ Khước Sơn, ánh mắt ánh lên quyết tâm. "Bùm" một tiếng, bất ngờ quỳ xuống: "Mạng của ta là do công tử ban, ta nguyện ý bán mạng cho công tử, làm bất cứ điều gì công tử muốn."

Nam Y quả là một cây cỏ đầu tường tài giỏi.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Khi Tạ Khước Sơn bảo nàng theo dõi Tạ Tuệ An, nàng đã không đồng ý, nhưng để thoát khỏi nguy cơ trước mắt, nàng chỉ còn cách bất chấp tất cả, trước tiên thể hiện lòng trung thành. Dù sao hôm nay nàng cũng không trốn thoát được, chi bằng thử tìm biện pháp từ chỗ Tạ Khước Sơn.

Tạ Khước Sơn không nói gì, bước lên ghế nhỏ vào trong xe ngựa.

Rèm xe buông xuống, không gian chật hẹp chỉ còn hai người.

Tạ Khước Sơn ngồi xuống, Nam Y liền dịch đầu gối theo hướng hắn, ánh mắt trông mong nhìn hắn, tỏ vẻ ngoan ngoãn hết mức.

"Thật sao?" Tạ Khước Sơn nhướng mày.

"Thiên chân vạn xác, nếu không trời đánh xuống!" Nam Y thề tại chỗ. Dù sao nàng tích góp đủ số lần bị sét đánh cũng đủ để thần tiên độ kiếp, nàng không thiếu lần "chân thành" này.

"Ngươi phải biết rằng, ở chỗ ta đồng ý việc gì, không thể chỉ nói suông."

Nam Y cứng họng. Nàng biết sấm sét sẽ không thực sự đánh xuống, nên mới dám tùy tiện thề, nhưng nàng biết một khi bị Tạ Khước Sơn phát hiện phản bội, hắn sẽ thực sự giết nàng.

Tiếng bước chân của Kỳ binh bên ngoài càng lúc càng gần.

Tạ Khước Sơn thản nhiên dựa lưng, nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối, không nhanh không chậm nói: "Nếu chưa nghĩ kỹ, vậy ra ngoài suy nghĩ cho cẩn thận."

Nam Y rốt cuộc hiểu được câu nói "Không phải lần nào chạy trốn cũng có ích" của Tạ Khước Sơn có ý gì.

Giờ đây nàng có mọc cánh cũng khó thoát, chỉ có thể bám chặt lấy con thuyền cô độc Tạ Khước Sơn, một khi buông tay sẽ bị cuốn vào cơn sóng dữ.

Nhưng điều này không phải do nàng quyết định, nàng muốn lên thuyền của hắn, còn phải được hắn gật đầu cho phép. Sinh tử của nàng chỉ trong một ý niệm của Tạ Khước Sơn.

Liệu nàng có cách nào giành được chút quyền chủ động không?

Trong giây lát, một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu Nam Y: "Nếu ngươi bắt ta xuống, ta sẽ nói với Cốt Sa là ngươi sai ta đến Hoa Triều Các. Ngươi không muốn muội muội gặp nguy hiểm, nhưng lại không thể ra mặt," giọng nói Nam Y dồn dập, giờ phút này xem như đâm thủng lớp giấy cửa sổ, trong giọng nói mang vài phần quyết liệt của kẻ cùng đường, "Còn có chuyện trong núi Hổ Quỳ là ngươi thả ta ra, lúc đưa tang Tạ Hành Lai cũng là ngươi sai khiến ta làm loạn. Ngươi rốt cuộc là người phe nào, cứ để Cốt Sa xem ngươi thế nào, dù sao ta là người của ngươi, chết cũng là quỷ của ngươi, chúng ta hoặc là cùng nhau lên bờ, hoặc là cùng nhau xuống nước."

Tạ Khước Sơn mở mắt, nhìn chằm chằm vào Nam Y.

Nói xong những lời đó, Nam Y chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cả người run lên dữ dội, không phải vì lạnh mà có chút nóng lên, hẳn là đã dồn hết sức lực vào những lời nói đại nghịch bất đạo này.

Nàng cũng không nắm chắc mười phần.

Ví như Tạ Khước Sơn sẽ rút kiếm giết nàng, sau đó đá nàng ra khỏi xe ngựa, không cho nàng bất kỳ cơ hội mở miệng nào.

Nhưng nàng vẫn muốn đánh cược một phen, nàng ở chỗ Tạ Khước Sơn còn có chút giá trị của một "món đồ chơi" đấu thú trường.

Sau một lúc lâu, Tạ Khước Sơn mở miệng, cao giọng nói: "Hạ Bình, quay về Vọng Tuyết Ổ."

Xe ngựa chuyển động, rèm xe lay động, ánh nến lọt vào qua lớp vải mỏng dần tối lại, hẳn là đã ra khỏi Hoa Triều Các. Bánh xe nghiến qua đá xanh khiến người ngồi trong xe cũng nảy lên theo.

Nam Y biết mình đã thoát khỏi một kiếp nạn, thở phào nhẹ nhõm, cả người thả lỏng.

"Hôm nay ngươi đến Hoa Triều Các làm gì?"

Nam Y không dám đắc ý vênh váo, thành thật trả lời: "Lục cô nương nói muốn tìm cách cứu Tam thúc, nhưng tối qua ta nghe lén được các ngươi bàn chuyện sắp đặt bẫy rập, sợ Lục cô nương gặp nguy hiểm nên đến nhắc nhở nàng ấy."

"Sao ngươi biết tiểu Lục muốn đến Hoa Triều Các?"

"Có một tên sai vặt nhìn thấy."

"Còn ai biết chuyện này không?"

Nam Y sững sờ, nàng thật sự chưa nghĩ đến vấn đề này. Nếu tên sai vặt kia lỡ miệng, rất nhiều người trong Vọng Tuyết Ổ sẽ biết. Trước đó nàng suy đoán Vọng Tuyết Ổ có nội gián, có lẽ hành tung của Tạ Tuệ An cũng bị tiết lộ, nên Hoa Triều Các mới giăng sẵn thiên la địa võng chờ nàng ấy.

"Ta... không rõ lắm."

"Theo dõi tiểu Lục, báo cáo mọi hành động của nó cho ta." Lần này không phải thương lượng, mà là mệnh lệnh.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

"Ngươi sẽ làm hại Lục cô nương sao?"

"Nó là muội muội ruột của ta."

Nghe câu trả lời này, Nam Y có chút vui mừng, thì ra hắn không phải là kẻ vô tình! Nghĩ lại cũng đúng, nàng có thể dễ dàng truyền tin cho Tạ Tuệ An, trong đó cũng có sự ngầm đồng ý của hắn.

"Nhưng nếu nó cấu kết quá sâu với Bỉnh Chúc Tư, cản đường ta, ta cũng không còn cách nào khác."

Giọng hắn lạnh lẽo như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu khiến Nam Y lập tức tỉnh táo, Nam Y im lặng, một lúc sau, nàng chợt nhớ ra điều gì hỏi: "Vậy hôm đó trên nền tuyết, chữ ta chọn là "sinh" phải không?"

"Không phải."

"Vậy chữ đó có nghĩa là gì?"

"Hoăng, cái chết của vương hầu."

"Ta chọn sai, nhưng ngươi vẫn thả ta, vậy là trong mấy chữ đó, căn bản không có chữ "sinh"?"

"Đúng vậy."

"Ngươi thật đáng sợ..." Nam Y lẩm bẩm, "Ta ngàn vạn lần không nên trộm túi tiền của ngươi."

"Nhớ kỹ, ở Vọng Tuyết Ổ, ngươi là thiếu phu nhân là người quản lý hậu viện, mọi lời nói cử chỉ đều bị chú ý, hãy thu lại cái tính trộm cắp của ngươi đi."

"Đã biết." Nam Y thành thật đáp. Nàng nhận ra khi hắn không định giết nàng, phần lớn lời nói đều là vì tốt cho nàng. Edit: FB Frenalis

Sau đó hắn không nói thêm gì nữa. Trong không gian chật hẹp tĩnh lặng của xe ngựa, họ đều có thể nghe thấy hơi thở của nhau.

Nhiều lúc Nam Y không dám nhìn Tạ Khước Sơn, nhưng giờ phút này nàng không biết lấy đâu ra can đảm, lặng lẽ nhìn hắn qua ánh sáng lọt qua khe rèm hắt lên khuôn mặt biến ảo đó.

Xe ngựa chạy về phía trước, con đường dài dưới màn đêm như một dòng sông cuồn cuộn chảy xiết, những ngôi nhà san sát hai bên đường như những dãy núi đen kịt, họ chen chúc trên một chiếc thuyền con, người người đều khoác lên mình ánh trăng sáng tỏ.

Họ thẳng thắn thành khẩn nhưng không bộc lộ tình cảm, cùng thuyền nhưng không gắn bó, cùng theo dòng sông trôi về phía tương lai chưa biết.

Sau đó, thuyền nhỏ dừng lại.

Thân mình nàng theo quán tính lao về phía trước, suýt nữa đập vào thành xe, cuối cùng lại chạm vào bàn tay rộng dày của hắn.

Hắn đưa tay đỡ nàng, ánh mắt ngắn ngủi giao nhau với nàng rồi thu lại, một lần nữa là vẻ ngoài cao cao tại thượng, không liên quan đến mình.

"Công tử, Vọng Tuyết Ổ đã đến."

Hạ Bình vén rèm lên, xe ngựa đã dừng ở hậu viện Vọng Tuyết Ổ.

Nam Y mím môi, cuối cùng nuốt lại lời cảm ơn. Nàng vừa định đứng dậy thì bị Tạ Khước Sơn giữ lại. Nàng ngơ ngác ngẩng đầu lên, một chiếc áo choàng được khoác lên người nàng.

Tạ Khước Sơn không nói một lời, ung dung bước xuống xe ngựa.

Nam Y nhìn chiếc áo choàng, rồi nhìn bộ quần áo diễm lệ trên người mình, lập tức hiểu ra, cứ thế này mà đi lại trong Vọng Tuyết Ổ, e là sẽ bị những người trong thế gia đoan trang mắng chửi không ra gì. Nàng vội vàng khoác áo choàng lên, xuống xe ngựa, nhìn thấy Tạ Khước Sơn và Hạ Bình đã đi trên hành lang dẫn vào Cảnh Phong Cư.

Nhìn theo bóng dáng Tạ Khước Sơn khuất dần, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng Nam Y.

Xe ngựa dừng lại, họ trở về vị trí của mình, nhưng dòng sông vẫn chảy xiết, nàng như vẫn còn ở trên con thuyền cô độc đó.