Sao Em Đỏ Mặt Rồi?

Chương 47




Tô Đào lí nhí đáp, "Em định đi lấy khăn giấy mà..."

Nghe thấy thế, người đàn ông khẽ nhướng mày, cuối cùng cũng chịu buông lỏng cổ tay cô.

Tô Đào đi tới bên bàn, cầm khăn giấy rồi quay trở lại.

Cô cất giọng đầy hối lỗi, "Em xin lỗi, vừa nãy em trượt tay thật chứ không phải cố ý đâu..."

Tuy hành động này của cô trông có vẻ như là cố ý, nhưng Tô Đào có thể thề rằng cô không hề có suy nghĩ xấu xa đó.

Nhưng mà, hình ảnh trước mắt quả thật có hơi kích thích.

Mấy đầu ngón tay mảnh khảnh của Tô Đào cầm lấy miếng khăn giấy chầm chậm giúp anh lau đi vết sữa cô vừa làm đổ trên ngực anh.

Xuyên qua lớp khăn giấy mỏng tang, dường như cô có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ làn da anh.

Nóng hổi, hừng hực.

Có lẽ là do vẫn còn đang hoảng hốt, đầu móng tay cô bất cẩn làm rách tờ khăn giấy, để lại một vệt đỏ ửng trên da anh.

Trần Gia Hữu khẽ rên lên một tiếng, ánh mắt sâu hun hút nhìn sang, anh cất giọng khàn khàn, "Em cố ý đúng không?"

Thấy "hiện trường" tai nạn đã được xử lý hòm hòm, Tô Đào nhanh chóng đứng dậy, mặt mày đỏ bừng bừng đáp, "Đương nhiên là không rồi..."

Trần Gia Hữu cũng đã nhìn ra cô đang ngượng ngùng, anh không làm khó cô nữa, chỉ tay về phía chiếc ghế mây bên cạnh, nói, "Em ngồi đi."

Tô Đào thuận thế ngồi xuống bên cạnh anh.

"Sao lúc nãy thấy anh mà hốt hoảng thế?" Anh nhỏ giọng hỏi.

Tô Đào bất đắc dĩ giải thích, "Em cứ nghĩ anh chưa đến, thế nên ban đầu còn tưởng người ngồi đây là Bối Lỵ cơ."

Trần Gia Hữu, "Anh vốn định mai mới đến, nhưng công việc xong sớm nên vội vàng đặt chuyến bay sớm nhất để đến đây."

Tô Đào, "Nghe Bối Lỵ nói căn nhà bên này là của anh, anh có thường ở đây không?"

"Có sang vài lần, nhưng anh không thường đến. Có điều, phong cảnh bên này khá đẹp, rất thích hợp dùng để nghỉ dưỡng."

Trông thấy ánh mắt Tô Đào nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, Trần Gia Hữu bèn hỏi, "Em thích lắm à?"

Tô Đào cười đáp, "Đương nhiên là thích rồi, ai mà lại không thích ở một nơi vừa có phong cảnh đẹp, vừa có không khí trong lành như thế này chứ."

Trần Gia Hữu cầm ly champagne đặt ở bên cạnh lên khẽ nhấp một ngụm, cất giọng điềm nhiên, "Nếu em thích, sau này em có thể thường xuyên sang đây nghỉ ngơi."

Tô Đào ngạc nhiên nhìn sang.

Ý anh là... bảo cô đến ở sao.

Làn gió đêm dịu dàng lướt qua ban công, hai người im lặng ngồi bên nhau một lúc. Tuy không ai nói gì, nhưng bầu không khí xung quanh lại không hề gượng gạo, có lẽ là do khung cảnh lãng mạn ở nơi đây khiến người ta vô thức đắm chìm, tâm trạng của Tô Đào cũng tốt hơn.

Màn hình điện thoại đang đặt trên bàn của Trần Gia Hữu bỗng nhiên sáng lên.

Anh cầm điện thoại lên xem thử, là tin nhắn của ông Lận, hỏi thăm tình hình dạo gần đây của anh.

Lần trước được Trần Gia Hữu giúp đỡ, thế nên chuyện rắc rối kia của ông Lận đã được giải quyết suôn sẻ.

Tuy anh chỉ là học trò, nhưng ông Lận vẫn thường hay hỏi thăm, quan tâm đến anh.

Trần Gia Hữu trả lời tin nhắn của ông Lận, [Mấy bữa nay em đang ở nơi khác, em sẽ đến thăm thầy sau ạ.]

Nhớ đến sự việc hiểu lầm trước đây của Tô Đào, Trần Gia Hữu dịu dàng đánh mắt sang nhìn cô, "Em vẫn còn liên lạc với Lận Lam không?"

Bỗng dưng nghe thấy cái tên này, Tô Đào hơi rụt cổ lại, tựa người vào ghế mây, "Dạo gần đây quả thực không còn liên lạc thường xuyên nữa."

Chủ yếu là vì, dường như Lận Lam đã phát hiện ra quan hệ giữa cô và anh không bình thường.

Có thể là vì thế nên cô ấy cũng không còn nhờ cô chỉ cách theo đuổi Trần Gia Hữu nữa.

"Cô ấy là con gái của thầy giáo anh, thế nên thỉnh thoảng cũng sẽ gặp nhau. Sau này có lẽ anh sẽ đến nhà thầy một chuyến."

Giọng anh vô cùng êm tai.

Tô Đào ngơ ngác gật đầu, vẫn chưa hiểu Trần Gia Hữu đột ngột nói thế là có ý gì.

"Anh..."

"Ý anh là..." Anh cười điềm nhiên, nói với cô, "Sau khi quay về, có lẽ anh sẽ sang nhà thăm thầy, nếu em không ngại, chúng ta có thể cùng đi."

Tô Đào khẽ cắn môi.

Đi cùng anh nghĩa là sao?

Thế nhưng, thái độ hiện tại của Trần Gia Hữu đã quá rõ ràng.

Nếu như đến lúc đó anh và Lận Lam có gặp nhau, vậy thì chắc chắn Lận Lam sẽ có lời muốn bày tỏ.

Thế nên.

Trần Gia Hữu sợ cô cả nghĩ, mới nói những lời như thế.

Vừa nói dứt câu, anh nhỏ giọng hỏi thăm cô, "Em có rảnh không?"

Tô Đào ngẫm nghĩ một lát, rồi từ tốn đáp lại, "Dạo này em không bận mấy."

Nhận được đáp án của cô, Trần Gia Hữu khẽ cười, "Được."

Trong lúc hai người nói chuyện, Trần Bối Lỵ cũng đã thức dậy. Vừa từ trên lầu bước xuống, cô nhóc đã trông thấy hai người kia đang ngồi hóng gió đêm bên ngoài ban công trông rõ là thơ mộng.

Nếu gạt đi những nhân tố bên ngoài kia, giữa hai người bọn họ toát ra một bầu không khí lãng mạn hệt như trong mấy bộ phim điện ảnh Hong Kong.

Cô nhóc bĩu môi, bước sang phá đám, "Anh, sao anh sang đây sớm thế?"

Trần Gia Hữu ngước mắt nhìn sang, "Ừm, công việc xong sớm."

Trần Bối Lỵ ngập ngừng một lúc, cuối cùng lên tiếng, "Lịch trình đi chơi ngày mai em đã chốt xong xuôi cả rồi, anh nhất định phải hợp tác với em đấy."

Trần Gia Hữu, "Lịch trình thế nào?"

Trần Bối Lỵ, "Tới đó rồi anh sẽ biết."

Trần Bối Lỵ gần như là chưa từng đi du lịch cùng với anh trai của mình, cô nhóc cũng tranh thủ trong chuyến đi lần này có thể quan sát tình hình giữa hai người này xem rốt cuộc là như thế nào.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Trần Bối Lỵ đến gõ cửa phòng Tô Đào.

Tô Đào bước ra mở cửa, trông thấy Trần Bối Lỵ đứng ngay trước cửa thì có hơi bất ngờ, "Em chưa ngủ sao?"

"Em có chút chuyện muốn nói với chị."

"Ừm, em nói đi."

"Chị Tiểu Đào này, chị vẫn còn quen anh bạn trai kia chứ?"

"..."

"Chị đừng hiểu lầm nhé, tại em thấy hai người gần như không có tương tác qua lại gì với nhau nên em mới tò mò hỏi thôi."

Tô Đào mím môi khẽ cười, "Lúc trước là bọn chị quen qua mạng, thế nên cơ hội gặp nhau cũng không nhiều."

Trần Bối Lỵ như chợt vỡ lẽ.

Bảo sao đến tận bây giờ cô nhóc vẫn chưa được diện kiến người đàn ông kia.

Nghĩ đến nỗi băn khoăn của Trần Bối Lỵ, Tô Đào thành thật khai báo, "Có điều dạo gần đây bọn chị rất ít khi nói chuyện với nhau."

Chuyện này thì không sai.

Kể từ khi Trần Gia Hữu đổi tên ID, dường như anh càng quen dùng tài khoản cá nhân của mình để nói chuyện phiếm với cô hơn.

Trần Bối Lỵ thở phào một hơi, "Anh ta không quan tâm đến chị thì xứng đáng bị chia tay, nhưng em thấy chị với anh của em cũng đang rất mập mờ. Nên nếu hai người thích nhau thì cứ nói rõ ràng rồi đến với nhau thôi." Cô nhóc cào tóc, bất lực nói, "Em thấy cứ mập mờ không rõ ràng thế này rất kỳ cục. Ông anh trai của em chưa yêu bao giờ, em sợ anh ấy lầm đường lạc lối."

Vừa dứt lời, sau lưng cô nhóc bỗng truyền đến một giọng nói lạnh lùng, "Em đang nói ai đấy?"

Toàn thân Trần Bối Lỵ cứng ngắc, cô nhóc quay đầu nhìn người đàn ông phía sau, "Anh... sao anh còn chưa ngủ nữa?"

Trần Gia Hữu cầm ly nước đá trên tay, nhướng mày đáp, "Đang định về phòng thì nghe thấy tiếng em đang nói chuyện ở đây."

Anh ghìm giọng thật thấp, "Lầm đường lạc lối?"

Trần Bối Lỵ tranh thủ thời cơ lỉnh về phòng mình.

Tô Đào nhìn sang, nói với anh, "Em đang nghĩ xem có nên nói thật với Bối Lỵ hay không..."

Chỉ có điều, khi nói ra miệng thì vẫn cứ thấy ngại ngùng.

Có lẽ, dù có đánh chết Trần Bối Lỵ thì con bé cũng sẽ không thể ngờ đến chuyện Trần Gia Hữu chính là tên bạn trai tệ bạc trong miệng mình.

Trần Gia Hữu bước lên trước một bước, đứng yên trước cửa phòng cô.

"Cứ từ từ."

"Chuyện này cứ để anh nói với con bé."

Anh đảo mắt một vòng kiểm tra phòng cô, cất giọng bình thản, "Ban đêm gió lớn, em nhớ đóng cửa sổ cẩn thận."

"Ừm, em đóng rồi, đóng rất chặt, người ta có muốn lẻn vào cũng khó." Lúc ấy cô chỉ quen miệng nói đùa một câu, nhưng không ngờ, Trần Gia Hữu lại tưởng thật.

Anh hơi khom người, đôi mắt đen láy nhìn xoáy thẳng vào cô.

"Em đang phòng ai thế?"

Tô Đào, "..."

Thấy cô nín thinh không trả lời lại được, khoé môi của anh lại cong lên thêm một chút, bàn tay che đi ý cười ở bên môi, giọng nói lại vô cùng trong trẻo, "Nếu như phòng anh..."

"Thì đúng là rất cần thiết."

Tô Đào vội vàng vào phòng, đóng cửa lại.

Hình như kể từ khi để lộ thân phận Ragin ở trước mặt cô, cái con người này thỉnh thoảng sẽ có những câu hài nhạt nhẽo giống hệt Ragin.

Bây giờ ngẫm lại, có lẽ, một gương mặt khác vẫn chưa được khám phá của Trần Gia Hữu chính là một Ragin có thể mang lại niềm vui cho mọi người bất cứ lúc nào.

Ngày hôm sau.

Mới sáng sớm, Trần Bối Lỵ đã gõ cửa phòng gọi từng người dậy để chuẩn bị xuất phát.

Đầu tiên, bọn họ đi đến điểm ngắm cảnh gần đây nhất, có điều cần phải leo núi một đoạn.

Trần Bối Lỵ nhìn Tô Đào hỏi thăm, "Chị Tiểu Đào, thể lực chị ổn chứ?"

Tô Đào, "Tuy không vận động thường xuyên, nhưng mấy hoạt động leo núi này thì chị vẫn có thể tham gia."

Trần Bối Lỵ thì khỏi phải bàn, cô nhóc là người thích vận động, kỹ năng đầy mình, thế nên đối với cô nhóc thì chuyện leo núi này cũng chỉ là chuyện cỏn con.

Mọi người leo được nửa đường, tình cờ bắt trọn khoảnh khắc mặt trời mọc.

Trần Bối Lỵ tiện tay lôi hai gói đồ uống dạng stick từ trong túi đưa cho Tô Đào, nói, "Chị Tiểu Đào, uống đi để bổ sung thể lực."

Tô Đào nhìn hai chị em mỗi người một thanh, cảm thấy thế này có vẻ không ổn cho lắm, không nhịn được bèn lên tiếng, "Của anh em đâu?"

Trần Bối Lỵ thờ ơ nhìn sang, "Không cần đâu."

"Anh em khoẻ như vâm ấy, không cần phải uống cái này làm gì."

Tô Đào đang mở thanh đồ uống kia, nhưng vừa nghe Trần Bối Lỵ nói dứt câu, cô không nhịn được mà ho sặc sụa.

Trần Bối Lỵ không hiểu vì sao Tô Đào lại ho dữ dội thế, cô nhóc khó hiểu nhìn sang, "Sao thế chị?"

Tô Đào vội vàng khoát tay, "... Không có gì."

Trước mắt bọn họ là khung cảnh mặt trời mọc cực kỳ tráng lệ.

Xung quanh có rất nhiều người đang chụp ảnh lưu giữ lại khoảnh khắc này.

Trần Bối Lỵ và Tô Đào cũng cầm điện thoại lên chụp lại phong cảnh trên núi.

Trông thấy Trần Gia Hữu cứ đứng đơ ra đấy, Trần Bối Lỵ tò mò hỏi anh trai, "Anh, anh không chụp à?"

"Chụp cái gì?" Người đàn ông điềm nhiên hỏi lại.

"Chụp phong cảnh chứ cái gì, nếu không quay chụp gì hết thì đi chơi có còn ý nghĩa gì chứ."

Dứt lời, Trần Bối Lỵ còn kiếm thêm đồng minh, "Chị Tiểu Đào ơi, chị thấy em nói có đúng không?"

Tô Đào gật gù, "Đúng vậy, em nói có lý lắm."

Trần Gia Hữu nhìn về phía điện thoại của cô.

Dáng vẻ của cô khi cầm điện thoại chụp ảnh trông vô cùng chuyên nghiệp, ống kính điện thoại hướng về phía mặt trời đang nhô lên ở đường chân trời, góc chụp được nhắm rất chuẩn.

Dưới ánh bình minh rực rỡ, trong làn gió trong lành mát và mẻ trên núi, Tô Đào mặc một chiếc áo khoác len, choàng khăn quàng cổ màu trắng, suối tóc đen mượt giấu mình ở bên dưới lớp khăn quàng, đôi mắt long lanh đang tập trung vào chiếc điện thoại trên tay.

Cô bây giờ, còn xinh đẹp hơn cả khung cảnh bình minh ở trước mắt.

Trần Gia Hữu lấy điện thoại ra, lưu lại hình ảnh này.

Tầm mười phút sau, cuối cùng mọi người cũng đã chụp ảnh xong.

Cả ba người vốn định tiếp tục leo lên tiếp, nhưng bỗng nhiên Trần Bối Lỵ lại đòi xem ảnh chụp của mọi người, so thử xem ai là người chụp ảnh đẹp nhất.

Tô Đào chủ động đưa điện thoại của mình ra, "Chị thấy kỹ thuật của chị khá ổn."

Trần Bối Lỵ nhoài sang nhìn thử, phát hiện ra Tô Đào rất biết cách cân chỉnh bố cục chụp ảnh.

Ít nhất cũng bỏ xa cô nhóc.

Cô nhóc lại nhìn sang Trần Gia Hữu, hỏi anh, "Anh, hồi nãy em thấy anh cũng có chụp, cho em xem của anh đi."

"Xem cái gì?"

"Xem ảnh anh chụp chứ cái gì nữa."

Trần Gia Hữu hờ hững liếc sang.

Trần Bối Lỵ vừa đang định cất lời chê anh trai hẹp hòi, Trần Gia Hữu lại lên tiếng, "Anh chỉ chụp có một tấm thôi."

Trần Bối Lỵ, "Không sao đâu, biết anh không am hiểu mấy bộ môn nghệ thuật này, em hứa sẽ không trêu anh đâu."

Cô nhóc mở màn hình điện thoại của anh.

Cô gái choàng khăn quàng cổ màu trắng đứng giữa sườn núi, ánh bình minh rải rắc xuống người cô, mang theo một bộ lọc nghệ thuật đầy sắc màu cổ tích, hơn nữa còn có thể cảm nhận được tình cảm dịu dàng của người chụp ảnh.

Bởi vì... cô chiếm một góc lớn trong ống kính của anh.

Bình minh không phải là cảnh, cảnh vật trên núi cũng không phải là cảnh, chỉ có cô, cô chính là "cảnh" trong mắt anh.

Phản ứng đầu tiên của Trần Bối Lỵ khi nhìn thấy bức ảnh này chính là... á khẩu không thốt nên lời.

Đây là ảnh anh mình chụp thật sao?

Trần Bối Lỵ rơi vào trầm mặc.

Xưa giờ cô nhóc chỉ nghe người ta nói tình yêu sẽ thay đổi một người. Nhưng không ngờ nó lại có thể biến anh trai mình thành bộ dạng như bây giờ.

Nếu không phải đã biết mối quan hệ bất bình thường giữa hai người bọn họ, có khi Trần Bối Lỵ còn cảm thấy anh trai mình là một người nặng tình ấy chứ.

Lúc Tô Đào nhìn thấy tấm ảnh này cũng ngơ ra vài giây.

Hồi nãy khi chụp hình, cô hoàn toàn không để ý Trần Gia Hữu ở phía sau đã chụp tấm ảnh này từ khi nào.

Anh đã công khai để lộ tấm ảnh này ra như thế có lẽ là vì không muốn tiếp tục che giấu tình cảm của mình thêm nữa.

Đối với cô mà nói, đây chính là một tín hiệu vô cùng táo bạo.

Khi ba người leo lên đến đỉnh thì cũng đã trưa.

Vầng trán Tô Đào lấm tấm mồ hôi, gương mặt cũng đỏ bừng vì leo núi.

Trần Gia Hữu đi mua nước mang đến cho hai cô nàng.

Trần Bối Lỵ nhìn lịch trình, lẩm bẩm, "Không được rồi, chúng ta phải tăng tốc lên thôi. Buổi chiều còn phải đến khu vui chơi nhà ma mới mở, tối lại đến check in ở nhà hàng nổi tiếng trên mạng kia."

Tô Đào hoàn toàn bội phục trước năng lượng dồi dào của cô nhóc này.

Trần Bối Lỵ nhích lại gần hỏi, "Chị Tiểu Đào có đi nổi không?"

Tô Đào ngẫm nghĩ một lúc, sau đó cắn răng đáp lại, "Nổi chứ."

Vừa dứt lời, cô bỗng nghe thấy tiếng cười khe khẽ của người đàn ông cách đó không xa.

Cô quay đầu nhìn sang, đúng lúc chạm phải ánh mắt của anh.

Trần Gia Hữu giúp cô mở nắp chai nước, ánh mắt rơi xuống bờ môi khô khốc của cô.

"Em uống nước đi."

Tô Đào nhận lấy chai nước, nhỏ nhẹ nói cám ơn, "Cám ơn anh."

Trần Bối Lỵ nhìn hai người tương tác với nhau, cô nhóc dẩu môi, dồn hết sức bình sinh vặn mở nắp chai nước của mình.

Sao ông anh nhà mình vừa rơi vào lưới tình lại dịu dàng như thế chứ?

Sống chung với nhau bao nhiêu năm nay, bình thường anh trai đều giáo dục cô nhóc theo phương pháp răn bảo. Bây giờ cũng nhờ có chị Tiểu Đào mà Trần Bối Lỵ mới biết, hoá ra anh trai mình cũng có một mặt như thế này.

Đừng nói là chị Tiểu Đào, dù có đổi sang một cô gái khác thì chắc chắn cũng không đỡ nổi "đòn" này của anh đâu.

Trần Bối Lỵ nhìn sang với ánh mắt đầy phức tạp.

Đây chẳng phải là đang dụ dỗ con gái nhà người ta hay sao?

Sau khi xuống núi, ba người đi ăn cơm rồi nghỉ ngơi một lúc ở trên xe.

Trần Bối Lỵ háo hức cho Tô Đào xem ảnh chụp của ngôi nhà mà kia.

Tô Đào cau mày xem hết mấy tấm ảnh kinh dị kia, trong người bắt đầu cồn cào nôn nao.

Nhận ra vẻ mặt Tô Đào khang khác, Trần Bối Lỵ khẽ chớp hàng mi, "Chị Tiểu Đào, chị sợ hả?"

Tô Đào hơi khựng lại, vì không muốn làm cô nhóc mất hứng, cô hắng giọng đáp lại, "Không."

"Ở mức độ này thì chị vẫn có thể chấp nhận được."

"Ồ... Trước đây chị từng chơi qua trò này chưa?"

"Chị chơi rồi, hồi học đại học chị từng đi với bạn." Nói tới đây, vẻ mặt Tô Đào cũng dần thoải mái hơn.

Nhưng cũng vì đã từng đi, nên cô mới có bóng ma tâm lý.

Khi ấy là tất cả các thành viên trong câu lạc bộ của trường rủ nhau đi mạo hiểm ở khu vui chơi nhà ma. Trong câu lạc bộ, một anh chàng theo đuổi Tô Đào khá lâu đã chủ động hứa hẹn sẽ bảo vệ cho cô.

Kết quả.

Anh chàng này trước khi chơi thì mạnh mồm cho lắm, đến lúc vào trong rồi lại chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ.

Đến nỗi mà đến tận bây giờ, Tô Đào vẫn còn nhớ như in, khi ấy cả đám đều đi cùng nhau, nhưng quay qua quay lại chẳng hiểu sao chỉ còn lại cô và anh chàng kia.

Trong nhà ma bất ngờ xuất hiện mấy tình tiết kinh dị, tên kia thẳng tay vứt cô lại đó, còn tiện tay đóng luôn cửa phòng lại rồi chạy biến ra ngoài.

Bóng ma tâm lý đầu tiên trong cuộc đời của Tô Đào cũng từ nơi đó mà ra.

Tuy rằng sau khi chạy ra ngoài, chàng trai kia ngượng chín mặt xin lỗi cô rất nhiều lần. Tô Đào cũng đã chai sạn cảm xúc, lên tiếng an ủi cậu ta, "Không sao đâu, mỗi người đều có một nỗi sợ riêng, cậu cũng không ngoại lệ, không cần phải xin lỗi tôi đâu."

Và dĩ nhiên, chuyện tình cảm giữa bọn họ lại càng không có tương lai.

Đến tận bây giờ, bóng lưng chạy biến đi của anh chàng đó vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ của Tô Đào.

Trần Bối Lỵ nghe thấy thế liền hỏi, "Chẳng lẽ chị đi cùng anh nào sao?"

Cô nhóc vừa dứt lời, người đàn ông ngồi ghế lái đằng trước điềm nhiên liếc cô một cái.

Tô Đào ăn ngay nói thật, "Có cả nam lẫn nữ luôn."

Trần Bối Lỵ, "Trong đó chắc chắn có anh chàng đang theo đuổi chị."

"Sao em biết?" Tô Đào ngạc nhiên.

Trần Bối Lỵ, "Chuyện bình thường mà, suy nghĩ của đám thanh niên kia rất dễ đoán, chắc chắn là muốn thể hiện bản thân trước mặt cô gái mà mình thích."

Tô Đào xoa chóp mũi, không cầm lòng được nhìn ra đằng trước.

Trần Gia Hữu đáp lại cái nhìn của cô qua kính chiếu hậu.

Vài giây sau, anh khẽ nhướng mày.

Dường như đây cũng là câu trả lời của anh với cuộc thảo luận của hai người vừa nãy.

...

Đến khu vui chơi nhà ma, ba người mua vé rồi đi vào trong.

Trần Bối Lỵ háo hức xoa xoa tay nhanh chân bước vào, còn Tô Đào thì lề mề đi từng bước, trông cô có vẻ như đã hối hận.

Bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp đặt lên vai cô.

Tô Đào ngước mắt nhìn sang.

Trần Gia Hữu ghìm thấp giọng hỏi, "Em sợ sao?"

Tô Đào, "Hơi hơi..."

Dáng người cao lớn của người đàn ông nhích lại gần cô, anh nói khẽ, "Không sao, em cứ đi theo anh."

Có lời đảm bảo này của anh, Tô Đào cũng yên tâm hơn một chút.

Sau khi vào trong, cô đã dần dần nhận ra sự khác biệt giữa mình và Trần Bối Lỵ.

Trần Bối Lỵ gần như là xông xáo đi thẳng về phía trước, ban đầu cô nhóc còn chịu khó đứng lại chờ hai người bọn họ, về sau cũng bắt đầu lười, thế là một mình một cõi xông thẳng về phía trước.

Hai chân Tô Đào mềm nhũn, vô thức nắm chặt lấy cổ tay áo sơ mi của Trần Gia Hữu, giọng cũng bắt đầu run run, "Sao trong này lại tối thế..."

Giọng nói điềm tĩnh của người đàn ông vang lên bên tai cô, "Ừm, cẩn thận dưới chân."

Anh vừa nói dứt lời, Tô Đào bỗng có cảm giác như mình vừa mới giẫm lên một thứ mềm mềm nào đó.

Cô hoảng hốt khẽ kêu lên, ngay sau đó càng lúc càng tiến sát lại gần Trần Gia Hữu.

Lúc Tô Đào dựa sát vào người anh, hệt như một món đồ trang sức hình người mềm mại, toàn thân cô run rẩy, nhưng vẫn không chịu buông anh ra.

Trần Gia Hữu khẽ cười, "Đừng sợ, chỉ là đạo cụ mà thôi."

Lúc này Tô Đào mới thở phào nhẹ nhõm.

"Tiếp tục..."

Không biết từ lúc nào, hai người đã đi tới một căn phòng cần phải giải được mật mã mới có thể bước ra ngoài.

Tô Đào nhìn xung quanh, mí mắt giần giật, "Đừng có nói là trong này có người..."

Trần Gia Hữu đảo mắt nhìn cả căn phòng, nói với cô, "Để anh đi giải mật mã."

Thế nhưng, cái người đứng bên cạnh lại siết chặt tay áo anh không chịu buông.

Giọng anh mang theo ý cười, "Muốn đi cùng anh không?"

Tô Đào gật đầu như gà mổ thóc.

Thế là, Trần Gia Hữu dẫn cô cùng đi đến cánh cửa có mật mã.

Mật mã này không khó giải, chỉ cần thu thập mấy đạo cụ xung quanh và kết hợp vài manh mối là có thể thoát ra ngoài.

Tuy nhiên, bình thường mọi người sẽ rất khó tập khi bị nhốt trong một căn phòng như thế này.

Người đàn ông đứng bên cạnh cúi đầu nghiêm túc giải mật mã.

Tô Đào không cầm lòng được bắt đầu quan sát xung quanh.

Bầu không khí bên trong cực kỳ u ám, cô hơi mím môi, ánh mắt bỗng chốc dừng lại trên bộ đồ đang nhè nhẹ đung đưa ở một góc hẻo lánh trong căn phòng...

Mới đầu, cô còn tưởng đó chỉ là ảo giác của mình.

Nhưng không ngờ, "bộ đồ" kia dường như cũng đã nhận ra Tô Đào đang nhìn mình, thế là anh ta nhảy bật ra khỏi giường, nhào thẳng về phía cô.

Hai con ngươi của Tô Đào co rụt lại, gần như không cần suy nghĩ mà chui thẳng vào lòng Trần Gia Hữu.

Trần Gia Hữu ngẩn người, nhìn cô đang vùi trong lồng ngực của mình.

Cả người Tô Đào run lên bần bật, bây giờ cô đã quên mất những điều kiêng kỵ giữa nam và nữ, chỉ biết ôm chặt lấy anh hệt như đang bám víu vào cọng cỏ cứu mạng.

Người đẹp sà vào trong vòng tay, Trần Gia Hữu gần như có thể cảm nhận được đường cong cơ thể của cô.

Mềm mại, duyên dáng.

Quả táo Adam của người đàn ông dịch chuyển lên xuống, đôi mắt chợt tối lại, anh thở dài đầy bất lực.

Bạn "quỷ" đứng gần đó vốn còn cảm thấy tự hào khi doạ được Tô Đào, nhưng khi chuẩn bị tiến lên lần nữa thì...

Cậu ta hoàn toàn không ngờ tới, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng kia bỗng nhiên giơ tay lên dịu dàng xoa đầu cô, cất giọng vô cùng dịu dàng, "Được rồi, đừng sợ nhé, anh ở đây này."

Tô Đào vẫn ôm anh rất chặt.

Trần Gia Hữu không biết phải làm sao để nhắc nhở cô rằng, tiếp xúc với một người đàn ông trưởng thành ở khoảng cách gần như thế là một chuyện vô cùng nguy hiểm.

Mà anh cũng không phải là người thanh tâm quả dục đến mức đó.

Trông thấy cảnh này, NPC áo trắng hơi nghiêng đầu, gương mặt hiện ra vẻ khó hiểu.

Hành động chẳng thèm coi ai ra gì của hai người trái lại càng khiến cậu ta giống như người thừa trong căn phòng này.