Tô Đào còn chưa kịp đáp lại, Trần Gia Hữu đã bế cô đặt lên chiếc giường mềm mại của khách sạn.
Người đàn ông vốn dĩ lạnh lùng giỏi kiềm chế, nhưng tối nay lại có hơi hấp tấp vội vàng.
Tô Đào chống tay ngồi dậy, vội vàng hỏi, “Sao không ăn tối trước?”
Trần Gia Hữu tháo cặp kính gọng vàng xuống, giọng đã khản đặc, “Sau đêm đó, anh sợ em khó chịu nên vẫn luôn cố gắng kiềm chế.”
Dứt lời, anh khẽ cười, “Anh thì thương em, nhưng em lại chủ động đến đây, muốn thử thách sự kiềm chế của anh sao?”
Tô Đào vùi mình vào chăn, lí nhí hỏi, “Ở đây có cái đó không anh?”
Trần Gia Hữu hơi đổ người về phía trước, lấy ra một cái hộp ở bên cạnh bàn, “Khách sạn nào cũng có mà.”
Tô Đào ngạc nhiên nhìn sang, sao cô lại quên mất chuyện này chứ.
Cô đảo mắt một vòng, cố tình nói, “Trước khi em đến đây, anh đã dùng cái nào chưa?”
Trần Gia Hữu, “Em nghĩ anh dùng bằng cách nào?”
Tô Đào vốn chỉ định trêu anh một chút, nên khi bị anh hỏi vặn lại, cô dứt khoát vùi mình vào chăn.
Tuy nhiên, Trần Gia Hữu lại không có ý buông tha cho cô.
Anh đưa tay kéo tấm chăn phủ trên mặt cô xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, khẽ cười nói, “Anh chỉ dùng với em thôi.”
“Đã hài lòng chưa?”
Không biết đã qua bao lâu, Trần Gia Hữu mới bắt đầu mở mấy hộp cơm mà cô mang đến.
Tô Đào từ trong phòng tắm bước ra, cô tắm có hơi lâu, chóp mũi và khoé mắt phơn phớt đỏ trông như vừa mới khóc xong, gương mặt trắng hồng rạng rỡ. Khi nhìn về phía hộp cơm trên bàn, bụng cô vô thức réo vang.
Trần Gia Hữu ngoái đầu nhìn sang, nhướng mày hỏi, “Em đói hả?”
Tô Đào, “…”
Vận động lâu như thế, sao lại không đói cho được.
Trần Gia Hữu vẫy tay gọi cô đến, sau đó nhét đôi đũa đang cầm trên tay cho cô, “Em ăn đi.”
Mấy món ăn đựng trong hộp đều đã được dọn ra bàn.
Đậu hủ xào húng quế, canh nấm nấu cà chua, bánh rau, rau muống xào và cả bánh khoai sọ.
Mùi thơm ngào ngạt xộc thẳng vào khoang mũi khiến người ta càng thấy thèm ăn hơn.
Tô Đào nếm thử một miếng trước, nhanh chóng đưa ra nhận xét, “Ngon quá.”
Nói rồi, cô nhìn về phía Trần Gia Hữu, “Anh cũng nếm thử đi.”
Trần Gia Hữu cầm đũa thử mỗi món một miếng, gật đầu đáp, “Cũng được.”
Tô Đào ăn được một lúc, lại đặt đũa xuống, chống cằm ngắm người đàn ông ngồi bên cạnh mình.
Sắc đẹp đúng là có thể thay cơm mà.
Trước đây, cô chưa từng nghĩ đến, người đàn ông trông có vẻ kiêu ngạo ấy lại trở thành bạn trai của mình.
Hơn nữa, trải nghiệm hẹn hò với anh còn tuyệt vời hơn cả những gì cô tưởng tượng.
Thấy Tô Đào gác đũa, cứ nhìn anh đăm đắm, Trần Gia Hữu liếc sang, “Sao lại không ăn nữa?”
Tô Đào uể oải đáp lại, “Ngắm anh thôi là em no rồi.”
Khoé môi Trần Gia Hữu hơi nhếch lên, “Anh cho em ăn no rồi à?”
Lời này đúng là ẩn ý sâu xa.
Tô Đào khựng lại, như đã hiểu ra điều gì đó, cô vờ nói lảng sang chuyện khác, “Tối nay anh chưa ăn, ăn nhiều một chút.”
Anh cầm muỗng sứ múc một muỗng canh đưa đến bên môi cô, khẽ dỗ, “Đồ ăn đã nguội rồi, nếu em ăn không được thì húp miếng canh đi.”
Tô Đào nếm thử muỗng canh anh đút cho, vị cà chua đậm đà, nấm mềm thấm gia vị, rất ngon.
Trần Gia Hữu, “Em muốn ăn nữa không?”
Thấy Tô Đào gật đầu, anh lại múc một muỗng đút cho cô.
Trần Gia Hữu, “Lần này em định ở chơi bao lâu?”
Tô Đào, “Công việc trong studio em đã xử lý xong xuôi, có lẽ sẽ ở đây chơi thêm hai ngày.”
Trần Gia Hữu, “Được.”
Tô Đào, “Em sẽ không quấy rầy anh đâu, mấy ngày này anh hẳn là bận rộn lắm. Em sẽ tự chơi một mình, chừng nào anh xong việc thì về chơi với em.”
Trần Gia Hữu buông đôi đũa trên tay xuống, thản nhiên nhìn cô, “Ngoan thế cơ à?”
Tô Đào, “Đương nhiên rồi, công việc quan trọng nhất mà. Hơn nữa lần này là anh đi công tác, không thể làm chậm trễ công việc được.”
Trần Gia Hữu, “Chiều mai anh rảnh, nhưng phải tham gia một bữa tiệc. Nếu em đồng ý thì đi với anh nhé.”
Nhớ đến bữa tiệc nhỏ mà cô từng đi cùng Trần Gia Hữu lần trước, khi ấy cô từng vào vai bạn cặp của anh.
Còn bây giờ, hai người đã công khai quan hệ, cô đã trở thành bạn gái hàng thật giá thật của anh.
Ăn xong, Trần Gia Hữu dọn dẹp bàn ăn đâu vào đấy, vừa quay lại đã trông thấy Tô Đào đang nhàn nhã nằm trên giường, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Anh cởi cúc áo sơ mi, kéo chăn ra nằm vào rồi ôm lấy cô, ánh mắt hờ hững lướt qua nội dung trên màn hình điện thoại của cô, “Em đang làm gì thế?”
Tô Đào, “Theo dõi Weibo của anh, đang đọc bình luận ở bên dưới.”
Dứt lời, cô đưa cho Trần Gia Hữu xem mấy lời tỏ tình ở bên dưới khu bình luận, “Em không lừa anh đúng không.”
Trần Gia Hữu đáp lại, “Ừm, em ghen à?”
“Cũng không hẳn, nhưng mà mọi người đều nghĩ anh không có bạn gái. Tuy đã qua lâu rồi mà mấy bình luận kiểu này vẫn không hề giảm nhiệt.”
Cô vừa nói hết câu, Trần Gia Hữu bỗng cầm điện thoại đang đặt ở một bên lên, ngón tay anh lướt nhanh trên màn hình vài giây, sau đó lên tiếng, “Xong rồi.”
Tô Đào ngạc nhiên nhìn sang, “Hở?”
Trần Gia Hữu, “Em tự xem đi.”
Cô kéo nhẹ trên màn hình để refresh bảng tin.
Quả nhiên, Trần Gia Hữu vừa đăng tải một bài mới nhất.
[Đã có bạn gái.]
Anh vốn không phải là người của công chúng, nhưng bài đăng này vừa được đăng tải, thoắt cái đã có vô số bình luận đáp lại.
— [Tôi không nhìn lầm chứ? Nửa đêm rồi mà anh ấy vẫn lên weibo đăng bài a a a a a!]
— [Được lắm, vừa mới rơi vào lưới tình mà đã thất tình rồi hu hu hu.]
— [Quào, cái này là ảnh sợ bạn gái ghen đúng không?]
— [Tuy anh đã có bạn gái, nhưng vẫn không thể ngăn đám chị em chúng tôi thưởng thức vẻ đẹp trai của anh đâu. Rảnh rỗi thì đăng một tấm selfie lên nhé?]
— [Không biết bạn gái của một người đàn ông hoàn hảo như anh ấy là mẫu người thế nào nhỉ? Tò mò quá đi mất, có ai có Weibo của chị người yêu không?]
— […]
— […]
Thấy Tô Đào đang chăm chú đọc bình luận, Trần Gia Hữu vô thức đưa tay nắm chặt lấy bàn tay khác đang đặt trong chăn của cô, “Em còn muốn xem cái gì nữa không?”
Tô Đào đón lấy ánh mắt của anh.
Trần Gia Hữu đưa điện thoại sang, dịu dàng hôn lên vành tai cô, “Điện thoại của anh, bạn gái có quyền kiểm tra.”
Tô Đào thấy ngại khi làm như thế.
Dù có là người yêu thì vẫn phải giữ không gian riêng tư cho bản thân. Hơn nữa, hai người chỉ vừa mới yêu nhau mà đã đòi kiểm tra điện thoại của nhau, làm như thế khiến cô trở thành một cô bạn gái không tin tưởng người yêu vậy.
Trái lại, anh đưa tay tuỳ tiện lướt trên màn hình vài cái.
Tô Đào bỗng nhìn thấy khung chat của mình, được anh ghim lên đầu trên giao diện nhắn tin.
Anh đặt cho cô một biệt danh rất đáng yêu.
[Bé hồ ly.]
Tô Đào, “Biệt danh này… trước giờ vẫn để như vậy sao anh?”
Trần Gia Hữu, “Đúng thế.”
Nhớ lại những lần mình chat với Trần Gia Hữu trên Wechat một cách nghiêm túc, mà phía bên anh lại hiển thị cái tên Bé hồ ly này, Tô Đào không khỏi đỏ mặt.
Cô vừa định tắt đèn đi ngủ, điện thoại Trần Gia Hữu lại bất thình lình vang lên.
Tô Đào, “Ai thế anh?”
Trần Gia Hữu, “Bác sĩ tâm lý của anh.”
Cuộc gọi được kết nối, Tô Đào nằm nghiêng một bên im lặng lắng nghe.
Trần Gia Hữu hờ hững cất giọng, “Đã khuya rồi, sao còn gọi cho tôi?”
Ôn Văn, “Là bác sĩ tâm lý của cậu, lâu lâu gọi điện hỏi thăm là chuyện nên làm mà. Dạo này cậu cũng không liên lạc với tôi, tình hình sao rồi?”
Trần Gia Hữu, “Không có gì, dạo này tôi khá bận.”
Ôn Văn, “Chất lượng giấc ngủ có được cải thiện không?”
Trần Gia Hữu, “Ừm.”
Ôn Văn ở đầu bên kia bỗng bật cười, “Người có bạn gái tự nhiên khác hẳn. Trước đây tôi đã bảo cậu rồi, một vài thay đổi trong quan hệ có thể thay đổi tình trạng của cậu, mà cách thích hợp nhất…”
Tô Đào chưa kịp nghe rõ câu nói tiếp theo, Trần Gia Hữu đã đưa điện thoại ra xa, thờ ơ cất giọng, “Đừng nói lung tung, nếu anh không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”
Ôn Văn ngạc nhiên hỏi, “Bên cạnh cậu còn có người sao?”
Trần Gia Hữu thẳng thừng cúp điện thoại, vừa nhìn xuống, lại thấy Tô Đào tò mò nhìn anh, “Sao thế anh?”
Trần Gia Hữu rướn môi, đưa tay tắt đèn trong phòng, khẽ thì thầm bên tai cô, “Toàn mấy chuyện không thích hợp với thiếu nhi.”
“Em không thể nghe.”
…
Sáng hôm sau, khi Tô Đào thức dậy, Trần Gia Hữu đã đi làm.
Buổi sáng, cô đi dạo loanh quanh gần đó giết thời gian, đến chiều thì nhận được điện thoại của Trần Gia Hữu.
“Có cần anh đến đón em không?” Giọng nói trầm ấm dịu dàng của người đàn ông vang lên từ đầu bên kia điện thoại.
Tô Đào tỏ ý anh cứ đưa địa chỉ cho cô, cô sẽ đón xe đi thẳng đến chỗ đó.
Trần Gia Hữu, “Không cần phải gấp, em cứ từ từ mà đi.”
Lúc đến sảnh tiệc, Tô Đào bỗng thấy may mắn vì hôm nay mình không mặc áo thun quần jeans. Trần Gia Hữu chỉ nói là tiệc tối, cô cứ tưởng là buổi gặp nhau giữa nhóm bạn làm ăn, nhưng bây giờ đến nơi mới biết không chỉ đơn giản như thế.
Tô Đào nhấc bước đi vào trong. Khi cô đang định gửi tin nhắn cho Trần Gia Hữu, bỗng nhiên có một người nồng nặc men say suýt nữa đã tông sầm vào người cô.
Tô Đào cất điện thoại vào, dời tầm mắt sang người vừa xuất hiện.
“Xin lỗi cô, hôm nay tôi hơi say.”
Doãn Hưng Hiền trông thấy người con gái vừa xuất hiện có dáng người yêu kiều lại mang vẻ quyến rũ, anh ta vô thức đưa tay chỉnh lại chiếc nơ trên cổ áo, vờ lịch sự hỏi thăm, “Lúc nãy tôi không va vào cô chứ?”
Tô Đào lắc đầu, “Không.”
Doãn Hưng Hiền thích thú nhướng mày, “Cô đến đây một mình sao?”
“Không.”
“Tôi đến tìm bạn.”
Doãn Hưng Hiền vừa định hỏi cô tìm ai.
Một mùi hương quen thuộc bất ngờ phả đến từ phía sau lưng, Trần Gia Hữu nhẹ nhàng ôm lấy eo Tô Đào, cúi đầu lên tiếng, “Em đến rồi.”
Tô Đào gật đầu.
Có anh xuất hiện bên cạnh, Tô Đào bỗng thấy an tâm lạ thường.
Biết Tô Đào là bạn cặp của Trần Gia Hữu, Doãn Hưng Hiền vỡ lẽ gật đầu, “Hoá ra là cô đến tìm anh ta.”
Hôm nay cũng thật khéo, Doãn Hưng Hiền lại xuất hiện ở đây.
Quan hệ giữa hai người không tốt cho lắm, chủ yếu là vì năm xưa Doãn Hưng Hiền từng bị ăn trái đắng từ Trần Gia Hữu, năng lực lại không bằng người ta, nên bao năm nay vẫn ghi hận trong lòng, có thể xem là kẻ thù truyền kiếp.
Anh ta nói chưa được vài câu, bỗng nhận ra ánh mắt Trần Gia Hữu nhìn về phía mình dần trở nên lạnh lùng.
Trần Gia Hữu nhấp một ngụm champagne, hơi hất cằm, cất giọng như đang tuyên bố chủ quyền, “Đây là người của tôi.”
Doãn Hưng Hiền nhún vai, “Thế thì không làm phiền hai người nữa.”
Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng ánh mắt anh ta vẫn lưu luyến lướt vài vòng trên người Tô Đào.
Hiếm khi bên cạnh Trần Gia Hữu có người đồng hành, đây mới chính là chuyện khiến người ta cảm thấy hứng thú.
Hai người vừa quay lưng rời đi, Trần Gia Hữu đưa cho cô một ly rượu trái cây, “Em cách xa anh ta một chút.”
Tô Đào vẫn chưa hiểu chuyện gì, “Sao thế anh?”
Trần Gia Hữu, “Em không thấy ánh mắt của anh ta vừa rồi cứ dán lên người em sao?”
Tô Đào nhấp một ngụm rượu trái cây, phát hiện hôm nay Trần Gia Hữu ăn mặc rất trang trọng, vest đen phối với sơ mi trắng, mái tóc đen nhánh được vuốt keo chải ngược về phía sau, đôi mắt lạnh lùng ẩn dưới cặp kính gọng vàng, mấy đầu ngón tay đặt bên eo cô vô thức siết chặt.
Anh dịu dàng cất giọng, “Gần đây có một resort suối nước nóng, nếu em muốn, lát nữa tàn tiệc anh sẽ đưa em đến đó trải nghiệm.”
Tô Đào ngẩng đầu nhìn anh, “Có phòng riêng không anh?”
Trần Gia Hữu rủ hàng mi, nói thêm:
“Là kiểu có thể tắm uyên ương.”
“Em có thích không?”