Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần

Chương 37




Từ xưa đến nay Trần vương không hay nói nhiều, nên Trần Tú không mong đợi y sẽ nhúng tay vào; Hành Dương vương lại không biết rõ về các gia thế ở Kiến Nghiệp, cũng sẽ không chủ động mở miệng; nhưng còn Lục tam lang, Trần Tú tự nhận mình và chàng có giao tình nhiều năm, sao chàng chưa hỏi gì mà đã về phe La Linh Dư?

Mọi người vây quanh, toàn là chỉ trích nàng ta.

Đầu Trần Tú kêu ong ong, chưa bao giờ gặp tình cảnh như thế bao giờ. Nàng nhìn những lang quân, nữ lang kia chủ động nói giúp La Linh Dư, còn La Linh Dư yếu đuối thút thít đứng giữa bọn họ, toan mở miệng nói gì đấy, nhưng trông nàng ta lại có vẻ quá uất ức, không thể nói ra một câu đầy đủ. Sóng mắt mỹ nhân xoay chuyển hai vòng, ý lệ trong mắt tựa nước hồ trong veo.

Lục nhị lang nắm chặt thời gian chạy đến, tiến vào giữa đám đông: Sao thế, sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?

Hành Dương vương nhìn chằm chằm La Linh Dư, trong mắt vừa đen lại sáng, thậm chí còn chứa đầy nụ cười: thủ đoạn này, không nói một câu nào, mỹ nhân chỉ việc rưng rưng thút thít, đúng là lợi hại.

Lục nhị lang quan sát ánh mắt của Hành Dương vương, hắn chưa rõ chân tướng sự tình nên càng nhận định là Hành Dương vương đã động tâm trước La Linh Dư. Người ngoài đang quan tâm thị phi giữa La Linh Dư và Trần Tú, còn Lục nhị lang Lục Hiển thì lúc vui lúc buồn: nếu Hành Dương vương thích La biểu muội thật thì chứng tỏ giấc mơ của mình là thật; nhưng nếu mơ là thật, há chẳng phải tam đệ Lục Quân của hắn sẽ…

Lục nhị lang lại buồn bã nhìn sang Lục Quân.

Hắn đúng là hết lòng hết sức vì tam đệ nhà mình.

Nhưng tam đệ hắn chẳng chút cảm kích, trái lại còn chê bai ánh mắt của hắn. Đứng trong đám đông, Lục tam lang nhích sang bên cạnh, mượn đầu người chặn lại tầm nhìn của Lục nhị lang.

Lục Hiển: “….”

Trong đám đông, Trần Tú bị chỉ trích cực kỳ khó chịu, nàng ta nắm lấy cổ tay La Linh Dư, nghiêm nghị nói: “Ta không đụng vào một cọng tóc của cô, tự cô nói cho rõ đi! Các ngươi không thể chỉ nghe một phía đã định tội ta được… La nương tử, cô không biết đường mở miệng hả?”

La Linh Dư vô cùng ấm ức, từ từ nói: “Được rồi, Trần tỷ tỷ không đụng đến một cọng tóc của ta…”

Ngữ điệu ai oán tự xót của nàng này còn mang lại hiệu quả tệ hơn khi không nói, như thể Trần Tú ép buộc nàng vậy. Trần Tú tức đến mức ngẩng mặt lên trời không nói được gì, mà Hàn thị nữ vừa bị Trần Tú sỉ nhục lại không chịu để La Linh Dư thừa nhận Trần Tú không làm gì. La Linh Dư vừa mới nói mấy chữ, Hàn thị nữ đa nhanh chóng chen lời: “Nếu không đụng thì vì sao tay La tỷ tỷ lại dính mực với nước? Tay áo cũng bị bẩn rồi đây này! Bọn ta không phải là người mù, cô mau xin lỗi đi! Con người cô sao thế hả, La tỷ tỷ là khách đường xa, cô không hoan nghênh thì thôi, lại còn bắt nạt người ta. Nữ lang danh môn Kiến Nghiệp nào có ai như cô…”

Hàn thị nữ rất tích cực, muốn gây gổ với Trần Tú cho bằng được.

Nghe Hàn thị nữ lý luận, các lang quân nữ lang bên cạnh cũng gật gù nói phải, còn La Linh Dư nấp sau lưng người ta thì cúi đầu, cố gắng che giấu nụ cười đắc ý giảo hoạt. Từ trước đến nay, bao giờ nàng giở trò với nữ lang nhà khác cũng có chiến tích hiển hách. Bất thình lình, có người nắm lấy cổ tay La Linh Dư đang đặt xuôi bên người.

Nàng vừa hoảng hốt lại vui mừng: có lang quân lén nhân lúc nhiều người mà nắm tay nàng sao?

Nàng dừng lại ngước mắt nhìn lên, mang theo xấu hổ lẫn quở mắng nhìn liếc sang —— không ngờ lại trông thấy Lục tam lang đã đổi chỗ đứng từ lúc nào, từ bên tay trái nàng chuyển sang bên tay phải. Người khác bận nghi ngờ Trần Tú, còn Lục tam lang đưa tay nắm lấy cổ tay nàng.

Ánh mắt xấu hổ lẫn quở mắng của La Linh Dư chạm vào ánh mắt cười cợt của Lục Quân, bất chợt ngây người: ánh mắt quyến rũ khiến người ta mù lòa…

Hiện giờ nàng rất không muốn đối mặt với Lục tam lang, bởi vì hễ những lúc như vậy, nàng luôn cảm nhận được sự xấu hổ lúng túng. Dẫu ban nãy hình như có vẻ chàng giúp mình, nhưng La Linh Dư cũng không muốn lên tiếng. Còn Lục Quân lại siết chặt cổ tay nàng, dùng mắt ra hiệu: La biểu muội, vừa phải thôi, chơi thế đủ rồi.

Trần Tú bị bao người chỉ trỏ, đuôi mắt liếc thấy Lục Quân và La Linh Dư đứng sóng vai với nhau, cúi đầu mắt đi mày lại, lập tức đầu óc bị đả kích một cú cực lớn. Lục tam lang, Lục tam lang lại… Trần Tú dâng lên oán khí, ngực phập phồng lên xuống, không chịu nổi khi thấy Lục tam lang bảo vệ nữ nhân khác trước mặt mình. Trần nương tử xưa nay luôn đoan trang bất chợt hét lớn: “Ta không làm gì hết, ta sẽ không xin lỗi!”

Giọng nàng quá gay gắt, tất cả đều ngẩn người, nhất thời không ai mở miệng ra mặt.

Trần Tú cầm nghiên mực ném vào người Lục Quân. Mọi người đứng với nhau ở khoảng cách gần, nên Lục tam lang không thể tránh được. Nghiên mực đập thẳng trực diện, nếu chàng lui ra thì La Linh Dư ở đằng sau sẽ không tránh khỏi. Lục Quân đứng yên, nghiên mực ở đối diện đập tới. Tai vừa nghe thấy âm thanh oán hận tức tối của Trần Tú “Lục tam lang ta hận huynh”, thì chưa đến một chớp mắt sau, nghiên mực và mực đen như giao long trở mình, cùng lao về phía Lục tam lang.

Người xung quanh kêu lên, nhất là các nữ lang lòng đau như cắt: “Lục tam lang!”

Nghiên mực bị ném đi, Lục Quân đưa tay lên sờ cằm, sờ thấy tay dính cả máu lẫn mực, sắc mặt chàng sa sầm xám ngoét.

La Linh Dư ở phía sau vô cùng dối trá qua tâm chàng, chỉ dùng miệng chứ không cử động: “Tam biểu ca, huynh không sao chứ… Ừm!”

Nàng không nói hết câu là vì ánh mắt lạnh lùng của Lục tam lang đã nhìn sang, con ngươi tóe lửa, chàng cảnh cáo nàng: đừng có khiêu khích ta quá đáng.

Phát hiện mình diễn hơi quá, La Linh Dư im lặng, chuyên tâm cải trang thành đóa sen trắng sầu muộn đáng thương.

Trần Tú trừng mắt nhìn bên này rồi ném nghiên mực đi, sau đó nàng ta xoay mình gạt mọi người ra, đi thẳng ra ngoài. Hai nữ lang bình thường chơi chung với nàng ta thoáng do dự, cuối cùng vẫn đuổi theo. Trần Tú đi nhanh, vành mắt đỏ lên, cố kìm nén không khóc. Điều khó chịu nhất không phải là La Linh Dư giở trò, mà là Trần Tú thấy rất rõ, sau khi Lục tam lang liếc qua nàng thì chàng mới ủng hộ La Linh Dư. Dù gì Trần Tú cũng là nữ tử, bị chỉ trỏ ở nơi đông người, xưa nay nàng ta tâm cao khí ngạo, vốn không chơi hợp cùng các lang quân nữ lang đó. Tuy lang quân mình thích không thích mình, nhưng cũng không nên thiên vị như thế…

Rốt cuộc những năm qua, nàng ta đang kiên trì cái gì? Lục tam lang tâm địa sắt đá, thật sự không hề động tâm một giây phút nào sao?

Trần Tú vừa đi vừa rơi nước mắt, có nghĩ thế nào cũng không dằn nổi lòng. Nhiều năm như thế, nhiều năm như thế…

Dưới cái nhìn của mọi người, Lục Quân bị nghiên mực đập vào mặt, mực nhuộm đen cổ, còn bẩn hơn cả tay và tay áo bị mực làm dơ của La Linh Dư. Trông Lục tam lang có hơi nhếch nhác. Nhìn sắc mặt Lục Quân, nhất thời mọi người không biết nên nói gì. Lại thấy Lục Quân sầm mặt song một tay vẫn nắm lấy cổ tay La Linh Dư, còn tay kia lập tức cầm lấy nghiên mực đặt trên bàn, bước đuổi theo Trần Tú.

Lục Quân lạnh lùng nói: “Đứng lại.”

La Linh Dư: “Nè!”

Huynh đuổi theo người ta thì tự mà đuổi đi, sao còn nắm tay ta không buông làm gì?

Nhưng ngay sau đó, La Linh Dư đã phải trợn mắt há mồm. Dù sao Lục Quân cũng là nam tử, chàng bước đi như gió, không chỉ nắm cổ tay La Linh Dư ép nàng phải chạy đuổi theo, mà chàng đã nhanh chóng đuổi kịp Trần Tú. Buông tay La Linh Dư ra, Lục Quân nắm lấy tay áo Trần Tú, kéo nàng ta lại. Mắt Trần Tú đỏ bừng, kiêu căng nhìn Lục tam lang: “Nếu huynh muốn bù đắp gì thì cũng muộn rồi…”

Lục tam lang lạnh lùng: “Ta không muốn bù đắp gì cả, ta đã từng tỏ rõ thái độ rất nhiều lần rồi, ta không chọc cô, cô cũng không cần chọc ta. Ta có tranh chấp gì với cô mà cô đập nghiên mực vào ta? Ta đáng phải chịu như thế hả?”

Mí mắt Trần Tú run lên, tròng mắt co lại.

Một khắc sau, thấy Lục Quân giơ tay lên, trực tiếp đổ mực trong nghiên mực lên cổ và cổ áo Trần Tú. Trần Tú đứng đực tại chỗ, cảm nhận được nơi cổ lành lạnh, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Dưới con mắt của mọi người, Lục Quân lại hất mực vào người nàng ta.

Trần Tú: “A!”

Lục Quân cụp mắt nhìn nàng ta: “Ta sẽ không nuông chiều bất cứ tính xấu gì của cô cả. Đừng có làm nũng tùy hứng với ta. Ta không chịu mọi trách nhiệm gì với cô hết.”

Nước mắt Trần Tú vòng quanh, dù dịu dàng nhưng tính cách nàng ta lại rất cương quyết, bị lang quân đối xử như vậy, nước mắt vẫn chẳng hề rơi xuống. Bỗng nàng ta giơ tay áo lau nước mắt, chẳng ngờ tay áo đã bị dính mực, nên thành ra khóe mắt cũng bị bôi đen theo.

Lục Quân rất lạnh lùng.

La Linh Dư muốn nói lại thôi: “Trần tỷ tỷ, khóe mặt của tỷ…”

Giọng Trần Tú run run, nói với La Linh Dư: “Không cần cô phải tội nghiệp ta!”

La Linh Dư ngậm miệng, đồng thời lặng lẽ liếc mắt, quan sát Lục Quân bằng ánh mắt lạ lùng. Nàng thực sự đã bị dáng vẻ bạc tình nhẫn tâm của Lục Quân hù dọa, Lục Quân biết Trần Tú nhiều năm là vậy, thế mà chàng không nể mặt chút nào. Xưa nay nữ lang danh môn khá dũng mãnh, vì theo đuổi Lục tam lang mà dùng đủ mọi thủ đoạn, Lục tam lang nhìn nhiều lắm rồi. Chàng rất ghét thủ đoạn của nữ tử, đồng thời cũng không hề quân tử chút nào…

La Linh Dư nhớ lại chuyện mình đã làm với Lục tam lang trong lần gặp nhau lần đầu tiên, nàng lặng lẽ nhích sang bên cạnh, cố gắng cách xa Lục Quân. Đối với Trần Tú như vậy, vậy thì với một biểu muội không quyền không thế nghèo ơi là nghèo như nàng…

Mấy người bên này bất hòa, còn mọi người bên kia lại do dự không biết có nên đi tới hay không, bởi vì Lục tam lang và Trần Tú bất hòa, đi đến cũng không hay lắm. Một mình Hành Dương vương hết nhìn trái lại nhìn phải, xích mích giữa nam nữ danh môn Kiến Nghiệp, hắn nhìn thế là quá đủ rồi. Trần Tú không thú vị chút nào, nhưng vị La nương tử La Linh Dư kia, vị biểu tiểu thư Lục gia đến từ Nam Dương lại khiến hắn phải nhìn với đôi mắt khác…

Chỉ trong chút thời gian do dự như thế, thì ở cách đó không xa, một gã hầu đã dắt một con ngựa tới, vội vã đến chỗ các lang quân nữ lang. Ngựa vốn đang đi bình thường, giẫm đá từ từ đi tới, nhưng lúc đi ngang qua chiếc bàn nhỏ nào đó, vì không có một lang quân nữ lang nào nên ngựa ló đầu ra, liếm ít rượu mạnh.

Người hầu sốt ruột: “Ôi! Con súc sinh nhà mi, sao có thể uống đồ của chủ nhân hả!”

Người hầu cố hết sức kéo dây cương muốn dắt ngựa đi, nhưng ngựa lại bất động, cố chấp vùi đầu trong vò rượu liếm láp. Lúc người hầu cuống tới mức đổ mồ hôi đầy đầu, thì ngựa chợt ngẩng đầu lên hí dài một tiếng. Tát hai cái vào má nó, ngựa lảo đảo hai bước, sau đó tung vó lao thẳng về phía trước như điên, dây cương bị tuột khỏi tay người hầu. Hai mắt của ngựa chập chờn, chạy cực nhanh, chạy thẳng về phía La Linh Dư, Lục Quân và Trần Tú.

Khi càng đến gần, các lang quân nữ lang vội hét lên.

Lúc này Lục nhị lang muốn chạy đi cứu người, miệng la thất thanh: “Tam đệ ——!” Tam đệ nhà hắn số thật khổ, không chết trên chiến trường mà lại bị ngựa giẫm chết vào lúc này?!

Sau đó là Ninh Bình công chúa Lưu Đường hốt hoảng la lên: “La tỷ tỷ cẩn thận!”

Khi đó La Linh Dư đang quan sát Lục Quân và Trần Tú, lúc con ngựa đến gần thì cảm giác được một luồng gió ập đến, nghe thấy tiếng Lưu Đường và Lục nhị lang đồng thời gào lên, La Linh Dư nghiêng đầu, thấy chú ngựa cao lớn xông đến trước mặt. Nàng sợ hãi thét lên, không để ý đến gì khác, nắm lấy Lục Quân như băng sơn bên cạnh. Bình thường nàng hay ra vẻ đáng thương yếu đuối, không ngờ đến lúc quan trọng sức lực lại chẳng hề yếu chút nào, kéo được cả Lục Quân.

La Linh Dư đẩy Lục Quân về phía trước, muốn chàng cản vó ngựa lại giùm nàng, còn nàng giật mình lùi về sau, hốt hoảng nhảy ra sau lưng Lục Quân, dựa vào lưng chàng, quyết định để Lục Quân trở thành người bị hại đầu tiên.

Lục tam lang: “…”

Mặt chàng đen hẳn đi, còn đen hơn cả mực trên cổ tay. Nhưng ngựa ở ngay trước mặt, sau lưng bị La Linh Dư đẩy, chàng chỉ biết đi lên tới trước.

Mọi người phía sau: “…”

Tất cả đều bị hành động này của La Linh Dư làm cho khiếp sợ!

Sau đó mọi người cố gắng nói giúp cho La Linh Dư, Tề tam lang Tề An do dự nói: “Nhất định là do La muội muội sợ quá… Nên mới trốn ra sau lưng Lục tam lang.”

Mọi người vội vã: “Đúng đúng đúng, nhất định là thế.”

Dù gì một nữ lang yếu đuối như La Linh Dư, gặp phải chuyện thì sợ hãi nấp sau lưng biểu ca duy nhất mà mình biết, quả thực rất bình thường. Nếu không thì vì sao không thấy nàng kéo Trần Tú?

La Linh Dư không kéo Trần Tú là vì Trần Tú cách xa nàng, còn Lục Quân thì nàng chỉ giơ tay ra là túm được, nên mới đẩy Lục Quân đến trước. Đợi khi luồng gió bị Lục Quân cản lại, khi phản ứng xu lợi tránh hại bản năng biến mất, La Linh Dư mới sực nhớ không thể lưu lại hình tượng ích kỷ với người ngoài được.

Lục Quân xoay mình nhảy lên phía trước, trường kiếm bên hông vốn có tác dụng trang sức được tuốt ra khỏi vỏ, chàng liều mạng vung kiếm bổ ngang về phía con ngựa, khí thế nuốt cả sơn hà!

La Linh Dư lấy lại phản ứng, vội vã quát lên với ba nữ lang nhóm Trần Tú đang sợ hãi ngẩn ngơ ở bên cạnh: “Đi nhanh lên!”

Con ngựa cao to bị Lục Quân kéo dây cương lập tức nhảy chồm lên trước, bọn họ như có thể cảm nhận rõ hơi thở nóng hổi của ngựa phả lên mặt. Các nữ lang bị dọa đến mức chân tay mềm nhũn, Trần Tú cùng hai nữ lang đi theo rất muốn chạy trốn, song đôi chân như bị đóng đinh trên đất, không còn sức lực để bước đi.

“Bịch!” một nữ lang sợ hãi ngồi phịch xuống.

La Linh Dư: “Đi nhanh lên!”

Một hai ba nữ lang cùng ngồi xuống, run rẩy không biết phải chạy đi. La Linh Dư trực tiếp đá một phát, đầu tiên là đá lên người Trần Tú. Sắc mặt Trần Tú xám xịt, đâu chú ý đến chuyện gì, vừa bị La Linh Dư đá như vậy thì lăn ra khỏi chỗ bóng râm dưới con ngựa. Tiếp đó, hai nữ lang khác cũng bị La Linh Dư vừa đẩy vừa đá, hình tượng vô cùng thê thảm, tránh thoát khỏi ma trảo của ngựa.

Còn La Linh Dư đứng yên không đi, vẫn còn sốt ruột lo âu. Gió thổi nhăn y phục, nàng ngẩng đầu mắt rưng rưng: “Tam biểu ca!”

Lang quân cao lớn vững chãi, thế động như lôi điện, thân hình treo giữa không trung, sừng sững trước mắt. Mà đối mặt với sự sốt ruột của La Linh Dư, khóe miệng Lục Quân nhếch hai cái, không hề muốn nói nhiều dù chỉ một câu —— nàng mà biết quan tâm đến chàng sao?

Trong tay bất chấp tất cả, trường kiếm rạch một luồng sáng trắng, ngựa phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Lục Quân nhảy xuống mặt đất, chụp lấy cổ tay La Linh Dư kéo nàng vào lòng, lăn vòng ra khỏi bên ngoài. Trong cơn hoảng hốt, La Linh Dư bị kéo vào ngực lang quân, không phải lần đầu tiên ngửi thấy mùi hương mát mẻ trên người chàng. Chóp mũi đụng vào ngực lang quân, La Linh Dư choáng váng, cảm thấy nhiệt trên đỉnh đầu như đang chảy xuống.

Bên người *ầm* một tiếng vang lớn, La Linh Dư bị Lục Quân ôm lăn hai vòng trên đất, tránh thoát khỏi con ngựa cao to ngã xuống. Ngựa bị chém thành hai khúc, lang quân nữ lang cùng ngã xuống đất, nữ lang được bảo vệ trong lòng lang quân, mãi lâu sau mà cả hai không gượng dậy được.

Sau khi hết nguy hiểm, lúc này mọi người bên kia mới vội vã chạy đến: “Lục tam lang, La nương tử!”

Trần vương Lưu Thục biến sắc, sốt ruột gọi: “Tam lang!”

La Linh Dư mơ màng bị người ta ba chân bốn cẳng kéo dậy, gò má bị dính mực nơi cổ áo Lục Quân, nhưng lúc này chẳng ai để ý. Lục nhị lang Lục Hiển bận rộn nhất, nhìn Lục Quân bên trái, lòng chua xót nghĩ: không sao là tốt rồi. Lại nhìn biểu muội bị đụng đến đờ đẫn ở bên phải, đau tim nghĩ: biểu muội vất vả rồi.

Đầu La Linh Dư đau đớn, toàn thân run rẩy. Đuôi mắt nàng trông thấy con ngựa ngã xuống bên cạnh, lại nhìn thấy mấy nữ lang Trần Tú ngậm lệ, sợ choáng váng đứng giữa đám đông. Vẫn quỳ gối ngồi dưới đất, Lục Quân tay chống trán từ từ ngồi dậy, La Linh Dư tuy sợ song vẫn không quên tích cực biểu hiện mình, ân cần hỏi hỏi mấy người Trần Tú: “Trần tỷ tỷ, tỷ có sao không? Vừa rồi cấp bách quá ta cũng không biết làm gì, vì cứu người nên mới đành…”

Cái mông của Trần Tú bị đạp đến giờ vẫn còn đau.

Nàng ta hoảng hốt nhìn La Linh Dư.

Thấy mọi người nhớ lại, rối rít khen La Linh Dư: “La nương tử vất vả rồi.”

“La nương tử đúng là tốt bụng, lúc này còn không quên cứu người.”

Trần Tú: “…”

Nàng ta nhìn chằm chặp La Linh Dư, vẻ hoảng sợ vẫn chưa tan biến, trong lòng sợ hãi: Sợ lắm rồi sợ lắm rồi.

Nàng không thắng nổi biểu muội hàn vi ở thôn quê của Lục tam lang.

Thủ đoạn của La thị nữ đúng là lợi hại, tất cả mọi người đều về phe nàng ta. Giả nhân giả nghĩa đến mức đó, hôm nay Trần Tú đã sợ hãi quá rồi, trong thời gian ngắn e là không dám đụng vào La Linh Dư nữa…

Trần Tú nói khe với thị nữ khóc sướt mướt chạy đến: “Chúng ta đi thôi!”

Nàng ta sợ hãi nhìn La Linh Dư đang được mọi người bao vây khích lệ, còn cả Lục Quân ban nãy tạt mực vào người nàng đang xoa trán: Không chọc nổi, không chọc nổi.

Ta không chọc nổi hai người các ngươi, vậy tránh cũng được chứ?

Chuyện này không giải quyết được gì, đặt dấu chấm hết khi Trần Tú mất mặt bỏ chạy mất dạng. Mọi người không hiểu, Trần nương tử chạy cái gì? La nương tử tốt biết mấy, vì sao Trần nương tử vẫn chưa hiểu được sự tốt bụng của La nương tử? Nào ngờ Trần Tú cảm thấy cả đám bọn họ toàn mắt mù. Nhưng Trần Tú đã quá sợ La Linh Dư, cũng không dám nói gì nữa. Có điều ban đầu nói mấy câu làm bộ làm tịch, cuối cùng ồn ào đến mức khiến nàng ta suýt nữa bị ngựa giết chết, còn làm hỏng danh tiếng… Nếu còn dây dưa tiếp với La Linh Dư, nàng ta còn có thể sống mà rời đi được không?

Sau khi Trần nương tử rời đi, tiệc rượu vẫn phải tiếp tục, chỉ là mọi người đã mất hết hứng thú, không còn tâm tư chơi đùa. La Linh Dư và Lục Quân mỗi người rời đi thay y phục, sửa sang lại dáng vẻ. Trước khi rời đi, Lục Quân kín đáo nhìn La Linh Dư, ánh mắt hằm hè viết rõ “muội chờ đấy cho ta”, La Linh Dư sợ hãi nghiêng đầu, vội vã rời đi với thị nữ.

Sau này nàng sẽ không gặp chàng nữa, bớt dẫn đến hai người bọn họ có quan hệ thế nào!

Sau khi bọn họ rời đi, các lang quân nữ lang mỗi người thảo luận về tư thế hào hùng của người mình thích, bận tíu tít cãi nhau ——

“Quả nhiên tam lang anh vũ bất phàm. Võ nghệ xuất chúng như vậy còn mạnh hơn nhiều nam tử chỉ được mỗi cái mã!”

“La nương tử phản ứng quá nhanh, còn cứu cả Trần nương tử… Nữ lang Kiến Nghiệp chúng ta, có mấy ai có thể làm được? Lúc ấy nàng cũng không biết Lục tam lang sẽ chém chết ngựa. Quá nguy hiểm! Rơi vào cảnh nguy hiểm mới thấy bản tính thật của nữ lang!”

Hai mắt Ninh Bình công chúa Lưu Đường tỏa sáng, cực kỳ kính nể La Linh Dư, xoay người đi vào đám đông. Không giống các nữ lang khác thảo luận về Lục tam lang, Lưu Đường lại chen vào trong số các lang quân, nghe bọn họ nói La thị nữ tốt như thế nào.

Trần vương Lưu Thục thấy muội muội như thế thì lắc đầu. Mặt y thanh tú ôn hòa, mi mắt khẽ rung lên, khóe mắt nhìn thấy Hành Dương vương Lưu Mộ rời đi, Lục nhị lang Lục Hiển đuổi theo.

Hành Dương vương Lưu Mộ đã xem náo nhiệt xong, một mình rời đi. Hắn xách một vò rượu, xoay một vòng nhảy lên bức tường, rồi hắn đứng trên người bật một phát, nhảy lên mái hiên. Ngồi xếp bằng xuống lại nhấp một hớp rượu, hắn sảng khoái đặt vò rượu lên mái ngói. Lưu Mộ cúi đầu nhìn Lục nhị lang Lục Hiển khổ sở không theo kịp bên dưới, giễu cợt: “Lục nhị lang, sao hôm nay ngươi cứ đi theo ta thế?”

Lục Hiển do dự.

Một lúc sau mới thốt lên được một câu: “Công tử cảm thấy La biểu muội của ta thế nào?”

La Linh Dư?

Lưu Mộ nhếch mép nở nụ cười. Thiếu niên lang lúc cười tuấn tú xán lạn, trong đầu nghĩ đến thủ đoạn của nữ lang đó, vừa kinh hãi lại rất đẹp đẽ. Hắn đảo mắt suy nghĩ, có hơi hoài nghi về dụng ý của Lục Hiển. Lưu Mộ cười to ha hả: “Dĩ nhiên La nương tử không tệ, cầm lên được cũng buông xuống được, còn có thủ đoạn. Cô thấy, nàng ta là mỹ nhân có sức sống nhất trong số các nữ lang Kiến Nghiệp.”

Lục Hiển mỉm cười.

Ngay tức khắc Lưu Mộ nói tiếp: “Chỉ là quá độc, không phải là người tốt.”

Lục Hiển cứng đờ: “Nhất định công tử có hiểu lầm gì rồi…”

Lưu Mộ sờ cằm: “Nhưng đúng là mỹ nhân, có chút tính cách cũng bình thường.”

Lục Hiển thở phào: “Đúng đúng đúng!”

Lưu Mộ lại nói: “Chỉ là có ai dám qua lại với mỹ nhân rắn rết?”

Lục Hiển: “Biểu muội của ta không phải…”

Lưu Mộ: “Thật ra cô cũng không sợ nàng ta. Người Lục tam lang không sợ, sao cô có thể thua kém Lục tam lang?”

Lục Hiển: “…”

Cảm thấy có điều kỳ kỳ.

“Đáng tiếc,” Lưu Mộ lại nhấp thêm một hớp rượu, sau nửa buổi nói đùa, hắn quắc mắt nhìn xuống Lục nhị lang Lục Hiển bên dưới, buột miệng nói: “Cô sẽ không qua lại với Lục gia các ngươi.”

Lục nhị lang Lục Hiển: “…”

Hắn khó hiểu, mơ màng nhìn lên Hành Dương vương ở trên cao. Môi Lục Hiển run run, sau đó lắc đầu, hất ống tay áo, thất hồn lạc phách rời đi, trong miệng còn lẩm bẩm những lời tương tự như “chẳng lẽ ta lại sai rồi sao” “rốt cuộc y có thích La biểu muội không” “rốt cuộc vì sao lại phải thành thân”… Hành Dương vương Lưu Mộ nghĩ: ta chỉ buột miệng nói thế thôi, vì sao Lục nhị lang lại suy nghĩ nhiều vậy… Rốt cuộc người Lục gia ai cũng điên cả rồi sao?

Đúng là quá vui mừng!



Sau khi thảo luận xong chi tiết của Hoa thần yến trong bữa tiệc, La Linh Dư quay về yên lòng chuẩn bị công việc soạn vũ biên khúc của nàng. Đương nhiên nàng không hề hay biết rằng, sau khi tam biểu ca của nàng thay y phục quay lại bữa tiệc, chàng đã chủ động tìm mấy lão tiên sinh trước đó năn nỉ chàng. Lục tam lang tuấn tú, giọng rất kỳ lạ:

“Ta vừa suy nghĩ lại, đã nghĩ thông rồi. Ta cũng nên cống hiến một phần sức lực cho Hoa thần yến lần này mới phải. Trước đó mấy vị tiên sinh muốn ta làm một trong năm danh sĩ bình chọn Hoa thần, ta đồng ý.”

Lục tam lang tức anh ách, bụng nghĩ: chàng phải trị vị biểu muội tốt kia của chàng một trận mới được!