Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi

Chương 32




Vốn dĩ Đường Chi đang ngủ rất ngon, trong lúc ý thức đang mơ màng cô nghe thấy một loạt tiếng động vang lên. Hơn nữa âm thanh này còn vô cùng sống động, giống như là hình ảnh 4D vậy. Cô còn tưởng rằng có động đất nên cố gắng mở to mắt, gặp ngay đôi mắt đen như mực của Giang Chi.
Ban đầu ánh sáng trong lều đã không tốt, giờ lại có thêm vết rách nên ánh sáng từ bên ngoài lọt vào.
Giang Chi ôm cô vào lòng, che chắn cho cô, khung xương chống đỡ lều rơi xuống người anh.
Anh chẳng hề kêu lấy một tiếng, chỉ nhìn cô mà hỏi: “Bị dọa rồi hả?”
Đường Chi mở to mắt, nhất thời không kịp phản ứng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu như là đang xem phim thì cô nhất định sẽ xấu hổ trùm chăn phấn khích kêu lên.
Khung cảnh này thật lãng mạn.
Chính là góc quay này, nhất định phải quay đủ 360°, kết hợp với nhạc nền tình cảm trong phim, nam nữ chính nhìn nhau cả vạn năm, tim đập thình thịch, sau đó nữ chính cảm động, nam chính cúi đầu, hai người trao cho nhau một nụ hôn nồng cháy.
Một khung cảnh ngoài ý muốn gây cấn hấp dẫn như thế lại trở thành phân đoạn ngọt ngào nhất bộ phim, có thể khiến cô hưng phấn, khiến cô liên tục lướt đi lướt lại những tấm hình trên Weibo đồng thời viết năm trăm chữ không ngớt lời khen ngợi.
Nhưng giờ phút này, chỉ có một tiếng hét không tự chủ được mắc kẹt trong cổ họng cô.
Gặp ma rồi!
Ai tới nói cho cô biết...
Tại sao?
Giang Chi lại xuất hiện ngay trước mặt cô đi?
“A...”
Giọng hét kinh thiên động địa, cho dù Giang Chi có bình thản thế nào cũng phải cau mày trước giọng hét của cô.
Đám người Phương Minh Lượng ngoảnh mặt nhìn nhau, tất cả đều do dự không dám đến hỏi han.
“Anh Phương… Có nên… Qua đó xem… Xem một chút không...”
Phương Minh Lượng bày ra vẻ mặt khó coi: “Hay là… Đợi… Đợi chút?”
Ít nhất cũng phải để cho bọn họ có thời gian mặc đồ chứ!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một đám người tay chân cứng ngắc lại ngồi về chỗ cũ, lần nữa nghe thấy tiếng lục đục trong lều.
“Bây… Bây giờ chúng ta có được qua đó không?”
“Bây giờ… Có lẽ… Được rồi nhỉ!”
Đợi đám người Phương Minh Lượng bước tới, kéo túp lều đó ra, thấy Đường Chi hốt hoảng nắm lấy chăn, giống như tiểu thư khuê các bị người ta sàm sỡ lúc nửa đêm.
Nhưng khuôn mặt của Giang Chi vẫn rất điềm tĩnh, một tay giữ lấy đỉnh lều, cũng xem như là giữ được lều đứng vững, không đến nỗi đè lên hai người.
Phương Minh Lượng theo bản năng nhìn quần của Giang Chi.
Vẫn đang mặc.
Vẫn đang khóa.
May quá.
Một tên đàn ông như ông ta, không có chuyện gì mà lại nhìn đáy quần người ta cũng có chút xấu hổ, nửa ngày không thốt ra được nửa chữ, cuối cùng lắp ba lắp bắp hỏi một câu: “À cái đó… Quần áo mặc xong hết rồi đúng không...”
Máy quay bên ngoài vẫn chưa tắt.
Nghe thế, ông ta đột nhiên cảm thấy có hai đôi mắt lạnh băng băng đang nhìn chằm chằm vào mình.
Đường Chi không nói lên lời.
Tên đạo diễn này làm sao vậy?! Không thèm quan tâm lều có hỏng hay không, mà lại đi quan tâm chúng tôi có mặc quần áo hay không. Ai lại không mặc quần áo đi ngủ vào hôm thời tiết lạnh như này chứ!
Nhưng ngay từ đầu Giang Chi đã thấy ánh mắt của Phương Minh Lượng vô cùng kỳ lạ.
Hơn nữa ẩn ý trong câu nói này của Phương Minh Lượng...
Trên khuôn mặt trước nay luôn điềm tĩnh của người đàn ông kia lại có chút khó chịu.
Phương Minh Lượng: “...”
Khung cảnh như vậy, giống như có lại giống như không có, họ càng ăn mặc chỉnh tề càng khiến trong lòng ông ta ngứa ngáy.
Xem ra hóng dưa là bản tính của mọi người, đã ngấm vào trong máu, không phân biệt nam nữ.
Đợi đến khi cả Đường Chi và Giang Chi đều bước ra khỏi lều, vài người nỗ lực nhanh chóng sửa lại lều.
Đường Chi buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài, gió lạnh càng làm cô buồn ngủ, người thì đã tỉnh nhưng ý chí thì chưa thức dậy.
Cô kéo Phương Minh Lượng ra lý luận.
“Đây có tính là sự cố ghi hình không?!”
Phương Minh Lượng: “...”
Nghiêm túc mà nói thì?

“Điều này chúng tôi cũng không muốn, chủ yếu… Chủ yếu là… Haiz!”
Đường Chi lại đưa ra câu hỏi từ tận đáy lòng:
“Nếu như lều lại hỏng nữa thì sao?!”
Phương Minh Lượng dỗ dành cô: “Không đâu, lần này chúng tôi sẽ khâu lại thật chắc chắn cho cô.”
Đường Chi không chấp nhận, nói tiếp: “Nhưng tôi đang ngủ ngon lành thì lều lại hỏng! Sự việc ảnh hưởng đến giấc mơ của tôi thì tính thế nào đây?! Ngày mai chúng tôi còn phải đi xem mặt trời mọc, đi khu vui chơi, các người làm ảnh hưởng giấc ngủ của tôi như vậy, sáng mai mặt sẽ phù lên cho coi!”
Đường Chi càng nói càng tức.
Cứ nghĩ đến sáng mai mặt cô sẽ sưng phù lên, hơn nữa cả quá trình đều phải live cho khán giả cả nước xem, như vậy có mất mặt không chứ...
Vốn dĩ chỉ còn danh xưng bình hoa di động là được cả nước công nhận, tổ chương trình làm như vậy, đến danh xưng Tiểu Hắc cũng phải rời xa cô, thật khiến trái tim vụn vỡ!!
Cô tức giận tiếp tục làm khó, từng câu từng chữ như nhát dao đâm vào tim.
Phương Minh Lượng chống đỡ không được, chỉ đành quay sang cầu cứu Giang Chi, nhưng cầu cứu cả nửa ngày anh cũng không có ý định ngăn cản Đường Chi đang khóc, chỉ đứng đó nghiêm túc khâu lều.
Cuối cùng Phương Minh Lượng chỉ đành thỏa hiệp: “Vậy cô nói xem… Buổi tối cô muốn ngủ thế nào?”
Chắc chắn Đường Chi không muốn ngủ trong lều nữa.
Không dễ gì cô mới chấp nhận túi ngủ, kết quả chiếc lều rách này lại làm cô thức giấc.
Lát sau còn bị gió thổi đến run rẩy.
Cô nhìn một vòng, trừ lều ra chỉ còn chiếc du thuyền chở cô qua đây.
Nhớ đến nhiệt độ ấm áp ở trên thuyền, Đường Chi chỉ tay về phía đó: “Dù sao cũng phải bù đắp cho chúng tôi ngủ ở đó chứ!”
Đường Chi nói xong, Giang Chi cũng ngẩng đầu lên, nhìn theo phía tay cô chỉ.
Cô chỉ về phía du thuyền.
Anh bất giác cong môi.
Phương Minh Lượng nhận được tin Đường Chi muốn ngủ trong thuyền thì ngớ người ra.
Trong thuyền vẫn còn phòng trống, nhưng phòng nào cũng là phòng tình nhân, giá cả không hề rẻ.
Đường Chi thấy ông ta im lặng, bất mãn nhếch môi, liên tục than trách: “Vốn dĩ là show yêu đương, lại cứ bắt khách mời ngủ trong lều, ngủ trong lều thì cũng được thôi, vậy mà lều còn hỏng, chậc chậc chậc...”
“Nếu tôi là khán giả, tôi nhất định sẽ thấy tổ tiết mục này có vấn đề, hiểm họa quá nhiều, lại dám cho khách mời ngủ trong lều, hơn nữa khách mời lại mới vừa khỏi bệnh được năm ngày. Đáng thương quá đi mất, một nữ khách mời nhỏ bé, ngủ trong chiếc lều lạnh lẽo...”
Cô càng nói càng hăng.
Phương Minh Lượng bất lực vẫy tay: “Được, được, được, là lỗi của chúng tôi, bù đắp cho hai người tối nay ngủ trên du thuyền có được không?”
Ông ta thở phào, Đường Chi đang nói không ngừng liền dừng trách móc, nhanh chóng trả lời “Được”, sau đó ngẩng đầu lên, nháy mắt với Giang Chi, môi cong lên cười, vô cùng ngọt ngào..
Đây là cách khen thưởng mà cô hay dùng nhất.
Bất giác anh nhìn cô, đuôi mắt cong lên vô cùng dịu dàng.
Phương Minh Lượng dẫn hai người họ vào thuyền, mở cửa phòng cho họ.
Trong phòng không có mùi ẩm ướt, cả phòng chỉ toàn mùi hoa hồng nhè nhẹ.
Trong phòng đầy đủ khu vệ sinh, nhà tắm, trên chiếc giường trắng còn trang trí hình trái tim bằng hoa hồng, trên đầu giường có chiếc đèn màu quýt khiến căn phòng trở nên ấm áp.
Cách trang trí này cực giống tuần trăng mật của vợ chồng mới cưới.
Gạt đi những thứ này thì ở đây tốt hơn ở trong lều rất nhiều.
Đường Chi được voi đòi tiên, lén nhìn Phương Minh Lượng: “Căn phòng tốt như vậy mà không để chúng tôi ngủ, lại bắt chúng tôi ngủ trong lều, tổ tiết mục thật quá đáng.”
Phương Minh Lượng: “...”
Cô có biết căn phòng này đắt cỡ nào không?
Tiền có tổ tiết mục đang cạn kiệt rồi!
Nhưng mà...
Ông ta nhìn vẻ mặt điềm đạm của Giang Chi, rồi nhìn vẻ mặt hưng phấn của Đường Chi.
Nghe nói phong thủy căn phòng này cực tốt, cứ mười đôi thì có chín đôi báo tin mang thai, quả nhiên tình thú trên chiếc thuyền này không tầm thường.
Suy nghĩ này một khi nảy sinh là không dừng lại được.
Trước khi Phương Minh Lượng rời khỏi còn để lại cho Đường Chi một ánh mắt đầy ẩn ý.
Nếu như trải nghiệm ở đây tốt thì lần sau ông ta cũng muốn mang vợ mình đến đây thử.
Đường Chi đầu óc mơ hồ đóng cửa lại, cô đi đến chỗ Giang Chi: “Anh không cảm thấy hôm nay đạo diễn rất kỳ lạ hả?”
Giang Chi cởi cúc áo: “Kỳ lạ ở chỗ nào?”
Đường Chi nuốt nước bọt: “Thì...”
Bầu không khí trở nên kỳ quặc.

Đường Chi mô tả cho anh: “Trông rất đẹp trai.”
Giang Chi nhếch mép cười, giục cô mau lên giường ngủ đi.
“Ngủ đi.”
“Ừ.”
Trải qua một đêm bị giày vò, Đường Chi ngủ rất sâu.
Ba giờ sáng, nước biển đen nhánh.
Giang Chi xuất hiện đúng giờ trước mặt đạo diễn và mọi người.
Chuyến đi lần này, khách mời khổ, các nhân viên hậu trường cũng khổ theo, Phương Minh Lượng để cho những người khác đi ngủ, máy quay vẫn mở, điều chỉnh sẵn vị trí là được, ông ta uống rượu một mình, nửa tỉnh nửa mơ thức đến giờ này, trong mắt xuất hiện tia máu.
Phương Minh Lượng tưởng Đường Chi đến muộn nên đợi, mãi vẫn chưa thấy Đường Chi xuất hiện nên hỏi Giang Chi: “Đường Chi đâu.”
“Chưa dậy.”
Giang Chi tỏ ý kêu Phương Minh Lượng ngồi xuống: “Đừng gọi cô ấy.”
Hai người nhìn nhau hai giây, vì đều là đàn ông nên Phương Minh Lượng hiểu ngay.
Tổ chương trình cũng không yêu cầu phải chụp ảnh cùng nhau.
Giờ là lúc lạnh nhất, trời tối om,  gió biển vẫn rất mạnh, ông ta ngồi xuống, mặc chiếc áo quân đội dày cộm, nhìn sang bộ đồ mỏng của Giang Chi: “Cậu mặc ít thế có thấy lạnh không?”
Giang Chi lắc đầu: “Không lạnh.”
Phương Minh Lượng cười khẽ: “Người trẻ tuổi lợi hại thật.”
Giang Chi hỏi ông ta: “Ông không ngủ sao?”
Phương Minh Lượng lắc đầu: “Cũng phải có người trông coi chứ.”
Giang Chi lễ phép gật đầu: “Vất vả cho ông rồi.”
“Kiếm tiền mà. Tôi cũng đợi mặt trời mọc chụp ảnh cho vợ tôi.” Phương Minh Lượng cười haha, lúc kể về vợ mình cực kỳ có năng lượng, ánh mắt vô hồn do thức cả đêm cũng sáng trở lại: “Chụp ảnh cho cô ấy, lúc về cô ấy nhất định sẽ khen tôi.”
Giang Chi khẽ cười.
Hai người im lặng ngồi chờ một lát, bầu trời bắt đầu sáng lên, nơi chân trời phía xa xuất hiện một dãy màu đỏ sậm.
Khoảnh khắc bầu trời sáng lên, hai người đàn ông bấm nút chụp ảnh.
Bức ảnh mặt trời mọc tuyệt đẹp đã được lưu mãi mãi vào trong điện thoại.
Khi Đường Chi tỉnh lại là lúc mặt trời đã lên cao.
Cô ngủ dậy có chút mơ màng, đầu tóc bù xù, cô kinh hãi ngồi dậy,  thấy người đàn ông đang ngồi bên cạnh đọc báo, gấp đến nhảy khỏi giường.
“Giang Chi, chúng ta quên xem mặt trời mọc rồi.”
Giang Chi nghe thấy tiếng động nên quay đầu lại, nhìn thấy cô gấp đến giày vẫn chưa mang, chân giẫm lên thảm, anh tỏ ý bảo cô yên tâm lên giường.
“Chụp lại rồi.”
Đường Chi vẫn chưa hiểu gì, ngơ ngác trả lời: “Hả?”
“Đã chụp rồi, không cần lo lắng.”
Trái tim nhỏ của Đường Chi đập thình thịch, khuôn mặt vui vẻ: “Vậy chúng ta...”
Anh cảm nhận được cô sắp nói gì, gật đầu trả lời: “Khu vui chơi.”
“Ừm!”
“Được thôi.”
Sao trên đời này lại có người đàn ông hoàn hảo như vậy chứ?!
Trong lúc cô ngủ, đã chịu gió lạnh, một mình đi hoàn thành nhiệm vụ.
Bây giờ Giang Chi trong mắt Đường Chi cao đến hai mét tám.
Cô vui vẻ giơ hai tay, dường như sắp nói hết những lời khen bay bổng với anh, toàn bộ đều là lời khen có cánh.
“Giang Chi, anh đúng là người đàn ông trí tuệ.”
“Thật sự, thật sự, anh quá giỏi, anh thật sự quá giỏi.”
“Ai mà yêu được anh đúng là phúc ba đời!”
Cô rất vui vẻ, dường như cả thế giới ở trong mắt cô đều tràn ngập ánh sáng.
Môi của Giang Chi cong lên, khi nghe thấy câu thứ ba của cô thì mím chặt lại.
Trái tim như ngừng đập, giống như là bị ai nắm rất lâu không chịu buông.

Chỉ vì chữ “ai” trong câu thứ ba mà cô nói.
Có thể là bất cứ ai.
Lại giống như, chỉ có mình cô là không thể.
Ngày hôm nay là ngày quay cuối cùng của tập ba “We Are In Love”, đồng thời cũng là ngày công chiếu “We Are In Love” tập hai - phần hai.
Tám giờ tối, “We Are In Love” đã được khởi chiếu đúng giờ trong sự chờ đợi của tất cả mọi người.
Tập trước dừng ở chỗ CP “Kẹo Gừng” và CP “Vãn Thu” tranh giành hạng nhất. Tập này ngoài việc giải đáp thắc mắc cũng sẽ chiếu cảnh live của CP “Kẹo Gừng”.
Tất cả mọi người đều biết Đường Chi bị ốm ở Băng Thành.
Nhưng không ai biết tại sao Đường Chi một mình ở trong căn phòng ấm áp lại bị cảm lạnh?
Đặc biệt là qua những câu dẫn dắt trào phúng của Lương Tinh Tinh, càng khiến người ta nghi ngờ tại sao chỉ có Đường Chi cảm lạnh.
Chỉ có một phần nhỏ người đồng ý cách nói của Lương Tinh Tinh, là giả vờ, là cố ý.
Còn phần lớn mọi người đều nắm được trọng điểm qua chữ “tối qua” mà Đường Chi nói.
“Mẹ ơi? Tối qua?”
“Tự nhiên nhớ đến blogger nào đó từng tung tin...”
“Tôi cũng thế!”
“+2”
“Là cái mà tôi nghĩ sao! Tối qua vì ‘chuyện đó’, anh Chi khỏe quá, hại Đường Chi cảm lạnh luôn, cho nên ngày hôm sau việc gì cũng nghe theo cô.”
“Người chị em, logic này… hợp lí quá, không có vấn đề gì luôn!!!”
“Tôi bỏ lỡ gì rồi? Blogger nào tung tin? Ở đâu thế, tôi cũng muốn xem!”
“Haha người chị em này cô nhắn tin riêng cho tôi đi, tôi lén cho cô xem, những blogger đó đều đã xóa bài rồi.”
“Thật ra thì… Càng xóa tôi càng cảm thấy… Là thật nha!”
“Đúng vậy, bao nhiêu năm nay anh Chi chưa từng bị blogger tung tin, vừa bị tung tin lại là tin sốc, chúng ta có căn cứ để nghi ngờ là do người trong chương trình tạp kỹ tiết lộ.”
Thời gian này Lương Tinh Tinh vốn cho rằng, có thể làm dậy lên cơn sóng thảo luận với Đường Chi, nhưng không ngờ lại kết thúc bình lặng trước sự hóng hớt của cư dân mạng.
Mặc dù tối qua bị đám người hâm mộ của Chúc Hành và Lâm Tần ghét mắng, cô xém nữa lên hotsearch thì ngoài fan  hâm mộ CP của “Vãn Thu” cô cũng thu hút được không ít người hâm mộ cho mình.
Để tránh người hâm mộ hai nhà Chúc Hành và Lâm Tần khó chịu, khiến cụm từ tối qua lại hot lên, Lương Tinh Tinh đành khiêm tốn lại, quyết định không mua hotsearch nữa.
Cô ta nhìn những con số tăng liên tục trên Weibo của mình và những bài khen ngợi trong siêu thoại, bất giác cười lên.
Mà trong group fans only của Giang Chi, chủ group đang thống nhất mọi người đẩy hashtag.
“Mọi người mau tăng độ nổi tiếng cho Lương Tinh Tinh.”
“Cô ấy chắc chắn là fans only! Hiếm có khách mời nào có thể nói ra được tiếng lòng của chúng ta!  Mọi người mau đi share, comment Weibo của cô ấy. Đừng để người nhà cô đơn!”
“Lương Tinh Tinh đỉnh quá, hú hú hú! Hoàn hảo nói ra tiếng lòng của tôi! Đường Chi đúng là rác rưởi, dám giả bệnh để tìm tình thương, nhìn cô ta sai anh Chi tôi sắp khóc rồi! Trong nhóm lại còn có người nói giúp cô ta rằng nếu không nhờ cô ta thì anh Chi sẽ không ký tên ‘Diều Giấy’, tôi nhổ vào. Lại còn dám nhận mình là fans lý trí, một đám người còn ở đó mà cảm động!”
Thiệu Hương Hương ngơ ngác nhìn tin tức trên màn hình cập nhật liên tục, vốn dĩ cô nên gia nhập cùng mọi người, phải là người mắng nhiều nhất ở đây, nhưng hôm nay… Nhìn mọi người mắng, cô lại không nói lên lời.
Lúc này có một người đăng lên một tấm ảnh chụp màn hình.
“Tôi buồn nôn chết mất, fans CP thật làm người khác cạn lời. Gượng gạo vậy cũng đu được?”
Cô ta click vào xem, đó là Weibo của “Kẹo Gừng ‘đu’ học gia” mà trước đây Đường Chi like.
Post này mới đăng được mười phút đã hot, lượt bình luận lên đến 1000+.
@Kẹo Gừng ‘đu’ học gia: [Tập này có tiến triển rồi chị em ơi! Quá nhiều thứ ngọt ngào! Tôi xem xong không kìm lòng được mà phải chia sẻ với mọi người đây!
Trước tiên là anh Chi.
Không nói đến việc dẫn dắt Chi Chi trốn thoát khỏi mật thất, vì muốn Chi Chi khỏi tốn sức, tự mình đi tìm hai manh mối cuối cùng;
Phần hát cũng rất ngọt ngào! Chi Chi hát bị lệch tone, cuối cùng nhờ “AAA” hoàn thành nốt ba giây cuối, anh Chi còn khen Chi Chi giỏi -- Một người theo đuổi sự hoàn hảo trong âm nhạc như anh Chi mà bỏ cả nguyên tắc vì cô;
Cảnh ăn lẩu cũng vậy, vì để thỏa mãn trò đùa của Chi Chi, cam chịu bị “ngược đãi”, chịu đựng tất cả, siêu siêu ngọt ngào!
Cuối cùng là...chỉ vì một câu “muốn ăn thịt kho” của Chi Chi, anh bất chấp tất cả vì cô mà đổi lấy thịt kho...
Thật đó, quý vị hãy tin tưởng tôi.
-- Anh, yêu cô, anh thật sự rất yêu cô!
Vậy còn phía Chi Chi thì sao?
Kết thúc trốn thoát khỏi mật thất, trên đường di chuyển đến nơi làm nhiệm vụ thứ hai, toàn là người hâm mộ của Giang Chi nhưng cô vẫn cười với họ, trọng điểm là, đây là tiến bộ cực lớn! Chi Chi đã trưởng thành rồi, hiểu rằng yêu là không chiếm hữu;
Trong nhiệm vụ qua sông, cho dù là tone điếc, cũng mặc kệ những ánh mắt cười nhạo của mọi người, vẫn hát để hoàn thành nhiệm vụ, khiến anh Chi khen cô giỏi;
Đến lúc ăn lẩu, luôn suy nghĩ cho anh Chi, gắp sủi cảo từ nồi nước hầm cho anh.
Và cả ngày thứ hai, cho dù là bị cảm, cũng vẫn nhớ đến “Diều Giấy”, nhắc anh Chi phát phúc lợi cho họ...
Thực ra -- cô, cũng yêu anh, yêu anh sâu đậm!]
Thiệu Hương Hương đọc xong thấy mình bị thuyết phục.
Cô cũng đã xem xong chương trình, đặc biệt là nụ cười cô dành cho các “Diều Giấy”, lúc xem live cô ta không để ý lắm mà chỉ chú ý Giang Chi. Lần công chiếu nàu của khiến cô ta tăng không ít hảo cảm với Đường Chi.
Còn về phần tặng quà trên live, cô ta đã xem hết toàn bộ live...
Lúc này cả group đều đang mắng:
“Cho dù là tặng quà thế nào thì Đường Chi vẫn đáng ghét nhất!”
“Thật ghét cái thái độ không rõ ràng của ‘fans lý trí’, không chịu nổi! Chỉ là tặng ảnh có chữ ký ‘Diều Giấy’ của anh Chi thôi mà, haha! Mỗi mười tấm, Đường Chi ốm nhưng cũng chỉ được ngần đấy!”
“Lương Tinh Tinh nói chuẩn quá! Chẳng qua là thay đổi hình tượng, trước đây Đường Chi bị nhiều người bao vây sợ rồi, bây giờ đổi cách để kiếm người hâm mộ thôi!”

“Đường Chi thật là phiền phức! Tức quá đi!”
“Haiz, sao hôm nay Tiểu Ái lại không lên tiếng?”
“Đúng vậy, Tiểu Ái xem xong chương trình, tổn thương rồi sao?”
“@Tỏa Ái, Tiểu Ái xuất hiện đi, cùng bình luận live cho Lương Tinh Tinh tăng nhiệt độ, tiện thể mắng Đường Chi luôn, cô mắng người rất giỏi, tôi đợi để ghi chép lại đây!”
Thiệu Hương Hương cầm điện thoại run rẩy.
ID của cô ta trong nhóm là Tỏa Ái, mọi người trong nhóm gọi cô ta với cái tên thân thiết là Tiểu Ái.
Cô ta vứt điện thoại ra xa, tâm trạng phức tạp nhìn hộp chuyển phát nhanh vừa bóc ra trên đầu giường.
Một hồng trà lạnh (1) vẫn luôn nhờ người ta che chở như cô ta, tuy rằng luôn có hy vọng xa vời, nhưng không ngờ có một ngày lại có chiếc bánh rơi từ trên trời xuống đầu cô ta...
Chính là hôm nay...
Cô nhận được hàng chuyển phát nhanh.
Bên trong đó là "Diều Giấy" mà đích thân anh Chi ký, cô ta đã trúng thưởng.
Kẻ lắm trò như Đường Chi đúng là thích nghe người khác tâng bốc, cô ta điên cuồng tâng bốc, cuối cùng lại thật sự được Đường Chi chọn trúng! Lúc cô ta cung cấp địa chỉ còn có chút lo sợ, sợ hãi đây là một cái bẫy, vì trong live trước đây cô ta từng mắng Đường Chi, sợ cô dò theo địa chỉ này gọi người đến đánh, mắng cô ta...
Dù sao cái tính nết thích làm mình làm mẩy đó của Đường Chi, chuyện gì cũng làm được.
Nhưng thực tế chứng minh, cô nghĩ nhiều rồi.
Đường Chi không làm những điều như cô ta nghĩ.
Cô nói được làm được, đã tăng chữ ký "Diều Giấy" do anh Chi ký chuyển đến cho cô ta.
Cho nên bây giờ...
Bây giờ cô ta...
Cô ta không mắng nổi Đường Chi!!!
Tối nay, tất cả các mạng xã hội đều rất sôi nổi, các hashtag liên quan đến Giang Chi và Đường Chi đều nằm vững trên bảng xếp hạng đến sáng hôm sau.
Mà lúc này, Đường Chi đang ngồi trong quán cafe của Tần Miểu sau khi hoàn thành các cảnh quay của chương trình, Tần Miểu tò mò đến nổ não liên tục hỏi.
Cảnh quay ở khu trò chơi không được tổ chương trình live, lần live tiếp theo phải đợi đến một tuần sao, Tần Miểu chờ đợi đến ngứa tay ngứa chân chỉ đành tiến gần đến quầy bar hỏi Đường Chi.
“Vậy thế nào? Hai người không tham gia mấy trò chơi như tàu lượn siêu tốc hả?”
Đường Chi gật đầu: “Ừ, cho nên bọn mình đã ngồi đu quay rất lâu.”
Tần Miễu: “...”
Không hổ là cậu.
Cô ấy không buông tha mà tiếp tục hỏi: “Còn gì nữa?”
Đường Chi nheo mắt nhớ lại: “Mình đã ăn thử tất cả các tiệm đồ ăn ngon.”
Tần Miểu: “...”
Mắt của Đường Chi sáng rực lên, nhớ ra gì đó: “Ồ, nhân tiện cũng mua rất nhiều quà!”
Cô đưa cái túi mà mình mang đến cho Tần Miểu: “Tặng cậu đấy!”
Có quà về tay, Tần Miểu cười vui vẻ, nhận lấy chiếc túi, mở ra xem, bên trong toàn là băng đô kỷ niệm của khu vui chơi thành phố Hải, trên đó được điểm xuyết bằng những vỏ sò sặc sỡ sắc màu.
Rất đẹp.
Tần Miễu nhanh chóng lấy băng đô ra, đội lên đầu, vừa cười vừa hỏi Đường Chi: “Đẹp không?”
“Rất đẹp!” Đường Chi tiếp lời khen theo: “Cậu đứng yên, để tớ chụp cho cậu tấm ảnh! Đẹp quá đi!”
Hai người selfie một lúc, Tần Miểu lại nhớ ra chuyện làm nhiệm vụ của Giang Chi và Đường Chi: “A, ảnh hai cậu chụp lúc bình minh đâu, đưa mình xem!”
Đường Chi hất tay: “Không chụp.”
“Vậy sao hai cậu...”
“Một mình Giang Chi đi chụp, mình ngủ quên.”
Kể đến đây Đường Chi không nhịn được mà khen một câu: “Nói thật thì, Giang Chi cũng tốt.”
Nhưng Tần Miểu nghe xong thì trợn tròn mắt, nửa ngày không nói lên lời, mấy lần định mở miệng nhưng cuối cùng vẫn thôi.
Đường Chi thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô ấy, tò mò hỏi: “Cậu sao vậy?”
“Làm gì thế, muốn nói gì thì nói đi!”
Thực ra xem live mấy ngày hôm nay, Tần Miểu phát hiện Giang Chi đối xử với Đường Chi có chút khác, nhưng cô ấy vẫn tự tẩy não cho mình là không phải.
Mãi cho đến khi Đường Chi kể chuyện ngắm bình minh, cái suy nghĩ bị cô ấy đè nén bấy lâu nay lại xuất hiện.
Đường Chi không kìm được sự tò mò, giục Tần Miểu hỏi: “Rốt cuộc cậu làm sao thế! Cậu nói đi!”
Tần Miểu bị cô giục, cuối cùng vẫn do dự trả lời.
“Chi Chi, thật ra cậu có cảm thấy...Giang Chi đối xử với cậu...”
Tần Miểu càng nói càng chậm, càng nói càng nhỏ.
Điều này khiến Đường Chi phải nghiêng người về phía trước, vươn cao đầu để nghe rõ cô ấy nói.
“Ừ ừ?!”
 (1) : Hồng trà lạnh : ý chỉ tính cách hơi trà xanh