Sao Em Đỏ Mặt Rồi?

Chương 53: Hoàn chính văn




Trước tiên, hai người đi lên lầu một chuyến.

Trên tay Trần Gia Hữu xách theo một túi đồ, bên trong toàn là đồ ăn vặt mà chiều nay anh đã mua cho cô.

Tô Đào nói mà không ngoảnh đầu lại, “Anh xuống nhà trước đi, em xuống ngay thôi.”

Trần Gia Hữu nhận được một cuộc gọi, là của trợ lý Tiểu Ngô gọi đến nói về chuyện trong văn phòng luật.

Anh xoay người, hạ giọng dặn dò vài câu.

Cô giả vờ vô tình hết xới lại xáo mấy món đồ trong túi xốp, cốt ý để tìm cái hộp nhỏ xíu anh đã bỏ vào hồi chiều.

Kết quả, Tô Đào lục lọi một hồi lâu, nhưng lại không thấy bóng dáng của cái hộp đó đâu.

Chẳng lẽ làm rớt trên xe rồi?

Không thể nào.

Trong lúc cô vẫn còn đang suy đoán miên man, Trần Gia Hữu đứng phía sau thản nhiên cất lời.

“Xong chưa em?”

Tô Đào vội vàng đứng dậy, chỉnh lại tóc tai, ra vẻ bình tĩnh đáp lời, “Xong rồi.”

Cô có linh cảm tối nay chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Theo lý mà nói, đây là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, quả thật rất đáng mong đợi.

Tuy nhiên, tuyệt đối không thể thiếu những biện pháp an toàn cần thiết.

Cô hơi rối rắm, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn ngại không dám nói ra.

Trần Gia Hữu mở cửa, nghiêng người nhường cô đi vào trước.

Đợi Tô Đào bước vào nhà, anh đóng cửa lại, ném chiếc áo vest đang vắt trên cánh tay xuống thành ghế sofa.

Động tác của anh vô cùng hời hợt, rồi anh lại tiếp tục tháo khuy măng sét, ánh mắt dõi theo bóng Tô Đào đang ngồi trên sofa cách đó không xa.

Cô rụt rè ngồi trên sofa trông vô cùng ngoan ngoãn, ánh nhìn hướng thẳng về phía anh.

Trần Gia Hữu cong khoé môi, “Đâu phải em mới đến lần đầu, sao lại hồi hộp thế hả?”

Tô Đào nhíu mày, nói với anh, “Em chợt nhớ ra một chuyện.”

“Chuyện gì?” Trần Gia Hữu dửng dưng hỏi lại.

“Hình như em vẫn còn một cái mail chưa kịp gửi…” Cô toan nhổm người đứng dậy, lại bị người đàn ông đứng trước mặt nắm chặt cổ tay kéo ngồi trở lại sofa.

Anh nhìn cô, như đã biết tỏng suy nghĩ ở trong lòng của bạn gái, khàn giọng hỏi, “Hôm nay em còn muốn trốn nữa sao?”

Tô Đào bất ngờ bị tóm “đuôi”, gương mặt lộ vẻ mất tự nhiên, “Không phải đâu nhé.”

Ánh trăng sáng vằng vặc, hoà vào màn đêm dần buông.

Ánh mắt hai người giao nhau, dường như có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực từ đối phương.

“Em yên tâm.”

“Hôm nay sẽ không có ai đến quấy rầy chúng ta nữa.” Anh tháo đồng hồ đeo tay xuống, “Anh đã thay mật khẩu khoá cửa, dù có là con nhóc Trần Bối Lỵ cũng sẽ không vào được.”

Dứt lời, anh lại nói với vẻ điềm nhiên, “Mật khẩu là sinh nhật của em, sau này em có thể thoải mái đến chơi.”

Hoá ra, không chỉ mỗi mật khẩu điện thoại, mà anh còn đổi cả mật khẩu cửa nhà sang ngày sinh nhật của cô.

Suy nghĩ của Tô Đào cũng bắt đầu lan man, cô bỗng nhớ đến một chuyện, bèn nói, “Em có thể hỏi anh chuyện này không?”

“Hửm?”

“Sao lúc ấy anh lại đột ngột đổi tên ID thế?”

Nếu không phải do anh chủ động để lộ thân phận, có lẽ quan hệ giữa hai người cũng sẽ không tiến triển nhanh như thế.

Trần Gia Hữu rủ mi mắt, khẽ bật cười.

Anh lấy một chai rượu vang từ trong tủ rượu ra.

Tô Đào ngước mắt nhìn lên.

Chai rượu vang này hẳn là rất đắt tiền, anh có hẳn một tủ rượu vang, có vẻ đây là sở thích sưu tầm của anh.

Trần Gia Hữu rót rượu vang vào ly, rồi đưa sang cho cô.

“Em muốn nếm thử không?”

“Đây là hương vị yêu thích của anh dạo gần đây.”

Tô Đào khẽ nhấp một ngụm, cảm nhận hương vị lan toả nơi đầu lưỡi.

Trần Gia Hữu, “Nghe nói lúc trước em từng hỏi con bé Bối Lỵ chuyện ba mẹ anh ở thành phố nào.”

“Đúng vậy…”

“Liên kết với những chuyện mà em đã làm trước đó, cộng thêm việc em biết rõ chuyện anh mất ngủ, thế nên anh liền đoán ra em đã biết thân phận của anh từ lâu.”

“Em đã biết anh chính là Ragin.”

Trần Gia Hữu, “Thật ra, có một dạo, anh cực kỳ hoang mang. Thỉnh thoảng, anh lại ghen tỵ với một thân phận khác của bản thân, vì anh nghĩ người mà em thích là Ragin chứ không phải anh.”

Anh lại nói tiếp, “Vào khoảnh khắc ấy, anh thậm chí còn cảm thấy may mắn vì em đã biết rõ anh là ai.”

Bàn tay thon dài rõ khớp xương của người đàn ông nâng ly rượu lên, anh ngả người ra sofa, cà vạt xốc xếch, cả người toát ra hơi thở lạnh lùng hờ hững.

“Trước đây anh chưa bao giờ được nếm thử cảm giác thích một người là như thế nào.”

“Cảm giá này thật điên rồ, chỉ muốn được ở bên cạnh cô ấy thật lâu, giống như bây giờ vậy.”

Nghe anh nói những lời này, Tô Đào vô thức nhấp thêm một ngụm rượu.

“Anh thậm chí còn nóng lòng muốn cho em biết anh chính là Ragin.”

“Bao nhiêu đêm tâm sự cùng em, dù cách một màn hình, nhưng anh cũng chưa từng nói với em câu này…”

“Anh rất nhớ em.”

Khoé môi anh vẽ lên một nụ cười dịu dàng, “Có lẽ mọi người sẽ cảm thấy rất hoang đường, nhưng em chính là một món quà vô cùng đặc biệt đối với anh. Ban đầu, sự xuất hiện của em là làn gió mới trong cuộc đời của anh. Thời gian dần trôi, anh cũng bắt đầu quen với việc có em ở bên cạnh, nói theo một cách khác chính là…”

“Tô Đào, anh đã bị em thu hút.”

Anh luôn nghĩ mình là một người bình tĩnh và tự chủ.

Thế nhưng…

Giây phút gặp được cô, cái gọi là bình tĩnh mà anh vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo kia đã hoàn toàn bị phá vỡ.

Thích một người chính là muốn cô thuộc về mình, nhưng đồng thời cũng là sự trân trọng và thương yêu.

Nhìn ly rượu chẳng mấy chốc đã cạn đáy trên tay cô, anh bèn đưa tay tịch thu, cất giọng nhắc nhở, “Có thích cũng không được uống nhiều thế.”

Tô Đào liếm môi, cánh môi căng mọng óng ánh nước, cô khẽ thì thầm, “Rượu này đắt lắm hả anh?”

Trần Gia Hữu nhìn sang, cười bất lực, “Em tưởng anh tiếc nên mới không cho em uống sao?”

Tô Đào chắp hai tay trước ngực, đôi mắt sáng long lanh.

“Cho em một ly nữa đi.”

“Em thích hả?”

“Dạ, thích lắm.”

Trong nháy mắt, luồng hơi thở nóng rực của người đàn ông bất thình lình ập tới.

Đôi môi mỏng của anh ôm trọn lấy môi cô, nụ hôn nhẹ nhàng như muốn trao hết yêu thương cho cô, động tác chầm chậm nhưng lại vô cùng lưu luyến, anh đang mớm rượu cho cô.

Nụ hôn sâu khiến Tô Đào choáng váng, bàn tay vô thức đặt lên vai anh, hơi thở dần loạn nhịp.

Tựa như đang chìm trong cơn thuỷ triều giữa màn đêm yên tĩnh, cô có thể nghe thấy từng nhịp thở vô cùng rõ ràng của mình.

Rượu vang nồng nàn, dư vị ngọt ngào.

Đến khi nụ hôn kết thúc, bên khoé môi cô vẫn còn vương chút rượu vang đỏ, càng khiến cô trở nên quyến rũ hơn.

Người đàn ông đưa tay xoa nhẹ bên môi giúp cô lau đi “chứng cứ phạm tội” ấy, giọng đã khản đặc, “Em muốn uống nữa không?”

Tô Đào vội vàng lắc đầu.

Nếu còn uống nữa thì lớn chuyện mất.

Rượu không say người, người tự say.

Sau đó, cô được anh bế vào phòng.

Trong phòng ngủ không mở đèn, nương theo ánh trăng, cô có thể loáng thoáng trông thấy gương mặt của người trước mắt.

Hơi thở dồn dập, anh đưa tay siết lấy cằm cô, để cô có thể ngắm anh rõ ràng hơn.

Giọng người đàn ông khản đục và nặng nhọc, “Tô Đào.”

“Nhìn rõ xem anh là ai.”

Đuôi mắt Tô Đào hoe đỏ, cất giọng mềm mại gọi tên anh.

Anh mở ngăn tủ, lấy cái hộp nhỏ vừa mua hồi chiều ra.

Tô Đào ngạc nhiên nhìn anh, “Anh…”

Trần Gia Hữu, “Anh cầm lên.”

Dứt lời, trong phòng vang lên tiếng xé mở đồ vật.

Bấy giờ Tô Đào mới chợt vỡ lẽ, bảo sao lúc nãy cô tìm mãi mà không thấy, ra là đã bị anh cất mất rồi.

Được ở bên cạnh người yêu đúng là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

Dù làm bất cứ chuyện gì cũng đều trở nên có ý nghĩa.

Tuy hai người đều là lần đầu tiên, nhưng Trần Gia Hữu đã hoàn toàn phá vỡ cái nhìn của Tô Đào về anh.

Anh hỏi cô, “Em muốn nói gì sao?”

Tô Đào hậm hực vùi mặt vào gối, chẳng buồn đáp lại anh.

Cô muốn nói, anh chẳng hề dịu dàng như cái cách anh biểu hiện, trái lại còn mang theo cảm giác chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ.

Dẫu thế, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.

Thời gian dường như đã qua rất lâu.

Tô Đào thi thoảng lại ngẩng đầu.

Cô bắt trọn vẻ kiềm nén dục vọng thoáng vụt qua trên gương mặt của anh, trong tích tắc ấy, nó khiến cô như đắm chìm trong cạm bẫy quyến rũ.

Và cũng trong khoảnh khắc ấy, cô mới nhận ra rằng, mình đã bị anh mê hoặc vì chính điều này.

Lại qua một lúc lâu sau, anh bế cô vào phòng tắm tắm rửa.

Tô Đào khoác áo choàng tắm, nũng nịu véo cánh tay anh.

Anh đi tới, ôm cả người cô vào lòng, dịu dàng hỏi thăm, “Đau lắm hả em?”

Tô Đào chẳng buồn đáp lại.

Trần Gia Hữu lại hỏi tiếp, “Sao lúc nãy em không nói?”

Tô Đào không cầm lòng được mà nghiến răng.

Anh nói cứ như cô lên tiếng là sẽ có tác dụng vậy.

Có lẽ trông thấy vẻ mặt ấm ức của cô, anh lại hạ giọng dỗ dành, “Ngoan nhé, lần sau sẽ không thế nữa.”

Tô Đào vô thức nhìn anh với ánh mắt tràn ngập vẻ bất ngờ, “… Thật sao?”

Bàn tay ấm áp đưa ra sau giúp cô massage gáy, anh đáp, “Ừm, thật.”

Tô Đào cảm động vùi vào lòng anh.

Thế nhưng, chỉ vài phút sau, đèn phòng lại tắt đi.

Tô Đào bực bội cắn lên ngón tay anh, “Vừa nãy anh đã nói sao hả?”

Người đàn ông chủ động “dâng” bàn tay thoang thoảng hương gỗ thơm mát cho cô, cất giọng khàn khàn, “Anh sai rồi.”

“Em cắn mạnh vào.”

Tô Đào, “…”

Đêm nay, Tô Đào cảm giác mình gần như không thể chợp mắt được.

Cô mơ mơ màng màng nhớ lại buổi họp mặt bạn bè của Trần Gia Hữu lần trước, nhớ đến lời bạn anh từng nói.

Bất thình lình, Tô Đào chợt bừng tỉnh.

Quả nhiên, chỉ có đàn ông hiểu đàn ông nhất.

Mãi đến rạng sáng cô mới chập chờn thiếp đi, nhưng chưa được bao lâu lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Tô Đào tiện tay quơ điện thoại đặt lên tai, cất giọng khàn khàn, “Ai thế ạ?”

Bà Cảnh Mai nghe giọng Tô Đào như còn đang ngái ngủ, hỏi lại với giọng khó tin, “Bây giờ là mấy giờ rồi mà con còn chưa chịu dậy hả?”

Tô Đào nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, trả lời bà, “Dạ… tối qua con thức khuya.”

Bà Cảnh Mai im lặng vài giây, lại hỏi, “Kế hoạch dẫn luật sư Trần về nhà gặp ba mẹ mà lần trước con nói đã đi đến đâu rồi?”

“Con chưa nói với anh ấy nữa.” Tô Đào tỉnh táo lại đôi chút, cô quay sang, lại không thấy người bên cạnh đâu, không biết đã đi đâu.

Bà Cảnh Mai, “Thế thì con nhanh nhẹn lên, ba con đang định đi mua đồ ngon về đãi người ta kia kìa.”

Tô Đào, “Con biết rồi.”

Cúp điện thoại, cô huơ tay túm lấy chiếc áo choàng ngủ đang vắt một bên khoác lên người.

Đi tới phòng tắm, cô nhìn thoáng qua.

Mặt Tô Đào đỏ bừng bừng, nhìn mấy dấu vết chi chít trong gương, xấu hổ không biết phải làm sao.

Tối qua hai người họ đúng là quá điên cuồng, đến độ cô chỉ mới chớm nhớ lại thôi mà đã đỏ cả mặt.

Đánh răng rửa mặt xong xuôi, cô tiện tay búi tóc lên rồi bước ra phòng ngủ. Trông thấy cửa thư phòng đang mở, cô cứ tưởng Trần Gia Hữu đang ở bên trong. Nhưng khi đẩy cửa bước vào mới biết anh không có trong phòng.

Tuy nhiên…

Cô lại bị thu hút bởi mấy món đồ đặt trên chiếc bàn bên trong thư phòng.

Trên hộp gỗ màu đỏ có đặt một tờ giấy, tờ giấy được chặn lại bởi một cây bút máy mạ vàng trông rất sang trọng.

Cô bước qua xem thử, trên tờ giấy hiện lên hình ảnh của một bé hồ ly đang chạy, xung quanh là những khóm hoa tulip mọc rải rác trên mặt đất.

Tuy bức tranh được phác hoạ đơn giản dưới ngòi bút máy, nhưng lại trông cực kỳ sống động.

Cô xem đến ngây người.

Chẳng biết từ lúc nào, người ấy đã bước tới, ôm lấy cô từ phía sau.

“Em mở ra xem đi.” Giọng anh quá đỗi dịu dàng.

Tô Đào quay đầu nhìn anh, “Gì thế anh?”

Trần Gia Hữu, “Quà tặng em đấy.”

Anh dậy từ sớm, bây giờ đã chỉn chu trong chiếc sơ mi trắng, dáng người đĩnh đạc đứng sau lưng cô, hương bạc hà mát lạnh thoang thoảng toả ra từ trên người anh.

Tô Đào cầm tờ giấy lên, sau đó mở hộp gỗ ra.

Khoảnh khắc vừa nhìn thấy món đồ bên trong, Tô Đào ngạc nhiên tròn xoe đôi mắt.

“Đây là…”

Một cây trâm vàng được chế tác vô cùng tinh xảo, trông có vẻ như thuộc một bộ sưu tập mang ý nghĩa kỷ niệm, giá trị chắc chắn không rẻ, đẹp đến từng chi tiết nhỏ khiến người ta không tài nào dời mắt được.

Trần Gia Hữu, “Lần trước khi vừa nhìn thấy bộ trâm cài này, anh liền nghĩ đến em, cảm thấy nó rất hợp với em nên anh đã mua nó.”

Nhớ đến đoạn video quảng cáo mà hai người bọn họ đã cùng quay, Tô Đào trong chiếc váy cưới đỏ với nụ cười rạng rỡ trên môi, như thể cô thật sự sắp trở thành cô dâu của anh.

Chỉ thiếu một món trang sức khiến người ta phải choáng ngợp trước vẻ đẹp của cô.

Tuy rất thích, nhưng Tô Đào lại thấy nó quá đắt.

“Cái này chắc là đắt…”

Như thể đã biết cô muốn nói gì tiếp theo, anh bỗng ngắt lời cô.

“Em còn nhớ em vẫn còn thiếu anh một khoản thù lao không?”

Dĩ nhiên là Tô Đào vẫn nhớ rồi.

Đò là thù lao nhờ anh chụp ảnh quảng cáo giúp cô.

“Ừm, em vẫn nhớ.”

Trần Gia Hữu, “Bây giờ có phải đã đến lúc trả thù lao cho anh rồi không?”

Tô Đào quay lại nhìn anh, “Anh muốn trả thế nào?”

Người đàn ông đưa tay cầm lấy cây trâm vàng hình chim phượng trong hộp ra, cài vào tóc cô, trên gương mặt toát lên vẻ dịu dàng đầy yêu thương.

“Dụ dỗ cô nàng hồ ly về nhà.”

“Đây là tấm lòng của anh, mong em đừng từ chối.”

Tô Đào vốn sở hữu một vẻ đẹp sắc sảo, chiếc trâm phượng càng tô điểm cho vẻ đẹp của cô thêm muôn phần.

Dù không tô son điểm phấn, nhưng làn da trắng ngần và đôi mắt long lanh lại vô cùng hài hoà với chiếc trâm phượng ấy.

Chỉ một ánh nhìn đã làm lòng anh đắm say.

Anh áp lòng bàn tay mình lên má cô, dịu dàng cất giọng, “Mãi mãi ở bên anh nhé.”

“Được không em?”

***

Jeongie:

Đây có thể xem là kết thúc chính văn rồi. Tuy đây chỉ là một bộ truyện nhẹ nhàng đến độ chẳng có mâu thuẫn hay cao trào gì, nhưng mình hy vọng nó sẽ mang đến cho một những giây phút vui vẻ và bình yên nhất mỗi khi đọc truyện.

Vì còn tới tận 2x chương ngoại truyện nữa nên mọi người đừng vội bo xì cặp đôi đáng yêu luật sư Trần và bé hồ ly của anh ấy nhé.   

Cám ơn các bạn đã ủng hộ trong suốt thời gian qua.   

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.   

Mãi iuuuuu.