Sao Không Cùng Thuyền Vượt Sông - Tiện Ngư Kha

Chương 105: Mưa xuân nặng hạt




Màn đêm nặng nề.

Tạ Khước Sơn vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc Nam Y một chút. Hắn luôn là người biết kiềm chế, dù trong mắt dâng trào tình dục, hắn vẫn có cách kìm nén.

Hắn nghĩ mình có thể.

Nàng dường như nhìn thấu bản chất yếu đuối của hắn, vì vậy hắn không thể không dùng những cách nguy hiểm hơn để ngang hàng với nàng. Tuy rằng cách này thường xuyên khiến chính hắn cũng bị cuốn vào.

Ví dụ như lúc này, Nam Y không trốn tránh, đôi mắt ngấn nước nhìn hắn. Hàng mi dày run rẩy, hơi nước ngưng tụ thành một giọt lệ nằm ở khóe mắt. Hắn mới thấy rõ trong mắt nàng có sự sợ hãi và may mắn. Thì ra trong lòng nàng, hắn trân quý như thế.

Hắn từng nghĩ mặt nước đó yên bình như thường lệ, không ngờ khi bước vào, mới phát hiện đó là cơn lốc xoáy dữ dội, cuốn hắn đi vào.

Khoảng cách gần trong gang tấc, hắn mất đi điểm tựa, chỉ cảm thấy bị sóng triều đẩy đi. Mọi ngụy trang của hắn sụp đổ trong dòng nước, chỉ còn lại một mình hắn.

Họ đều đã đến biển sâu, nơi đây không có thế tục, chỉ có họ.

Hắn từng nghĩ nàng là lục bình bám vào người mình, hóa ra nàng đã sớm là con bướm bay về phía hắn, lặng lẽ mà rực rỡ.

Nam Y như có dự cảm chuyện gì sắp xảy ra, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, chờ đợi.

Mí mắt nàng run rẩy như chứa đựng một lời mời gọi, câu trả lời là sống hay chết của họ, hóa ra là một cuộc lao vào nguy hiểm.

Nàng thành thật đối diện với chính mình.

Những bộ y phục đẹp đẽ, những quy tắc đạo đức, kỳ thật cũng không quan trọng. Trong thời buổi loạn lạc, sống qua ngày nào hay ngày ấy, chỉ có hiện tại mới quan trọng.

Nàng khoác lên mình lớp da người, nhưng bên dưới vẫn là một con thú hoang dã, nàng sống theo bản năng. Lúc này nàng khao khát sự gần gũi xác thịt, như chỉ có vậy mới lấp đầy khoảng trống chờ đợi, mới chứng minh được sự thật mất rồi tìm lại được.

Nàng đã trải qua một ngày đau khổ, hãy để nàng tận hưởng chút niềm vui hư ảo.

Nhưng đợi một lúc lâu, hắn vẫn không có động tĩnh gì, chỉ có tay áp vào chân nàng di chuyển, lực mạnh đến mức có chút khó chịu. Trong không khí ẩm ướt như có vô số hơi nước ngưng tụ, một phần hóa thành mồ hôi trên tay hắn, một phần men theo cơ thể nàng cùng máu nóng sôi trào.

Nàng không tự chủ được duỗi chân, mở mắt nhìn hắn mơ màng.

Tạ Khước Sơn cười như không cười, chăm chú nhìn nàng: "Ngươi đang nghĩ gì?"

Mặt Nam Y bỗng đỏ bừng, xấu hổ muốn chạy, lúc này, hắn mới chậm rãi hôn xuống.

Nụ hôn của hắn tinh tế triền miên, nhẹ nhàng mà sâu lắng, hoàn toàn không giống sự bá đạo trước đó, nàng bị hôn đến mềm nhũn, ý nghĩ đứt quãng, trong đầu còn một câu hỏi lơ lửng: từ khi nào hắn biết hôn giỏi như vậy? Tên nam nhân quỷ quyệt này, bất cứ lúc nào cũng phải chiếm thế chủ động, không cam lòng bị nàng trêu chọc một chút, muốn xoay chuyển tình thế, từng chút một khơi dậy nàng.

Nhưng nàng mơ hồ cảm thấy, nụ hôn này khác với những lần thân mật trước đây của họ.

Hắn cũng tuyệt vọng, cố gắng dùng mọi cách để tạo ra cảnh thái bình giả dối, che giấu sự tuyệt vọng này.

Sự gần gũi về thể xác là một bản năng, là đường cùng. Núi đao biển lửa, sóng gió bão bùng, mà họ chỉ là một hạt bụi. Họ không có cách nào, chỉ có thể đến gần nhau hơn một chút, gần hơn một chút, như thể như vậy họ có thể cùng nhau chia sẻ mối đe dọa và áo giáp, quấn lấy nhau sưởi ấm, tìm kiếm sức mạnh để chống lại giá lạnh.

Nhưng họ chỉ là họ mà thôi. Ý chí con người có thể chống lại được gì?

Không ai biết con thuyền cô độc này sẽ đi về đâu, thứ có thể nắm lấy chỉ có tay nhau.

Dưới mái hiên, mưa xuân tí tách.

Trong phòng, rèm cửa buông xuống, áo ngoài rơi trên eo.

Hắn nhanh chóng cởi bỏ y phục của nàng, tay nàng cũng bận rộn, nhất quyết phải cởi y phục của hắn, có qua có lại. Nhưng cái móc đai ngọc quá tinh xảo, nàng không biết cách tháo, càng thêm luống cuống không mở được.

Trên cánh tay thon dài không mảnh vải che thân, chỉ còn một chiếc vòng tay qua lại, chướng mắt người nhìn.

Hắn nắm lấy cổ tay nàng, không nói một lời muốn tháo chiếc vòng tay xuống.

Nam Y giật mình, buột miệng: "Không được tháo."

Thanh âm vừa gấp gáp vừa mềm mại, mang theo hơi thở dốc.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Nàng ngay sau đó muốn giải thích: "Đây là......"

Hắn ngắt lời nàng, trong bóng tối đôi mắt sáng lên như sói hoang: "Không được nói, không được nhắc đến hắn."

Nàng bị dọa, có chút bối rối, chậm rãi hiểu ra, đưa tay ôm cổ hắn, nhìn vẻ mặt đẹp đẽ của hắn, nàng không nhịn được cong môi cười, trong mắt ý loạn tình mê lóe lên tia tinh ranh: "Tạ Khước Sơn, ngươi ghen à?"

Hắn không chỉ ghen, hắn còn ghen ghét, keo kiệt, sẽ nổi điên, rất đáng sợ. Hắn ở bên bờ vực mọi cảm xúc đều bị phóng đại vô hạn, lùi một phân thì có lý trí, tiến một tấc thì thành dã thú, hận không thể chiếm hữu nàng hoàn toàn.

Nàng vô tình quyến rũ, cố ý dùng thanh âm mềm mại làm nũng, như sợi tơ hồng quấn từ tai đến tim, nhẹ nhàng lôi kéo khiến hắn cả người run rẩy. Hắn quên mất kiềm chế, đưa tay che miệng nàng, tay kia lần mò xuống váy.

Lạnh lẽo và nóng bỏng cùng lúc xâm chiếm, tiếng rên rỉ mất kiểm soát đầu tiên của nàng vỡ vụn trong kẽ tay hắn.

Nàng không nói được câu nào hoàn chỉnh, dưới sự tấn công của hắn, cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng nức nở và rên rỉ như con thú nhỏ. Tua rua trên búi tóc lỏng lẻo lắc lư, rung động không ngừng.

Đêm xuân lạnh lẽo, vẫn còn chút hơi lạnh quẩn quanh, làn da nàng lạnh như sứ, vô thức muốn gần sát hắn.

Hắn ngẩng đầu hôn lên mắt nàng. Cằm mới mọc râu vừa cứng vừa mềm lướt qua mặt nàng. Nàng cuối cùng cũng tỉnh táo lại, mở đôi mắt mông lung nhìn hắn. Nàng đưa tay muốn ôm hắn, cơ thể hắn liền phối hợp sụp xuống, nằm trên người nàng.

Tay nàng từng chút một vuốt ve vai hắn, lòng bàn tay lướt qua cơ bắp rắn chắc như sắt, như một bức tường thành không thể phá vỡ.

Nàng hoảng hốt, trong khoái cảm lại sinh ra ảo giác. Như thể đây là dấu vết để lại trên người hắn mỗi lần hắn kéo cung rút kiếm, đây là bức tường thành tích tụ trên người hắn mỗi ngày đêm hắn thúc ngựa giương roi, vượt qua ngàn núi vạn sông, đây là tất cả quá khứ của hắn, tạo thành con người hiện tại, tất cả của hắn đều thành thật phơi bày trước mặt nàng, từng chút một in sâu vào cơ thể nàng.

Họ ở biển sâu, họ ở Địa Ngục, họ cùng nhau chìm đắm trong đêm tối không nói nên lời này.

Edit: FB Frenalis

Bất kể sương thu ở nơi nào trên thế gian này.

******

Cho đến bình minh, linh hồn nhỏ bé của nàng vẫn chưa trở về, hai chân run rẩy, mềm nhũn được hắn ôm vào lòng. Nhưng nàng không muốn ngủ, luôn cảm thấy có điều gì đó lướt qua.

Cuối cùng không chịu nổi cơn buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu không thể nâng lên nổi.

Không biết ngủ bao lâu, mơ màng nghe thấy có người gọi Tạ Khước Sơn bên ngoài, hình như có chuyện quan trọng. Nàng có chút ý thức, nhưng vẫn còn trong giấc mơ, không chịu buông tay ôm hắn.

Tạ Khước Sơn hôn nhẹ lên trán nàng, rút tay ra, nói bên tai nàng: "tối muộn ta sẽ trở về".

Nàng tiếp tục chìm trong giấc mộng không biết ngày đêm, mãi đến khi một tia hoàng hôn chiếu vào cửa sổ, nàng mới tỉnh giấc.

Chân đặt lên sàn gỗ, sàn nhà cũ kỹ phát ra tiếng kẽo kẹt. Bước chân dừng lại, âm thanh cũng dừng lại, xung quanh yên tĩnh đến không ngờ, ngay cả tiếng quạ kêu xa xa cũng nghe rõ.

Nếu không phải vì đau nhức trên người, nàng gần như nghĩ rằng mọi chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ.

Nàng khoác áo đứng dậy, bộ não đình trệ từ từ khôi phục hoạt động, đây là Cảnh Phong Cư của Tạ Khước Sơn, chắc là hắn đi vội vàng, đêm qua bừa bộn chưa kịp dọn dẹp, y phục vứt trên sàn, trâm cài văng tung tóe, bức bình phong bị vẽ bậy vẫn đứng đó như một tàn tích đáng sợ.

Nam Y sững sờ một lúc mới nhớ ra, sáng nay lúc đi hắn nói sẽ về muộn, nhưng dường như đến giờ hắn vẫn chưa về.

Nàng đoán Hoàn Nhan Tuấn khó đối phó, chắc chắn có rất nhiều việc vặt vãnh giữ chân Tạ Khước Sơn. Nàng nhặt từng món y phục trên sàn mặc vào, dọn dẹp qua loa, rồi lặng lẽ chuẩn bị trở về tiểu viện của mình.

Nhưng nàng hiện tại không thể trèo tường ra ngoài.

Chỉ có thể giả làm người đi đường, từ cửa chính trở về. Nàng nấp ở chân tường quan sát hồi lâu, nhân lúc bên ngoài vắng vẻ, chạy một mạch trên hành lang, giả vờ như đi ngang qua.

Vừa đi qua góc rẽ, liền gặp một nhóm nữ tỳ, mọi người chỉ là bình thường hành lễ với nàng, nàng lại lập tức chột dạ, mặt đỏ bừng, sợ bị nhìn ra điều gì khác thường.

Lúc phóng túng thì không màng tất cả, hủy thiên diệt địa không quan tâm ngày mai, đến khi tỉnh táo lại mới thấy tình hình vẫn còn đó, thậm chí còn tệ hơn.

Rốt cuộc đây là Vọng Tuyết Ổ, họ còn phải sống ở đây, ngày ngày gặp mặt, sau này phải làm sao?

Nam Y nghĩ, nàng không thể ở lại Vọng Tuyết Ổ với thân phận thiếu phu nhân nữa.

Nhưng chuyện này còn phải chờ Tạ Khước Sơn về rồi bàn bạc, nàng nên dùng cách nào để ra đi ổn thỏa nhất, sau này lại dùng thân phận gì để hành sự ở Lịch Đô phủ.

Nàng lại nghĩ lung tung, chờ hắn về, trước mặt người ngoài, nàng nên đối mặt với hắn như thế nào đây?

Tắt đèn là một chuyện, đi dưới ánh mặt trời lại là chuyện khác. Tuyệt đối không thể để lộ ra sơ hở nào.

Nàng nghiêm mặt, khẽ gật đầu với không khí.

Không được, như vậy không ổn, có vẻ quá giả tạo, mọi người đều sợ hắn, nếu nàng diễn trò, chẳng phải sẽ khiến người ta nghi ngờ sao?

Vẫn là cúi đầu hành lễ đi. Nhân lúc mọi người không chú ý, nháy mắt với hắn, hẹn gặp riêng.

Không được không được, như vậy quá bất lịch sự.

Hừm, giờ còn nhớ đến lễ nghi, Nam Y cảm thấy mình thật buồn cười.

Đầu óc đầy suy nghĩ hỗn loạn trở về phòng.

Trời lại tối, Nam Y cả ngày mơ màng, nấu nước tắm rửa, lên giường liền ngủ.

Ngày hôm sau, Tạ Khước Sơn vẫn chưa về phủ.