Sao Không Cùng Thuyền Vượt Sông - Tiện Ngư Kha

Chương 11: Bỉnh Chúc Tư




Nữ tỳ dẫn Nam Y đã thay áo tang đến cửa linh đường.

"Thiếu phu nhân, đêm nay người ở đây giữ linh."

Nam Y nhìn vào trong, thấy cờ trắng bay phấp phới trong gió.

"Chỉ có một mình ta sao?"

"Kiều di nương đáng lẽ phải cùng người ở đây, nhưng nàng ấy quá đau buồn nên đã ngất đi. Đại công tử lại không có con nối dõi, đêm nay chỉ có thể nhờ người ở lại."

Nữ tỳ hành lễ rồi lui xuống, Nam Y quen với mọi hoàn cảnh nên một mình bước vào trong. Đi được vài bước, nàng mới thấy có một người đứng trước linh cữu.

Người ấy đứng thẳng như ngọc, im lặng trước linh cữu.

Cờ trắng bay phất phơ, bóng người ấy mờ ảo trong gió.

Sĩ phu – từ này bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Nam Y.

Nàng chưa từng gặp nhiều sĩ phu, chỉ nghe Chương Nguyệt Hồi miêu tả, nên trong lòng nàng, đó là những người cao thượng nhất trên đời, như ánh trăng sáng trên bầu trời.

"Đại ca."

Thanh âm trầm thấp vang lên, Nam Y nhận ra đó là Tạ Khước Sơn. Nàng hối hận vì mắt mình kém cỏi, sao có thể liên hệ một sĩ phu với tên phản thần này.

"Mũi tên đầu tiên của ta là do huynh đưa. Huynh nói thư sinh trăm sự không thành, sĩ phu phải có sức tự vệ mới có thể lên tiếng vì đạo nghĩa... Sau đó ta ra trận, rồi đầu hàng Đại Kỳ. Ta muốn hỏi huynh, sau ngần ấy năm, huynh có hối hận vì đã biến ta thành kẻ như vậy không?"

Lần đầu tiên Nam Y nghe Tạ Khước Sơn nói với giọng điệu như vậy. Hắn rõ ràng bình tĩnh, không hề hối hận hay áy náy, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa một cảm xúc hiếm khi bộc lộ, như đang hồi tưởng, như đang chấp nhận, như một lữ khách xa nhà mệt mỏi trở về, chần chừ trước cửa nhà.

Nam Y không khỏi sửng sốt, nàng bỗng nhiên tò mò, mấy năm nay, hắn đã trải qua những gì để từ một công tử thế gia trở thành kẻ bán nước?

Một cơn gió thổi qua cuốn theo cờ trắng, che khuất tầm mắt Nam Y. Khi gió lặng, nam nhân kia không biết từ lúc nào đã quay đầu lại, ánh mắt chạm nhau qua màn cờ trắng.

Lúc này, hắn dường như dịu dàng hơn, ánh mắt cũng không còn đáng sợ như trước.

"Lại đây."

Nam Y do dự một chút, rồi ngoan ngoãn bước tới. Ánh mắt nàng lướt qua bài vị trên bàn thờ, chợt thấy ba chữ quen thuộc.

Trên đó viết: Vong phu Tạ Hành Lai chi linh bài. Nam Y nhận ra chữ Tạ, Vọng Tuyết Ổ chỗ nào cũng có chữ này, không khó đoán hai chữ sau là tên hắn.

Hình như đã gặp ở đâu rồi...

Tạ Khước Sơn nhìn theo ánh mắt Nam Y, không nói gì.

"Huynh ấy tên Tạ Hành Lai, hẳn là ngươi đã thấy qua cái tên này."

Nam Y nhớ ra, trên bức thư nàng vẽ hình minh họa có ba chữ này.

Nam Y lập tức đoán được đại khái, Tạ Hành Lai có tham gia kế hoạch tiếp ứng Lăng An Vương, rất có thể hắn chính là người vạch ra kế hoạch. Điều này không khó đoán, Tạ thị là một trong những thế gia lớn nhất Lịch Đô phủ, có sức ảnh hưởng tuyệt đối.

Nhưng khoan, tại sao Tạ Khước Sơn lại biết nàng từng thấy qua cái tên này?

Nam Y sợ hãi nhìn Tạ Khước Sơn.

Tạ Khước Sơn lấy từ trong tay áo ra bức thư, mở ra trước mặt Nam Y.

Nam Y cố gắng giữ bình tĩnh, nói: "Đại nhân, ta không biết chữ."

Tạ Khước Sơn trực tiếp đọc: "Ngày sáu tháng chạp, Tạ Hành Lai cưới Lộ Dương thành Tần thị, đội ngũ đón dâu sẽ đi qua sơn cốc Hổ Quỳ, nhân đó tiếp ứng Lăng An Vương điện hạ. Quân ta có thể mai phục trong sơn cốc, bắt ba ba trong rọ."

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Nam Y há hốc mồm, nàng tưởng mình chỉ là khách qua đường, không ngờ vận mệnh đã định sẵn mình là người trong cuộc.

"Tin tức này, là ngươi truyền ra ngoài phải không?"

Nếu hắn đến hỏi tội, vậy có nghĩa Lăng An Vương đã không xuất hiện. Trong lòng Nam Y thở phào nhẹ nhõm.

"Đại nhân, tại sao ngài lại hỏi như vậy? Ta chỉ là một nữ hài ăn xin không biết chữ, Bàng Ngộ không thể nào nói cho ta biết tin tức quan trọng như vậy."

"Ngươi đã từng nghe nói về Bỉnh Chúc Tư của Xu Mật Viện chưa?"

Nam Y mờ mịt lắc đầu.

"Điệp giả, giống như người cầm đuốc soi đường ban đêm, đó là nơi triều đình đào tạo gián điệp. Mạng lưới của Bỉnh Chúc Tư trải rộng khắp Trung Nguyên như sông ngòi, không nơi nào không có. Một tin tức sẽ lặng lẽ như dòng nước chảy đến bất cứ nơi nào ngươi muốn. Bàng Ngộ có bảo ngươi đi đâu, nói gì không?"

"Không có." Nam Y phủ nhận.

Tạ Khước Sơn cười cười, cầm một khối điểm tâm trên bàn. Nam Y trố mắt nhìn, lại là một khối bánh đậu lọc hình hoa mai!

Hắn đưa bánh đến bên môi nàng: "Năm cánh hoa mai còn dễ làm, sáu cánh khó mà nặn thành hình đẹp."

Tay chân Nam Y lạnh ngắt, đứng chết trân tại chỗ. Thấy nàng không há miệng, Tạ Khước Sơn bóp cằm nàng, ép nàng nuốt trọn khối bánh.

Nam Y nghẹn đỏ mặt, ho sù sụ một hồi mới bình tĩnh lại, sợ hãi nhìn Tạ Khước Sơn.

"Ngài biết hết... Tại sao không giết ta?"

"Giết ngươi?" Tạ Khước Sơn cười khẩy. "Ta đã nói sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, sao có thể để ngươi dễ dàng ra đi?"

Nam Y rụng rời, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nàng không nghi ngờ lời hắn, bèn quỳ sụp xuống, níu ống tay áo Tạ Khước Sơn cầu xin. Không cầu xin chắc chắn không còn đường sống, nàng không có vàng bạc châu báu, gặp chuyện trước tiên quỳ xuống cầu xin luôn là không sai.

"Đại nhân, tiểu nhân chỉ là một kẻ muốn sống, có một số việc, ta chỉ vô tình bị cuốn vào, tuyệt không có ý phá hỏng kế hoạch của ngài, xin ngài đại phát từ bi, tha cho ta một mạng..."

"Ngươi rất thích cầu xin sao?" Tạ Khước Sơn thản nhiên hỏi.

Nam Y sững người, nước mắt đọng lại nơi khóe mi.

"Ngươi biết không," Tạ Khước Sơn bình thản kể, "Khi kinh đô thất thủ, các nữ nhân hoàng tộc đều bị bắt đến Đại Kỳ, làm tì thiếp, làm kỹ nữ. Họ cao quý có giá trị, lại càng mỹ miều và đáng thương hơn ngươi. Họ cũng quỳ dưới đất, cầu xin kẻ khác thương xót... Những kẻ sống lâu nhất sau đó, chết càng thê thảm. Vì cầu xin, chỉ khiến người ta muốn đùa bỡn ngươi hơn."

Giọng hắn lạnh băng khi nói ra câu cuối, khiến Nam Y rợn tóc gáy.

Tạ Khước Sơn nâng cằm nàng lên, lau nước mắt trên mặt bằng lòng ngón tay. Động tác không mạnh, nhưng nàng cảm nhận rõ vết chai sạn trên tay hắn. Hắn nhìn xuống cười khẩy.

"Nếu đã chạy đến Tạ gia, thì ngoan ngoãn làm trưởng tẩu của ta đi. Chuyện nhà thế gia, thú vị hơn ngươi tưởng nhiều."

Vết chai sần chà xát trên khuôn mặt nàng vừa như trấn an, vừa như cảnh cáo.

Tạ Khước Sơn ném nàng xuống đất, đứng dậy bỏ đi.

Nam Y ngồi bệt dưới đất nhìn theo bóng hắn. Mồ hôi lạnh thấm ướt áo nàng.

Có ý gì? Hắn còn có trò tra tấn nào nữa? Chuyện thú vị của thế gia... là gì?

Tạ Khước Sơn bước ra khỏi linh đường, Hạ Bình đi theo sát phía sau. Đến hành lang đình viện, Tạ Khước Sơn đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi Hạ Bình: "Đích mẫu mất mấy năm trước, thái phu nhân cũng lớn tuổi rồi. Ngươi đi hỏi xem, hiện giờ ai đang quản lý hậu viện Tạ gia. Rồi tìm cơ hội, nói cho người đó biết chuyện nữ nhi tư sinh của Tần gia tráo hôn."

Hạ Bình khựng lại, dường như đang suy nghĩ ý đồ của chủ nhân, nhưng nhất thời không hiểu rõ. Dù sao, mọi hành động của chủ nhân đều có dụng ý, không cần phải cố gắng tìm hiểu. Hạ Bình chắp tay nhận lệnh: "Vâng."