Sao Không Cùng Thuyền Vượt Sông - Tiện Ngư Kha

Chương 131: Chim liền cánh




Con đường tiến về phương Nam vẫn đầy hiểm nguy như trước. Vào ngày rằm, Từ Trú và Từ Khấu Nguyệt xuất phát bằng đường bộ, hành trang đơn giản, chỉ mang theo bốn ám vệ để tránh sự chú ý. Tạ Tuệ An cùng phần lớn tùy tùng tiếp tục đi bằng đường thủy, giả vờ như vẫn đang hộ tống Từ Trú.

Ba ngày sau, hai tỷ đệ hoàng tộc thuận lợi đến Kim Lăng.

Dân chúng chào đón, quan lại bái kiến, Từ Trú vào Thái Cực Điện, chọn ngày lành cử hành lễ đăng cơ, bái Thái Miếu, tế cáo trời đất, lập triều đại mới.

Tuy nhiên, đến gần ngày đăng cơ, Tạ Tuệ An vẫn chưa đến Kim Lăng.

Từ Trú hỏi thăm tin tức nàng ấy đến tám trăm lần một ngày, nhưng câu trả lời nhận được đều na ná nhau: Tạ Lục cô nương vẫn còn trên đường.

Sau khi chia làm hai nhóm, thuyền của họ tiếp tục đi về phía Nam theo kế hoạch. Khi dừng lại ở bến Long Du để tiếp tế, họ bị một nhóm thích khách tấn công. Để tránh truy binh phát hiện Lăng An Vương đã chết, Tạ Tuệ An cùng ám vệ dẫn dụ truy binh vào rừng núi, dùng chiến thuật du kích để câu giờ.

Tạ Tuệ An rất tháo vát, vẫn luôn giữ liên lạc với Kim Lăng. Sau khi biết Từ Trú đã an toàn vào thành, nàng ấy mới cắt đuôi truy binh và quay trở lại, vì vậy mới đến muộn vài ngày.

Từ Trú vẫn hy vọng Tạ Tuệ An có thể kịp dự lễ đăng cơ, mọi chi tiết lớn nhỏ đều có sự hiện diện của nàng ấy trong đó.

Trong lễ đăng cơ, các thị vệ Điện Tiền Tư có nhiệm vụ bảo vệ và luôn kề cận bên cạnh hoàng đế. Nhưng hiện tại, người Từ Trú tin tưởng nhất chỉ có Tạ Tuệ An, hắn đương nhiên hy vọng nàng sẽ đứng bên cạnh mình. Từ Trú nghĩ việc này rất đơn giản, nhưng không ngờ lại bị Lễ Bộ bác bỏ, bởi vì chưa từng có nữ tử nào phục vụ trong Điện Tiền Tư. Hơn nữa, ngay cả khi Tạ Tuệ An có công hộ giá, được hoàng đế chỉ định bảo vệ, nhưng nàng ấy không có phẩm cấp hay chức quan, nên mặc triều phục gì, đeo vũ khí gì, cử chỉ có đúng mực hay không, tất cả đều không có quy định. Không có quy củ thì không thành lễ pháp, Lễ Bộ cho rằng nàng ấy đứng bên cạnh tân đế trong một buổi lễ long trọng như vậy là không phù hợp.

Từ Trú luôn e ngại trước những lời khuyên can và tấu sớ của quần thần, sợ mình làm không tốt, không xứng đáng với ngôi vị. Nhưng riêng chuyện này, hắn rất kiên quyết.

Không ai hiểu rõ ý nghĩa của Tạ Tuệ An đối với hắn như chính bản thân hắn. Hắn chán ghét nàng ấy, thậm chí có chút sợ hãi nàng ấy, nhưng hắn lại dựa dẫm vào nàng ấy.

Nàng ấy như một lưỡi dao sắc bén không vỏ, vừa nắm lấy đã nhận ra đồng thời vừa cắt vào tay. Nàng ấy giúp hắn giết kẻ thù, vượt qua hiểm nguy, nhưng cũng khiến hắn mình đầy thương tích. Nhưng hắn cần những vết thương đó để nhắc nhở hắn về cái giá phải trả khi làm quân chủ.

Hắn vốn được bảo vệ an toàn, cho đến khi cái chết của Bàng Ngộ xé toạc vết thương tàn khốc, để hắn nhìn thấy dưới lớp núi sông là mạng lưới đen tối đan bằng máu và thịt của người dân. Nàng ấy là điểm giao nhau của mạng lưới đó, người thân, người yêu, bằng hữu của nàng ấy đều hy sinh vì con đường Nam tiến của hắn. Sự tồn tại của nàng ấy luôn nhắc nhở hắn về những nấm mồ trắng dưới chân mình.

Hắn từng cố gắng trốn tránh, nhưng bị nàng ấy tát cho tỉnh.

Sự bảo bọc kín kẽ đó khiến hắn không còn lo lắng cho mạng sống. Nàng ấy trả lại cho hắn thứ quan trọng nhất, để hắn phá bỏ rồi xây dựng lại từ đống đổ nát.

Có lẽ đó là lòng dũng cảm.

Vì vậy, hắn nhất quyết muốn Tạ Tiểu Lục xuất hiện trong lễ đăng cơ với tư cách là một võ tướng của Điện Tiền Tư. Đó là vị trí của Bàng Ngộ, cũng là vị trí của nàng ấy.

Nàng ấy đến vì sứ mệnh của Bàng Ngộ, hắn muốn hoàn thành tâm nguyện của nàng ấy.

Nhưng đại đa số mọi người chỉ thấy hắn ân sủng nàng ấy, cho rằng trai đơn gái chiếc sớm tối bên nhau, có lẽ đã sớm nên duyên vợ chồng trên đường đi.

Từ Trú cảm thấy thật nực cười, chẳng lẽ giữa nam và nữ chỉ có thể có tư tình?

Nhưng hắn không thể ngăn những lời bàn tán đó.

Thậm chí có đại thần còn đề nghị phong Tạ Tuệ An làm phi tần, như vậy nàng ấy có thể đường đường chính chính xuất hiện trong đại lễ đăng cơ.

Mọi người nghĩ về nữ nhân, luôn cho rằng được làm hoàng hậu mới là mục tiêu cuối cùng của họ. Nhưng Từ Trú biết, Tạ Tiểu Lục không thể bị nhốt trong hậu cung. Nếu hắn có ý nghĩ đó, mới là sự xúc phạm thật sự đối với nàng ấy.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Hắn hiểu rõ điều này và kiên quyết từ chối đề nghị đó. Nhưng không hiểu sao, một cảm giác mất mát mơ hồ lại len lỏi trong lòng hắn.

Sự kiên trì của hoàng đế cuối cùng cũng khiến các đại thần dao động. Cuối cùng, trưởng công chúa Từ Khấu Nguyệt đứng ra, dẫn đầu việc may một bộ triều phục nữ tướng cho Tạ Tuệ An, coi như mở một tiền lệ.

Từ Trú lại vui vẻ trở lại, không còn hỏi thăm Tạ Tuệ An đã về chưa, mà ngày nào cũng đến chỗ Từ Khấu Nguyệt bốn năm lần để xem bộ y phục đã hoàn thành đến đâu, thậm chí còn tự tay thêu hoa văn lên đó.

Từ Khấu Nguyệt cảm thấy đệ đệ mình hơi trẻ con, dù sao cũng là người sắp kế thừa đại thống, nên kín đáo nhắc nhở hắn rằng sự quan tâm quá mức của hoàng đế chỉ khiến người ta nghi ngờ sự trong sạch của Tạ Lục cô nương.

Từ Trú như bừng tỉnh, lập tức im lặng, ngoan ngoãn để người khác sắp xếp, làm tốt mọi việc cần làm cho lễ đăng cơ.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, Từ Khấu Nguyệt nhìn thợ may cắt đứt sợi chỉ cuối cùng. Bộ triều phục độc nhất vô nhị này đã hoàn thành vào đêm trước lễ đăng cơ, nhưng cho đến tận sáng, chủ nhân của nó vẫn chưa trở về.

Từ Khấu Nguyệt có chút tiếc nuối.

Trong chớp mắt, nàng yđã đứng giữa quảng trường trước Thái Miếu.

Dưới ánh mặt trời chói chang là những lá cờ bay phấp phới, đám đông xếp hàng chỉnh tề, mũ áo đen kịt và triều phục đủ màu sắc trải dài bất tận.

Các đại thần lần lượt tiến vào và quỳ xuống.

Từ Khấu Nguyệt nhìn thấy Từ Trú ngồi trên cao đàn, lớp lớp mũ miện đè nặng trên người hắn, khiến người ta nhất thời có chút mơ hồ, không biết thứ ngồi đó là long bào hay là một con người. Nhìn kỹ lại, trên gương mặt thiếu niên của Từ Trú đã hiện lên vẻ uy nghiêm phù hợp với không khí trang trọng của miếu đường.

Hắn dường như không còn vướng bận điều gì.

Từ Khấu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Thái chúc cầm bản tiến vào phía bên trái, quỳ xuống hướng Bắc đọc to chiếu thư: "... Tiên hoàng tại vị hai mươi tám năm, gặp lúc thiên hạ loạn lạc, may nhờ ơn trên tổ tông, nguy mà lại còn. Nay ngửa trông thiên văn, cúi xem lòng dân, vận mệnh nhà Viêm đã hết, vận mệnh về nhà Từ. Nay Từ Tú phục hưng vinh quang tổ tiên, kế thừa ngôi vị, thay đổi niên hiệu, kính xin quỷ thần chứng giám. Kế thừa công đức, noi gương tiên đế; bậc vương giả anh minh, kế thừa đại thống..."

Bài văn dài khiến Từ Trú hoảng hốt, hắn lại nghĩ đến bộ y phục mới treo trong thượng y cục không ai hỏi thăm: Tạ Tiểu Lục, nàng nên đến xem, con đường dẫn đến ngôi miếu này cũng có công lao của nàng.

Hắn chỉ nhớ ngày hôm đó vô cùng phức tạp và dài đằng đẵng, hắn không hề kích động hay sợ hãi như dự đoán, chỉ từng bước hoàn thành nghi lễ mà không mắc một sai lầm nào. Mọi thứ dường như đều lệch lạc, gương mặt mọi người trở nên mờ ảo.

Hắn và quyền lực, từ nay gắn bó, cùng tồn tại.

Chỉ trong một ngày, một người bình thường như hắn đã trở thành một nét bút đậm nét trong sử sách. Nhưng đằng sau nét bút ấy là biết bao nhiêu bi thương.

Sau khi nghi lễ kết thúc, một tin tức bị che giấu cuối cùng cũng đến tai Từ Trú.

Không ai dám nói ra, cuối cùng vẫn là Từ Khấu Nguyệt bước lên. Nhưng trước khi nàng ấy kịp mở miệng, bỗng nghe thấy thanh âm trầm buồn của hoàng đế trên long ỷ.

"Ta đã biết."

Từ Khấu Nguyệt sững sờ, trong nháy mắt hiểu ra nhiều chuyện. Sự quan tâm của hắn dành cho bộ triều phục kia, có lẽ chỉ là để che giấu dự cảm mất mát. Hắn gần như cố chấp chuẩn bị mọi thứ cho nàng, như thể nàng nhất định sẽ trở về. Nhưng gần đến ngày đăng cơ, hắn đột nhiên im lặng không còn hỏi thăm nàng đến đâu nữa, là đang ép mình chấp nhận sự thật người xưa đã ra đi.

Từ Trú im lặng hồi lâu.

Họ mới chia tay vài ngày trước, hình ảnh con thuyền lướt qua mặt nước dường như vẫn còn rõ ràng trước mắt.

Tạ Tiểu Lục mắng tên nội gián chết tiệt ở Kim Lăng đã hại chết trung thư lệnh đại nhân, khiến họ phải cẩn thận trong nửa chặng đường còn lại. Nhưng nàng ấy lại sợ Từ Trú quá lo lắng, nên trấn an rằng Kim Lăng không còn là địa bàn của Kỳ nhân nữa, bọn chúng chỉ còn lại tàn binh bại tướng, không thể làm nên trò trống gì.

Từ Trú cũng nghĩ vậy.

Thế lực của Kỳ nhân ở phía Nam đã suy yếu.

Chỉ là để đề phòng bất trắc, họ mới chia làm hai đường.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Tạ Tiểu Lục thay quần áo cho hắn, ống tay áo và vạt áo quá dài trông hơi buồn cười, nàng ấy vung tay áo, không nhịn được cười khúc khích. Nàng ấy phải đội một chiếc mũ rơm cao, nhét bông vào trong áo để trông giống dáng vẻ của nam tử từ xa. Nhưng nhìn gần vẫn dễ bị lộ, nên nàng ấy đành từ bỏ trò cải trang, tìm trong số ám vệ một người có dáng người tương tự Từ Trú.

Không hiểu sao, trong ấn tượng của Từ Trú, Tạ Tiểu Lục rất cao lớn. Phải đến lúc đó hắn mới nhận ra nàng ấy chỉ là một thiếu nữ có vóc dáng bình thường.

Chắc hẳn rất khó khăn để luyện được võ công ngang ngửa nam nhân.

Ý nghĩ thoáng qua trong đầu hắn.

Lúc đó chỉ là chuyện bình thường.

*****

Không lâu sau khi chia tay Từ Trú, đoàn người của Tạ Tuệ An bị tấn công ở bến đò. May mắn là họ đã có chuẩn bị từ trước, nên ban đầu cũng không quá lúng túng.

Tạ Tuệ An dẫn dụ kẻ địch vào rừng núi để câu giờ. Nếu chúng phát hiện nơi này không có Lăng An Vương, sẽ lập tức đổi hướng truy đuổi trên đường bộ.

Nhưng nàng không ngờ rằng đối phương đã mai phục sẵn trong rừng.

Nàng đã đánh giá thấp quyết tâm của đối thủ. Đây là cơ hội cuối cùng của chúng, Kỳ nhân đã điều động toàn bộ thích khách ở Giang Nam để thực hiện vụ ám sát này. Mỗi người đều là cao thủ hàng đầu, từng chiêu đều nhằm lấy mạng.

Tạ Tuệ An cảm thấy một tia may mắn, họ đã chuẩn bị trước, thật tốt là Từ Trú không đi cùng nàng.

Nàng nhìn những bóng đen lờ mờ với lưỡi đao ánh bạc lóe lên, lại cảm thấy một niềm vui sướng kỳ lạ. Liệu trong số những người này có ai đã từng giao đấu với Bàng Ngộ không? Cuối cùng nàng cũng có thể trả thù.

Mỗi một kẻ thù nàng giết, mỗi một nhát kiếm nàng chém, là thêm một phần bình an cho Từ Trú, là báo thêm một phần thù cho Bàng Ngộ.

Thật đáng giá!

Tạ Tuệ An chạy trốn trong rừng hai ngày, chiến đấu với kẻ thù đến hơi thở cuối cùng. Cơ thể nàng như một mảnh vải rách, máu chảy khắp nơi. Nàng thậm chí không còn sức để di chuyển, nhưng vẫn cố gắng chạy thật xa.

Cuối cùng, nàng nhìn thế giới qua một lớp máu đỏ.

Không biết là máu trong mắt ảnh hưởng đến nàng, hay thế giới này vốn dĩ có màu sắc như vậy.

Nàng và người đóng thế Từ Trú bị dồn đến mép vực. Khi dừng lại, nàng mới cảm nhận được cơn đau từ khắp cơ thể.

Nàng thậm chí không còn sức cầm kiếm. Thật mệt mỏi, nàng muốn bỏ cuộc, như vậy sẽ có người đến dỗ dành nàng, tự nguyện thua nàng như trước đây.

Một mũi tên bắn rơi mũ của người thế thân, cuối cùng chúng cũng phát hiện người mà chúng truy đuổi không phải Lăng An Vương.

Gió mạnh thổi qua rừng núi, cuốn tung những sợi tóc mai của thiếu nữ. Tạ Tuệ An ngẩng đầu, nở một nụ cười mãn nguyện.

"Các ngươi đã quá muộn."

Kẻ thù tức giận đến mức phun máu, hạ lệnh bắn tên.

Mũi tên như pháo hoa rơi xuống người nàng. Trong giây phút cuối cùng trước khi mất đi ý thức, nàng nhớ lại mùa hè năm Vĩnh Khang thứ 20, khi nàng giả trai ở Đông Kinh, đi theo Tạ Triều Ân ăn chơi đàn đúm, trộm cắp, quậy phá quán rượu, như một tiểu ma vương.

Lúc đó Bàng Ngộ còn đang băn khoăn không biết mình có phải đoạn tụ hay không. Họ đi dạo dưới pháo hoa ngày Thất Tịch, một ngôi sao lửa bắn vào quần áo nàng, làm cháy một nửa vạt áo.

Trên người nàng treo nửa kiện quần áo, quẫn bách mà trốn đến phía sau sân khấu kịch đông như dệt của người đi đường. Bàng Ngộ nhìn một mảnh ngực áo nàng choáng váng một lúc lâu, bỗng nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng, vụt chạy đi thật xa. Tiểu Lục cứ nghĩ hắn sẽ không quay lại, không ngờ một lát sau, tên ngốc này lại đỏ mặt chạy về, cố tình không nhìn nàng, cởi áo ngoài ném cho nàng, rồi hậm hực bỏ đi.

Nàng dỗ dành hắn mãi, nhưng hắn cứ nhất quyết không thèm liếc nhìn nàng lấy một cái.

Nhưng Tạ Tiểu Lục biết, bởi vì hắn nhìn thấy nàng sẽ đỏ mặt.

Hắn có lẽ là người ngốc nhất trên đời. Ngay thẳng đến mức khiến người ta không nhịn được muốn trêu chọc hắn, xem hắn đỏ mặt tía tai, tức giận đến mức không nói nên lời, rồi nàng mới đắc ý dừng lại.

Họ yêu nhau vào mùa thu năm Vĩnh Khang thứ 20, hắn hôn nàng lần đầu tiên dưới những chiếc lá thu rơi đầy trời.

Họ nắm chặt tay nhau, ôm ấp những hy vọng ngây thơ, tin rằng mọi thứ sẽ ngày càng tốt đẹp hơn. Khi đó họ không biết rằng, đó đã là những tháng ngày tươi đẹp nhất.

Sau đó, hắn chết trên ngọn núi tuyết lạnh lẽo không người biết đến, rồi nàng ngã xuống vào ngày đầu tiên của triều đại mới.

Nàng nghĩ, Từ Trú hẳn đã đến Kim Lăng an toàn. Nếu nói có điều gì hối tiếc, thì đó là đến chết nàng vẫn chưa thể nói với Tạ Triều Ân một câu "Muội tha thứ cho huynh".

Nhưng không sao, Tạ Triều Ân là kẻ tàn nhẫn, hắn có cách tự thuyết phục bản thân.

Nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành, nàng có thể yên tâm đi tìm Bàng Ngộ. Khi gặp lại, nhất định phải để hắn dỗ dành nàng. Nàng muốn hào hứng kể cho hắn nghe nàng đã lợi hại thế nào, đã giết bao nhiêu kẻ thù, giờ hắn chắc chắn không đánh lại nàng nữa.😥

Vị hoàng đế trẻ tuổi ngồi trong Thái Cực Điện trống trải bật khóc, trong tay nắm chặt một mảnh vải rách bám đầy gai, đó là nửa mảnh áo bị cháy năm Vĩnh Khang thứ 20, đã hóa thành bướm bay vào tay hắn.

Đó là thứ cuối cùng mọi người có thể tìm thấy về Tạ Tuệ An.