Sao Em Đỏ Mặt Rồi?

Chương 18




Nghĩ thế, Tô Đào không nhịn được giậm chân bình bịch.

Cô sốt ruột đi tới đi lui trong phòng vài vòng, vắt nát óc suy nghĩ làm sao để giải thích chuyện gửi nhầm tin nhắn lúc nãy.

Nếu cô thừa nhận mình gửi nhầm, thế thì hình tượng nghiêm túc thường ngày của cô có lẽ cũng theo đó mà sụp đổ mất.

Nhưng nếu lỡ đâm lao thì phải theo lao, liệu Trần Gia Hữu có hiểu lầm cô có ý đồ đen tối với anh không?

Dù là giả thiết nào thì cũng không tìm được cách giải quyết nào thoả đáng cả.

Cuối cùng Tô Đào cũng từ bỏ chuyện đấu tranh tinh thần, lề mà lề mề cầm điện thoại lên, xem lại đoạn hội thoại vừa rồi.

Quả nhiên, không biết là do Trần Gia Hữu bị cô doạ sợ mất mật hay là chưa đọc được tin nhắn này mà đến giờ anh vẫn chưa trả lời lại.

Đào mật: Xin lỗi anh, lúc nãy tôi chỉ định đùa với bạn mình một chút, bất cẩn gửi nhầm sang anh, hy vọng là không làm anh sợ. *oà khóc*

Hai phút sau.

CJY: Làm tôi sợ?

Đào mật nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng không ai dám đến gần của Trần Gia Hữu thường ngày, cô bỗng thấy chút tính toán nhỏ nhặt trong lòng mình không có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời rồi.

Trong lúc cô đang định kiểm điểm lại bản thân, Trần Gia Hữu lại gửi sang một tin nhắn.

CJY: Tôi nghĩ có lẽ cô có chút hiểu lầm về tôi, tôi không phải là ông già cổ hủ, tôi chỉ lớn hơn cô hai tuổi mà thôi. Thế nên cô không cần phải quá dè dặt trước mặt tôi đâu.

Ánh sáng bừng lên trong đôi mắt Tô Đào.

Xem ra Trần Gia Hữu còn thân thiện dễ gần hơn cô nghĩ.

CJY: Còn nữa, tôi muốn làm rõ một chuyện.

Đào mật:?

Đầu ngón tay Trần Gia Hữu hơi khựng lại, sau đó chậm rãi gõ chữ: Xu hướng giới tính của tôi hoàn toàn bình thường.

Tô Đào ngớ người.

Tự dưng lại nhắc đến chuyện này, chẳng lẽ anh vẫn còn lấn cấn mấy lời Trần Bối Lỵ nói ở nhà hàng lúc trước hay sao?

Nghĩ đến đây, Tô Đào vội vàng bày tỏ thái độ của mình.

Đào mật: Tôi hiểu, tôi hiểu mà, tôi không hiểu lầm đâu.

Ngay sau đó, Tô Đào lại nhắn tin cho Ragin.

Cô gửi sang một meme nhào vào lòng khóc rống lên.

Ragin: Sao thế?

Đào mật: Hồi nãy tôi trượt tay gửi lộn tin nhắn cho người ta rồi hu hu hu.

Ragin cười khẽ: Sao lại phải khóc, gửi nhầm thì giải thích rõ ràng là xong.

Đào mật: Nhưng mà...

Ragin: Hửm?

Đào mật: Tin nhắn kia ngoại trừ gửi cho anh thì gửi ai cũng sẽ rất xấu hổ...

Ragin: Xem ra là mấy lời không ngoan rồi.

Tô Đào trộm nghĩ, dù gì cô cũng chưa gửi tin này cho anh, tạm thời giả vờ đứng đắn trước mặt Ragin một lần vậy.

Đào mật: Ai bảo chứ!

Đào mật: Chẳng qua là do ở trước mặt anh nên tôi mới thoải mái thế thôi. Anh là người duy nhất mà tôi có thể mở lòng và tâm sự tỉ ti mọi thứ ở trên mạng đấy.

Ragin cố ý trêu cô: Thế lúc nãy em đã nhắn gì thế.

Đào mật c ắn môi dưới, nhịn cười đáp:... Tôi bảo anh mặc kín vào, tránh mời gọi mấy cô nàng háo sắc.

Ragin: Thế à?

Ragin: Xem ra tôi phải bảo vệ bản thân thật tốt mới được.

Đào mật không nhịn được bật cười thành tiếng, trả lời anh: Đúng vậy, phải bảo vệ bản thân cho tốt, nếu không là tôi không kiềm chế nổi nữa đâu. *đánh bài chuồn*

Dưới bầu trời sao lấp lánh, người đàn ông cầm điện thoại đang đặt trên bàn lên, nghĩ đến ánh mắt ranh mãnh của cô, đuôi mắt anh bất giác nhướng lên.

Ragin: Cô nàng nghịch ngợm.

Ragin: Ngủ ngon nhé.

...

Vì chuyện hợp tác quảng cáo, sau lần đó Tô Đào lại gặp Lận Lam thêm lần nữa.

Quả nhiên, bên phía Lận Lam vẫn không có tiến triển gì. Mà bao năm qua dường như Lận Lam cũng đã quen với trạng thái trước mắt. Chỉ là đoạn thời gian trước nói chuyện quá hào hứng thế nên ý chí chiến đấu của cô nàng lại bắt đầu sôi sục.

Kết quả bao nhiêu cách được chỉ ra, vừa áp dụng lên người Trần Gia Hữu, cô nàng liền biết chẳng có tác dụng gì.

Tô Đào cho cô nàng xem bản vẽ 3D quảng cáo của lễ cưới sắp tới, nói, "Cặp đôi kia đã đồng ý rồi, hơn nữa cũng rất hài lòng với mức chi phí này. Nhân viên của studio nhà tôi đã mất một ngày để thiết kế, và đây là thành quả cuối cùng của họ."

Lận Lam nhìn vào laptop, rồi khẽ gật đầu, "Đúng là rất đẹp, studio bên cô vẫn luôn tập trung vào các dịch vụ cao cấp, dĩ nhiên khiếu thẩm mỹ cũng sẽ không kém đi đâu được."

Tô Đào mỉm cười ngại ngùng, "Cũng chỉ vì đam mê thôi."

Lận Lam chống cằm, "Có thể làm chuyện mà mình thích thì đó chính là chuyện hạnh phúc nhất."

Tô Đào nhìn dáng vẻ của Lận Lam liền biết cô nàng lại đang buồn vì tình.

Lần trước cô còn thề thốt đảm bảo mấy chủ đề trò chuyện kia rất có tác dụng, không ngờ nó lại vô dụng với cô ấy, đến giờ Tô Đào vẫn còn thấy áy náy trong lòng.

Cô tò mò hỏi, "Dạo này cô còn liên lạc với anh chàng kia không?"

Lận Lam lắc đầu, "Bình thường nếu không phải vì chuyện của ba tôi hoặc không có chuyện gì cần thiết thì bọn tôi cũng ít khi nào trò chuyện với nhau." Dứt lời, cô nàng lại bổ sung, "Với lại công việc của anh ấy rất bận rộn, là một người không thích nói chuyện phiếm."

"Thế hai người chắc cũng có bạn chung nhỉ?"

Lận Lam cau mày nghĩ ngợi, "Đúng là có thật."

"Nếu giữa hai người không có nhiều chủ đề chung thì có thể thường xuyên gặp mặt, gặp nhau thường thì sẽ dễ dàng thân thiết với nhau hơn."

Lận Lam thấy cô nói rất có lý.

Người bạn chung duy nhất giữa cô ấy và Trần Gia Hữu chính là Lâm Hưng Văn.

Nhưng xưa nay Lận Lam không có cảm tình với cái tên Lâm Hưng Văn này, vì cô ấy nghĩ rằng anh ta là một tên trăng hoa không đứng đắn.

Tuy nhiên Lâm Hưng Văn cũng có ưu điểm, chính là rất tốt tính, gia đình đều là người kinh doanh nên bình thường nếu không đụng chạm đến lợi ích thì anh ta cũng là một người khẩu Phật tâm xà.

Lận Lam vào Wechat hỏi thăm Lâm Hưng Văn dạo này đang bận gì.

Lâm Hưng Văn vui vẻ trả lời lại: Sao hôm nay mỹ nhân Lận lại rảnh rỗi quan tâm đ ến tôi thế?

Lận Lam: Tôi chỉ tuỳ tiện hỏi thế thôi...

Lâm Hưng Văn: Ồ, tôi còn tưởng vì cô muốn nghe ngóng tin tức của Trần Gia Hữu chứ, làm tôi đang định lộ chút thông tin cho cô biết đây.

Lận Lam: Thế anh nói cho tôi nghe chút đi.

Lâm Hưng Văn nhìn điện thoại mỉm cười: Đấy, chẳng phải đã thừa nhận rồi sao.

Lận Lam:...

Lâm Hưng Văn: Được rồi, tôi là người tốt bụng, nên tặng cho cô một tin miễn phí đây. Tôi và Trần Gia Hữu đang ở bên sân golf, nếu cô muốn đến thì tôi sẽ gửi định vị cho cô.

Lận Lam xin địa chỉ, Lâm Hưng Văn vui vẻ chia cho.

Nhìn thấy Lâm Hưng Văn khư khư cầm điện thoại trên tay, Trần Gia Hữu đưa gậy cho caddie đứng bên cạnh, hờ hững lướt mắt nhìn sang, "Cậu bận lắm à?"

Lâm Hưng Văn khẽ hắng giọng, vội đáp, "Không bận, không bận, tôi chỉ đang trả lời tin nhắn của bạn cũ thôi."

Trần Gia Hữu chẳng mấy hứng thú với chuyện của anh ta, bước đến ngồi xuống ghế bên cạnh, mở nắp chai nước suối, mấy đầu ngón tay thon dài giữ lấy chai nước, thờ ơ buông lời, "Lúc nãy cậu vào được mấy trái?"

"..." Lâm Hưng Văn cắn răng, đáp, "Hôm nay hơi xu."

Người đàn ông ngồi bên cạnh cười nhẹ, "Thế cậu thử lại lần nữa đi."

Bên phía Lận Lam, cô ấy nhìn Tô Đào như có điều suy nghĩ, "Tôi phải đến địa chỉ này."

Tô Đào không ngờ cô ấy lại thuộc phái hành động, "Cô đi ngay bây giờ à?"

Lận Lam nghiêm túc gật đầu, "Nhưng một mình tôi đi thì hơi ngại, nếu chiều nay cô Tô rảnh, tôi có thể mời cô đi cùng tôi chứ?"

"..." Tô Đào vốn không muốn bon chen vào chuyện này, nhưng nghĩ lại chiều nay mình cũng không có chuyện gì làm, thế là thuận nước đẩy thuyền đồng ý luôn.

Từ đây đến sân golf kia chỉ tầm nửa tiếng lái xe.

Lâm Hưng Văn đang tập trung nhắm mục tiêu để thực hiện một cú swing, vừa chớp mắt một cái, bỗng phát hiện cách đó không xa có hai người xuất hiện.

Anh ta nhìn lại lần nữa, suýt nữa nghĩ rằng mình nhìn nhầm người.

Không phải Tô Đào đây sao, sao cô cũng đến đây?

Trông thấy dáng vẻ kinh ngạc của Lâm Hưng Văn, Trần Gia Hữu nương theo tầm mắt của anh ta nhìn sang.

Bốn người nhìn nhau, ai cũng có suy nghĩ riêng.

Lúc này đây Tô Đào cực kỳ hối hận vì quyết định kia của mình.

Sự thật chứng minh, nếu cô cứ thích "vác tù và hàng tổng" thì sẽ có ngày phải nhận lấy trừng phạt.

Hai người đàn ông trước mắt cô đây, dù đối tượng thầm mến của Lận Lam là ai đi chăng nữa thì cô cũng đều sẽ rất lúng túng, càng đừng nói đến chuyện cô đã từng bày mưu tính kế giúp người ta.

Lận Lam vẫn chưa nhận ra sự khác thường của Tô Đào, cô ấy kéo cổ tay cô, nhẹ nhàng nói, "Tụi mình sang đó đi."

Tô Đào, "..."

Hai người vừa đi tới, Lâm Hưng Văn đã vồ vập lên tiếng ngay, "Tô Đào, sao cô cũng đến đây thế?"

Tô Đào cười gượng, cố gắng nói với vẻ tự nhiên nhất, "Hôm nay tôi rảnh nên sang đây chơi với bạn."

Lâm Hưng Văn liếc sang Lận Lam, ánh mắt mang theo sự khen ngợi. Nhưng Lận Lam lại chẳng để ý anh ta. Bởi vì từ đầu đến cuối, tầm mắt của cô ấy vẫn luôn nấn ná trên người Trần Gia Hữu.

Người đàn ông mặc một bộ đồ khá nhẹ nhàng và thoải mái, áo trắng quần xám, phần cổ tay được xắn lên, nơi cổ áo đã cởi vài cúc. Hôm nay nắng hơi gắt, anh cầm chai nước ngồi trên ghế, toát ra khí chất dịu dàng trong trẻo, chỉ cần nhìn anh thôi cũng đủ xua tan đi cái nóng như thiêu như đốt.

Bấy giờ Tô Đào cũng mới vỡ lẽ, hoá ra người mà Lận Lam thầm mến chính là Trần Gia Hữu.

Thấy Lâm Hưng Văn nhiệt tình quá mức với Tô Đào, Lận Lam lại nổi máu tò mò, "Mọi người quen nhau à?"

"Quen chứ, đương nhiên là quen rồi." Lâm Hưng Văn thân thiết nói, "Bọn tôi gặp nhau mấy lần rồi, nhưng so ra thì Trần Gia Hữu thân với Tô Đào hơn tôi."

Nghe đến đây, Lận Lam chợt quay đầu lại nhìn.

Ý chí sinh tồn của Tô Đào bất thình lình đạt đến đỉnh điểm chỉ trong một giây.

Cô vội đứng thẳng người lại, nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, "Thật ra cũng không thân lắm, chỉ tình cờ gặp nhau vài lần mà thôi."

Vừa dứt lời, người đàn ông đang ngồi nghỉ bên kia hơi híp mắt lại, đánh mắt nhìn về phía này.

Thật ra ở góc này của Tô Đào có thể nhìn thấy ánh mắt của Trần Gia Hữu, nhưng cô lại không dám nhìn sang.

Những lúc thế này nếu cô nói mình và Trần Gia Hữu thân thế nào thì chắc chắn sẽ khiến Lận Lam suy nghĩ nhiều.

Lận Lam buông rèm mi, sau đó khẽ cười đáp, "Xem ra mọi người cũng có duyên phết, đều quen biết nhau cả."

Lâm Hưng Văn, "Đương nhiên là có duyên rồi."

Anh ta ngồi xuống cạnh Tô Đào, săn sóc đưa cho cô một chai nước khoáng, thấp giọng nói, "Tôi vẫn luôn muốn liên lạc với cô nhưng tiếc là không có cơ hội. Hôm nay được gặp nhau ở đây âu cũng là duyên phận, hay là cô cho tôi xin số liên lạc nhé, dù sao chúng ta cũng đã có duyên gặp nhau bao nhiêu lần rồi."

Tô Đào nhìn sang.

Ở góc độ này, cô vừa hay có thể nhìn thấy Trần Gia Hữu đang cúi đầu chỉnh lại chiếc đồng hồ trên cổ tay của anh. Không hiểu sao, trông vẻ mặt anh có chút lạc lõng cô đơn.

Tô Đào rất giỏi xử lý những tình huống thế này, cô bèn cười nói, "Được thôi, nhưng chờ sau khi kết thúc rồi lại nói sau nhé."

Lâm Hưng Văn, "Không thành vấn đề."

Sự xuất hiện bất ngờ của Tô Đào khiến máu háo thắng trong người Lâm Hưng Văn rừng rực dâng trào, anh ta nhìn cô, hỏi, "Cô có muốn thử vài gậy không?"

Tô Đào đắn đo, "Tôi không hay chơi trò này, có lẽ không được chuyên nghiệp cho lắm."

Lâm Hưng Văn, "Cần gì chuyên nghiệp, để tôi dạy cô."

Tô Đào nghe thế, chần chừ một lúc rồi gật đầu, "Được."

Có bọn họ ở đây, Lận Lam không tiện nói chuyện.

Chờ hai người rời đi, Lâm Hưng Văn bỗng cười hì hì, "Đây chẳng phải là nhường lại không gian riêng cho hai người kia à?"

Tô Đào quay đầu nhìn thoáng qua.

Ngay khi cô vừa quay đầu, đúng lúc đón lấy ánh mắt nhìn về phía trước của Trần Gia Hữu.

Hai mắt nhìn nhau, thẳng thừng không hề che giấu.

Không hiểu sao ánh mắt Tô Đào lúc ấy lại có hơi trốn tránh.

Phải công nhận một điều, bầu không khí giữa hai người kia không mấy hài hoà cho lắm.

Cô và Lâm Hưng Văn đi đến cách đó không xa đánh golf, Lâm Hưng Văn cực kỳ nhiệt tình dạy Tô Đào cách swing thế nào.

Lận Lam nhìn về phía bọn họ, tò mò lên tiếng, "Có phải Lâm Hưng Văn có ý với cô Tô không?"

Trần Gia Hữu không nói không rằng.

Lận Lam bật cười, "Thật ra em thấy tính cách của cô Tô rất được mọi người yêu thích, không chỉ đàn ông mà ngay cả là người cùng giới như em cũng rất muốn kết bạn với cô ấy. Kỳ lạ thật ấy, không ngờ lại có người có sức hấp dẫn như thế."

Trần Gia Hữu nghiêng đầu nhìn Lận Lam, anh đặt chai nước khoáng lên bàn, nhẹ nhàng lên tiếng, "Lâm Hưng Văn gọi cô đến sao?"

Vẻ mặt Lậm Lam thoáng chốc cứng đờ, hơi mất tự nhiên đáp, "Không phải... chỉ trùng hợp thôi."

Lòng Trần Gia Hữu sáng như gương, nhưng anh cũng không nói gì.

Bên kia chơi đến là vui, Tô Đào vừa thực hiện một cú swing đầy phóng khoáng, không ngờ bóng lại vào lỗ chỉ sau một gậy.

Lâm Hưng Văn liên tục vỗ tay khen cô, "Trời ạ, đỉnh thật, cô đúng là thiên tài chơi golf đấy. Không được rồi, tôi phải bái cô làm thầy thôi, sau này cô sẽ là thầy của tôi."

Tô Đào xoa chóp mũi, không biết Lâm Hưng Văn đang khen mình thật hay là đang giả vờ tâng bốc mình nữa. Nhưng cú đánh vừa nãy quả thật khiến cô cực kì kích động, mặt cô nóng đến độ đỏ bừng, "Thế để tôi thử thêm một lần nữa nhé."

Lâm Hưng Văn, "Chuyện nhỏ."

Nhưng may mắn chỉ mỉm cười với Tô Đào đúng một lần duy nhất. Mấy cú swing sau đó không có trái nào vào lỗ.

Lâm Hưng Văn ho nhẹ, nói, "Để tôi biểu diễn cho cô xem."

Tô Đào đứng một bên, khiêm tốn nhìn Lâm Hưng Văn từ động tác swing đến những lời chỉ đạo cực kỳ chuyên nghiệp.

Kết quả.

Anh ta vừa xoay người, quả bóng kia chẳng biết đã bay đi nơi nào.

Hai người rơi vào trầm mặc.

Lâm Hưng Văn cười khan, "Bình thường, bình thường thôi. Đây chỉ là thao tác bình thường thôi."

Tô Đào mím môi, đáp lại, "Ừm, không sao."

Bỗng nhiên, sau lưng hai người vang lên tiếng bước chân.

Lâm Hưng Văn quay đầu lại, nhanh miệng nói, "Trần Gia Hữu, cậu đến đúng lúc lắm, có muốn luyện môt gậy không?"

Trần Gia Hữu nhận lấy cây gậy trong tay anh ta, động tác vung gậy cực kỳ chuẩn, một giây ngay sau đó...

Bóng vào lỗ một cách gọn gàng.

Người như anh dường như chẳng bao giờ có chuyện gì mà anh không làm được cả

Dù anh làm gì cũng cho ra kết quả hoàn mỹ nhất, những chuyện cực kỳ khó nhằn với người khác thì vào tay anh lại vô cùng dễ dàng.

Tô Đào đoán có lẽ hồi còn đi học Trần Gia Hữu chính là kiểu học sinh xuất sắc dễ dàng thi được điểm cao mà không cần phải nỗ lực gì nhiều.

Sau khi vung một gậy, Trần Gia Hữu ném gậy trả lại cho Lâm Hưng Văn, nhận lấy khăn mặt từ tay caddie, rồi anh lại nhìn về phía Tô Đào, đuôi mắt hơi động đậy, dường như muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng anh cũng không lên tiếng.

Tô Đào đoán chắc là anh muốn nhắc đến chuyện lúc nãy cô bảo mình không quen thân với anh.

Nhưng khi ấy cô cũng chẳng còn cách nào khác, cô sợ Lận Lam nghĩ nhiều nên mới buột miệng nói như thế.

Tuy nhiên sau khi quan sát bầu không khí giữa hai người họ lúc ở cùng nhau, cô đã có thể cảm nhận được cảm giác mà Lận Lam từng nói với cô.

Hai người họ vừa nhìn liền biết không thể nào cọ ra tia lửa được.

Lâm Hưng Văn còn hào hứng hơn cả bọn họ.

Sau khi chơi golf xong, Lâm Hưng Văn lại set kèo cùng nhau đi ăn.

Tô Đào thấy bụng mình khó chịu nên đã vào nhà vệ sinh. Ban đầu Lận Lam đứng bên ngoài chờ cô, đến khi Lâm Hưng Văn bước ra, anh ta hỏi, "Chờ ai thế?"

Lận Lam, "À... Tôi đang chờ cô Tô."

Lâm Hưng Văn đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, cứ tưởng mọi người đã đi từ lâu, bâng quơ nói, "Có lẽ hai người họ đi trước rồi, thế này đi, cô ngồi xe tôi, tôi đưa cô đi."

Lận Lam chờ bọn họ một lúc lâu mà vẫn không thấy bóng dáng ai hết, ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.

Năm phút sau, khi Tô Đào bước ra, trước cửa chẳng có lấy một bóng người.

Cô ngơ ngác nhìn khắp một vòng.

Không lẽ mấy người này hẹn nhau đi ăn rồi bỏ đi trước?

Hôm nay cô không đi xe, nếu bắt xe từ đây đến đó còn phải đi bộ một đoạn, hơi phiền phức.

Đương lúc suy nghĩ, một chiếc xe màu đen chầm chậm đỗ lại ở trước mặt cô. Cửa sổ xe được hạ xuống, bên trong hiện ra gương mặt lạnh lùng của người đàn ông.

Anh quay sang nhìn cô, thấy Tô Đào đang ngơ ngác nhìn mình, anh nhướng mày, "Không lên xe à?"

Tô Đào bước lên trước một bước, lịch sự khom người trước cửa sổ xe của anh, hỏi, "Lâm Hưng Văn và Lận Lam đâu rồi?"

Lúc nãy Trần Gia Hữu gặp người quen bên trong, nói chuyện một hồi thời gian cũng trôi qua. Khi bước ra ngoài thì nhìn thấy tin nhắn của Lâm Hưng Văn gửi cho mình.

Lâm Hưng Văn: Hai người rời đi khi nào thế? Nếu đã vậy thì cậu và Tô Đào đến phòng đặt sẵn chờ đi, tôi và Lận Lam sẽ sang ngay.

Trần Gia Hữu hờ hững đáp lại, "Bọn họ đi trước rồi."

Tô Đào nhìn thoáng qua chỗ ghế lái phụ của Trần Gia Hữu.

Hiển nhiên, lúc này cô đã nghĩ nhiều.

Trần Gia Hữu cụp mắt, Tô Đào nghĩ gì, anh chỉ cần nhìn là có thể đoán ra ngay.

"Cô không lên xe à?"

"Không phải thế..."

Cô đúng là rất tích cực trong việc chủ động tránh nghi ngờ.

Nhưng không ngờ, Lận Lam không phải là bạn gái của anh.

Bàn tay thon dài trắng trẻo của người đàn ông gõ nhẹ lên tay lái, anh lên tiếng, "Hình như cô đang có dự định giới thiệu bạn gái cho tôi thì phải."

Đôi mắt Tô Đào hơi cong lên, cô nói, "Tôi chỉ bày cách thôi."

Trần Gia Hữu đã sớm biết suy nghĩ của cô, nên chẳng mấy bất ngờ.

Anh hơi hất cằm, quả táo Adam gợi cảm bắt đầu dịch chuyển lên xuống, chất giọng lạnh lẽo lại vang lên lần nữa, "Lên xe đi."

Lần này, Tô Đào đã ngoan ngoãn lên xe.

Vì cô không có ý định đi bộ thêm mười ba phút để bắt xe, ngồi xe miễn phí thế này tiện hơn nhiều.

Trên xe, Tô Đào chủ động phá tan bầu không khí im lặng nãy giờ, tươi cười gợi chuyện, "Ngày mai tôi định đến trung tâm thư pháp, thời gian qua bận quá nên không đến đó thường xuyên, có lẽ chữ đã trả thầy cả rồi."

Trần Gia Hữu đáp lại một tiếng, chưa kịp nói chuyện thì tin nhắn của Lâm Hưng Văn lại được gửi đến.

Hoá ra là hai người kia đã đến nơi, nhưng không thấy anh và Tô Đào đâu.

Trần Gia Hữu thản nhiên nói rằng anh sẽ đến ngay.

Chạy được một đoạn đường, Trần Gia Hữu cho xe ngừng trước một nhà hàng.

Đi vào phòng đã được đặt trước, trông thấy hai người cùng nhau bước vào, ánh mắt Lận Lam vô thức nán lại lâu hơn.

Tô Đào ngồi xuống ghế, cô đói đến độ da bụng dính vào da lưng, đành phải nhấp một ngụm trà nóng trước.

Lâm Hưng Văn chủ động hỏi thăm hôm nay cô chơi có mệt không.

Tô Đào cười trả lời, "Không mệt, tôi rất thích ra ngoài chơi, hôm nay vui lắm."

Mấy người ngồi cùng nhau nên chủ đề nói chuyện cũng không thiếu.

Điện thoại Tô Đào đang đặt trên đùi bất chợt vang lên, sau đó rơi xuống đất.

Cô đành phải khom người xuống nhặt, ngay khi ngẩng đầu lên lại bất ngờ chạm phải bàn tay lành lạnh của người đàn ông.

Bàn tay anh đặt hờ lên cạnh bàn, dường như đoán trước cô sẽ bất ngờ ngẩng đầu lên, giọng nói cũng dịu dàng hẳn, "Cẩn thận."

Tô Đào khẽ chớp hàng mi, sau đó cô cất điện thoại vào, ngồi tại chỗ, mấp máy đôi môi.

Càng tiếp xúc với Trần Gia Hữu, cô lại càng phát hiện ra nhiều điểm khác biệt của anh.

Người đàn ông này tựa như một miếng ngọc thượng hạng, càng hiểu rõ thì càng khám phá ra rất nhiều ưu điểm ở trên người anh.

Mà giờ phút này, bốn người ngồi trong phòng bao đều mang tâm sự của riêng mình.

***

Tác giả:

Lâm Hưng Văn: Cậu một cặp, tôi một cặp, bơ phẹc.

Trần Gia Hữu: Mơ mộng hão huyền.

Lâm Hưng Văn:...?