Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần

Chương 50




Ban đêm trong núi khá lạnh, lạc vào cõi mơ đi đến vùng đất cạnh bờ hồ, nhìn như chốn tiên cổ, chợt nhác thấy nữ thần núi Vu. Sớm làm mây chiều làm mưa. Nữ thần núi Vu dệt mây thành y phục, bện nước thành đôi hài. Nàng đứng ở nơi sâu thẳm trong bóng tối, mây mù mênh mông. Sương mù dần tản đi, nữ thần xoay người lại, mây khói che quanh thân nàng biến mất. Gương mặt đẹp tuyệt trần đập vào mắt, đôi đồng tử trong vắt, lấp lánh như mặt nước.

Nàng nở nụ cười yếu ớt đáng thương, dưới màn trời trăng sáng mây thưa, cơ thể thuần khiết xinh đẹp của nàng tiến dần về phía chàng, ôm chầm lấy chàng.

Dung nhan ấy, quen thuộc tới độ khiến lòng chàng kinh hãi…

Ngày hôm sau, Lục tam lang là người dậy trễ nhất. Khi mấy người Trần vương đã ăn sáng xong, La Linh Dư lại có tinh thần lấy lòng Vương tiên sinh, thì Lục tam lang mới lững thững đi đến. La Linh Dư âm thầm nhìn, thấy chỉ trong một đêm mà Lục tam lang như bị nữ yêu tinh hút sạch tinh lực, sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt cụp xuống, lại còn có quầng thâm.

Vương tiên sinh thấy vậy, thổn thức nói: “Có phải vì nhà cửa cũ kỹ nên đã khiến Lục tam lang ra nông nỗi này không.”

Lục Quân im lặng.

Chàng không thể nói vì đêm qua xảy ra vài chuyện bất ngờ, khiến chàng trằn trọc khó ngủ được.

Nghĩ đến đây, chàng ảo não bực bội, lạnh lùng lườm La Linh Dư. Nhưng La Linh Dư đã thôi nhìn chàng, hàng mi rậm của nữ lang rung lên, liên tục nhìn lén Chu Dương Linh. Chu Dương Linh bình tĩnh đón nhận cái nhìn của La muội muội. Nàng rất nhẫn nại, nhưng La Linh Dư cứ liên tục nhìn trộm nàng như thế, ngay cả Trần vương Lưu Thục cũng phát giác.

Lưu Thục đưa mắt nhìn mấy người bọn họ, chỉ thấy La nữ lang càng nhìn Chu lang thì sắc mặt Lục Quân càng nặng nề. Nhưng Lục Quân không hề nói gì, chỉ nhìn La nữ lang chằm chằm.

Lúc bấy giờ Trần vương điện hạ mới cảm thấy, hình như mình đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện hay ho trong đêm qua.

La Linh Dư vừa nhủ thầm vừa thấy ảo não. Nàng lặng lẽ nhìn Chu lang, không dám tin Chu lang tuấn tú như thế lại là người nghèo. Người nhà nghèo sao có thể có được phong thái xuất sắc như Chu lang? Tiếc quá đi mất… Nếu Chu lang cũng là lang quân sĩ tộc, thì nàng không cần phải nín nhịn trước mặt Lục Quân nữa rồi. Chu lang tốt hơn tam biểu ca lúc lạnh lúc nóng của nàng nhiều… Thậm chí chính nàng còn chê bai bản thân “ghét nghèo thích giàu”, cảm thấy mình đã phụ lòng tốt của Chu lang.

La Linh Dư rất oán giận Lục tam lang.

Trong mắt La Linh Dư, Chu Dương Linh là một lang quân cực tốt tính, La Linh Dư liên tục nhìn lén như thế, nhân lúc Vương tiên sinh không để ý, Chu Dương Linh cũng ngước mắt lên mỉm cười với nàng. La Linh Dư hoảng hốt, cụp mắt tự cảnh cáo: Chu lang xuất thân hàn môn, không phải là trượng phu tương lai thích hợp, mình không thể có ám chỉ khiến Chu lang hiểu lầm được…

Suy nghĩ như thế, nàng càng cảm thấy mình là nữ lang xấu xa, không xứng với Chu lang.

Lục Quân: “…”

Nàng lại định dụ dỗ rồi. Chàng cảm thấy với La Linh Dư, bản thân không khác gì đã chết.

Nhưng vẫn chưa xong.

Buổi sáng ở lại chỗ Vương tiên sinh dùng bữa, sau đó mọi người định cáo từ ra về, không làm phiền tiên sinh nữa. Nhưng Lục Quân và Vương tiên sinh cũng có quen biết, nên phải nán lại trò chuyện vài câu với ông ấy. Lúc gần rời đi, Vương tiên sinh rất vui, thậm chí còn đưa cho Lục Quân một ống trúc đựng cá Cầm. Vương tiên sinh vui vẻ sờ râu, giới thiệu luôn với La Linh Dư đang tò mò: “Nữ lang đến từ Nam Dương, hẳn chưa thấy loại cá nhỏ này bao giờ đúng không. Cá Cầm này do mấy người bạn tốt của ta đem từ sông Cầm Cao đến —— ngày xưa, người Cầm Cao cưỡi trên lưng cá bay lên trời xanh. Tuy cá Cầm nhỏ nhưng không hề có mùi tanh, ăn rất ngon.”

“Có thể ngâm cá này cùng trà Dũng Khê Hỏa Thanh*. Lúc pha trà, cá theo dòng nước chảy ra ly trà, hơi nước bốc lên lượn lờ, còn cá Cầm lượn giữa trà xanh, thật sự rất linh động.”

(*Cây trà này được phát hiện ở Dũng Khê, một nửa khóm lá có sắc trắng, một nửa kia có sắc vàng, sao lên trên lửa mạnh, chế thành một loại trà có ngoại hình đẹp, xanh như ngọc, lông tơ trắng mịn, hương thơm như hoa, vị ngọt, nên đặt tên là “Hoả Thanh”. Từ đó, Dũng Khê Hoả Thanh trở thành cống trà, nổi tiếng cả nước.)

La Linh Dư ngạc nhiên trợn to mắt, vô cùng hứng thú cúi đầu nhìn ống trúc mà tiên sinh đưa cho bọn họ, chặc lưỡi cười: “Cá ngâm trong nước để uống trà? Nghe sợ thế ạ, cháu không dám đâu.”

Vương tiên sinh cười to, chỉ vào Lục Quân: “Đó là vì nữ lang cô nương chưa từng uống, nên không biết được sự tao nhã của cách thưởng trà này. Lục Tuyết Thần là cao thủ nấu ‘trà cá Cầm’ đấy, cô nương bảo biểu ca của mình ngâm cho mà uống, rồi cô nương sẽ hiểu ý ta nói.”

Lục Quân nấu trà?

La Linh Dư nhìn Lục tam lang, Lục Quân bình tĩnh ngồi trên giường thấp, tay áo phủ trên đầu gối, những ngón tay sạch sẽ lộ ra ngoài. Tay Lục tam lang cũng đẹp như chàng vậy, nhưng La Linh Dư chưa từng thấy Lục tam lang nấu trà bao giờ. Từ ngày nàng biết Lục Quân, mọi chuyện của Lục Quân đều có thị nữ người hầu lo liệu, nàng không biết thì ra Lục Quân cũng biết pha trà.

Mà đương nhiên, lang quân danh môn cũng sẽ không rảnh rỗi đi pha trà cho nàng uống… Trong lòng La Linh Dư lại hâm mộ giới nhà giàu. Nếu nàng có thể gả vào hào môn thế gia như Lục gia, thì nàng không cần phải tự nấu trà nữa rồi. Nàng cũng muốn được như tam biểu ca của mình: rõ ràng rất giỏi pha trà, nhưng chưa bao giờ phải động tay.

Lục Quân cảm nhận được ánh mắt của nàng, lập tức nhìn sang.

Con tim La Linh Dư đập rộn rã, bất giác nhớ đến chuyện tối qua, nàng vội vã cúi đầu.

Vì Vương tiên sinh muốn nói chuyện chính với hai lang quân, nên sau khi bị Lục Quân đưa mắt ra hiệu, nàng và Chu Dương Linh đi ra ngoài. Đợi tới khi Lục Quân và Lưu Thục bước ra khỏi nhà, thì thấy Chu Dương Linh tựa vào hàng rào tre cúi đầu, đưa cho La Linh Dư một chiếc túi gấm xanh. La Linh Dư không chịu nhận, Chu Dương Linh ôn tồn bảo: “Muội muội đừng sợ, đêm qua quấy rầy muội, trong lòng ta thật sự lấy làm xấu hổ. Suy nghĩ cả đêm, ta muốn tặng muội tấm bùa hộ mệnh này làm quà xin lỗi, đây là bùa do mẫu thân ta từng cầu cho ta, nay tặng lại muội, hy vọng phù hộ cho La muội muội được bình an suốt kiếp.”

“Muội muội đừng trách ta vì chuyện tối qua nhé.”

La Linh Dư đỏ mắt: “Lang quân, muội, muội…”

Nàng lẩm bẩm: “Huynh tốt với muội như vậy…”

Chu Dương Linh: “Đây là điều ta nên làm mà. Chắc đêm qua muội muội sợ lắm rồi, sau này ban đêm nhớ phải cài chốt cửa ở trong đấy…”

La Linh Dư nắm bùa hộ mệnh trong tay, đỏ mặt nghe Chu lang ôn tồn căn dặn. Nàng rất rất xấu hổ, lòng rung động mạnh. Sao trên đời này lại có lang quân nhân hậu đến thế? Nàng nhớ nàng cũng không tốt với Chu lang lắm, nàng chỉ coi Chu lang là mục tiêu của mình, nhưng Chu lang lại ân cần với nàng như vậy. Không như Lục Quân luôn làm cho nàng đỏ mặt tía tai, sự quan tâm của Chu lang như làn gió xuân, tuy không công kích mạnh mẽ nhưng lại làm nàng xúc động…

La Linh Dư ngước mắt lên, bịn rịn nhìn Chu lang —— Chu lang đẹp như vậy, tính tình cũng tốt đến thế, sao y có thể xuất thân hàn vi được?

Quả nhiên là chuyện tốt thế gian khó thành đôi?

Mà cách đó không xa ở trong góc nhà, sắc mặt của Lưu Thục và Lục Quân khi nhìn hai người bọn họ cũng rất kỳ quái. Lưu Thục cụp mắt, trong lòng khó chịu, thầm nghĩ biểu muội của Lục Quân đúng là gieo họa, không khác gì yêu phi hại nước hại dân của tiền triều. Mỗi một lang quân gặp nàng đều thất thần vì nàng. Trước có bạn tốt Lục Quân của y, sau có Chu lang Chu Tử Ba mới quen không lâu.

Còn trong lòng Lục Quân lấy làm lạ: rõ ràng Chu Dương Linh là nữ lang, vốn không có gì. Rõ ràng La Linh Dư yêu quyền thế, càng không có gì. Nhưng vì sao hai nữ lang này vẫn cứ đẩy đưa tình ý, sao lại nhức mắt đến thế?

Để lòng chàng bất an?

***

Lần này La Linh Dư thật sự để tâm về Chu lang. Chu Dương Linh quá dịu dàng với nàng, quá tốt với nàng, trong lòng thấy xấu hổ, thế nên sau khi xuống núi về lại Lục gia, nàng vội vã sai người trả dàn chuông lại cho Chu Dương Linh. Thị nữ quay về nói Chu lang có tặng lại cho các nàng mấy thứ đồ nhỏ kỳ lạ, bảo là cho La muội muội chơi. Một hàng mười hai con đồ chơi làm bằng gốm, màu sắc xinh xắn được đặt trên bàn, La Linh Dư rất thích nó, cầm chơi mãi không buông.

Rồi nàng lại ôm tay áo, buồn bã nói: “Sao huynh ấy lại là xuất thân hàn môn kia chứ…”

Gả cho y, chắc chắn địa vị không được nâng cao, La Linh Dư rất không muốn điều đó. Nhưng nàng vẫn rất băn khoăn…

Còn lại mấy ngày, Lục Quân lại dành thời gian dẫn La Linh Dư đi thăm viếng các danh sĩ khác. Các nữ lang Kiến Nghiệp tranh Hoa thần rất gay gắt, lúc thì Trần Tú xếp hạng nhất, lúc thì Ninh Bình công chúa Lưu Đường cũng có thể đứng đầu. Các nữ lang ra sức dùng mánh khóe, không chỉ so tài nghệ trên sân khấu, mà còn so cả thế lực ở dưới sân khấu. Khi Trần Tú và Lưu Đường cùng tranh hạng nhất, thì La Linh Dư làm ngư ông đắc lợi đã lặng lẽ đột phá. Càng lúc càng có nhiều nữ lang, lang quân đau đầu vì hai người Trần Tú Lưu Đường có quyền thế, không biết cho ai “nhất thượng”, cuối cùng dứt khoát bỏ phiếu cho La Linh Dư cả ——

Điệu múa “Bôn nguyệt” La Linh Dư biên đạo đêm đó, không chỉ khiến Liên Thất nương trở thành vũ công được hoan nghênh nhất ở phường múa Kiến Nghiệp, mà còn giúp chính nàng kinh động đến vô số lang quân.

Các lang quân đều kéo đến phường múa xem Liên Thất nương múa một lần, nhưng Liên Thất nương múa xong, bọn họ lại cảm thấy không còn mới lạ, không thú vị, không đẹp bằng đêm đó. Vậy là bọn họ nghĩ, nhất định đêm đó La nương tử đã sắp đặt thỏa đáng, cho nên mới có thể làm chấn động bọn họ. Bàn về tính cách tài năng này, rất đáng có được “nhất thượng”.

Sau khi các lang quân nữ lang bình chọn, năm danh sĩ cũng cho ra câu trả lời của mình. Vừa bất ngờ lại không bất ngờ, Hoa thần năm nay, Trần Tú rơi đài, Ninh Bình công chúa lần đầu tiên tham gia nhưng cũng không được giải nhất. Người được giải nhất chính là vị biểu muội Lục gia mới đến – La Linh Dư.

“La nương tử là Hoa thần năm nay?”

Các lang quân nhớ tới phong thái của nữ lang kia, tất đều yêu thích. Còn các nữ lang hơi thất vọng, song khi nghĩ đến vẻ đẹp của La Linh Dư thì đành chịu phục, tự nghĩ mình không sánh bằng được nàng. Dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn đó, còn hợp danh Hoa thần hơn cả tài nữ Trần Tú mấy năm trước. Trần nương tử đã làm Hoa thần ba năm liền, tất cả mọi người đều nói là do các danh sĩ thiên vị. Năm nay chọn một đại mỹ nhân làm Hoa thần, mọi người cũng hết sức hài lòng.

Sau khi Bình Ninh công chúa biết được kết quả, tuy có hơi thất vọng nhưng nàng vẫn thật lòng vui thay La Linh Dư. Có điều huynh trưởng nàng – Trần vương Lưu Thục lại nhắc nhở: “Lúc trước chính vì La Linh Dư xúi giục nên muội mới thi Hoa thần, muội bị nàng ta đem ra làm ván lát cầu để nhằm vào Trần Tú rồi. Nữ lang này có lòng lợi dụng muội… Sau này qua lại với nàng ta, muội cẩn thận là được.”

Lưu Đường ngẩn người: … Nhưng La tỷ tỷ đâu có hại nàng, chỉ xúi nàng tham gia Hoa thần thôi mà. Lợi dụng kiểu này, có nên tính toán không?

Nói Lưu Đường hơi không thoải mái, thì phía Trần Tú là cực kỳ khó chịu. Trần nương tử về nhà khóc toáng cả lên, rất rất không phục. Trần đại nho đau cả đầu vì con gái khóc, người nhà Trần gia đang thu dọn hành trang chuẩn bị rời khỏi Kiến Nghiệp, bây giờ con gái ầm ĩ như thế, Trần đại nho dứt khoát đi sớm, dẫn con gái đi cùng. Lần này Trần Tú còn gây náo loạn hơn —— Kiến Nghiệp là quốc đô của Nam quốc, cảnh vật phong lưu, nàng ta không muốn rời khỏi đây, không muốn đến thôn quê làng mạc nghiên cứu học vấn với phụ thân.

Trong lúc mọi người xôn xao, chỉ có Lục gia là vui nhất. Lục gia không ngờ biểu tiểu thư mới đến lại đạt được Hoa thần, trước đây khi đại nương của Lục gia là Lục Thanh Dực chưa gả xa, tham gia thi chọn nhiều lần nhưng vẫn chưa bao giờ được làm Hoa thần. Làm Hoa thần tức sẽ được các danh sĩ vẽ tranh đưa vào Sĩ Nữ Đồ, mỹ danh truyền khắp thiên hạ… Lục lão phu nhân đích thân đi gặp La Linh Dư, thưởng; Lục Anh suốt ngày chỉ biết đi chơi cũng ngạc nhiên, không ngờ cô cháu gái này lại lợi hại đến thế, thưởng; tiếp đó, ngay cả Lục phu nhân cũng có vẻ rất phấn khởi, La Linh Dư là biểu tiểu thư nhà bọn họ, nên Lục gia cũng được thơm lây, đã mấy năm rồi Lục gia không có nữ lang nào nổi tiếng… Thưởng!

Lục phu nhân nhìn La Linh Dư và tam lang nhà mình, cảm thấy hai người đúng là trai tài gái sắc, là một đôi trời đất tạo nên. Chỉ cần con trai mình đừng chen ngang vào là được.

Vinh quang Hoa thần ập đến, bước chân La Linh Dư gần như bay bổng.

Đương tiết trời xuân, vào ngày lễ Hoa Triều, La Linh Dư dẫn các nữ lang danh môn Kiến Nghiệp đi bái Hoa thần, thưởng hồng*. Ngày hôm đó, mọi người đi dạo trong vườn Hoa Lâm, bất luận là tế thần hay thắp hương, mọi chuyện đều lấy La Linh Dư làm đầu. Các nữ lang mặc váy dài thướt tha, nhưng chỉ La Linh Dư là nổi bật nhất. Các lang quân đứng bên bờ suối nhìn sang, thấy các nữ lang đẹp như tiên nga, nhìn đến ngẩn ngơ.

(*Hoạt động “thưởng hồng” tức treo giấy đỏ hoặc vải đỏ lên cây, có ý nghĩa chúc hoa cỏ cây cối xum xuê, con người khỏe mạnh mùa màng bội thu.)

Nhất là Hoa thần năm nay, đôi mắt đẹp ấy trông lên, nở nụ cười duyên dáng, thân hình thướt tha uyển chuyển. Dù nữ lang ngồi hay đứng, thì đều thu hút được ánh mắt của mọi người.

“La muội muội trông giống Hoa thần hạ phàm thật.”

“Năm nay chọn đúng người rồi.”

“Lát nữa ta cũng muốn nói chuyện với La muội muội!”

Tề tam lang Tề An đứng trong đám đông, không nhúc nhích như bị điểm huyệt. Tề tam lang ngẩn ngơ nhìn ngắm, hơi thở của y rối loạn, nhìn chằm chằm nữ lang tay áo phấp phới, dẫn đầu các nữ lang ở bên kia bờ! Ngày La Linh Dư mới đến Kiến Nghiệp, nàng như thần tiên phi tử đứng ở bến sông, chỉ thế thôi đã đẹp lắm rồi. Mà hôm nay nàng còn mặc trang phục lộng lẫy, điểm trang mỹ lệ, càng khiến cho máu toàn thân y đông cứng, từ trên xuống dưới đều gào thét: La muội muội, La muội muội… La muội muội!

Các lang quân đứng cách một con suối, bình phẩm về các nữ lang đang bái tế Hoa thần ở đối diện. Mấy danh sĩ ngồi xuống, trải giấy ra, bắt đầu vẽ tranh. Bọn họ đang làm Sĩ Nữ Đồ, vẽ lại Hoa thần hằng năm. Sĩ Nữ Đồ của danh sĩ được truyền khắp thiên hạ, lưu vào thiên cổ. Tiếng thơm lưu truyền vạn thế, các nữ lang thấy danh sĩ đang vẽ tranh thì đều căng thẳng, lúc nhìn về phía La thị nữ xinh đẹp, bọn họ đều buồn bã mất mát.

Lục tam lang cũng đến vẽ tranh.

Lúc chàng vẽ, có rất nhiều lang quân nữ lang xúm lại bên cạnh. Xì xào bàn tán, Lục tam lang còn chưa vẽ xong mà đã bị cắt nghĩa rất nhiều. Nhìn mặt bên tuấn tú cao quý của Lục tam lang, các lang quân nữ lang rối rít tán dương, rồi cũng sai người hầu trải giấy ra, tham gia vẽ tranh. Cách một con suối, La Linh Dư ngồi trong lương đình nhìn sang lang quân ở đối diện, nàng nhìn thấy lang quân ngồi trước bàn nhấc bút. Cánh môi La Linh Dư vểnh lên ——

Lục tam lang, hừ! Dù huynh có xem thường ta thì vẫn phải vẽ tranh cho ta thôi.

Ngày Hoa Triều vô cùng sôi nổi, không chỉ các nữ lang đến treo giấy đỏ, mà các lang quân cũng tới lấy lòng nữ lang. Ngày lễ náo nhiệt như vậy, mấy vị công tử cũng đến. Lục nhị lang vốn đứng sau lưng đệ đệ, nở nụ cười tán thưởng, nhìn tam đệ vẽ tranh cho La biểu muội. Không ngờ khi Lục Hiển ngẩng đầu lên, thì lại thấy Hành Dương vương đứng bên ngoài đám đông, cũng nhìn La Linh Dư chằm chằm như thế.

Lục Hiển hoảng hốt, vội vã rời khỏi tam đệ.

Lưu Mộ chơi đùa ngọc bội bên hông, hứng thú nhìn nữ lang ở đối diện. Ngày thường trông cũng tàm tạm, nay các nữ tử ăn mặc lộng lẫy, càng làm nổi bật vẻ đẹp của La Linh Dư. Bình thường La nữ lang đã đẹp rồi, nhưng chính trang phục sặc sỡ rất tôn dáng nàng lên. Gương mặt xinh xắn của nàng đẹp đến mức bức người, là vẻ đẹp chói lọi mang tính công kích. Bình thường nàng che giấu vẻ đẹp của mình, giờ đây đã để lộ hoàn toàn… Lưu Mộ cầm bút, rạch một nét trên giấy Tuyên Thành.

Nhưng hắn mới vẽ một nét thì bên cạnh xuất hiện một người, khuỷu tay đụng vào bút lông trong tay hắn. Mực trên bút nặng nề rạch một đường trên tờ giấy trắng tinh, hắn chỉ mới hạ nét đầu tiên mà đã đi tong tờ giấy.

Lưu Mộ: “…”

Mắt hắn toét lửa, trừng lên với Lục nhị lang vô duyên vô cứ đi đến: “Ngươi bị bệnh hả?! Không thấy cô đang vẽ tranh sao?”

Lục Hiển nghĩ bụng đương nhiên là thấy rồi, nên mới không thể để ngài vẽ đấy. Ở trong mơ, La biểu muội không phải là Hoa thần năm nay, vì để an ủi La biểu muội mà ngài đã vẽ tranh tặng biểu muội; thậm chí vì lấy lòng La biểu muội, ngài còn chạy đi tìm tam đệ ta vẽ tranh cho muội ấy. Ta có thể hiểu được ngài đang muốn lấy lòng La biểu muội, nhưng sao ngài có thể tìm tam đệ vẽ cho La biểu muội được… Lục Hiển nói: “Thật ra ai cũng vẽ người, không có gì thú vị. Mà tâm tính công tử khác tục nhân, mỹ nhân thì có gì hay, hay là vẽ cảnh sông núi đi.”

Lưu Mộ mặt không cảm giác, nhưng bàn tay cầm cán bút đã run lên: “…”

Lục Hiển làm như không thấy ánh mắt băng giá của Hành Dương vương, khăng khăng đứng cạnh Hành Dương vương, chỉ trỏ xung quanh cho Lưu Mộ: “Ngài nhìn xem, hôm nay không có ai vẽ cảnh sông núi, sơn thủy thông linh, thật đáng thương…”

Không ai vẽ sông núi, là vì hôm nay mọi người đều đang vẽ Sĩ Nữ Đồ! Lưu Mộ thật sự không hiểu nổi, lúc trước gã Lục Hiển này còn mai mối hắn với La biểu muội, bây giờ mình mới có chút hảo cảm thì Lục Hiển lại đến phá hoạt tâm trạng của hắn, vo ve bên tai y hệt con ruồi. Lang quân Lục gia sao ai cũng khiến người khác ghét bỏ vậy, lại còn làm như không biết gì?

Lục nhị lang nắm chặt thời gian làm cho mặt Lưu Mộ đen như đít nồi, không thể không nghe theo nhắc nhở của mình, bắt đầu vẽ sông núi gì đấy. Lục nhị lang hài lòng, đúng lúc này bên cạnh vọng lại tiếng nói của Tề tam lang. Tề tam lang xấu hổ: “Nhị lang, chuyện lần trước nhờ huynh hỏi giúp ta, huynh đã hỏi chưa?”

Lục nhị lang mù tịt: “Chuyện gì?”

Tề tam lang cuống cuồng, nhắc nhở hắn: “Chính là chuyện ta muốn để La muội muội làm thiếp đấy!”

Lục tam lang sững sờ: … Hắn quên khuấy chuyện này luôn rồi. Sao Tề tam lang vẫn còn nhớ thế?

Lưu Mộ bên cạnh lại nhìn sang với ánh mắt kỳ lạ, thâm thúy nói: “Lục nhị lang, ngươi đã giới thiệu biểu muội của mình với bao nhiêu người đấy hả? Ngươi sợ nàng không gả đi được hả?”

Lục nhị lang thấy Tề tam lang đang mong mỏi nhìn mình, sau đó lại nhìn sang Lưu Mộ mất hứng, cánh môi Lục nhị lang giật giật, nói không ra lời: trời ơi hiểu lầm hiểu lầm rồiiii…. Lục nhị lang nghiêng đầu, nhìn Lục tam lang giữa đám đông. Nhưng lại không thấy đệ đệ đâu. Lục nhị lang vội vã hỏi thăm, lúc này mới hay có một thị nữ trong lúc rót rượu đã làm bẩn áo của Lục tam lang, Lục tam lang đi thay đồ.

Các lang quân trả lời như vậy, trên mặt còn treo nụ cười mà ai ai cũng biết rõ.

Lục nhị lang: … Hiểu rồi. Tam lang lại bị nữ lang nào dùng chiêu này để dây dưa đây mà.

Lục Hiển buồn thiu: vì sao tam đệ và La biểu muội, ai ai cũng có thể thu hút được đám đông vây quanh vậy? Lúc hắn khổ cực bận rộn, có ai biết được nỗi khổ của hắn không?

Lục Hiển đành lấy đại cớ đuổi Tề tam lang đi tìm người, còn hắn thì bất an, vội vã đi sang bờ tìm La Linh Dư, muốn cảnh tỉnh La Linh Dư, để biểu muội đừng bị Tề tam lang dây dưa. La Linh Dư ngồi trong đình ngắt hoa, khóe môi nhướn lên, nở nụ cười tự đắc. Bất chợt nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, nàng nghiêng người ra từ sau bụi hoa, trông thấy Lục Hiển vội vã đi tới.

Lục Hiển nhìn quanh bốn phía xem có ai để ý đến đây không, sau đó mới thấp giọng hỏi La Linh Dư: “Không ai nhắc đến chuyện nạp thiếp với muội chứ?”

La Linh Dư ngẩn ra, ngửa đầu nhìn: “… Nạp thiếp? Nạp muội hả?”

Nàng mờ mịt: “Ai nói với muội… tam biểu ca sao?”

Lục Hiển: “… Tam đệ đã nói với muội rồi?!”

Hắn thường xuyên bắt gặp Lục tam lang và La Linh Dư ở với nhau, nên tưởng Lục Quân đã nhắc đến chuyện này với La Linh Dư.

Mà La Linh Dư lại hiểu thành ý khác, nàng đứng bật dậy, trong mắt trào dâng ngọn lửa: “Huynh ấy muốn nạp muội làm thiếp?! Dựa vào đâu hả?! Muội với huynh ấy là như vậy, mà huynh ấy lại làm nhục muội như thế? Nhị biểu ca, Lục Tuyết Thần đang ở đâu?! Muội muốn hỏi huynh ấy cho ra lẽ!”

Lục Hiển: “… Cái gì là ‘muội và đệ ấy là như vậy, đệ ấy lại làm nhục muội như thế’?”

Cảm giác có gì đó là lạ, như thể biểu muội đã hiểu nhầm gì đó.