Sao Không Cùng Thuyền Vượt Sông - Tiện Ngư Kha

Chương 130: Không dung tha




Tạ Quyết Sơn ra khỏi phủ nha, nhìn thấy bên cạnh con sư tử đá có một thiếu nữ, đang cau mày đi qua đi lại.

Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Nam Y ngẩng đầu nhìn lên, sau đó liền chạy đến trước mặt Tạ Khước Sơn với vẻ mặt lo lắng, cẩn thận quan sát biểu cảm của hắn.

"Huynh đã biết rồi sao?"

Tạ Khước Sơn gật đầu.

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn, Nam Y lại cảm thấy rất buồn, càng bình tĩnh càng chứng tỏ hắn đã nuốt xuống bao nhiêu cảm xúc.

Nhưng nàng nói bất cứ lời an ủi nào cũng đều trở nên vô nghĩa.

"Vậy chúng ta về nhà thôi."

"Được."

Tạ Khước Sơn bình thản nắm lấy tay nàng, đi dọc theo con phố.

Cả hai đều im lặng.

Nam Y đang cố gắng tìm kiếm chủ đề trò chuyện, cố gắng làm cho đoạn đường này trở nên thoải mái hơn một chút, nhưng không ngờ Tạ Khước Sơn lại đột nhiên lên tiếng.

"Hóa ra đã mười hai năm rồi."

Nam Y ngạc nhiên: "Mười hai năm gì?"

"Thời gian ta quen biết ân sư."

Kéo dài suốt những năm tháng trưởng thành của hắn.

Nam Y nhớ lại, Tạ Tiểu Lục đã từng nhắc đến, trên đường Tạ Khước Sơn đưa mẫu thân hắn từ Lam Châu chạy trốn đến Lịch Đô phủ, đã được Thẩm Chấp Trung giúp đỡ, sau đó mới gia nhập dưới trướng của ông ấy.

"Lúc đó Thẩm đại nhân đã giúp huynh như thế nào?"

Tạ Khước Sơn hồi tưởng lại quá khứ: "Sau khi ta giết bọn thổ phỉ muốn chiếm đoạt mẫu thân ta, chúng ta vội vàng chạy trốn đến thành trì gần đó. Trong thành đang truy bắt lưu khấu, quan binh thấy ta đầy máu liền không nói một lời bắt ta lại, muốn xử trảm ta cùng với đám đạo tặc thật sự đó."

Nam Y nghe mà cũng trở nên căng thẳng: "Vậy phải làm sao?"

"Còn có thể làm sao? Quỳ xuống kêu oan thôi. Nhưng người bị oan quá nhiều, thật giả lẫn lộn, các quan thanh liêm cũng không muốn mất nhiều thời gian để xét xử. Trùng hợp là ngày hôm đó, ân sư dẫn quân đi qua nơi này, vô tình nhìn ta một cái, liền nói: "Tên nhóc này không giống đang diễn trò, mang đến đây để ta hỏi chuyện"."

"Thẩm đại nhân thật tinh mắt!" Nam Y thán phục.

Tạ Khước Sơn cười: "Mắt ông ấy rất sắc bén, làm việc cũng nhanh gọn. Chỉ vài câu đã làm rõ vụ việc của ta, ngay lập tức khiển trách huyện lệnh vì đã không điều tra kỹ, còn thưởng cho ta một khoản tiền vì có công diệt phỉ, để ta có đủ tiền đưa mẫu thân về nhà một cách đàng hoàng."

"Nhưng lúc đó, ta và mẫu thân đã lang thang hơn nửa năm, trong lòng ta có oán hận không muốn về nhà lắm. Nhưng mẫu thân lại muốn về nhà ngay lập tức, mà ta lại không tìm được lý do thích hợp nào."

"Vậy nên huynh đã đi theo Thẩm đại nhân sao?"

"Đương nhiên là ta muốn rồi. Lúc đó ân sư trong lòng ta giống như thần tiên giáng trần, toàn thân tỏa ra ánh hào quang của bậc thánh nhân. Ta nhất thời xúc động liền chạy đến nói với ông ấy, muốn đi theo ông ấy, nhưng ân sư lúc đó đã từ chối ta. Ông ấy biết ta là con cháu Tạ gia, chỉ nói để ta về nhà trước, chuyện sau này hãy tính. Nếu ông ấy không từ chối ta, ý nghĩ này của ta lại không mãnh liệt như vậy, chỉ là muốn thử vận may. Nhưng ông ấy vừa từ chối, ta liền không phục, cảm thấy ông ấy có thành kiến với ta, cho rằng ta là thứ tử không có tương lai trong thế gia đại tộc, không coi trọng ta mới từ chối ta, ta liền bám theo ông ấy mãi đến doanh trại quân đội."

"Huynh đúng là cứng đầu từ nhỏ, vậy Thẩm đại nhân đã đồng ý với huynh sao?"

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

"Ân sư nói, "Nếu ngươi có thể vượt qua ba chiêu của ta, ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử". Ta trong lòng vui mừng: ba chiêu chẳng phải đơn giản sao? Ta một mình đã đánh bại cả một ổ thổ phỉ, lão già này chỉ có tài ăn nói, võ công chắc chắn không giỏi lắm."

Thiếu niên đắc ý biểu diễn một thế võ khởi đầu hoa mỹ, nhưng Thẩm Chấp Trung chỉ một động tác đã đánh ngã hắn xuống đất.

Thiếu niên thậm chí còn không nhìn rõ ông ấy ra đòn như thế nào, đã ngã sấp mặt xuống đất.

"Sau đó, ta ngoan ngoãn trở về nhà. Khi ta có đủ tự tin vượt qua ba chiêu của ông ấy, mới một lần nữa đi tìm ông ấy. Rất lâu sau ân sư mới nói cho ta biết, tại sao lần đầu tiên không chịu nhận ta: ông ấy nói, quân doanh không phải là nơi để trốn tránh, mà là nơi để báo quốc."

Nam Y bỗng nhiên có chút hiểu ra, tại sao Tạ Khước Sơn lại bình thản chấp nhận cái chết của ân sư.

Cách họ hiểu về cái chết là giống nhau, trên con đường gian khổ này sinh mệnh thật mong manh. Họ chấp nhận sự mong manh, sẵn sàng mất đi bản thân, mất đi đồng đội mới có thể khiến bản thân trở nên kiên cường.

Tạ Khước Sơn dụi dụi mũi, không biết vì sao lại thấy cay cay. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, trong ngày âm u ẩm ướt, ngay cả hoàng hôn cũng lặng lẽ biến mất.

Tự lẩm bẩm một câu: "Lão già lợi hại như vậy... còn chưa từng khen ta một câu."

Nghe thấy câu nói như mê sảng, Nam Y suýt nữa không kìm được nước mắt, nàng hít mũi thật mạnh, không muốn thêm nỗi buồn cho hắn vào lúc này.

Cứ thế mà đi. Đường về nhà dường như rất dài, con phố vừa phồn hoa vừa hoang vắng. Qua những lời nói vụn vặt, nàng đi qua thời niên thiếu của hắn, nhìn thấy những tín ngưỡng đã từng nâng đỡ hắn. Một câu nói của ân sư, một kế hoạch không có ngày về, hắn đã dấn thân vào đó không chút do dự. Rồi dần dần, hắn cũng trở thành chính tín ngưỡng đó.

Có lẽ đây chính là sự truyền thừa giữa ân sư và học trò.

Đi rất lâu, Nam Y bỗng hoàn hồn, phát hiện đã sắp đến Vọng Tuyết Ổ, nhưng Tạ Khước Sơn vẫn chưa buông tay.

"Sắp về đến nhà rồi."

"Ừm." Hắn dường như đang thất thần, không nhận ra Nam Y đang nói gì.

Nam Y đột nhiên dừng bước, Tạ Khước Sơn vẫn bước tiếp hai bước mới nhận ra Nam Y đã dừng lại, hắn ngạc nhiên nhìn Nam Y, rồi nhìn theo ánh mắt nàng.

Tạ Quân và Lục Cẩm Tú vừa xuống khỏi xe ngựa trở về phủ, họ cùng nhau đi Đại Giác Tự thắp hương, trở về nhà vào lúc hoàng hôn, nhưng vừa đến cửa nhà đã nhìn thấy tay Tạ Khước Sơn và Nam Y nắm chặt lấy nhau.

Biểu cảm trên mặt hai người này đều thay đổi như thể vừa làm đổ thùng thuốc nhuộm.

Nam Y có chút hoảng hốt muốn rút tay về, nhưng bị Tạ Khước Sơn nắm chặt.

Tạ Khước Sơn thản nhiên chào hỏi: "Phụ thân, di nương."

Tạ Quân kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời: "Ngươi, các ngươi đây, đây là..."

"Các ngươi quả nhiên -" Lục Cẩm Tú run rẩy chỉ vào hai người, kêu lên thất thanh.

"Vốn định tìm một thời điểm thích hợp để nói với phụ thân, bây giờ cũng không cần giấu nữa. Quan hệ giữa con và Nam Y chính là như phụ thân thấy. Con sẽ cưới nàng."

Lời này không chỉ khiến Tạ Quân run rẩy toàn thân, mà ngay cả Nam Y cũng há hốc mồm kinh ngạc.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Nàng biết mối quan hệ của họ vướng vào luân lý gia tộc, xử lý sẽ rất phức tạp, nàng còn tưởng chuyện này phải bàn bạc kỹ càng, từ từ để người nhà Tạ thị chấp nhận, không ngờ Tạ Khước Sơn lại thẳng thắn thừa nhận như vậy.

"Hoang đường! Quá hoang đường!" Tạ Quân bước tới kéo Tạ Khước Sơn vào cửa, vội vàng ra hiệu cho gã sai vặt đóng cổng lại, sợ người qua đường nhìn thấy gì đó.

Cổng phủ vừa đóng, ông mới có vẻ hơi thở phào nhẹ nhõm.

"Ta coi như các ngươi nhất thời hồ đồ! Cái gì nên dứt thì dứt, cái gì nên kết thúc thì kết thúc, chuyện này coi như chưa từng xảy ra."

Lần này có Tạ Quân đứng cùng chiến tuyến với mình, Lục Cẩm Tú cuối cùng cũng có thể trút cơn giận đã kiềm nén bấy lâu, chỉ vào Nam Y mắng mỏ: "Ả hồ ly tinh này, phải đuổi nó ra ngoài!"

"Ngươi thử động vào nàng xem?"

Lục Cẩm Tú im bặt, lùi lại phía sau Tạ Quân.

"Đúng lúc cả thành đang xôn xao, lại thêm chuyện loạn luân này, Tạ Triều Ân, ngươi không cần mặt mũi nữa sao?"

Mặc dù Tạ Quân đang mắng Tạ Khước Sơn, nhưng mặt Nam Y lúc đỏ lúc trắng, thật sự là không còn mặt mũi nào.

Nhưng Tạ Khước Sơn không hề lùi bước.

"Phụ thân, người ngoài không biết chẳng lẽ người còn không rõ chuyện hôn sự giữa Nam Y và đại ca là như thế nào sao? Hơn nữa, nàng ấy đã không còn là tức phụ Tạ gia nữa. Con và nàng ấy không trộm cắp, không làm điều trái với luân thường đạo lý, chúng con là lưỡng tình tương duyệt, có vấn đề gì sao?"

"Chuyện này thật không ra thể thống! Ngươi muốn thế nhân đánh giá ngươi như thế nào?"

Tạ Khước Sơn cười, hỏi ngược lại: "Phụ thân thấy con có để ý không?"

Một câu nói khiến Tạ Quân nghẹn lời. Đúng vậy, hắn thậm chí còn dám làm phản thần, bị vạn người chỉ trích nhưng vẫn không nao núng, nước bọt không thể nhấn chìm hắn.

Có lẽ ông chưa bao giờ thực sự hiểu nhi tử này của mình, họ dường như không cùng chung một nguồn gốc, họ có những giá trị quan hoàn toàn khác nhau.

Những thứ ông coi là kim chỉ nam, hắn lại vứt bỏ như giày rách. Lúc này Tạ Quân không thể nói ra lời nào có sức nặng, cũng không có gậy gộc để thể hiện uy quyền của người phụ thân, ông đã già rồi, còn Tạ Khước Sơn đang ở độ tuổi sung sức, dù ở khía cạnh nào ông cũng không thể phản bác hắn.

Tạ Khước Sơn không nói thêm gì nữa, kéo Nam Y rời đi. Dọc đường, đám người hầu nữ tỳ đều nhìn theo, nhưng hắn không thay đổi sắc mặt, bình tĩnh tự nhiên.

Nam Y bước theo sát bước chân hắn. Dù nàng đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh tượng này, họ có thể công khai bày tỏ tình yêu với nhau, nhưng không phải theo cách này, dùng sự gay gắt và xung đột để đổi lấy. Tay hắn nắm chặt quá, chặt đến mức như đang tuyên chiến, Nam Y bỗng cảm thấy có chút buồn.

Cái chết của ân sư có lẽ đồng nghĩa với việc thân phận của hắn sẽ không thể được công khai trước thiên hạ. Dù cả thế gian hiểu lầm Tạ Khước Sơn, nhưng ở Vọng Tuyết Ổ, nàng hơn ai hết đều hy vọng gia đình hắn hiểu và cho hắn sự ấm áp.

Nàng không muốn đổ thêm dầu vào lửa cho mối quan hệ của họ vào lúc này.

"Tạ Khước Sơn, huynh đừng như vậy."

"Nam Y, ta chính là người như vậy." Hắn dừng bước, nhưng không nhìn nàng.

"Những việc ta muốn hoàn thành, dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng sẽ hoàn thành. Người ta muốn nắm giữ, dù có đao sơn hỏa hải ta cũng sẽ không buông tay. Ta không thể giữ được thể diện nữa." Thanh âm của hắn có chút yếu ớt.

Cuối cùng hắn cũng nhìn nàng, ánh mắt u ám.

Hắn lại mở ra tư thế phòng thủ.

Hắn phải kiên cường bước tiếp giống như trước đây. Một chút viên mãn có thể có lại bị hắn xóa bỏ, nhưng lần này khác biệt là, hắn kéo nàng cùng chìm đắm, hắn không buông tay.

Nam Y nhìn rõ khuôn mặt hắn. Không có cảm xúc mãnh liệt, không có sự kiềm chế đè nén, hắn cứ lặng lẽ đứng dưới ánh đèn, lòng bàn tay vẫn nóng bỏng.

Nàng đưa tay vuốt ve tóc mai, góc hàm hắn. Bỏ qua những cảm giác xấu hổ thoáng qua, nàng mới chậm rãi cảm nhận được sức nặng trong những lời hắn nói trước mặt phụ thân mình.

Hắn đang yêu nàng một cách thẳng thắn. Dù cho sự thẳng thắn này là đáng xấu hổ, là ti tiện, là không được ai chúc phúc.

Vậy thì sao chứ, nàng là tấm khiên cuối cùng của hắn trên thế gian này.

Đứng trên hành lang gió lộng bốn phía, nàng kiễng chân lên hôn hắn.

Những lời nói nóng bỏng, mang theo tình yêu mãnh liệt lướt qua môi: "Vậy chúng ta cùng nhau."