Nhìn thấy tấm ảnh này, Tô Đào vô thức cúi đầu nhìn chằm chằm.
Thôi xong rồi.
Cô chậm một bước rồi.
Tô Đào nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt cam chịu.
Đào mật: Anh cứ lấy đại đi.
Trần Gia Hữu: Tối hôm qua trời mưa, trời đang se lạnh. Mẫu áo khoác len này của em có tới mấy màu, anh giúp em chọn màu nhạt một tí nhé.
Đào mật:?
Đây cũng là lần đầu tiên Trần Gia Hữu có cơ hội khám phá tủ quần áo của cô.
Hoá ra, nếu gặp mẫu nào ưng ý thì cô sẽ mua thêm vài màu khác nhau. Hơn nữa, hình như cô có thói quen sắp xếp đồ đạc, mọi thứ đều được sắp xếp vô cùng gọn gàng và ngăn nắp.
Trần Gia Hữu: Sao em?
Nhận ra có lẽ mình đã hiểu lầm, Tô Đào vội vàng đáp lại: Không có gì.
Vài phút sau, Trần Gia Hữu từ trên tầng đi xuống.
Anh đặt quần áo lên giường, điềm tĩnh nói với cô, “Anh đi chuẩn bị bữa sáng, em thay đồ đi.”
Tô Đào, “Dạ…”
Cô cúi đầu nhìn bộ đồ được anh đặt trên giường, một chiếc áo len dệt kim màu beige, và một chiếc váy trắng.
Ngón tay nhẹ khẩy một cái, Tô Đào trông thấy bộ đồ lót màu trắng viền ren nằm ở dưới cùng.
Hơi thở cô bắt đầu dồn dập.
Tuy anh không hỏi đến, nhưng vẫn rất săn sóc mang xuống đầy đủ cho cô.
Xem ra, anh có vẻ thích màu này.
Cơ mà, gu thẩm mỹ thế này có phải hơi cổ hủ quá không?
Tô Đào mặc quần áo tươm tất, mở cửa phòng ngủ bước ra ngoài.
Trần Gia Hữu vừa lúc bày đĩa lên bàn.
Thấy cô đi ra, ánh mắt anh đảo một vòng trên người cô, nhướng mày hỏi, “Xong rồi hả em?”
Tô Đào mím môi, ngồi xuống ghế, “Ừm, thay xong rồi.”
Trần Gia Hữu làm bữa sáng khá đơn giản, nhưng lại giàu dinh dưỡng và rất phong phú.
Cô cầm cái nĩa lên xiên một miếng trứng chiên, chậm rãi ăn. Chợt nhớ đến chuyện tối hôm qua, cô bèn hỏi, “Có phải tay anh bất tiện lắm không?”
Trần Gia Hữu rướn môi cười, “Đúng vậy, nhưng mấy ngày này chỉ cần chú ý một chút là được.”
Tối qua cô vốn định ở lại đây để giúp anh, nhưng hình như cô còn làm vướng tay vướng chân hơn.
Sau khi ăn sáng xong, Tô Đào đưa mắt nhìn đồng hồ.
Cô phải đi làm thôi.
Trước khi đi, cô quay đầu nhìn về phía Trần Gia Hữu, khẽ cười nói với anh, “Quần áo anh chọn đẹp lắm.”
Trần Gia Hữu hờ hững nhìn sang.
Trong giây lát, anh đi tới, cụp mắt nhìn cô, “Em có thích không?”
Tô Đào nhất thời không hiểu ý anh, ánh mắt đầy ngơ ngác.
Trần Gia Hữu bỗng hôn nhẹ lên vành tai của cô, cất giọng trầm thấp, “Lần sau mặc cho anh xem.”
…
Trong lúc Tô Đào đang làm việc, Thịnh Ấu Di lại gọi điện đến.
“Tiêu rồi.”
“Hình như tao vừa làm tổn thương một người đàn ông vô tội.”
“Sao thế?” Tô Đào sửa sang lại vài món trong studio, hỏi cô bạn, “Hôm nay mày không đi làm à?”
Thịnh Ấu Di, “Được nghỉ, với lại tối qua ngủ muộn quá, nên đánh một giấc đến tận bây giờ luôn.”
Tô Đào, “Người trưởng thành mà có chất lượng giấc ngủ tốt như mày thì đúng là một chuyện đáng mừng.”
Thịnh Ấu Di ngại không dám nói tối qua do mình buông thả đến tận khuya nên mới ngủ đến giờ này.
Tuy nhiên, hôm nay cô nàng gọi sang là muốn kể lại một chuyện thú vị hồi tối hôm qua.
“Tối qua đi ăn, tao gặp được Trình An Hoà.”
“Hai người gặp nhau à?”
“Đúng vậy, ăn Tết xong là anh ta quay lại đây rồi, hai đứa bây không liên lạc với nhau sao?”
Tô Đào nhớ lại Trình An Hoà có gọi cho mình mấy lần, có điều lúc ấy cô cài đặt điện thoại ở chế độ yên lặng nên không nghe thấy, sau đó cũng quên bẵng chuyện này luôn.
“Không, sao thế?”
Thịnh Ấu Di, “Cũng tại tao mồm mép tép nhảy, lỡ nói với anh ta chuyện mày và Trần Gia Hữu đang quen nhau. Mà vẻ mặt anh ta lúc đó cực kỳ phức tạp, sầm mặt nói với tao là mày đã có bạn trai rồi, không thể nào yêu cái tên đàn ông mặt lạnh như tiền kia được.”
Tô Đào khẽ cười, “Rồi sao nữa?”
Thịnh Ấu Di, “Tao nói thẳng cho anh ta biết người bạn trai kia của mày chính là Trần Gia Hữu, từ đầu đến đuôi cũng chỉ có một người. Vậy là cả tối hôm qua anh ta “bơ” tao luôn, trông cứ như đang giận dỗi ấy.”
Tô Đào, “Nói cho anh ta biết cũng tốt.”
“Tao cũng nghĩ thế, nên tao đang định giới thiệu cho anh ta vài cô gái tốt, tránh cho anh ta rơi vào cơn suy.” Nghĩ đến đây, Thịnh Ấu Di bỗng nói, “À đúng rồi, hai đứa bây không có ý định yêu đương lét lút chứ?”
Tô Đào không hiểu ý của cô nàng.
“Đương nhiên là không rồi.”
“Thế nhớ mời tao ăn cơm đấy.” Cô nàng cười gian, “Nếu Trần Gia Hữu muốn yêu mày, vậy thì phải qua được cửa ải của tao cái đã. Luật sư Trần lần đầu yêu đương à? Sao không biết chuyện nếu muốn lấy lòng bạn gái thì phải vượt được cửa ải của bạn thân bạn gái chứ. Hai đứa bây định khi nào mời tao ăn đây?”
Dạo này Tô Đào bận tối mắt tối mũi, bận đến nỗi quên mất cả chuyện này.
Trước đó, cô đã từng hứa với Thịnh Ấu Di sẽ mời cô nàng một chầu.
Cúp điện thoại, Tô Đào gửi tin nhắn cho Trần Gia Hữu, hỏi anh gần đây có bận gì không, nếu không thì cùng bạn cô ăn một bữa cơm.
Trần Gia Hữu: Anh bất cẩn quá, lẽ ra phải sớm nghĩ đến chuyện này.
Đào mật: Không nghĩ đến mới đúng. *chống cằm*
Trần Gia Hữu: Hửm?
Đào mật: Em là mối tình đầu của anh mà, thế nên mấy chuyện này cứ để em dạy cho anh.
Cô nói với giọng điệu như lẽ đương nhiên.
Trong công ty RT.
Chu Tu Nhiên đánh mắt nhìn sang, “Sao thế?”
Trần Gia Hữu gõ nhẹ lên chiếc điện thoại trong tay, “Bạn gái tôi.”
Chu Tu Nhiên hào hứng hẳn, “Khi nào thế, sao tôi không biết gì cả?”
Trần Gia Hữu, “Dạo này hơi bận, mấy cuộc hẹn xã giao gặp khách hàng có lẽ sẽ phải lùi lại.”
Chu Tu Nhiên gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Song, anh ta vẫn rất bất ngờ với chuyện Trần Gia Hữu bỗng nhiên có bạn gái.
Vài phút sau, Trần Gia Hữu gửi sang cho cô một tin nhắn thoại.
“Em định dạy anh cái gì?”
Tô Đào dõng dạc nhắn lại: Gì cũng dạy.
Anh đã quen với việc bao dung và chiều chuộng cô, lời cô nói anh cũng chỉ thấy sao mà đáng yêu quá.
Mấy đầu ngón tay lướt trên màn hình điện thoại, anh trả lời cô: Được, phiền em chỉ bảo.
Hai người quyết định chọn thời gian mời cơm Thịnh Ấu Di vào ba ngày sau.
Hôm ấy mọi người đều rảnh.
Song, đúng lúc ấy lại đột ngột xảy ra chuyện.
Tô Đào nhận được một cuộc gọi bất ngờ, bên kia thông báo bên phía Tiểu Tranh gặp chuyện.
Cô chạy đến nơi mới biết, hoá ra là Tô Tranh xảy ra mâu thuẫn với người khác.
Sau một hồi hỏi thăm cẩn thận, hoá ra là cậu đánh nhau với chàng trai trước kia từng theo đuổi Trần Bối Lỵ.
Trông Tô Tranh dịu dàng hiền hoà là thế, nhưng lúc đánh đấm cũng rất mạnh tay.
Mấy năm qua, cậu chàng luôn chú trọng đến việc rèn luyện thân thể. Nếu chỉ đọ sức thông thường thì mấy anh chàng công tử bột ngoài kia thật sự không phải là đối thủ của Tô Tranh.
Hơn nữa, mọi chuyện xảy ra vô cùng đột ngột.
Lúc gã đàn ông xấu xa kia đang quấy rối Trần Bối Lỵ thì bị Tô Tranh bắt gặp. Ban đầu, bầu không khí giữa ba người vô cùng tế nhị, nhưng gã kia lại không biết giữ mồm giữ miệng mà buông lời chế giễu mấy câu. Khi ấy, Tô Tranh đang đứng trước mặt gã ta, trông không có gì bất thường. Bởi vì quá trình tiếp nhận chân giả khá suôn sẻ nên nếu người ngoài không để ý sẽ không phát hiện ra.
Gã kia cứ tưởng Tô Tranh là bạn trai mới của Trần Bối Lỵ, cất giọng châm chọc, “Xem ra cô cũng chỉ là hạng chó chê mèo lắm lông thôi.”
Trần Bối Lỵ vừa trông thấy gã ta là đã muốn nổi điên, đang định ra tay lại không ngờ Tô Tranh đã vung nắm đấm ra trước.
Gã kia ngã sõng soài ra đất, trông có vẻ như chẳng có sức đánh trả.
Trước đây, cô nhóc hoàn toàn không hề phát hiện ra, gã kia trông thì cao to khoẻ mạnh như thế, không ngờ chỉ vừa mới ăn một đấm mà đã nằm rạp dưới đất không đứng dậy nổi.
Trần Bối Lỵ không rảnh quan tâm đến gã đàn ông nằm trên mặt đất, cô nhóc ngạc nhiên nhìn Tô Tranh trước mặt mình, “Sao anh lại ở đây…?”
Tô Tranh thu tay lại, hơi rủ hàng mi, “Anh đi ngang qua.”
Cậu chỉ vốn định đến gặp cô nhóc một lát, nhưng không ngờ lại bắt gặp cảnh tượng thế này.
Mà đây cũng là lần đầu tiên Trần Bối Lỵ nhìn thấy Tô Tranh có thể đứng vững vàng ở trước mặt mình.
Cô nhóc bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay, trong lòng sóng cả cuộn trào, không biết phải diễn tả cảm xúc của mình thế nào khi gặp được cậu.
Dáng người cậu cao lớn, thậm chí cô nhóc phải ngửa cổ lên mới có thể nhìn thấy cậu.
Cậu đứng sừng sững ở trước mặt, đôi con ngươi màu nâu nhạt hướng về phía cô nhóc như ánh lên vẻ đau lòng.
Trần Bối Lỵ bỗng nhớ đến trước đây mình chưa từng nói với Tô Tranh một chuyện.
Cô nhóc thích cậu, thích đến nỗi xưa nay không cần cậu phải chứng minh bất cứ điều gì.
Thế nhưng… dường như cậu cũng đang nỗ lực thay đổi bản thân.
Dạo trước, hai người thỉnh thoảng cũng sẽ trò chuyện với nhau vài câu.
Trần Bối Lỵ đã tự nhủ với bản thân, phải tỉnh táo lên thì mới không đau khổ.
Nhưng khi nhìn thấy Tô Tranh đang đứng trước mặt mình, trái tim cô nhóc lại nhoi nhói đau.
Tô Tranh, “Hai người vẫn còn liên lạc với nhau sao?”
Cậu cứ tưởng gã đang nằm trên mặt đất ăn hiếp Trần Bối Lỵ, thế nên giọng nói vẫn mang theo chút bực dọc.
Cô nhóc lùi lại một bước, trốn tránh lên tiếng, “Không cần anh lo.”
Dứt lời, Trần Bối Lỵ xoay người chạy đi.
Tô Đào cũng đến tận khi về nhà mới biết được chuyện này.
Bà Cảnh Mai ngồi bên cạnh thở dài, “Lần đầu tiên mẹ thấy em trai con kích động như thế đấy.”
Còn Tô Đào lại nhìn Tô Tranh bằng ánh mắt tán thưởng, cất giọng khen ngợi, “Tiểu Tranh à, em ngầu lắm.”
Bà Cảnh Mai trừng mắt nhìn cô, “Con nói gì thế hả?”
Tô Đào hắng giọng một cái, đáp, “Nhưng sau này em cũng phải biết kiềm chế lại, cố gắng hạn chế động tay động chân.”
Tô Tranh khẽ đáp, “Em biết rồi.”
Đến khi ra ngoài liên hoan, Tô Đào mới kể chuyện này lại cho Trần Gia Hữu.
Người đàn ông vừa lái xe vừa nhìn lướt sang cô, anh lên tiếng, “Em trai em tuy trông có vẻ hiền lành, nhưng thật ra lại rất dũng cảm.”
Tô Đào gật gù đồng ý.
Trần Gia Hữu bỗng rướn môi, nói tiếp, “Rất giống em.”
Vì xuất phát hơi sớm nên hai người bèn đi dạo một vòng trung tâm thương mại gần đó.
Trần Gia Hữu đứng bên cạnh cô, tay áo sơ mi xắn lên một đoạn, anh nhìn đồng hồ, “Chúng ta còn nửa tiếng nữa, nếu em muốn lựa đồ ăn vặt thì phải nhanh lên.”
Tô Đào mím môi, “Sao anh biết em thích ăn vặt?”
Trần Gia Hữu nhìn thấy mấy ngón tay đặt trên kệ hàng của cô đang rục rịch chuẩn bị “ra quân”, anh cười cưng chiều, “Y như con nít.”
Tô Đào ngẫm nghĩ một hồi.
Thôi vậy, dù sao cũng bị lộ rồi.
Cô chọn vài món ăn vặt bỏ vào xe, lí nhí cất giọng, “Thích ăn vặt không thể tính là con nít được.”
Người đàn ông cao lớn cúi đầu nhìn đống đồ ăn vặt trong xe đẩy, khàn giọng cười, “Bé hồ ly thích ăn vặt.”
“Điểm này thì có thể thông cảm đôi chút.”
Nghe giọng anh cứ như đang cười cô vậy, Tô Đào quyết định giả vờ như không nghe thấy gì.
Có điều, Trần Gia Hữu có thể xem là một anh bạn trai xứng đáng mười điểm.
Tất cả những món anh mua đều dựa theo sở thích và khẩu vị của cô, thậm chí còn chủ động hỏi cô, “Nhiêu đây có đủ không em?”
Tô Đào vội vàng gật đầu, “Đủ rồi, đủ rồi, em không ăn hết đâu.”
Ánh mắt bất ngờ lướt lên phía trên của một kệ hàng.
Chỉ trong tích tắc, mặt Tô Đào đỏ bừng bừng.
Trông thấy vẻ mặt khác thường của cô, Trần Gia Hữu hờ hững nhìn thoáng qua, “Sao thế em?”
Anh nương theo tầm mắt của Tô Đào nhìn sang, thoắt cái đã hiểu vì sao cô lại có phản ứng như thế.
Hàng được chất hàng loạt, đủ kiểu dáng, đủ mùi hương.
Tô Đào thúc vào tay anh, giục, “Đi tính tiền thôi anh.”
Trần Gia Hữu khẽ đáp một tiếng, lại vô cùng tự nhiên đưa tay lấy một hộp trên kệ hàng ném vào xe đẩy.
Tô Đào khẽ chớp hàng mi, ngay sau đó lại ngước mắt nhìn anh.
Dưới cặp kính gọng vàng, đôi mắt vốn vẫn giữ vẻ lạnh lùng hờ hững giờ đây lại cong cong vô cùng quyến rũ.
“Sao thế em?”
Tô Đào bối rối cắn môi, “Anh…”
Anh cúi mắt nhìn cô, cất giọng dịu dàng, “Một hộp không đủ sao?”
Bỗng nhiên có người đi lướt qua.
Hai tai Tô Đào nóng rừng rực, cô vội vàng chuồn sang bên cạnh, lấp liếm, “Đủ rồi, đủ rồi.”
Lần này đúng là đủ lắm rồi.
…
Khi đến nhà hàng, Thịnh Ấu Di đã có mặt.
Tô Đào hỏi, “Bạn trai mày đâu?”
Thịnh Ấu Di, “Những lúc thế này thì không nên để lão ấy đến, tránh phá hỏng bầu không khí.”
Hơn nữa, Lục Cách và Trình An Hoà còn là bạn của nhau, Thịnh Ấu Di chỉ muốn đề phòng bất trắc. Dù sao mối quan hệ giữa bọn họ cũng hơi khó xử, cô nàng đến đây một mình thì hơn.
Trần Gia Hữu đứng bên cạnh Tô Đào, trông hai người vô cùng xứng đôi.
Thịnh Ấu Di vui vẻ tự giới thiệu bản thân, “Chào anh, tôi là Thịnh Ấu Di. Có lẽ anh vẫn chưa biết tôi, tôi là bạn của Tô Đào, trước đó tôi đã từng gặp anh rồi.”
Trần Gia Hữu nhìn sang, “Tôi đã từng nghe cô ấy kể về cô.”
Thịnh Ấu Di chống cằm, cất giọng với ẩn ý sâu xa, “Trước đây tôi từng nghĩ, sớm muộn gì hai người cũng sẽ đến bên nhau, không ngờ tôi lại đoán trúng phóc.”
Nói xong, cô nàng còn cố tình trêu ghẹo, “Luật sư Trần này, nhìn anh ở khoảng cách gần đẹp trai hơn đấy, trách sao Tô Đào lại thích anh đến thế.”
Trần Gia Hữu nghiêng đầu nhìn Tô Đào, nhẹ nhàng nhướng mày, giống như đang xác nhận lại độ tin cậy của lời nói này.
Tô Đào khẽ gật đầu, hàm ý xác nhận những lời Thịnh Ấu Di nói đều đúng cả. Cô rất rất thích anh.
Ba người nói chuyện với nhau khá vui vẻ.
Thịnh Ấu Di bèn trêu, “Hai người là hàng xóm của nhau, bây giờ lại là người yêu, có phải đã chuyển vào sống cùng nhau rồi không?”
Suýt chút nữa Tô Đào đã sặc ngụm rượu trong miệng, đuôi mắt hoe đỏ liếc sang.
Đúng là, cái con nhỏ này hễ mở miệng là khiến người ta run sợ.
Trần Gia Hữu đưa sang cho cô một tờ giấy, bình thản nói, “Từ từ thôi em.”
Tô Đào lau khoé môi, ngần ngừ đáp, “Ở gần như thế thì có khác gì ở chung đâu.”
Thịnh Ấu Di tặc lưỡi một tiếng, “Đương nhiên là khác rồi, mấy cặp tình nhân trong thời kỳ mặn nồng lúc nào chẳng muốn dính lấy nhau.”
Nói xong, cô nàng còn cố tình hỏi gặng, “Luật sư Trần này, anh nghĩ sao?”
Trần Gia Hữu ngước mắt lên, khẽ đáp, “Chỉ cần cô ấy đồng ý.”
Thịnh Ấu Di không biết hai người vẫn chưa phát triển đến bước ấy, chỉ cười rồi không nói gì thêm.
Sau đó, đồ ăn đã được mang lên.
Rượu vang được rót đầy.
Thịnh Ấu Di uống hết mấy ly, ban đầu cô nàng còn định moi móc thông tin từ Trần Gia Hữu, không ngờ vui quá nên quên béng luôn chuyện này.
Trái lại, Trần Gia Hữu thỉnh thoảng lại bâng quơ hỏi một câu, “Trình An Hoà kia là bạn của bọn em sao?”
“Đúng vậy.” Thịnh Ấu Di hồn nhiên đáp lại.
Cảm thấy chủ đề có vẻ như đã bị chệch hướng, Tô Đào vội đánh mắt ra hiệu với cô bạn.
Sao đấy?
Thịnh Ấu Di lại không hiểu ám hiệu của cô.
Thịnh Ấu Di, “Nhưng anh cứ yên tâm, hai người họ hiện giờ không có quan hệ gì cả. Người mà Tô Đào thích vẫn luôn là anh, dù đám người kia có thích nó thì nó cũng chẳng thèm để ý.”
“Đám người kia…” Người đàn ông hơi dừng lại, đôi mắt đen láy nhìn sang, anh hỏi, “… nhiều lắm sao?”
Thịnh Ấu Di ngẫm nghĩ một lúc, sau đó thật thà đáp lại, “Nhiều lắm đó, Tô Đào xinh đẹp như thế, từ nhỏ đã không thiếu người theo đuổi. Tuy cũng có một vài đối tượng không ra hồn, nhưng con bé quả thật rất được yêu thích.”
Thịnh Ấu Di cũng rất thích Tô Đào, thế nên cô nàng đã nói hết lòng mình.
Quả thật là thế.
Tô Đào sở hữu một vẻ đẹp trong veo đầy ngọt ngào, nhưng cũng rất gợi cảm và cuốn hút.
Nếu Thịnh Ấu Di mà là đàn ông, chắc chắn cô nàng cũng sẽ thích cô.
Nhìn đi, ngay cả luật sư Trần ở tầng dưới cũng đã bị cô thu phục rồi.
Một từ “bội phục” cũng không đủ để Thịnh Ấu Di bày tỏ lòng mình với Tô Đào.
Khi ấy, Tô Đào chỉ nghĩ chuyện này cũng chỉ là thuận miệng tâm sự vài câu mà thôi.
Không ngờ, người nào đó lại ghim trong lòng.
Sau khi bữa cơm kết thúc, hai người đưa Thịnh Ấu Di lên taxi ra về.
Trần Gia Hữu mở cửa ghế sau, ngồi xuống bên cạnh Tô Đào.
Tài xế lái thuê vẫn chưa đến, cần phải chờ thêm một lúc.
Tô Đào nhoài người sang, ngắm nhìn một bên mặt điển trai của người đàn ông, cất giọng đầy săn sóc, “Tối nay anh uống không ít, vẫn ổn chứ.”
Bàn tay lành lạnh của anh nắm lấy tay cô.
Bàn tay thon dài và dày rộng, trông rất thích mắt.
“Tối nay…”
“Không ngờ lại được nghe bạn em kể chuyện ngày xưa của em.”
Ấn đường Tô Đào bỗng thấy đau lâm râm.
Thịnh Ấu Di mà say lại rất hồn nhiên, chỉ dăm ba câu đã bị Trần Gia Hữu cho vào tròng. Ngay cả mấy chuyện như thời đại học cô đã từng có mập mờ với ai, cô nàng đều khai ra hết.
Đến cô cũng phải chấp nhận bỏ cuộc đánh mắt ra hiệu với con bạn.
Không ngờ, Trần Gia Hữu vẫn chưa quên chuyện này.
Đôi môi ấm áp của anh dán lên lòng bàn tay của cô, anh khẽ hôn lên nơi đó, “Anh vẫn còn rất nhiều chuyện muốn tìm hiểu rõ hơn.”
Tô Đào cảm thấy lòng bàn tay ngứa râm ran, và cơn tê dại dần lan toả.
Cô toan rút tay về, nhưng Trần Gia Hữu lại sấn người tới, đôi mắt như đầm mực đen nhìn xoáy thẳng vào cô.
“Về chỗ anh nhé.”
***
Tác giả:
Tô Đào: Đủ không?
Trần par: Không đủ.