Hứa Nam Hành trở về theo lộ trình ban đầu.
Khi đi qua Golmud, từ quốc lộ 109 rẽ vào cao tốc Bắc Kinh - Tây Tạng, lúc đến đây con đường này bị bao phủ bởi sương mù dày đặc, anh phải bật đèn sương mù và đèn cảnh báo, lái xe chậm chạp.
Hôm nay, khi rời đi, trời đêm quang đãng, dải khăn Khata được anh đặt trên ghế phụ, để không cho nó bay lung tung, anh đã buộc nó vào chỗ tựa đầu.
Trên đường trở về từ Tây Tạng, mọi phiền muộn khi đến đây đã tan biến đi hết.
Anh cảm ơn lần bốc thăm vào vị trí giáo viên tình nguyện đã đưa anh đến Tây Tạng, trong cuộc họp giáo viên tình nguyện khi đó, có vài giáo viên đã nhìn anh với ánh mắt thương cảm.
Trên bản đồ Trung Quốc, từ bất kỳ thành phố thủ phủ nào đến Lhasa cũng đều cách xa hơn một nghìn km, Lhasa đối với tất cả những người bên ngoài Tây Tạng mà nói, luôn là nơi xa xôi.
Bởi vì xa xôi nên người ta khao khát, vì xa xôi nên cần can đảm mới có thể xuất phát, cũng vì quá xa xôi nên có lẽ cả đời này không thể đặt chân đến.
Con người bị ràng buộc bởi cuộc sống, gia đình, công việc.
Bốn mùa thay đổi không phải là phong hoa tuyết nguyệt mà là những bản báo cáo hàng quý.
Gia đình Hứa Nam Hành làm kinh doanh, nên anh biết trong ổ đĩa lưu trữ file công việc của nhiều người có sẵn một đơn xin nghỉ việc đã được chuẩn bị.
Nhưng nghỉ việc không chỉ cần dũng khí mà còn cần cả sự tự tin.
Những đêm dài không bao giờ ngủ yên của đô thị phồn hoa, đèn neon rực rỡ suốt đêm, lóa mắt mê hoặc, giết người không chớp mắt.
Qua trạm nghỉ Chaka*, Hứa Nam Hành ra khỏi cao tốc, tìm một nơi nghỉ ngơi qua đêm.
Anh đến nhà nghỉ, gửi tin nhắn cho Phương Thức Du nói rằng mình đã đến nơi, nhưng không nhận được phản hồi, có lẽ hắn đang bận.
Anh rời WeChat, tắm qua loa rồi lướt vài video ngắn trước khi ngủ.
(*) Chaka: Thị trấn Chaka, huyện Ô Lan, tỉnh Thanh Hải, phía tây bắc Trung Quốc.
Video cuối cùng trước khi anh ngủ có một bình luận nhận được hàng chục ngàn lượt thích: [Các bạn ơi, nếu bình luận này đạt hơn 100,000 likes tôi sẽ nghỉ việc đi Lhasa!]
Bình luận này còn kèm theo một bức ảnh, chụp cảnh đêm thành phố từ cửa sổ kính của một tòa nhà văn phòng, thời gian bình luận là 23:33, người này vẫn đang làm thêm giờ.
Hứa Nam Hành tiếp tục lên đường.
Qua Chaka, qua Tây Ninh, qua Ngân Xuyên, qua Sóc Châu, qua Lai Nguyên.
Ngày thứ tư, Đường vành đai thứ sáu Nam Bắc Kinh đã hiện ra trước mắt.
Phương Thức Du liên tục nhắn anh chú ý an toàn suốt chặng đường, khi vào đến Bắc Kinh, Hứa Nam Hành gửi cho hắn định vị.
Chiều tối nhận được tin nhắn từ Phương Thức Du trả lời, nói hắn vừa xong ca mổ, hỏi xem anh đã về đến nhà chưa.
Ở khu Đông Thành có một căn tứ hợp viện rộng hơn sáu trăm mét vuông, cửa đỏ sơn son, hai gian nhà.
Bên kia sân nhà được dùng làm kho chứa, bên trong còn có chiếc xe đạp nhỏ của Hứa Nam Hành khi còn bé.
Bước qua cổng tròn là một khoảng sân rộng hơn chín mươi mét vuông, nơi trồng hoa và rau.
Hôm nay Hứa Nam Hành về nhà, dì, cậu và chú hai đều đến ăn cơm.
Dì và dượng đến cùng chị gái của anh, chị gái còn bế theo một đứa nhỏ.
Một năm không về, Béo Ú của nhà anh lại càng mập hơn, cá chép trong ao cũng béo hơn rồi.
Sau khi uống một ly rượu với ông ngoại trong phòng khách, Hứa Nam Hành nói ăn hơi no, muốn ra ngoài sân ngồi một lát.
Anh vừa ra ngoài, Béo Ú cũng quay đầu lắc lư đi theo.
Nhà anh là một căn tứ hợp viện có nền nhà khá cao, vừa tầm để ngồi.
Buổi tối ở Bắc Kinh không có nhiều sao, Hứa Nam Hành trở về sau một thời gian dài ở cao nguyên, bị say oxy nên vừa về nhà là ngủ ngay, ngủ cả buổi chiều, đến tối ăn xong, giờ ngồi đây, tinh thần khá tốt.
Ánh đèn từ phòng khách hắt ra qua ô cửa sổ, cả gia đình vui vẻ.
Đứa cháu của anh vừa tròn một tuổi, rất đáng yêu, cả nhà chơi đùa với đứa bé rất vui vẻ.
Nhưng Hứa Nam Hành lại cảm thấy trống trải.
“Ê ê.” Hứa Nam Hành gạt tay Béo Ú ra, “Đây là đồ của anh, mày cào cái gì vậy.”
Anh cầm trong tay cái móc khóa bằng len mà Phương Thức Du tặng, Béo Ú muốn nghịch nó.
Hứa Nam Hành nhìn món đồ dưới ánh đèn, rồi lại nhìn con mèo mập.
Anh nói: “Béo Ú à, cái này không thể cho mày được, đây là quà của chị dâu mày tặng anh.”
Mèo mập tròn xoe mắt nhìn anh, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc kèm theo cả sự thờ ơ.
Hứa Nam Hành phì cười, nhìn con mèo: “Chị dâu...!nghe hơi kỳ ha.”
Sau đó Hứa Nam Hành giơ cái móc khóa lên cạnh đầu Béo Ú, chụp một tấm hình và gửi cho Phương Thức Du, cũng đăng lên mạng xã hội.
Trong nhà vẫn rất náo nhiệt, anh ngồi ngoài một lát rồi cũng vào trong.
Đêm đó Phương Thức Du gọi điện cho Hứa Nam Hành nhưng không ai nghe máy, hắn đoán là anh đã ngủ.
Từ cao nguyên trở về đồng bằng, say oxy dễ khiến người ta chóng mặt và buồn ngủ, Hứa Nam Hành thật sự ngủ rất sớm.
Nằm trên chiếc giường rộng hai mét bảy của mình, ngửi mùi vải cao cấp của bộ chăn ga gối đệm, lăn lộn thoải mái cũng không sợ rơi khỏi giường, ngón tay anh xoa nhẹ lớp lông mềm mại...!Ơ? Hứa Nam Hành nhắm mắt xoa thêm vài lần nữa.
Không đúng, đây là Bắc Kinh, nhà của anh, phòng của anh, tại sao lại sờ thấy cái chăn Doraemon của Phương Thức Du?
Ngay sau đó, thầy Hứa đột nhiên mở mắt.
Chắc không phải là khi thu dọn hành lý đã bỏ lẫn vào đây chứ? Vậy thì Phương Thức Du có ngủ được không?
Nhưng khi mở mắt ra anh mới phát hiện, mình đang sờ Béo Ú, nó đang nằm trên giường của anh, cuộn thành một cục tròn vo.
Hứa Nam Hành thẫn thờ nhìn Béo Ú, gãi cằm nó: “Mày chắc phải nặng 7 cân rồi đấy nhỉ?”
Béo Ú nheo mắt lại, kêu “gừ gừ“.
Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, Hứa Nam Hành không bước chân ra khỏi cửa.
Nhà anh có người giúp việc, hai cô giúp việc, đến đồ ăn giao tận nơi anh cũng không phải tự ra cửa lấy.
Ngay cả khi thầy Đàm và mọi người rủ anh ra ngoài ăn, anh cũng từ chối, nói muốn ở nhà nghỉ ngơi.
Thầy Đới trêu anh, sao thế, muốn hấp thu chút long khí của Tử Cấm Thành à?
Đến ngày phải đi họp ở trường, thầy giáo Hứa mới ra ngoài, chuẩn bị xong từ sớm, đi cắt tóc trước khi đến trường.
Hôm nay là lần khám bệnh từ thiện cuối cùng của đội y tế hỗ trợ Tây Tạng của Phương Thức Du, địa điểm ở một thung lũng gần biên giới phía nam Tây Tạng, có thể không có sóng điện thoại nên Phương Thức Du đã báo trước với thầy Hứa để anh không lo lắng.
Hứa Nam Hành họp xong thì trời đã xế chiều sáu giờ, trời Bắc Kinh vẫn chưa tối, trăng rất mờ, không thấy sao.
Anh đứng ở cửa ga tàu điện ngầm, ngẩng đầu nhìn lên, nhớ lại trước đây từng cảm thấy Bắc Kinh thật lớn.
Hai quận Hải Điến và Triều Dương gần như là yêu xa, trên đường Triều Dương Bắc có gần hai mươi đèn giao thông, tắc đường đến mức chưa ra khỏi Đường vành đai 3, ba anh đã kêu mỏi lưng.
Giờ anh vẫn cảm thấy Bắc Kinh rất lớn, tuy Bắc Kinh lớn nhưng mà lại quá đông đúc, đến nỗi bầu trời chỉ còn lại một mảng nhỏ.
Họ một người ở biên giới với độ cao 5000 mét bị gió thổi tung, một người đang chờ tàu điện ngầm tuyến 4 đi đến phía bắc An Hà Kiều.
Cơn gió tàu điện ngầm thổi tung tóc mái của Hứa Nam Hành, mới chỉ vài ngày, anh đã bắt đầu nhớ thảo nguyên.
Bất chợt, ngay trong khoảnh khắc bị gió tàu điện ngầm thổi qua, anh hiểu cảm giác của người để lại lời nhắn “Đủ 100.000 likes thì sẽ nghỉ việc đi Lhasa” trong video đó.
Lúc này, anh cực kỳ muốn nghe tiếng gió thổi trên cao nguyên Nam Tây Tạng.
Vì vậy, giữa cơn gió từ tàu điện ngầm, anh không theo dòng người vào toa tàu mà đứng nguyên tại chỗ, gọi một cuộc điện thoại.
Vì tín hiệu kém, Phương Thức Du chưa chắc đã nhận được.
Tiếng chờ đợi “tút tút” kéo dài vài giây mới nối máy.
Bên kia nhanh chóng bắt máy.
Giọng Phương Thức Du hơi khàn, nhưng khi kết nối ngay lập tức bộc lộ niềm vui: “Thầy Hứa!”
Anh đáp: “Ừ, bác sĩ Phương.”
Tín hiệu không tốt, cuộc gọi bị gián đoạn.
Anh lờ mờ nghe thấy Phương Thức Du hỏi anh “Có phải em thấy không vui không”, anh đáp “Ừ”, Phương Thức Du nói “Đợi anh chút“.
Rồi ngay sau đó, ống nghe điện thoại chìm trong im lặng trong chốc lát, tiếp theo, khi đang đứng ở tuyến số 4, anh nghe thấy tiếng gió núi quen thuộc và hùng vĩ.
Tín hiệu mạng bỗng trở nên thông suốt một cách kỳ diệu, anh thậm chí nghe rõ tiếng áo blouse trắng của bác sĩ Phương bay phần phật trong gió.
Phương Thức Du bật loa ngoài, giơ điện thoại lên.
Gió Bắc của dãy Himalaya không thổi đến Bắc Kinh, ánh Sao Hôm của cao nguyên Nam Tây Tạng không chiếu vào tuyến số 4.
Nhưng bác sĩ Phương đã làm được.
Cho đến khi tín hiệu tự động ngắt cuộc gọi, Hứa Nam Hành từ từ hạ điện thoại xuống.
Chuyến tàu điện ngầm tiếp theo đã đến, anh gửi cho Phương Thức Du một tin nhắn.
[Cảm ơn bác sĩ Phương, em cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, anh đúng là thần y.]
Anh cố ý nói đùa một chút để thể hiện rằng tâm trạng mình đã tốt lên nhiều.
Rồi anh đút điện thoại vào túi, bước lên tàu điện ngầm.
Anh cần đến cổng Đông của Đại học Bắc Kinh, vì hôm nay ba anh đi tàu cao tốc về, đường quá tắc nên ông đã xe bỏ lại, đổi sang đi tàu điện ngầm, giờ anh phải lái xe về nhà.
Thầy Hứa lái xe của ba mình, bị kẹt trên con đường mà vốn dĩ ba anh phải chịu đựng, trời Bắc Kinh đã tối dần, sau đó cả thành phố bật lên hàng loạt ánh đèn, trời ban đêm cũng trở nên sáng rực.
Trong lúc kẹt xe, anh nghĩ xem lát nữa sẽ ăn gì, lẩu cay ở Ngũ Đạo Khẩu hay xiên que cay ở Đông Trực Môn.
Rồi anh nhớ ra ở nhà vẫn còn một ít thịt bò Yak, nên quyết định về nhà nấu một bát mì thịt bò, giống như cách Phương Thức Du đã từng làm.
Vì vẫn còn trong kỳ nghỉ hè nên chỗ nào ở Bắc Kinh cũng đông người, kế hoạch tụ họp ăn uống với ba giáo viên hỗ trợ khác cuối cùng được ấn định vào một buổi tối.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Ngày hôm đó, động lực khiến Hứa Nam Hành ra khỏi nhà là vì có thể tra điểm thi trung học của khu tự trị Tây Tạng.
Ngay từ khi mở mắt lúc 8 giờ sáng, anh đã nhắn tin và gọi điện cho cô Tác Lãng Thố Mỗ, hỏi xem Đạt Tang Khúc Trân đã tra điểm chưa.
Anh thật sự cần phải phân tán sự chú ý một chút.
Hiệu trưởng Tác Lãng vừa phải an ủi Khúc Trân đang lo lắng, vừa phải giải thích với Hứa Nam Hành rằng không phải hệ thống mở ra là có thể tra điểm ngay, thời gian công bố mỗi huyện, mỗi thành phố không giống nhau.
Vì vậy, Hứa Nam Hành đành ra ngoài, trong thành phố Bắc Kinh đang ngập tràn không khí mùa hè, dũng cảm chen chúc vào tuyến số 5, gặp gỡ ba giáo viên còn lại.
Bốn người gặp nhau tại cửa phía đông nam của ga Ung Hòa Cung, suốt cả đoạn đường trong tàu điện ngầm, Hứa Nam Hành cảm giác như mình bị nhét vào một hộp thức ăn của Béo Ú, toàn là thịt xay.
Vốn dĩ ra ngoài một chuyến, Hứa Nam Hanh đã định tạm gác lại chuyện tra điểm, nhưng vừa gặp mặt, thầy Đàm đã hỏi ngay: “Có tra được điểm chưa!?”
Hứa Nam Hành: “......”
Bốn người dù gặp nhau ở ga Ung Hòa Cung nhưng hôm nay không đi Ung Hòa Cung.
Quá đông người, xếp hàng vòng qua mấy khúc quanh.
Họ đi thẳng vào con hẻm đối diện, chọn một quán cà phê trong hẻm để ngồi trò chuyện.
Hứa Nam Hành lo lắng, rung chân không ngừng, Tô Vũ và Đới Kỷ Miên đang chia nhau ăn một miếng bánh nhỏ, vì Hứa Nam Hành rung chân không kiềm chế được, càng lúc càng mạnh hơn, khiến thầy Đới múc một miếng bánh rơi lại vào đĩa đến hai lần.
“Thầy Hứa, thầy bị điện giật à?” Đới Kỷ Miên hỏi.
“À.” Hứa Nam Hanh dừng lại, “Tôi thực sự thấy quá lo lắng, hiệu trưởng Tác Lãng vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi.”
Đới Kỷ Miên hỏi: “Thầy gửi tin nhắn bao lâu rồi?”
Hứa Nam Hanh: “Đủ ba mươi lăm giây rồi.”
Đới Kỷ Miên: “......”
Tô Vũ nói rằng đã đợi tra điểm thì chi bằng đi cúng bái ở miếu Khổng Tử, cũng không xa lắm.
Mười mấy phút sau.
Đúng là không xa, chính vì không xa nên đã nhìn thấy cả hàng dài người từ xa.
Cả nhóm lại im lặng, Bắc Kinh cuối tháng Bảy dường như nóng hơn.
Cuối cùng quyết định đi Hợp Sinh Hối, một trung tâm thương mại khá lớn, tìm một nhà hàng để ăn uống và dạo quanh.
Trong bữa ăn, thầy Hứa cảm thán, quả là kỳ nghỉ, quốc lộ 318 Tứ Xuyên - Tây Tạng đều kẹt cứng không nhúc nhích được.
Anh đưa điện thoại cho mọi người xem, là một video do Phương Thức Du chia sẻ, các tài xế trên quốc lộ 318 đang đánh bài bên lề đường.
Vừa ăn xong, hiệu trưởng Tác Lãng Thố Mỗ đã gửi tin nhắn WeChat, là một bảng điểm, Đạt Tang Khúc Trân thi vượt mong đợi, có cơ hội vào trường trung học trọng điểm ở Lhasa.
Tối hôm đó, Phương Thức Du làm tổng kết công việc tại bệnh viện nhỏ trong làng.
Sau một cuộc họp ngắn gọn, các bác sĩ đi khám lại cho một số hộ dân lần cuối.
Phương Thức Du và thầy Cố đã mua vé máy bay từ Lhasa về Bắc Kinh, xe của hắn tạm thời để lại, đội ngũ y tế hỗ trợ Tây Tạng vẫn còn vài đồng nghiệp đang giúp đỡ phẫu thuật ở các huyện lân cận, sau đó họ sẽ lái xe của Phương Thức Du về Bắc Kinh.
Vào ngày Phương Thức Du rời làng, cô Tác Lãng Thố Mỗ và dân làng đã đến tiễn các bác sĩ hỗ trợ Tây Tạng, cô nhờ Phương Thức Du gửi lời chào đến thầy Hứa.
Vài ngày sau, Phương Thức Du và thầy Cố ngồi cùng chuyến bay, khởi hành từ sân bay Gongga, bay qua các ngọn núi trên cao nguyên với những cơn nhiễu động, chuyển máy bay tại Trùng Khánh.
Vì sống trên cao nguyên quá lâu, đột nhiên xuống đồng bằng, hai cha con đều bị say oxy nhẹ, trong thời gian chờ chuyến bay tiếp theo, họ chợp mắt một lúc trên ghế sofa ở phòng chờ.
Thể trạng của Phương Thức Du khá tốt, ngủ một lúc hơn nửa giờ là ổn.
Sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên hắn làm là nhắn tin cho Hứa Nam Hành, trước đó xuống máy bay đã nói một tiếng, sau đó ngủ thiếp đi.
Hứa Nam Hành trả lời rất nhanh: [Lúc hạ cánh có một mình thôi à bác sĩ Phương?]
Câu hỏi này...!Phương Thức Du cười mỉm khi cầm điện thoại, hắn đã báo số hiệu chuyến bay cho Hứa Nam Hành từ lâu, chuyến này hạ cánh ở Đại Hưng, hắn cũng nói là đi cùng với thầy Cố.
Đúng lúc đó thầy Cố đang dựa vào ghế sofa bên kia cũng tỉnh giấc.
Phương Thức Du hỏi: “Ba thấy thế nào rồi ạ?”
Thầy Cố xoa xoa mặt: “Đỡ nhiều rồi, con đi rót chút nước nóng đi.”
Nói xong, thầy Cố đứng dậy.
Phương Thức Du ho khẽ, nói: “Ba, à...!lát nữa sau khi đáp xuống Bắc Kinh, con không đi cùng ba nữa đâu, ba về trước với cô và dượng nhé.”
Thầy Cố đứng nhìn hắn một lúc, nhớ lại chuyện con trai ông có người yêu là thầy giáo dạy học tình nguyện, đã về Bắc Kinh một tháng trước.
Ông nói: “Được rồi, ba mua vé tàu cao tốc từ đây đi Hoa Tây, xem họ có tuyển một giáo sư học hàm cao từ Bắc Kinh không.”
“Ơ, ba đừng thế mà.” Phương Thức Du cười khổ, “Không phải con chê ba vướng hay gì đâu, ba ơi...”
Ai mà không nhận ra điều gì ẩn chứa trong lời hắn nói, thầy Cố rót một cốc nước nóng, ngồi xuống, lại lườm hắn một cái.
Tối hôm đó, mười một giờ, máy bay hạ cánh xuống sân bay Đại Hưng.
Cô và dượng lái xe đến đón, Phương Thức Du dù sao cũng không còn là trẻ con, không đi cùng người lớn thì thôi vậy.
Đúng vào kỳ nghỉ hè, nhà ga lúc nào cũng đông nghịt người, trên đường băng máy bay lên xuống liên tục.
May mắn thay, đêm nay bầu trời phía trên Đại Hưng yên tĩnh như gương, trời quang không gió, rất thích hợp để cất cánh và hạ cánh.
Phương Thức Du nhìn theo ba mình rời đi cùng cô và dượng, vừa định rút điện thoại ra hỏi Hứa Nam Hành ở đâu, thì ngay giây sau, tay hắn còn chưa chạm vào túi quần đã bị ai đó nắm lấy cổ tay, lực khá mạnh, kéo hắn đi ngay lập tức.
Thầy Hứa đội chiếc mũ lưỡi trai màu sắc Coca Cola quen thuộc, áo phông đen trơn của một thương hiệu xa xỉ, cắt may tinh tế, không có logo gì cả.
Hứa Nam Hành không nói một lời, kéo Phương Thức Du đi ra ngoài.
Đến bãi đỗ xe, tìm thấy chiếc Mercedes G-Class màu đen bóng loáng, thầy Hứa khởi động xe rồi lái đi.
Anh không nói gì, Phương Thức Du cũng ăn ý im lặng.
Dưới màn đêm rộng lớn, Bắc Kinh thở nhịp nhàng, ánh đèn đường chiếu rọi từng tia vào trong xe.
Đối với Phương Thức Du, cảnh đêm rực rỡ của Bắc Kinh không thu hút hắn bằng người đang lái xe.
Suốt dọc đường, hắn không rời mắt khỏi góc nghiêng của thầy Hứa.
Dù rằng kỳ nghỉ hè làm khách sạn ở Bắc Kinh khó đặt, nhưng khách sạn mà cậu ấm họ Hứa ở thì không bị ảnh hưởng.
Nếu khách sạn 6.000 tệ một đêm hết phòng, anh sẽ thẳng tay đặt phòng 15.000 tệ.
Thầy Hứa vừa vào phòng đã lập tức tháo mũ ra, ép Phương Thức Du lên tấm ván cửa mà hôn.
Phương Thức Du gần như lập tức đáp lại, một tay hắn đặt lên eo anh, kéo anh vào lòng, tay kia đặt sau gáy, đẩy anh vào bức tường bên cạnh cửa ra vào..