Quay trở lên nhà, Tô Đào ngồi đợi thêm một lúc.
Quả nhiên, một tiếng sau, tiếng chuông điện thoại vang lên vô cùng đúng giờ.
Cô húng hắng vài tiếng, sau đó nhận máy, nhẹ giọng hỏi, “Anh về đến nhà rồi hả?”
Trần Gia Hữu cởi áo khoác ra, khoé môi hơi rướn lên, “Đang chờ điện thoại của anh sao?”
Tô Đào, “Không dám đâu nhé, chẳng qua là đúng lúc thấy anh gọi đến thôi.”
Trần Gia Hữu bật cười khe khẽ, không nỡ vạch trần lời nói dối của cô.
“Mẹ em lo cho em, để em ngủ lại nhà một đêm cũng tốt.”
Tô Đào, “Tối nay anh thấy thế nào?””
Trần Gia Hữu, “Người nhà em rất thân thiện, nếu có cơ hội lần sau thì đó chính là vinh hạnh của anh.”
Theo phản ứng của ba mẹ mà cô quan sát được, Trần Gia Hữu hẳn là đã qua được ải này rồi.
Đầu bên kia truyền đến tiếng sột soạt, có lẽ Trần Gia Hữu đang thay quần áo.
“À đúng rồi.”
“Có phải dạo này em lại bắt đầu bỏ bê luyện viết thư pháp rồi đúng không?” Anh hỏi vu vơ.
Vừa nhắc đến chuyện này, Tô Đào lại bắt đầu chột dạ.
Đúng là dạo gần đây cô không được chăm chỉ đi luyện thư pháp cho lắm.
Hơn nữa, người đang nói chuyện cũng có thể xem như là thầy giáo của cô.
“Đợi vài bữa nữa hết bận rồi em sẽ đi.”
Trần Gia Hữu, “Đây là lần thứ mấy em nói câu này với anh rồi?”
Tô Đào, “…”
Trần Gia Hữu biết tỏng suy nghĩ của cô, bèn nói, “Nếu em thực sự cảm thấy không tiện thì không cần đến trung tâm nữa.”
“Sao thế?” Tô Đào thắc mắc hỏi lại.
Trần Gia Hữu từ tốn đáp, “Có sẵn giáo viên ở nhà rồi, em còn sang bên đó làm gì nữa.”
Tô Đào, “Anh…”
Giọng nói của Trần Gia Hữu qua sóng điện thoại mang theo một chút khàn khàn, anh dịu dàng nói, “Đến nhà anh đi, anh dạy không giỏi không lấy tiền.”
Sau đó, có vẻ như người đàn ông đã đi tắm, nhưng cuộc gọi của hai người vẫn được tiếp tục.
Đây cũng là lần đầu tiên Tô Đào được trải nghiệm cảm giác lưu luyến không nỡ cúp máy trong giai đoạn yêu đương mặn nồng.
Hai người ở hai nơi khác nhau, mỗi người bận rộn với thời gian của riêng mình.
Lắng nghe tiếng động liên tục truyền đến từ phía đầu bên kia, cô có cảm giác như mình đang ở bên cạnh anh vậy.
Tô Đào đợi anh tắm, mí mắt của cô cũng bắt đầu nặng dần, toan díp lại.
Không biết đã qua bao lâu, bên kia truyền đến bước chân.
“Em ngủ chưa?” Trần Gia Hữu khẽ hỏi.
Tô Đào mở mắt ra, ậm ừ lên tiếng.
Giọng cô nghe như đang nói mớ, mềm mại pha thêm chút nũng nịu.
“Anh tắm xong rồi hả?” Cô nhỏ giọng hỏi anh.
Người đàn ông khoác chiếc áo choàng tắm màu trắng, mái tóc đen nhánh vẫn còn đang ẩm ướt mang theo hương thơm nồng nàn. Mấy đầu ngón tay đặt trên laptop, nhưng tâm trí hiện giờ đã bay đi rất xa.
Âm thanh vừa nãy của cô vô cùng mềm mại, giống hệt như tiếng mèo con vô tình rơi vào cuộc trò chuyện của hai người lúc trước.
Anh như nhớ lại dáng vẻ nức nở se sẽ của cô trong đêm đó.
Dù trông cô rất tủi thân, nhưng lại khiến người ta yêu thương vô ngần.
Trần Gia Hữu rủ hàng mi, cất giọng hỏi, “Em buồn ngủ rồi à?”
“Em đang chờ anh.”
“Phải đợi anh về em mới ngủ được.”
Nghe thấy thế, anh không nhịn được bật cười, “Sao lại nghiêm túc thế, sợ anh chạy mất hả?”
“Đương nhiên rồi.” Tô Đào trở mình, thoải mái duỗi lưng một cái, “Bây giờ anh chính là mối tình đầu quốc dân đấy.”
Trần Gia Hữu nhướng mày, “Em nghe cái từ này ở đâu đấy?”
“Hôm trước nhìn thấy dưới phần bình luận trong Weibo của anh.”
“Em cũng quan tâm đến mấy cái đó sao?”
“Dĩ nhiên.” Nghĩ đến đây, Tô Đào hỏi anh, “Em thấy anh không cập nhật bài đăng mới, có phải anh chỉ đăng nhập đúng một lần đó thôi đúng không?”
“Ừ, nhưng nếu em thích, sau này anh sẽ tìm hiểu thêm về mảng này.”
Tô Đào lại trộm nghĩ, không nên để Trần Gia Hữu tìm hiểu về mấy cái này thì hơn.
Anh vốn là một người cuồng công việc, nhưng dù thế cũng không thể ngăn nổi những cô gái xung quanh chủ động tìm đến.
Nếu anh học được cách tương tác với mọi người trên mạng, đến lúc đó cô lại càng nhọc lòng hơn.
Tô Đào đánh thượt thở dài, đang suy nghĩ làm thế nào để bóng gió anh đừng quan tâm quá nhiều đến mấy nền tảng mạng xã hội này, bỗng nghe thấy giọng nói khàn khàn của Trần Gia Hữu vang lên, “Được rồi, em mau đi ngủ đi.”
Tô Đào khó hiểu, “Sao anh lại giục em đi ngủ?”
Một thoáng yên lặng lướt qua.
Vài giây sau, Trần Gia Hữu gấp laptop lại, đưa tay xoa nhẹ ấn đường.
“Hệt như bé mèo con, em thế này thì làm sao mà anh ngủ được đây.”
Dứt lời, anh lại dịu dàng nói tiếp, “Lúc nãy ở bên nhà em, anh đã phải cố gắng kiềm chế, về đến nhà rồi mà vẫn bắt anh phải nhịn sao?”
Tô Đào như hiểu ra trong tích tắc.
Lúc nãy khi nói chuyện với anh, giọng cô như nửa tỉnh nửa mơ.
Không ngờ…
Trần Gia Hữu lại có thể nghiêm túc mà trêu cô như thế.
Nhớ đến buổi tối hôm ấy, Trần Gia Hữu đã từng kề bên tai cô thì thầm rằng, “Giọng em hay lắm.”
“Đừng kìm nén.”
Mặt mày cô đỏ lựng lên, luống cuống tay chân chúc anh ngủ ngon rồi chào tạm biệt.
Trước khi đi ngủ, bà Cảnh Mai còn mang sữa lên phòng cho cô. Trông thấy vẻ mặt khác thường của Tô Đào, bà bèn hỏi, “Con sao thế?”
Tô Đào kéo chăn che kín đầu, lầu bầu đáp, “Con muốn ngủ…”
Ba Tô đứng ngoài cửa cũng hóng hớt ló đầu vào nhìn.
Bà Cảnh Mai đẩy ông một cái, vẻ mặt biết tuốt.
“Con gái ông đang yêu.”
“Mặc kệ nó đi.”
…
Đăng tin tuyển dụng mấy ngày, Tô Đào cuối cùng cũng tìm được một nhân viên phù hợp với công việc.
Thiệu Hoành là người chủ động đến nộp đơn.
Ngày hôm ấy, cậu chàng xuất hiện với outfit áo thun trắng phối với quần jeans, vẻ ngoài cao ráo đẹp trai ngay lập tức đã thu hút toàn bộ sự chú ý của các nhân viên nữ trong studio.
Tô Đào quan sát cậu một lượt, “Cậu muốn nhận công việc này sao?”
“Đương nhiên rồi ạ.” Thiệu Hoành cười tươi roi rói đáp lại, “Em muốn đến đây để tôi luyện bản thân.”
Nhân viên nữ đứng bên cạnh len lén trêu một câu, với vóc dáng thế này thì cậu có thể đi làm người mẫu nam luôn ấy chứ.
Thiệu Hoành ngượng ngùng cào cào tóc, “Em không thích công việc phải xuất đầu lộ diện như thế, còn công việc này chính là cơ hội để em được rèn luyện bản thân, hy vọng sếp có thể cho em cơ hội này.”
Thiệu Hoành còn rất trẻ, làm việc hăng hái, tinh thần lăn xả, tính tình vui vẻ, cởi mở, rất thích hợp với không khí của studio.
Tô Đào hỏi cậu vài câu, phát hiện anh chàng này từng theo chuyên ngành quảng cáo, có thể giúp đỡ phát triển khâu marketing của studio, quan trọng là tính cách cậu khá tốt, dễ dàng hoà nhập với đồng nghiệp, Tô Đào có ấn tượng rất tốt với cậu.
Tô Đào thông báo với cậu hôm sau có thể đến làm.
Thiệu Hoành chủ động mở lời, “Sếp ơi, em với chị kết bạn với nhau nhé.”
Tô Đào gật đầu, không chút đắn đo, “Được.”
Sau khi thêm Wechat của Thiệu Hoành, Tô Đào tiện tay bấm vào trang chủ của cậu dạo một vòng. Cậu chàng này vẫn còn khá trẻ, tính tình hẳn vẫn còn trẻ con, nhưng trong studio của cô bây giờ đang thiếu những nhân viên trẻ tuổi năng động như thế này, vậy nên cô rất hài lòng về cậu.
Lúc trở về nhà, Tô Đào thuận miệng nhắc đến chuyện này với Trần Gia Hữu.
Trần Gia Hữu nhướng mày, “Nhân viên mới à?”
Tô Đào, “Đúng thế, đã trẻ lại còn rất đẹp trai, nhóm nhân viên nữ độc thân trong studio vui đến mụ mị. Dù sao thì một nhân viên nam trẻ tuổi cũng sẽ mang đến một làn gió mới, mấy cô nàng kia còn chưa có người yêu nữa.”
Trần Gia Hữu cúi mắt nhìn quyển sách trên tay, cất giọng hờ hững, “Thế em có thấy hứng thú không?”
“Đương nhiên là không rồi.” Tô Đào nghiêm túc đáp, “Nhưng em có đặt quy định, không yêu đương ở nơi làm việc, thế này có quá đáng không anh?”
Ở bên cạnh một nhân vật cực phẩm như Trần Gia Hữu, nếu cô mà còn có hứng thú với người khác thì đúng là không biết tốt xấu.
Trần Gia Hữu nhếch môi, “Không hề.”
Hôm sau.
Thiệu Hoành đến studio nhận việc, đồng thời giải quyết hết những công việc tốn thể lực còn tồn đọng trước đó. Hơn nữa, cậu chàng này rất biết chuyện, thấy ở đây đều là mấy chị gái, thế là hào phóng đãi cả nhà một chầu trà sữa, dỗ mọi người vô cùng vui vẻ.
Không lâu sau, Thiệu Hoành chủ động mang đến một ly trà sữa cho cô, lên tiếng bắt chuyện, “Sếp ơi, em chỉ dặn ba mươi phần trăm đường thôi, không ngọt đâu, chị uống thử đi.”
Tô Đào, “Sao cậu lại dặn ba mươi phần trăm đường cho chị?”
Thiệu Hoành, “Phụ nữ các chị ai cũng thích giữ dáng, mà bình thường em cũng không thấy chị ăn nhiều, nên nghĩ rằng chắc chị cũng để ý đến chuyện này. Thế nên em đã đặc biệt đặt một ly ba mươi phần trăm đường cho riêng chị đây.”
Thật ra Tô Đào không mấy chú trọng chuyện ăn uống, ngày thường cô hay bận đến độ không kịp ăn cơm, cho nên nếu có thời gian cô cũng sẽ ăn uống rất thoải mái.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Thiệu Hoành biết cách xử sự như thế, Tô Đào hào phóng thông báo tối nay mọi người trong studio có thể tổ chức liên hoan để chào mừng nhân viên mới.
Được sếp mời đi ăn, cả nhóm nhân viên đều rất vui vẻ.
Tô Đào báo với Trần Gia Hữu qua điện thoại rằng tối nay mình không về nhà ăn cơm.
Trần Gia Hữu: Em có hẹn à?
Tô Đào: Không ạ, mọi người trong studio tổ chức liên hoan chào mừng nhân viên mới đến.
Trần Gia Hữu: Nếu về trễ thì báo cho anh biết, anh đi đón em.
Tô Đào: Dạ.
Địa điểm tổ chức liên hoan được chọn chính là quán thịt nướng.
Mọi người đều là thanh niên trẻ, vậy nên bầu không khí trong thời gian chờ món ăn lên cũng cực kỳ ồn ào.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Thiệu Hoành đã làm quen hết tất cả mọi người trong studio, đến khi nướng thịt cũng chủ động chăm sóc các chị đẹp.
Tô Đào bèn trêu, trông cậu chàng thế này hẳn là không thiếu người yêu.
Thiệu Hoành đỏ bừng mặt, “Em vẫn còn độc thân chị ơi.”
Nhân viên nữ ngồi cạnh tỏ vẻ không hài lòng, “Ai lại để vuột mất con cá béo này thế?”
Thiệu Hoành, “Không phải là không có cơ hội, mà tại em không thích tình yêu “fast food”, nên càng mong có thể đợi được người mình thích xuất hiện.”
Không ngờ, đây lại là một chàng trai ngây thơ.
Tiệc liên hoan kết thúc, thấy trời vẫn còn sớm, Tô Đào bèn tự mình về nhà.
Cô đến gõ cửa nhà Trần Gia Hữu.
Chẳng mấy chốc, người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt bước ra mở cửa.
“Em về rồi à?” Anh đút một tay vào túi, như đang kiểm tra xem tối nay cô có uống rượu hay không.
Tô Đào chủ động khai báo, “Tối nay em không uống rượu.”
Khoé môi Trần Gia Hữu cong cong thành một nụ cười, anh đưa tay dắt cô đi vào nhà.
Tối nay Tô Đào chỉ định ghé ngang gặp anh một chút. Nhưng không ngờ, sau khi vào nhà, cuộc ghé thăm này đã bị biến chất.
Cô bị anh kéo vào thư phòng, bắt đầu khổ luyện thư pháp với mấy tờ giấy tuyên.
Tô Đào vừa cúi đầu viết chữ vừa ấm ức hỏi, “Không lẽ mấy người yêu nhau đều hẹn hò giống vậy hết sao?”
Trần Gia Hữu, “Làm việc gì cũng phải làm đến nơi đến chốn. Sau này em phải năng xuống nhà anh hơn, anh mới có thể thường xuyên dạy em được.”
Khi nói những lời này, anh đổ người về phía trước, lồng ngực nóng bỏng dán lên lưng cô, một tay cầm lấy bàn tay cô, nhấc bút lên bắt đầu hướng dẫn cô viết từng nét một.
Hơi thở trên người anh khiến Tô Đào xao xuyến, nhất thời lơ đãng viết sai mất một nét.
Trần Gia Hữu rủ hàng mi, thấp giọng hỏi, “Không tập trung à?”
Tô Đào chột dạ.
Có anh ở bên cạnh, cô thật sự không thể nào tập trung được.
Ngay khi cô đang định phản bác, điện thoại đang đặt trên bàn bỗng vang lên.
Tô Đào nhìn sang, là điện thoại của Thiệu Hoành.
Cô bèn đặt bút lông xuống, nhận máy.
Trong điện thoại, dường như Thiệu Hoành đang gặp vấn đề trong quá trình viết kế hoạch phát triển, khiêm tốn hỏi thăm Tô Đào vài chuyện.
Tô Đào không nhịn được lên tiếng, “Sao cậu chăm chỉ thế, nửa đêm về nhà rồi mà vẫn muốn tăng ca sao?”
Thiệu Hoành, “Đương nhiên rồi ạ, lính mới phải có tự giác của lính mới chứ.”
Cứ thế, hai chị em trò chuyện một lúc.
Sau khi Tô Đào giải đáp vấn đề thắc mắc của cậu xong, lại phát hiện ra cậu lại chuyển sang chủ đề về thái độ làm việc.
Tô Đào vô thức than thở.
Cậu chàng này quả thật quá hăng hái, nhưng đối mặt với một chàng trai tràn đầy nhiệt huyết như thế, cô cũng ngại ngắt lời cậu.
Thời gian hai người nói chuyện có hơi lâu.
Trần Gia Hữu đứng sau lưng cô, thế nên anh có thể nghe thấy hết toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người.
Chốc chốc, Tô Đào lại đánh mắt nhìn sang anh, Trần Gia Hữu chỉ hờ hững đáp lại cô.
Tô Đào vội ra dấu tay ý bảo cô sắp nói xong rồi.
Thế nhưng, muốn ngắt lời Thiệu Hoành là một việc không hề đơn giản.
Cậu chàng cứ thao thao bất tuyệt, có mấy lần Tô Đào định lên tiếng nhưng không thành.
Trong lúc cô đang buồn bực không phải làm sao, một bàn tay lành lạnh bất ngờ vòng qua ôm lấy cô từ phía sau.
Ngón tay thon dài của người đàn ông nắm lấy cằm cô, buộc cô phải nghiêng đầu, ngay sau đó là một nụ hôn mạnh mẽ mang theo vẻ chiếm hữu ập tới.
Trần Gia Hữu hung hăng mút lấy cánh môi của cô, hoàn toàn đối lập với hơi thở thanh tao trên người anh.
Tô Đào kiềm chế không bật thành tiếng, không dám để người ở đầu bên kia nghe thấy.
Thiệu Hoành nói một lúc lâu, nhận ra đối phương im lặng không nói gì, cậu tò mò hỏi thăm, “Sếp ơi, chị còn ở đó không?”
Nhịp tim Tô Đào chợt tăng tốc, thần kinh căng ra như dây đàn, cô sợ nếu mình bất cẩn phát ra âm thanh thì Thiệu Hoành sẽ nghe thấy.
Nhưng…
Cô càng chùn bước thì nụ hôn của Trần Gia Hữu lại càng dữ dội hơn.