Sao Hôm Nam Tây Tạng

Chương 3: Đúng Là Người Tốt Bụng




300 cây số tiếp theo rất suôn sẻ, hiếm khi được suôn sẻ như vậy, đèo Côn Lôn* không bị tắc đường.

(*) Đèo Côn Lôn 昆仑山口:

Qua Damxung* là đến Lhasa, mặt trời còn chưa lặn mà Hứa Nam Hành đã cảm thấy buồn ngủ.

(*)Damxung 当雄县: Huyện cực bắc của Lhasa.

Lần cuối cùng anh ngủ là ở Golmud, đến giờ thì thực sự không chịu nổi nữa, đặc biệt là sau khi ăn bánh bao nướng và một loại bánh có đế giòn mà anh không nhớ tên.

Sau khi nạp vào cơ thể một lượng carb, đường huyết tăng, cộng thêm chiếc xe lắc lư, cơn buồn ngủ kéo đến một cách khó hiểu.

Cuối cùng, lúc Hứa Nam Hành mở mắt ra thì đã đến Lhasa rồi.

“Trời tối rồi à?” Hứa Nam Hành ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi.

Phương Thức Du thấy anh tỉnh, nói: “Không, trời chưa tối, chỉ là hơi âm u thôi.

Ở Lhasa là vậy, thời tiết thay đổi rất thất thường, lúc thì mặt trời chói chang, lúc thì mây đen kéo về rồi gió thổi mạnh.”

“Ồ...” Hứa Nam Hành giọng khàn khàn và yếu ớt, anh ngủ không thoải mái nên tỉnh dậy mới thấy như vậy.

Anh hắng giọng, với tay ra sau tìm chai nước khoáng.

Ngoài kia gió thổi mạnh, không biết có phải do độ cao hay không, Hứa Nam Hành cảm giác những đám mây xà xuống thật thấp, như thể đè lên thành phố.

Ở ngã tư, mái che bằng nhựa bên cạnh chốt công an giao thông bị gió giật kêu ầm ầm, suýt nữa thì bị thổi bay xuống vạch qua đường.

công an giao thông lập tức chạy tới giữ cột của mái che, túi ni lông trong thùng rác cũng bị cuốn bay tứ tung.

Rồi Phương Thức Du nói: “Nhìn kìa, cung điện Potala*.”

(*) Cung điện Potala 布达拉宫

“Hả?”

“Nhìn từ chỗ tôi này.” Phương Thức Du nhìn về phía trước, chỉ vào cửa sổ bên ghế lái.

Muốn nhìn ra ngoài cửa sổ ghế lái thì chắc chắn phải nhìn qua tài xế.

Vì vậy, khi Hứa Nam Hành quay đầu, thứ đầu tiên đập vào mắt anh chính là đường viền hàm sắc nét và cổ của bác sĩ Phương.

Bác sĩ Phương có ngoại hình rất đẹp, giống như một đàn anh đẹp trai vô tình lướt qua thời đại học, một lần gây ấn tượng, nhiều năm sau vẫn còn nhớ mãi.

Hứa Nam Hành có hơi u mê nhan sắc, bởi vậy mới để cho Phương Thức Du lên xe, hành động chở người lạ vào giữa đêm thực sự rất nguy hiểm, tựa như đang đánh cược mạng sống.

“Thấy chưa?” Phương Thức Du hỏi.

“À.”

Thực ra không thấy, vì anh đang mải suy nghĩ.

Hứa Nam Hành thành thật: “Không thấy.”

“Không sao, còn nhiều cơ hội mà.”

Hứa Nam Hành cau mày: “Sao anh lại nói thế?”

Phương Thức Du nói: “Anh là giáo viên, cũng sắp khai giảng rồi, anh đến Tây Tạng vào thời gian này chắc hẳn là để dạy học tình nguyện, sau này sẽ lại thấy...!Thầy Hứa, tôi dừng ở đâu được? Anh để định vị đến quảng trường cung điện Potala, nhưng giờ đi sẽ tắc đường, tôi có chút việc gấp, có thể tìm chỗ nào để tôi xuống trước không?”

“Ok.” Hứa Nam Hành uống một ngụm nước, ngồi thẳng dậy, nhìn vị trí đỗ xe bên đường phụ, nói, “Tôi định vị bừa thôi, anh cứ dừng ở đó đi.”

“Được.” Phương Thức Du bật đèn xi nhan chuyển làn, chờ xe cộ qua rồi đỗ vào chỗ đỗ xe công cộng bên đường phụ.

Anh dừng xe, với tay lấy hộp bảo quản ở ghế sau, rồi tháo dây an toàn, lấy điện thoại ra và nói: “Để tôi chuyển tiền lộ phí cho anh.”

Nói đến lộ phí, Hứa Nam Hành chợt nhớ đến trạm xăng, hỏi: “Trước đó anh trả tiền xăng đúng không?”

Phương Thức Du không nói gì.

Hứa Nam Hành với tay mở hộp đựng găng tay phía trước ghế phụ.

Quả nhiên, anh nhớ nhầm, thẻ xăng không nằm ở tấm che nắng phía trên tay lái, mà lần trước anh đã để vào hộp đựng găng tay.

Bình xăng của chiếc G63 này là 100 lít, giá xăng 98 không dưới 9 đồng một lít, Hứa Nam Hành ngó qua bảng đồng hồ, chắc là Phương Thức Du đã đổ đầy xăng 98 lúc đó.

“Thôi, không cần chuyển tiền, anh đi đi.”

“Thầy Hứa,“ Phương Thức Du nói, “Khi đó trời tối đen như mực, tôi là người lạ anh gặp bên quốc lộ, anh sẵn sàng mạo hiểm chở tôi, số tiền xăng này có đáng gì.

Nhưng sau này anh vẫn nên cân nhắc kỹ hơn trong những tình huống như vậy, thời buổi này có nhiều thông tin có thể bị làm giả.”

Hứa Nam Hành cười: “Được, tôi sẽ ghi nhớ.”

Anh tất nhiên không thể nói là do trông hắn ưa nhìn, nên thêm một câu: “Bác sĩ Phương nói đúng, lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn.”

“Mã QR thanh toán.” Phương Thức Du chỉ vào điện thoại của mình đang ở chế độ quét mã.

Hứa Nam Hành lắc đầu: “Không cần đâu, anh đã trả tiền xăng rồi.”

“Không được,“ Phương Thức Du kiên quyết muốn trả, “Lộ phí là lộ phí, tiền xăng là tiền xăng.”

“Thật sự không cần đâu,“ Hứa Nam Hành nói, “Không phải anh đang gấp sao? Đi nhanh đi.”

Vừa nói anh vừa tháo dây an toàn, mở cửa xe ghế phụ và bước xuống.

Gió thổi mạnh, Hứa Nam Hành mặc một chiếc áo phông trắng và áo khoác hoodie màu xám chì, không kéo khóa áo khoác, gió thổi áo bay phấp phới như một đại hiệp.

Hứa Nam Hành đi vòng qua đầu xe, đến bên ghế lái chính, kéo cửa mở từ bên ngoài và thúc giục: “Bác sĩ Phương, xuống xe đi, có duyên sẽ gặp lại.”

Phương Thức Du đành chịu, dù sao xe của Hứa Nam Hành cũng không phải xe taxi, không dán mã thanh toán bên trong xe.

Hắn cất điện thoại, gió thổi vào trong xe, Phương Thức Du bị gió làm nheo mắt lại.

Kết quả là, bác sĩ Phương đã làm công tác hỗ trợ y tế ở khu vực Tây Tạng gần một năm, đã đi qua nhiều huyện làng, nên lúc nào cũng mang theo tiền mặt.

Hắn cầm ví từ túi áo khoác ra, lấy hết toàn bộ tiền mặt, nhét vào hộp đựng găng tay ở ghế phụ và đóng lại.

“Chậc, anh...” Hành động này của Phương Thức Du khiến Hứa Nam Hành không thể phản ứng kịp.

Phương Thức Du cất ví, xách hộp bảo quản, xuống xe: “Cảm ơn anh đã cho tôi đi nhờ, thầy Hứa.”

“Không có gì đâu, bác sĩ Phương.” Hứa Nam Hành bắt tay hắn.

“Tạm biệt,“ Phương Thức Du nói.

“Ừ.” Hứa Nam Hành gật đầu, “Tạm biệt.”

Hứa Nam Hành ngồi vào ghế lái, điều chỉnh lại gương chiếu hậu và ghế ngồi, bật đèn xi nhan chuẩn bị hòa vào dòng xe cộ.

Trong gương chiếu hậu, bóng dáng cao ráo của bác sĩ Phương bị gió lớn cuốn đi, biến mất trong đám đông.

Nhìn lại hộp đựng găng tay, anh thấy Phương Thức Du đã nhét vào đó 1200 tệ, Hứa Nam Hành nhẹ thở dài một hơi, đóng hộp lại.

Sau khi điều chỉnh lại điểm đến trên hệ thống định vị, Hứa Nam Hành mới chợt nhận ra rằng anh và bác sĩ Phương đã cùng đi một đoạn đường mà chẳng kịp trao đổi thông tin liên lạc, chỉ nhận được một bình xăng 98 và một tuýp kem chống nắng.

Phương Thức Du đi quá vội, cộng thêm trời nhiều mây và gió to, hỗn loạn đến mức Hứa Nam Hành cũng quên mất.

Anh không phải kiểu người ngại ngùng, nếu muốn thêm WeChat thì anh sẽ nói thẳng, nhưng vừa rồi thật sự là quên mất.

Thôi vậy, Hứa Nam Hành lái xe về phía khách sạn, dù có chút tiếc nuối, nhưng chỉ là một chút mà thôi.

Có thể những chàng trai đẹp trai thoáng qua sẽ gây ấn tượng với anh, nhưng anh sẽ không bao giờ nhung nhớ mãi nhiều năm.

Sau khi làm thủ tục nhận phòng xong, Hứa Nam Hành nằm dạng hình chữ đại trên giường.

Dù từ Golmud đi lên độ cao một lúc đạt tới hơn 4000 mét, nhưng khi đó anh ở trong xe, không di chuyển nhiều nên không bị sốc độ cao, nghĩ rằng mình là người may mắn không bị sốc độ cao.

Nhưng vừa rồi, sau khi dừng xe, kéo hai vali và đeo ba lô, từ bãi đỗ xe đi đến sảnh khách sạn, đoạn đường ngắn ngủi đó đã khiến anh thở dốc.

Đoạn đường ngắn ở khu vực cao nguyên không giống với đoạn đường ngắn bình thường, kéo vali đã đành, trên vai còn đeo ba lô.

Chiếc máy tính của anh nặng gần 6 kg, khi vào sảnh khách sạn, anh thở hổn hển như thể vừa đi bộ từ Bắc Kinh đến.

Nằm một lúc, cảm thấy đỡ hơn, Hứa Nam Hành với lấy điện thoại, gọi một cuộc điện thoại.

Một lát sau, đầu dây bên kia bắt máy, Hứa Nam Hành nói: “Mẹ, con đến Lhasa rồi.”

“Ổn định chưa?” Mẹ hỏi.

“Ừm, con đang nghỉ ngơi ở khách sạn, ngày mai lái xe đi Sơn Nam.” Hứa Nam Hành trở mình nằm nghiêng.

Mẹ: “Mệt rồi nhỉ, nghe giọng con ỉu xìu thế này.”

Hứa Nam Hành: “Chứ còn gì nữa, hơn ba nghìn năm trăm cây số, con tự lái một mình hết hơn một nửa.”

“Hả?” Mẹ hỏi, “Thế còn lại ai lái?”

Hứa Nam Hành định giấu đi nhưng do thiếu oxy nên đầu óc cũng chậm chạp: “À...!giữa đường con cho một người lên xe.”

“Người nào thế! Nguy hiểm quá!” Mẹ ở bên kia lớn tiếng, “Sao con có thể cho người lạ lên xe được, nhỡ là người xấu thì sao! Nhỡ họ làm con bất tỉnh rồi bắt cóc con, lấy thận, móc giác mạc thì sao! Phải cẩn thận với người lạ chứ, Hứa Nam Hành!”

Dự đoán trước mẹ sẽ nói như vậy, thực ra Hứa Nam Hành cũng hiểu, lập tức nói: “Được rồi, lần sau sẽ không có lần sau đâu.”

Mẹ tiếp tục dặn dò vài câu, Hứa Nam Hành ngoan ngoãn đáp lời.

Mẹ anh hơi chiều chuộng anh, trước khi anh đi bà cũng nói, dù sao thì cũng tự lái xe, nếu giữa đường hối hận thì quay xe, không cần phải đi dạy tình nguyện nữa.

Trên đường, Hứa Nam Hành từng nghĩ đến việc quay về chỉ vì bực mình, nhưng anh biết mẹ chỉ muốn anh không phải chịu thiệt thòi.

Mẹ anh thở dài, tiếp tục nói: “Thế con nhớ mua đủ đồ dùng sinh hoạt trong thành phố nhé.

À đúng rồi, Nam Hành, con có ghé thăm cung điện Potala chưa? Đã đi núi Chagpori* chưa? Nhớ chụp nhiều ảnh nhé!”

(*) Núi Chagpori: Một trong bốn ngọn núi linh thiêng của miền trung Tây Tạng.

Nằm ở phía nam của Potala và ngay bên trái khi người ta nhìn vào Potala.

“...!Mẹ, con không phải đến đây để chơi.”

Cuối cùng, cuộc gọi cũng kết thúc, Hứa Nam Hành nhận ra rằng trên cao nguyên nên nói ít thôi, nói nhiều khiến anh mệt mỏi.

Nằm thêm vài phút, anh kiên quyết ngồi dậy, đi vào phòng tắm tắm rửa.

Khi ra khỏi khách sạn, cơn gió mạnh như một kẻ gây án lúc này đã chấm dứt, trời quang đãng.

Ở Tây Tạng trời tối muộn, gần tám giờ tối, bầu trời vẫn sáng như một mặt hồ lộn ngược.

Nhân viên lễ tân khách sạn nói với anh rằng khách du lịch thường thích đi dạo ở phố Barkhor*, khuyên anh cũng nên ghé thăm.

Hứa Nam Hành cảm ơn và nhờ khách sạn giặt giúp quần áo đã mặc trong suốt chuyến đi, rồi anh ra khỏi khách sạn, đi dạo loanh quanh.

(*) Phố Barkhor:

Con phố anh đi dạo có nhiều tiệm chụp ảnh, nhận trang điểm cho du khách, cho thuê trang phục dân tộc rồi chụp ảnh cho họ.

Hứa Nam Hành có ngoại hình đẹp, vóc dáng cũng được, cao 1m83, eo thon chân dài, ngũ quan thanh tú, nhiều nhân viên cửa hàng mời chào anh, hỏi anh có muốn chụp vài tấm ảnh không.

Hóa ra cảm giác ở nơi đất khách là như vậy, rõ ràng phố xá đông đúc nhưng lại cảm thấy trống trải.

Biển hiệu của các cửa hàng đều có hai hàng chữ, một hàng chữ Tạng và một hàng chữ Hán, có cả một số chuỗi cửa hàng như quán trà sữa và quán ăn nhanh.

Cuối cùng, Hứa Nam Hành bước vào một cửa hàng Dicos.

(Hãng thức ăn nhanh)

Hứa Nam Hành khá lý trí, thời gian anh đến huyện để nhận nhiệm vụ giảng dạy là ngày kia, vì vậy anh quyết định hai ngày này ăn uống cẩn thận, không để bị đau bụng hoặc tiêu chảy, làm lỡ việc.

Mẹ anh tiếp tục hỏi qua WeChat rằng anh đã ăn tối chưa, anh chụp ảnh hamburger và coca gửi qua, mẹ anh liền gửi lại một loạt icon toát mồ hôi và ngán ngẩm.

Trường học của họ có hơn mười giáo viên tình nguyện, mọi người lập một nhóm WeChat.

Mỗi người sẽ đến những nơi khác nhau để giảng dạy, ở Tây Tạng, học kỳ mùa thu bắt đầu sớm, giữa tháng Tám đã khai giảng.

Có vài nơi khác cũng khai giảng sớm nên một số giáo viên đã lên đường, còn một số thì vẫn đang ở Bắc Kinh.

Mọi người biết Hứa Nam Hành đã lên đường mấy ngày trước, nhưng anh không nói gì trong nhóm nên bị tag tên hỏi.

[Đàm Hề: @Hứa Nam Hành, thầy Hứa đã đến nơi chưa?]

[Đới Kỷ Miên: Chắc là thầy Hứa vẫn đang lái xe?]

Đàm Hề là giáo viên thực tập cùng đợt với Hứa Nam Hành, còn thầy Đới Kỷ Miên thì vừa tiễn một khóa học sinh lớp 12, năm nay cũng tham gia giảng dạy tình nguyện.

Hứa Nam Hành uống một ngụm coca, trả lời: Mới đến Lhasa, hơi thiếu oxy, nằm ở khách sạn nghỉ ngơi.

Nghe tin anh đã đến Lhasa, nhóm chat bùng nổ, mọi người yêu cầu anh mau mau gửi ảnh, nói chuyện rôm rả.

Bình thường, Hứa Nam Hành vốn thấy nhóm chat rất phiền, nhưng giây phút này khi ở nơi xa, anh lại thấy nhóm chat cũng không phải kiểu quá là phiền phức.

[Hứa Nam Hành: Mai nhé, mai tôi sẽ chụp ảnh cung điện Potala.]

Mọi người cũng hiểu và bảo anh nghỉ ngơi cho khỏe, dù sao ai cũng đều biết đây không phải là chuyến đi chơi.

Nhóm dần yên tĩnh trở lại, Hứa Nam Hành ăn xong, ngồi trong cửa hàng thả lỏng một lúc.

Bên ngoài trời đang dần tối, vẫn còn nhiều du khách chụp ảnh ban đêm, mặc trang phục Tây Tạng và trang điểm đậm nét dân tộc.

Hứa Nam Hành bước ra khỏi nhà hàng, thử hít thở sâu rồi bật cười, đúng như bác sĩ Phương đã nói.

Thiếu oxy, không cử động được, tự nhiên sẽ yên tĩnh.

Anh lại muốn hút thuốc, nhưng bật lửa của anh không biết đã mất ở đâu, có thể là ở trạm dừng chân ở Ngân Xuyên, cũng có thể là ở khách sạn Golmud.

Anh thọc tay vào túi, lục lọi bao thuốc lá, rồi bước vào một cửa hàng nhỏ mua bật lửa.

Sang ngày hôm sau, anh quyết định đi thăm cung điện Potala.

Quảng trường cung điện Potala rất rộng và đông người, Hứa Nam Hành hỏi một du khách đường vào từ đâu.

Kết quả, vị du khách đó chỉ về một nơi rất xa và nói: “Thấy chỗ đó không, chỗ bán vé đó, chính là lối vào cung điện Potala.”

“Phải, phải đi xa thế sao?” Hứa Nam Hành suýt lắp bắp.

Du khách vừa chỉ vừa nói: “Đúng vậy! Hôm qua chúng tôi vừa vào đó, chỗ đó chỉ là lối vào, để leo lên đỉnh phải leo 12 tầng, nhưng từ trên đỉnh có thể nhìn toàn cảnh Lhasa.”

Thế là người giáo viên nhân dân lười biếng thiếu vận động gật đầu mỉm cười, lịch sự nói: “Vậy à, cảm ơn anh.”

Thôi bỏ đi, điều này khiến anh nhớ đến câu chuyện nhiều người leo đến điểm bán vé ở Thái Sơn thì quyết định kết thúc hành trình.

Hứa Nam Hành giơ điện thoại lên, chụp một tấm ảnh, gửi cho mẹ và nhóm chat có các đồng nghiệp tình nguyện.

Chiều hôm sau, người phụ trách dự án giảng dạy tình nguyện ở thành phố Sơn Nam liên hệ với Hứa Nam Hành.

Người đó thêm WeChat của Hứa Nam Hành, gửi các lưu ý và bản đồ chỉ đường vào huyện.

Họ đối xử rất chân thành với giáo viên tình nguyện, thậm chí còn hỏi anh có cần báo cáo chi phí xăng dầu không, chỉ cần biên lai ở trạm xăng là được.

Hứa Nam Hành nhanh chóng từ chối, để tránh gặp trường hợp người đó như bác sĩ Phương, ném tiền mặt vào xe của anh, anh không ngần ngại nói dối rằng trường đã báo cáo chi phí rồi, làm người đó yên tâm.

Để đến thị trấn phải đi qua thành phố Sơn Nam, từ Lhasa đến Sơn Nam rất gần, hơn một trăm cây số, đường cao tốc thông thoáng, Hứa Nam Hành chỉ mất hơn một tiếng là đến.

Đến Sơn Nam diễn ra buổi họp về dự án giảng dạy tình nguyện, nhiều giáo viên đang giảng dạy tình nguyện ở vùng Nam Tây Tạng, hôm nay có một buổi hội nghị lớn.

Giáo viên từ khắp nơi đến vùng Nam Tây Tạng, sau hội nghị, mọi người cũng tản ra, đi đến huyện mình giảng dạy.

Hứa Nam Hành cũng vậy, sau khi họp xong, mọi người chụp chung một tấm ảnh, Hứa Nam Hành tiếp tục lái xe đến huyện lỵ.

Rời khỏi Sơn Nam, con đường trở nên khó đi.

Anh lái xe một giờ đồng hồ trên đoạn đường không trải nhựa, bị lắc lư đến mức lục phủ ngũ tạng như bị nấu chung trong một nồi, cuối cùng cũng kịp đến huyện lỵ trước khi mặt trời lặn.

Thế nhưng đến đây chưa phải là xong, giáo viên đón anh nói, trường không ở trong huyện, mà ở làng bên dưới.

Hứa Nam Hành lái xe theo sau xe của giáo viên, lòng đầy chán nản.

Đoạn đường núi hơn hai mươi cây số, anh lái ba tiếng đồng hồ.

Hứa Nam Hành ngẩn ngơ, hơn hai mươi cây số...!Nếu là đường nhựa, hai mươi cây số đi xe đạp cũng chỉ mất hai giờ thôi!

Hơn nữa, Hứa Nam Hành còn đang lái chiếc G63, vua của dòng xe địa hình, vậy nên có thể tưởng tượng đường núi này khó đi đến mức nào.

Ba giờ sau, cuối cùng anh cũng đã đứng trong sân trường.

Trên sân trường chỉ có ba thứ: Thầy giáo đưa anh đến, anh và cột cờ.

Thầy giáo nói, tòa nhà này trước đây là trường tiểu học hy vọng do người khác quyên góp, sau khi những học sinh tiểu học này lên cấp hai, họ đã sửa chữa và biến nó thành trường cấp hai.

Tòa nhà dạy học lúc xem trong ảnh trông cũng khá ổn, được dọn dẹp sạch sẽ, lát gạch, trong kỳ nghỉ hè cũng đã được sơn lại một lần.

“À đúng rồi, tôi là Đạt Ngoã Giang Thố.” Thầy giáo đưa tay ra.

Hứa Nam Hành tỉnh lại, bắt tay và nói: “Hứa Nam Hành.”

Sau đó, Đạt Ngoã Giang Thố dẫn Hứa Nam Hành đi xem qua khu ký túc xá của giáo viên, nằm ở tầng hai của tòa nhà dạy học, tầng một và tầng ba đều là lớp học.

Ở chỗ rẽ của hành lang là nhà vệ sinh và phòng lấy nước, trên sân thượng có chỗ để phơi quần áo.

Đạt Ngoã Giang Thố cười, trao đổi thông tin liên lạc với anh và nói: “Anh nghỉ ngơi đi nhé, căng-tin của trường chưa mở cửa, nhưng trong làng có chỗ bán đồ ăn.”

“Cảm ơn.” Hứa Nam Hành nói, “Tôi sẽ đi vào làng xem sao.”

Anh cùng Đạt Ngoã Giang Thố đi xuống tầng, chiếc xe của Hứa Nam Hành đỗ trong sân trường trông rất lớn.

Anh thở ra một hơi, nhắc nhở bản thân đã quyết định rồi, dù môi trường thế nào cũng phải chấp nhận.

Trường học được bao quanh bởi một hàng rào sắt, sân sau khá ổn, có đường chạy bằng nhựa và sân bóng rổ.

Đạt Ngoã Giang Thố dẫn anh ra cổng bên của trường, nói rằng từ đây vào làng gần hơn.

Ra khỏi cổng bên, Hứa Nam Hành nghe thấy có người đang trò chuyện ở không xa.

Một người đàn ông nói: “Giáo viên tình nguyện đến rồi, nghe nói hai ngày nữa có tiệc chào đón ở huyện, cũng mời chúng ta, cậu có đi không?”

Giọng của người đàn ông kia có chút quen thuộc: “Xem tình hình đã.”

Hứa Nam Hành cảm thấy giọng nói rất quen, quay đầu nhìn lại, thấy hai người đàn ông đang hút thuốc bên cạnh hàng rào của trường.

Một người mặc áo blouse trắng cũng nhìn qua.

Người đàn ông đứng đối diện nói: “Từ nơi xa xôi đến chốn nghèo khó này để dạy học cho bọn trẻ, thật là một người tốt bụng.”

Người mặc áo blouse trắng cười, ánh mắt vẫn nhìn vào Hứa Nam Hành: “Đúng là người tốt bụng.”.