Qua điện thoại, Trần Gia Hữu có thể nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào ở phía bên này.
Anh hơi ngừng lại, sau đó cất giọng hỏi, “Bạn em đang ở bên cạnh sao?”
Tô Đào ngượng ngùng đáp, “Dạ, nhưng tụi em cũng sắp giải tán rồi, em về ngay thôi.”
Trần Gia Hữu khẽ cười, “Có cần anh đến đón em không?”
Cô chưa kịp trả lời, đám chị em ngồi bên cạnh đã nhoài người đến, nói với người ở đầu bên kia điện thoại, “Dĩ nhiên là cần rồi. Bọn tôi còn chưa gặp mặt bạn trai mới của Tô Đào đây. Anh gì đó ơi, bạn gái anh tối nay uống hơi nhiều, anh không đến là không được đâu đấy.”
Cái đám yêu tinh này lúc nào cũng bạo mồm bạo dạng như thế.
Trần Gia Hữu không có phản ứng gì quá lớn, anh đồng ý rồi lại nói, “Được, phiền cô gửi địa chỉ sang giúp tôi.”
Cúp điện thoại, Tô Đào nhìn qua đám bạn, bất lực lên tiếng, “Ăn nói lung tung.”
“Chậc, trước đó toàn nghe Thịnh Ấu Di khen bạn trai mày là cực phẩm, hôm nay mày phải để cho bọn tao mở mang tầm mắt một chút. Nhưng mà, bình thường tụi bây lúc nào cũng đằm thắm như vậy đó hả?”
Tô Đào ngơ ngác gật đầu.
Đám bạn trao đổi ánh mắt với nhau, ai nấy đều nở nụ cười xấu xa.
Nửa tiếng sau, cuộc chơi kết thúc.
Lúc mọi người rời khỏi nhà hàng, bỗng nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang đỗ ở ven đường.
Vừa trông thấy bóng dáng của Tô Đào, Trần Gia Hữu bèn mở cửa bước xuống xe.
Hôm nay trời khá oi bức, anh chỉ mặc một chiếc sơ mi lụa đen, trên cổ áo đã cởi bớt vài cúc, phối cùng quần tây đen dài. Vóc dáng cao ráo, nước da trắng như sứ tựa như làn gió mát mẻ làm dịu đi cái oi ả của mùa hè, khiến người ta cảm thấy sảng khoái khi nhìn thấy anh.
Tô Đào trông thấy anh, cô khẽ vươn tay lên vẫy vẫy xem như chào hỏi.
Trần Gia Hữu nhìn về phía cô, đuôi mắt hơi nhướng lên.
Động tác chào hỏi của cô trông có phần vụng về, nhưng lại vô cùng đáng yêu. Có lẽ vì đang ở trước mặt bạn bè nên cô hơi ngại.
Nếu hôm nay không có mặt nhóm bạn ở đây, chắc chắn cô sẽ chạy sà vào lòng anh ngay lập tức.
Thế là, Trần Gia Hữu chủ động cất bước đi về phía bọn họ.
Mấy cô nàng kia vừa nhìn thấy Trần Gia Hữu, hai mắt bỗng chốc sáng rực lên, có vẻ như vô cùng bất ngờ.
Xem ra những gì Thịnh Ấu Di vừa nói lúc nãy không tính là khoác lác.
Tô Đào quả thật đã tìm được một cực phẩm nhân gian.
Ngay cả khi màn đêm bên ngoài đen kịt, ngũ quan tinh tế và tuấn tú của anh vẫn khiến lòng người xao xuyến.
Anh lịch sự gật đầu chào mọi người, sau đó thuận tay ôm Tô Đào vào lòng, nói, “Tôi đến đón cô ấy.”
Đám chị em cười gật đầu, lên tiếng trêu, “Biết quan tâm người yêu quá.”
Tô Đào lườm mấy cô bạn một cái, mặt mày đỏ lựng.
Trần Gia Hữu, “Quên phải giới thiệu, tôi là Trần Gia Hữu, bạn trai của Tô Đào.”
Mọi người lập tức gật đầu, “Chúng tôi đã nghe danh luật sư Trần từ lâu. Vừa nãy Tiểu Đào còn khen anh không ngớt. Nếu anh mà đến sớm một chút là có thể nghe được lời tỏ tình của con bé rồi, đáng tiếc.”
Mấy đứa này lại dám lôi cô ra trêu chọc, Tô Đào kéo nhẹ cổ áo Trần Gia Hữu, ra hiệu cho anh nhanh nhanh chuồn đi. Nếu không không biết lát nữa đám yêu nữ này còn có thể phát ngôn mấy lời động trời nào nữa.
Tô Đào ngước mắt nhìn sang, hỏi bạn mình, “Có cần đưa tụi bây về không?”
Thịnh Ấu Di, “Đương nhiên là không rồi. Bọn tao đã gọi tài xế lái thuê rồi, đến ngay thôi. Không dám quấy rầy đến thế giới hai người của hai đứa bây đâu.”
Thế là, dưới những ánh mắt nóng rực của nhóm chị em, Tô Đào được Trần Gia Hữu đưa lên xe.
Sau khi yên vị trên xe, cô không nhịn được thở dài một hơi, nghiêng đầu nhìn sang Trần Gia Hữu, cười nói, “Tụi nó thích nói giỡn vậy thôi chứ không có ý xấu đâu, anh đừng để bụng nhé.”
Trần Gia Hữu khoác tay lên vô lăng, “Không đâu, nhưng anh có thể thấy em rất vui vẻ khi ở cạnh bọn họ.”
“Đúng vậy, lâu rồi không gặp nhau, tụi em được ôn lại rất nhiều chuyện.”
Chủ đề này cũng được kết thúc tại đây.
Trần Gia Hữu nhướng mày, ngắm nhìn gương mặt đỏ lựng vì men say của cô, “Em có thấy khó chịu ở đâu không?”
Tô Đào khẽ sờ lên gương mặt nóng bừng, “Không ạ.”
Nhớ đến mấy lời đám bạn vừa nói ở trước mặt Trần Gia Hữu, Tô Đào dè dặt nhìn anh, “Anh yên tâm, những lời không nên nói em đều giữ hết ở trong lòng.”
Đúng lúc gặp đèn đỏ, Trần Gia Hữu dừng xe, quay sang nhìn cô, giọng điệu hơi uể oải, “Hửm?”
Mặc dù mỗi khi gặp nhau, hội chị em thân thiết thường hay nói về những chủ đề được dán nhãn nhạy cảm, nhưng Tô Đào lại rất kín miệng về chuyện riêng tư giữa mình và bạn trai, tuyệt đối không bao giờ tiết lộ bí mật của đối phương.
Đêm nay, Tô Đào đã thấm men say, hành động và lời nói còn tinh nghịch hơn ngày thường.
Cô đưa tay lên trước môi ra dấu “khoá miệng”, nghiêm túc nói, “Em sẽ không bao giờ lấy những chuyện riêng tư giữa người yêu với nhau ra làm đề tài tám chuyện.”
Đôi mắt người đàn ông ngồi trên ghế lái đong đầy ý cười dịu dàng.
“Ví dụ như?” Anh nhẹ nhàng dẫn dắt cô trả lời.
Tô Đào ngẫm nghĩ một lúc, bỗng nhoài người đến gần anh.
Quan sát Trần Gia Hữu ở khoảng cách gần thế này, cô chợt phát hiện ra hàng mi của anh rất dài, vừa dày vừa đen. Khi anh cúi đầu nhìn người khác, hàng mi lại phủ xuống một chiếc bóng mờ nơi mí mắt.
Tô Đào vô thức liếm nhẹ đôi môi khô khốc của mình, hơi nghiêng đầu, nghiêm túc cất giọng, “Anh đang định kiểm tra khả năng khen ngợi của em sao?”
Ánh mắt Trần Gia Hữu như sững lại.
Vài giây sau, khoé môi anh dần dần cong lên, dường như anh đã hiểu ý của cô.
Xem ra, cô khá là hài lòng với anh.
Thời gian chờ đèn đỏ kết thúc, ánh đèn trước mặt nhấp nháy vài giây, sau đó chuyển sang màu xanh, phương tiện có thể lưu thông bình thường.
Trần Gia Hữu khởi động lại xe, ung dung cất giọng, “Em yên tâm.”
“Anh sẽ luôn khiến em hài lòng như thế.”
Nói rồi, anh thong thả bổ sung thêm, “Nếu em thấy có chỗ nào không hài lòng thì cũng có thể nói với anh.”
Tô Đào không dám hó hé nửa lời.
Nếu còn có điểm nào để bắt bẻ, chính là người này quá cầu toàn.
Chỉ cần Tô Đào đưa ra một ý kiến nho nhỏ, thì… anh sẽ thực hành đi thực hành lại cho đến khi nào cô cảm thấy hài lòng mới thôi.
Thế cho nên… không đưa ra ý kiến mới là lựa chọn đúng đắn.
Cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế phụ đến khi về đến nhà, Trần Gia Hữu lại tiễn cô lên tận cửa nhà.
Người đàn ông đứng phía sau bỗng lên tiếng, “Anh quên nói với em một chuyện.”
Tô Đào ngoảnh lại nhìn anh.
Đôi mắt đen láy như đầm mực của Trần Gia Hữu bình tĩnh nhìn cô, như đang quan sát phản ứng của cô.
“Hôm nay, mẹ anh gọi điện sang.”
“Sao thế anh?”
“Bà ấy bảo, muốn gặp mặt em một lần.”
Tô Đào tròn xoe đôi mắt.
Trước đây cô đã từng gặp ba mẹ anh, nhưng mà lần ấy không được yên ả cho lắm, lại còn xảy ra cự cãi.
Trần Gia Hữu nói thêm, “Đương nhiên, nếu như em vẫn chưa muốn gặp bây giờ, anh có thể thay em từ chối bọn họ. Đến khi em thực sự sẵn sàng, anh sẽ đưa em về gặp gia đình.”
Tô Đào ngẫm nghĩ một lúc, rồi đáp, “Không phải là em không muốn.”
“Em hồi hộp sao?” Trần Gia Hữu hỏi.
Tô Đào gật đầu, “Có một chút.”
Thế nhưng, nếu đã quyết định ở bên Trần Gia Hữu, cô buộc phải vượt qua cửa ải này.
Đến tận bây giờ, ký ức về cuộc gặp gỡ với ông Trần Hoa lần trước vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt Tô Đào. Tuy có hơi đáng sợ, nhưng khi ấy Trần Gia Hữu đã bảo vệ cô rất tốt, Tô Đào gần như đã không còn sợ khi đối mặt với tình huống như thế nữa.
Hơn nữa… Nếu hai người có dự định phát triển lâu dài, việc gặp ba mẹ đôi bên là chuyện sớm muộn.
Cứ mãi né tránh cũng chẳng có ích gì.
Gặp sớm hay gặp trễ cũng như nhau. Nếu mẹ anh đã đề cập đến chuyện này, Tô Đào cũng quyết định đồng ý.
“Được, nhưng em muốn điều chỉnh thời gian một chút.” Cô khẽ nói.
“Được, nghe theo em cả.” Trần Gia Hữu tiến lên trước, ôm cô vào lòng rồi nhẹ nhàng vỗ về, “Những chuyện khác cứ giao hết cho anh. Ở bên anh, em cứ thoải mái làm chính mình.”
…
Ba ngày sau.
Hôm nay Tô Đào không bận, Trần Gia Hữu lái xe đưa cô đến thành phố mà ba mẹ anh đang ở.
Tô Đào vốn định mua trước vài món quà mang sang, nhưng cô không biết ba mẹ anh thích gì, bèn nhắn tin hỏi thăm Trần Gia Hữu.
Ba mẹ anh là doanh nhân, có vốn hiểu biết rất phong phú. Tô Đào khá đau đầu trong việc lựa chọn quà tặng, cô không biết phải chọn gì cho phù hợp.
Trần Gia Hữu trả lời tin nhắn của cô: Anh đã chuẩn bị sẵn cho em rồi, em cứ đi theo anh là được.
Thế nên, khi vừa ngồi lên xe, Tô Đào ngoái đầu nhìn đống đồ đặt ở cốp sau.
Trần Gia Hữu quả thật đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.
Tô Đào có hơi áy náy, “Lẽ ra nên để em chuẩn bị mới phải.”
“Chẳng lẽ đến giờ mà em vẫn còn phân biệt của anh hay của em sao?” Trần Gia Hữu cười hiền, “Có lẽ, em nên tập làm quen với suy nghĩ “Của anh cũng chính là của em” thôi.”
Tô Đào mím môi, bật cười theo anh.
“Nào có nhanh như thế, ít ra cũng phải chờ đến khi kết hôn mới được. Em vẫn chưa đến mức chỉ mới yêu đương đã giành quyền nắm giữ kinh tế của anh đâu. Làm thế thì cấp dưới của anh sẽ nghĩ sao về em.”
Trần Gia Hữu thủng thẳng đáp, “Có thể…”
“Bọn họ sẽ ghen tỵ với anh vì có một cô bạn gái quyến rũ như thế.”
Trần Gia Hữu lái xe rất nhanh, sau vài tiếng, bọn họ đã về đến cổng biệt thự.
Tô Đào mím môi, vừa định mở cửa bước xuống, Trần Gia Hữu bỗng vươn tay ra nắm lấy tay cô.
Lòng bàn tay người đàn ông khô ráo và ấm áp, mang đến cho người ta cảm giác vô cùng an tâm.
Buổi gặp mặt ngày hôm nay suôn sẻ hơn Tô Đào nghĩ.
Chỉ có điều, ông Trần Hoa có việc bận đột xuất, bảo rằng có bữa gặp mặt của mấy ông bạn già, nên không thể trở về trong ngày hôm nay, phải đến mai mới về được.
Tô Đào hoàn toàn không ngờ chuyện ra mắt người lớn này lại giống như một game yêu cầu hoàn thành từng vòng.
Và, ngày mai chính là “vòng” khó nhất.
May mắn thay, mẹ của Trần Gia Hữu lại vô cùng hiền hoà, tuy ánh mắt nhìn về phía cô có phần dò xét, nhưng bà vẫn tận tình tiếp đãi.
Dù sao đây cũng là cô gái mà Trần Gia Hữu đã chọn.
Suốt mấy năm qua, bà vẫn luôn đóng vai trò hoà giải trong mối quan hệ căng thẳng của hai cha con nhà này. Tuy hiệu quả không đáng kể, nhưng bà không muốn nhìn thấy quan hệ của hai người càng lúc càng tệ đi.
Sau khi cơm nước xong, thấy Tô Đào vào nhà vệ sinh, mẹ của Trần Gia Hữu bèn ngồi xuống bên cạnh anh, hỏi, “Thích con bé lắm sao?”
Trần Gia Hữu vươn tay cầm lấy tách trà trước mặt, “Vâng, nên con mới đưa cô ấy về đây gặp mẹ.”
“Trông con bé rất xinh xắn, tính tình cũng rất hợp với con. Nếu con thích thì mẹ cũng không có ý kiến gì, miễn là hai đứa con hạnh phúc. Nếu sau này thực sự có thể tiến đến bước kết hôn…”
“Đó chính là điều tuyệt vời nhất.”
Bọn họ nán lại trò chuyện một lúc cũng đã đến chiều.
Mẹ của Trần Gia Hữu muốn giữ Tô Đào ngủ lại, nhưng cô đã từ chối.
Nói thế nào thì hai người vẫn chưa kết hôn, nếu cô ở lại đây thì không phải phép cho lắm.
Cô có người bạn học cũ ở thành phố này muốn gặp mặt nhau một lần, nhân dịp này bèn hẹn nhau ra uống cà phê tâm sự. Sau đó, Tô Đào đặt một phòng khách sạn, thông báo với Trần Gia Hữu rằng tối nay cô sẽ ở lại khách sạn, không sang nhà làm phiền gia đình anh nữa.
Quan trọng nhất là, cô và ba mẹ anh không mấy thân thiết, hơn nữa cô còn nghe nói sáng mai ba anh sẽ về nhà. Nếu sáng mai vừa mới thức dậy đã chạm mặt ông thì rất lúng túng.
Nhắn tin cho Trần Gia Hữu xong, Tô Đào cũng đã về đến khách sạn.
Điều kiện của khách sạn khá tốt, đạt tiêu chuẩn năm sao. Cô quyết định tiêu pha một lần, một mình tận hưởng một phòng Double Bed Room.
Sau khi gửi tin nhắn, Trần Gia Hữu đã trả lời lại: Anh biết rồi.
Hôm nay cô chơi ở ngoài cả ngày trời, anh cũng chẳng nói gì, chỉ dặn dò cô chú ý an toàn.
Tuy nhiên, với cái tính của Trần Gia Hữu, dù anh có ý kiến gì đi nữa cũng sẽ không chủ động nói ra.
Tô Đào định nói chuyện với anh thêm vài câu, nhưng lại bị món ngon nơi này hấp dẫn.
Nghe nói ở đây có không ít món ngon.
Cô lướt tới lướt lui trên app đặt đồ ăn một lúc lâu, cuối cùng chứng bệnh khó lựa chọn lại tái phát, không biết chọn món gì. Cô bèn chụp hết những món muốn ăn trên app rồi ghép lại, sau đó đăng lên vòng bạn bè.
Đào mật: Tối nay nên ăn gì đây?
Ảnh đi kèm chính là 9 tấm ảnh đồ ăn.
Tô Đào có rất nhiều bạn bè, thế nên khi cô vừa đăng bài, rất nhiều người vào bình luận với vô số ý kiến.
Nhìn thấy mọi người liên tục gợi ý tên các món ăn ở dưới khu bình luận, bụng Tô Đào lại càng réo vang.
Cuối cùng, cô nhắm mắt làm ngơ, quyết định chuyển sang một app khác để gọi món mình thích.
Tuy nhiên, ngay khi cô định mở app đặt đồ ăn lên, chợt trông thấy một thông báo hiện lên trên màn hình. Ảnh đại diện kia trông rất quen, hình như đó là bạn trai của cô – một nhân vật hiếm khi xuất hiện trong vòng bạn bè.
Tô Đào tò mò bấm vào thông báo.
Trần Gia Hữu: Ăn đào.
Cô ngớ người, khẽ chớp hàng mi.
Anh… có ý gì?
Khi Tô Đào vẫn còn đang ngơ ngác, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa không vội vàng, không dồn dập, trái lại vô cùng vững vàng, nhưng lại mang theo một chút gì đó khá thần bí, khiến trái tim cô rộn ràng trong vô thức.
***
Tác giả:
– Tối nay ăn gì?
– Ăn đào.