Sao Không Cùng Thuyền Vượt Sông - Tiện Ngư Kha

Chương 121: Chuyện cũ năm xưa




Trải qua biến cố lần này, Chương Nguyệt Hồi không những không vực dậy tinh thần, rửa sạch nỗi nhục trước đây, ngược lại còn trở nên u sầu.

Nỗi đau thể xác mới là bài học thực tế nhất, hắn đã thực sự trải nghiệm thế nào là lưu lạc, thế nào là không có đủ quần áo để mặc, không có đủ thức ăn để ăn. Trên suốt chặng đường, khả năng sinh tồn kiên cường mà Nam Y thể hiện ra, đều cho thấy nàng đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực trong quá khứ.

Chương Nguyệt Hồi cảm thấy những gì mình đã làm trước đây thật không phải là việc người làm, hối hận không thôi.

Cả người đều thở dài than ngắn.

Hắn thường xuyên chống cằm, nhìn Nam Y một cách u oán, nói: "Ta đã làm những chuyện tồi tệ như vậy với muội, muội sẽ không tha thứ cho ta nữa phải không? Không sao, muội không cần giả vờ đối xử tốt với ta, ta đều biết, ta chính là một tên khốn nạn không hơn không kém."

Nỗi sợ hãi về cơn đói lại một lần nữa bị đánh thức bởi những ngày tháng lang bạt gần đây. Nam Y mỗi ngày đều phải ăn đến no căng, sợ rằng sẽ không có bữa sau. Nàng ăn ngấu nghiến, không có thời gian nghe hắn than thở, chỉ vào bát mì trước mặt hắn hỏi: "Ngươi còn ăn không? Không ăn ta ăn."

"... Ăn."

Chương lão bản cũng trở nên tiết kiệm lương thực.

Nhưng điều kỳ lạ là, Chương Nguyệt Hồi ngày nào cũng than thở như vậy, ngược lại đã giải tỏa rất nhiều ưu tư trong lòng Nam Y. Nếu có một người luôn kéo chân ngươi, ngươi ngược lại phải phấn chấn lên.

Chương Nguyệt Hồi dù là lấy lui làm tiến hay thật lòng hối cải, thì chiêu này cũng thật sự phát huy tác dụng một cách đáng xấu hổ.

Chỉ là mỗi lần gặp Lạc Từ, lòng Nam Y đều chùng xuống, không khỏi nhớ lại những trải nghiệm đau khổ đó. Sau đó, nàng lại không thể kìm nén mà nhớ đến Tạ Khước Sơn, nàng mới nhận ra, lúc đó để cứu nàng, hắn đã mạo hiểm lớn đến mức nào, tình yêu của hắn đã có dấu hiệu từ lúc đó.

Nhưng thời gian họ bên nhau quá ngắn ngủi. Nàng không thể hận hắn, cũng không dám nghĩ về hắn, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng, mong hắn mọi việc suôn sẻ, có thể hướng tới ánh sáng.

Những chuyện cũ đã qua, cuối cùng cũng ngày càng xa nàng.

Những món nợ mơ hồ đó, nàng đều giả vờ quên đi, còn về việc đối xử với Lạc Từ, hai người ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, đều ngầm giả vờ không quen biết.

Lạc Từ là một người trung thành, mỗi ngày hắn đều nhìn chằm chằm vào chủ nhân Chương Nguyệt Hồi của mình, chỉ có một lần hắn đến gặp riêng Nam Y, là muốn Nam Y khuyên chủ nhân cho phép đại phu đến nối xương cho ngài ấy.

Chương Nguyệt Hồi nhất quyết không chịu chữa trị.

Hắn cười hì hì thoái thác, lúc thì nói sợ đau, lúc thì nói xương tự lành không cần phiền phức, lúc lại nói đại phu lai lịch không rõ, hắn không muốn gặp.

Nhưng xương chân gãy nếu không nối lại, dù có lành cũng có thể để lại tật què chân sau này.

Ban đầu Nam Y không hiểu, Chương Nguyệt Hồi là người ngay cả cổ áo cũng tỉ mỉ ủi phẳng phiu, theo đuổi sự hoàn hảo gần như cố chấp, sao có thể cho phép mình trở thành một người què chân?

Nàng lại nghĩ, có phải hắn đang giở trò, nhất định phải để nàng đi khuyên hắn, muốn nàng đau lòng cho hắn, hắn mới chịu để đại phu đến xem.

Nam Y vốn không muốn chiều theo tính xấu của hắn, nhưng chữa trị vết thương dù sao cũng là chuyện lớn, xương ngày càng dài ra, nếu mọc lệch rồi muốn chữa lại sẽ rất phiền phức.

Nàng vẫn đi tìm Chương Nguyệt Hồi.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Tìm nhiều nơi mới tìm được người. Chương Nguyệt Hồi đang chống nạng tập đi trên con đường nhỏ trong sân sau, mồ hôi đầm đìa trên trán vì đau, mới miễn cưỡng đi được vài bước.

"Chương Nguyệt Hồi, huynh thật sự không cần cái chân này nữa sao?"

Nhìn thấy cảnh này, Nam Y không hiểu sao lại tức giận, lên tiếng quát lớn.

Chương Nguyệt Hồi quay đầu lại nhìn, cười với Nam Y để lộ hàm răng trắng sáng, không biết đang vui vì điều gì, nhưng dưới ánh trăng đêm, ánh đèn lồng mờ ảo chiếu vào người hắn trông thật đẹp.

"Huynh đi ra ngoài với ta, đại phu đang đợi bên ngoài, hôm nay dù thế nào cũng phải nối xương chân huynh lại."

"Đã nói không chữa trị."

"Vì sao?" Nam Y sốt ruột.

Chương Nguyệt Hồi không phản kháng, cũng không tranh luận, chỉ mỉm cười nhìn Nam Y: "Muội lại đây."

Nam Y tưởng Chương Nguyệt Hồi muốn nàng qua đỡ hắn, bèn bước tới, không ngờ vừa đến gần, hắn liền bất ngờ nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng đến trước mặt mình.

Một người bị thương nặng ở chân làm một động tác như vậy, vẫn cố gắng chống đỡ cơ thể, đứng vững như núi. Nam Y vừa ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy mồ hôi lạnh rịn ra trên trán hắn. Nhưng hắn vẫn mỉm cười, trong nụ cười lại có chút cô đơn.

Chương Nguyệt Hồi không nói một lời, chậm rãi, từng lớp từng lớp vén tay áo nàng lên. Hắn nâng niu cánh tay nàng, như thể đó là bảo vật, nhưng đó chỉ là một cánh tay xấu xí, trên đó có vài vết roi, vết thương mới và cũ đan xen nhau trên cánh tay trắng nõn.

Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt chỉ có ánh trăng trong vắt: "Muội có đau không?"

Nam Y đột ngột rút tay về, lùi lại một bước không thể tin được.

Nàng có chút không dám tin, hắn không chịu chữa trị, chẳng lẽ là muốn tự mình cảm nhận nỗi đau của nàng trong quá khứ?

Lạc Từ đến, hắn không nói gì, dường như đã quên những chuyện đó, nhưng thực ra hắn đều nhớ. Là hắn đã mang đến cho nàng một thân đầy thương tích, dù nàng tha thứ, hắn cũng không muốn tha thứ cho chính mình. Hắn đang trừng phạt bản thân bằng cách này.

Hắn nợ nàng quá nhiều, dường như không có cách nào trả hết.

Edit: FB Frenalis

Nàng cứ nghĩ đã lâu như vậy, sự hối hận và ăn năn của hắn cũng nên phai nhạt, nhưng hóa ra những gì hắn nói ra chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, tình yêu của hắn mãnh liệt hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.

Nàng á khẩu không nói nên lời, chỉ cảm thấy toàn thân bỗng nhiên mất hết sức lực, số phận mà nàng từng mong đợi đã không đúng lúc giáng xuống nàng vào lúc này. Trong những năm tháng gian khổ một mình trước đây, nàng đã vô số lần hy vọng người trong lòng mình từ trên trời rơi xuống, chia sẻ dù chỉ một chút khổ nạn của nàng, cũng coi như là một sự an ủi.

Cuối cùng hắn cũng đến, nhưng đã quá muộn, muộn hơn rất nhiều người. (Poor anh Hồi, thôi anh về đội em đi)

Nhưng trên đời này, chân tình cuối cùng cũng là cơn gió mạnh xuyên qua tất cả.

Nàng cũng đang từng chút từng chút nhận thức lại Chương Nguyệt Hồi.

Nàng bất lực lắc đầu: "Đừng như vậy."

Chương Nguyệt Hồi nghiêng đầu cười, vẫn là bộ mặt vô lại đó: "Ta nếu trở thành người què, đều là vì muội, muội không thể không quan tâm ta."

Nam Y vốn nước mắt sắp trào ra, bị một câu nói của hắn kích động đến nỗi ngay cả nỗi buồn cũng tan biến, vừa tức vừa buồn cười: "Sau này ta nếu muốn chạy trốn, cái chân này của huynh không đuổi kịp ta đâu, huynh tốt nhất là bình an vô sự cho ta."

"Muội không phải là người như vậy." Chương Nguyệt Hồi khẳng định nói.

Thật sự không ai có thể tranh luận lại Chương Nguyệt Hồi. Nam Y vừa bất lực vừa tức giận.

"Huynh rốt cuộc có chữa trị hay không?"

"Không chữa."

"....."

Nam Y đột nhiên bước lên một bước, giật mạnh cây nạng của Chương Nguyệt Hồi. Chương Nguyệt Hồi bất ngờ mất đi chỗ dựa để đứng, chân bị thương không đứng vững, chỉ có thể nắm lấy tay Nam Y, nghiêng ngả ngã về phía nàng.

Tay hắn không dám buông ra, nếu không sẽ mất điểm tựa, Nam Y nhân cơ hội rút ra một cuộn dây thừng từ thắt lưng, trói chặt tay hắn lại, hét lớn: "Lạc Từ! Mau tới đây!"

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Lạc Từ lập tức dẫn người từ trong bóng tối xông ra, mấy tráng hán khống chế Chương Nguyệt Hồi, Nam Y luống cuống nhét một mớ vải rách vào miệng hắn.

Đại phu cũng vác hòm thuốc chạy đến, không kịp để ý đến nơi chật hẹp, mấy người đè Chương Nguyệt Hồi xuống, tại chỗ nối xương trị thương cho hắn.

Nam Y sợ Chương Nguyệt Hồi phản kháng, nắm chặt hổ khẩu của hắn. Chương Nguyệt Hồi từ bỏ giãy giụa, trong nháy mắt hắn như trở về quá khứ, nàng đắc ý khoe với hắn về một phương thuốc dân gian nghe được ở đâu đó, nàng nói, huyệt hổ khẩu ấn vào có thể trấn tĩnh giảm đau. Nàng dường như chỉ có một chiêu này, bất kể xảy ra chuyện gì, đau ở đâu trên người, đều theo thói quen véo hổ khẩu của hắn.

Hắn cảm thấy không phải lúc nào cũng hiệu quả, chỉ là bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo đó lại cho hắn một mái nhà cuối cùng trên thế gian.

Nghe thấy một tiếng "rắc" nhẹ, Nam Y cảm thấy toàn thân Chương Nguyệt Hồi căng thẳng vì đau, miếng vải trong miệng dường như sắp bị cắn rách.

Nhưng nàng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Quả thật chỉ có người bị thương không nghe lời, không có bệnh nào không chữa được.

Chân bị thương của Chương Nguyệt Hồi được đại phu cố định bằng mấy thanh tre, đại phu còn dặn dò, ba ngày không được xuống đất, Nam Y liền như trông coi phạm nhân, canh chừng hắn chặt chẽ. May mà nơi này đã rời khỏi địa giới quản hạt của Lịch Đô phủ, tình hình không còn nguy cấp như vậy nữa, không cần phải vội vàng lên đường.

Chương Nguyệt Hồi nhìn có vẻ sa sút, nhưng dù sao Quy Đường cũng là lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, một số tin tức vẫn có thể truyền đến tai hắn.

Chỉ trong chốc lát Nam Y rời đi, trong tay Chương Nguyệt Hồi đã có mật báo từ Thanh Châu gửi đến, lông mày cau lại.

"Nha Cửu đã điều tra ra đạo quan Thanh Châu Nhai."

Lạc Từ biết chuyện gì đang xảy ra, thấy chủ nhân vẻ mặt nghiêm nghị, lo lắng hỏi: "Chủ nhân, ngài sẽ không định nhúng tay vào chuyện này chứ?"

Trên mặt Chương Nguyệt Hồi nở nụ cười nhạt nhẽo: "Người của Bỉnh Chúc Tư, nếu từng người từng người phải đi cứu, ta có mấy cái mạng?"

Tay nắm chặt, tờ giấy bị vo thành một cục nhỏ, tiện tay ném vào chậu than.

Lạc Từ thở phào nhẹ nhõm.

"Hôm nay là ngày gì rồi?"

"Hai mươi hai tháng Tư."

Còn hai ngày nữa là đến kế hoạch Niết Bàn.

Đạo quan Thanh Châu Nhai là một đạo quán nhỏ không đáng chú ý, thực chất là cứ điểm của Bỉnh Chúc Tư. Tống Mục Xuyên mượn danh nghĩa luyện đan, nhiều lần mua một lượng nhỏ diêm tiêu bí mật đưa đến Lịch Đô phủ.

Tống Mục Xuyên làm việc cực kỳ kín đáo. Ban đầu Chương Nguyệt Hồi hoàn toàn không chú ý đến chuyện này, là vì Kim Lăng gửi cho Lịch Đô phủ một khoản tiền giao dịch lớn, lại mượn ngân hàng của hắn chia thành mấy khoản nhỏ, hắn mới nghi ngờ tại sao Lịch Đô phủ lại cần nhiều tiền như vậy. Theo dòng chảy của tiền, mới lần ra được đạo quán nhỏ này.

Tống Mục Xuyên mượn nhiều danh nghĩa để mua đồ, đạo quán chỉ là một trong số đó, tất cả những thứ đó tập hợp lại: diêm tiêu, than củi, đường trắng... Chương Nguyệt Hồi đại khái đoán được hắn muốn làm gì.

Ngày lễ hạ thủy thuyền Long Cốt, Hoàn Nhan Tuấn và phần lớn Kỳ binh sẽ lên thuyền, còn Tống Mục Xuyên muốn cho nổ chết tất cả bọn họ trên thuyền. Chỉ có để Kỳ binh bị diệt, Lăng An Vương mới có thể đường hoàng trở về Kim Lăng.

Đây chính là kế hoạch Niết Bàn.

Nhưng Nha Cửu không biết đã biết được gì, trực tiếp đến đạo quán Thanh Châu Nhai để điều tra, đạo quán nhỏ đó căn bản không thể tiêu thụ hết nhiều diêm tiêu như vậy, chim bay qua còn để lại dấu vết, Tống Mục Xuyên lần này không thể che giấu được nữa.

Kim Lăng chính là một cái sàng lớn, tin tức gì cũng lọt ra ngoài, Hoàn Nhan Bồ Nhược quả thật có chút bản lĩnh.

Trầm mặc một lúc, Chương Nguyệt Hồi nghe thấy tiếng bước chân của Nam Y đang đến gần bên ngoài, thấp giọng dặn dò: "Ngậm chặt miệng, nếu để Nam Y nghe được phong phanh, nàng nhất định sẽ chạy đến Lịch Đô phủ."

Đáy mắt Lạc Từ lóe lên một tia khác thường, cúi đầu nói một tiếng "Vâng".