Buổi tối Lục nhị lang bị rơi xuống nước, sau lại được đưa về viện tử. Lục nhị lang vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, bên kia vội vã mời đại phu đến chữa trị. Lục lão phu nhân, Lục phu nhân đồng loạt chạy đến, Lục tướng vốn về nhà hòng khảo sát việc học của Lục nhị lang cũng vội vã đến thăm con trai trước.
Lúc các trưởng bối đi đến, La Linh Dư y phục ướt sũng quỳ bên giường của Lục nhị lang chăm sóc đã lâu. Sau nửa đêm, các trưởng bối thức trắng vẫn lo lắng tập trung trong sân của nhị lang, truy hỏi đại phu vì sao Lục Hiển lại bất tỉnh;
Biểu tiểu thư La Linh Dư nhanh trí, dù cả người ướt đẫm lạnh tới mức run lên bần bật, nhưng nàng vẫn không hề sửa sang lại y phục. Nàng tự nguyện chịu phạt, vào Phật đường ở mạn sân, cách phòng ngủ Lục nhị lang hai gian, quỳ xuống trước bàn thờ Phật cầu phúc cho nhị lang.
La Vân Họa xâm xoàng sợ hãi.
Nhị biểu ca rơi xuống nước đã tệ lắm rồi, giờ huynh ấy vẫn chưa tỉnh lại, kết quả này vượt quá mức tưởng tượng của cô bé. Rốt cuộc cô bé cũng ý thức được mình đã mang lại họa lớn cho tỷ tỷ đến mức nào... Quả thực không nhờ được ai giúp đỡ, La Vân Họa chỉ biết vừa khóc vừa tới Thanh viện cầu Lục Quân. Cô bé ôm trong lòng hy vọng xa vời, hy vọng Lục tam lang tốt bụng, không phải là người thấy chết không cứu, cũng không sợ chống lại trưởng bối như Lục phu nhân.
Khoan nhắc đến chuyện Lục tam lang có thân thiện hay không, lúc này chàng dặn dò Cẩm Nguyệt thắp đèn lên, xoa trán, vẻ mặt mệt nhọc ngồi đấy nghe La Vân Họa kể lại câu chuyện.
Cẩm Nguyệt lo lắng cho vết thương của lang quân, nhưng cũng chỉ đành khoác áo khoác rộng thùng thình cho tam lang. Thấy Lục Quân ngồi dưới ánh đèn, tóc dài xõa trên vai, mấy lọn tóc dán vào mặt. Chàng cụp mắt, lông mi phản chiếu một bóng mờ cong cong trên mặt. Lang quân mặt mũi trắng bệch, bàn tay đỡ trán thon dài. Chàng hời hợt, uể oải ngồi nơi đó, so với hình tượng núi băng cao quý ngày thường, lúc này chàng đem lại cho người khác cảm giác sang trọng hoa lệ và cũng lười biếng hơn.
La Vân Họa nghẹn ngào kể hết tất cả.
Lục Quân híp mắt, tia sáng trong mắt như lưu ly, ngay đến tiểu nương tử đang khóc cũng ngẩn ngơ nhìn. Rồi La Vân Họa nghe thấy âm thanh lành lạnh của Lục Quân: “La biểu muội biết bơi?”
Vậy mà hôm đó chàng vô tình đẩy nàng xuống nước, nàng lập tức chìm xuống rốt cuộc là do bị chàng dọa sợ hay là cố ý dụ dỗ chàng?
Với sự hiểu biết của chàng về nhân phẩm trước sau như một của La Linh Dư, Lục Quân thầm hừ lạnh.
Chàng hỏi lại: “Muội nói nàng ta chủ động nhảy xuống nước cứu nhị ca?”
La Vân Họa: “Vâng...”
Sắc mặt Lục Quân lạnh đi, trong lòng suy đi tính lại, đáy mắt lộ vẻ quả nhiên, chàng cười lạnh bảo: “Nàng ta muốn làm nhị tẩu của ta đến điên rồi ư?!”
Cùng là rơi xuống nước, thế mà ngày đó giấu giấu diếm diếm với chàng, còn muốn đẩy chàng đang bị trọng thương xuống nước. Dựa vào đâu nàng ta lại đối xử với Lục Hiển đặc biệt như vậy? Sao có thể đối xử khác nhau như thế? Câu trả lời duy nhất Lục Quân có thể nghĩ đến chính là, bị núi vàng núi bạc và quyền thế địa vị làm cho hoa mắt, La Linh Dư không ngăn được mình động tâm, nên mới liều mạng xông đến cứu người...
La Vân Họa ngơ ngác, muốn giải thích không phải thế, nhưng lại thấy sắc mặt Lục Quân nặng nề đi.
Con người Lục Quân có đến mấy gương mặt. Bình thường lúc gặp người ta thì cao quý lạnh lùng, nhìn bằng nửa con mắt không thèm để ý đến kẻ khác; lúc không có ai thì chàng nói năng tùy tiện, thích trêu chọc đùa giỡn, một lời nói hay một cử chỉ cũng đầy phong lưu quyến rũ; lúc này La Vân Họa may mắn gặp được bộ mặt thứ ba của chàng: nói năng thận trọng, lạnh nhạt vô tình. Lúc chàng lạnh lùng liếc nhìn người khác, một cảm giác áp bách khó chịu ập đến, ép tiểu nương tử La Vân Họa hai chân mềm nhũn ngồi xuống đất, mở to miệng song lại không nói được câu nào.
Lục Quân đã đứng lên, chàng không muốn tìm hiểu kỹ rốt cuộc cụ thể xảy ra chuyện gì. Lục tam lang phất tay áo rời đi, lạnh lùng bảo: “Nếu La biểu muội đã tự lựa chọn, muốn giàu sang phú quý thì dĩ nhiên phải chịu đựng thất bại lớn. Chim sẻ sao biết được chí chim hồng, muội cần gì phải ngăn cản tỷ tỷ mình.”
La Vân Họa cuống quýt: “Không, không phải như thế...”
La Linh Dư đã cảnh cáo cô bé không được nói với bất cứ ai là mình và tứ lang vô tình đẩy nhị biểu ca xuống nước, nên khi đi cầu xin Lục Quân, La Vân Họa cũng không nói ra. Nhưng bây giờ nhìn thấy Lục Quân đi vào trong phòng như vậy, chúng thị nữ xách đèn đi theo, cô bé vội chạy lên hai bước đuổi theo: “Biểu ca, biểu ca...”
...
Đến ngày hôm sau, thư viện được nghỉ, tất cả lang quân đều đến thăm nhị lang. Lục Quân vốn không đến thư viện đang dùng bữa sáng, lúc này chàng mới biết tình hình của nhị ca gay go hơn chàng nghĩ nhiều. Cẩm Nguyệt phục vụ lang quân dùng bữa, nhìn ánh mắt tối đen của chàng mà không biết đang nghĩ gì, nàng giật mình, múc một bát sữa đặc cho Lục Quân “Đây là món hôm qua La nương tử mang đến cho chúng ta nếm thử, nói là không được để lâu, bảo chúng ta nên ăn sớm.”
Lục Quân mím môi.
Đĩa sứ màu xanh có màu vàng trắng, khía có vụn băng, ở giữa đựng một khối sữa đặc nho nhỏ. Óng ánh trong suốt như núi tuyết trùng điệp.
Tròng mắt Lục Quân lóe sáng: “Chỉ rơi xuống nước thôi mà, sao nhị ca vẫn hôn mê một đêm chưa tỉnh? Chúng ta cũng đi xem sao.”
Ăn sáng xong, Lục Quân liền đi thăm nhị lang. Trong sân của Lục Hiển đã có không ít lang quân đến, vừa thấy Lục Quân tới thì kéo chàng nói chuyện trong phòng. Nghe nói sau nửa đêm Lục Hiển bắt đầu lên cơn sốt liên tục, Lục lão phu nhân được các tiểu bối khuyên đi nghỉ ngơi, còn Lục phu nhân khóc đỏ cả mắt. Trời chưa sáng, Lục gia đã cầm danh thiếp đến Thái Sơ cung, mời thái y trong cung đến.
Chuyện lần này đã kinh động đến các phu nhân công tử trong cung. Không chỉ bệ hạ đích thân phái thái y tới, mà ngay cả hoàng hậu điện hạ cũng quan tâm hỏi Lục nhị lang thế nào rồi.
Thế lực của Lục gia ở Kiến Nghiệp lớn mạnh như vậy đấy.
Lục Quân như có điều suy nghĩ: “Chỉ rơi xuống nước thôi mà...”
Chúng lang quân than thở: “Đúng thế, trước đây cũng đâu thấy nhị ca yếu đến mức đó đâu? La biểu muội đáng thương quá, Lục phu nhân đã nổi điên rồi...”
Trong mắt Lục Quân lại chợt lóe lên lần nữa, mọi người đều biết là La Linh Dư đẩy Lục Hiển, sau đó cứu Lục Hiển. Nhưng người như Lục Quân không tin La Linh Dư biết cứu người như thế, Lục Quân cũng không tin La Linh Dư sẽ đẩy người —— vị biểu muội này của chàng đối xử với nhị ca cẩn thận biết mấy, trong mắt nàng ta viết rõ mấy con chữ “muốn lấy người huân quý”, nàng ta tuyệt đối không thể đẩy người được.
Nếu để mình tạo cơ hội... La Linh Dư không đến nỗi ngốc như vậy.
Xem ra trong chuyện này còn có ẩn tình khác.
Lục Quân và mấy lang quân đứng dưới hành lang nói chuyện, giọng điệu của chàng vẫn lạnh lùng hời hợt thế, chúng lang cũng đã quen rồi nên không hỏi nhiều. Sau đó Lục Quân vào phòng, gặp mấy vị trưởng bối, lại bồi hồi trước giường của nhị lang Lục Hiển một lúc. Thậm chí Lục Quân còn ngồi xuống chẩn mạch cho nhị lang.
Trong viện trong phòng có đầy đại phu thái y, cả phòng chỉ toàn tiếng rên rỉ than thở. Xưa nay Lục phu nhân không biết nhiều về Lục Quân, cũng vô cùng coi khinh chàng. Hiện tại Lục Quân bắt mạch cho Lục Hiển, Lục phu nhân rất nghi ngờ về tài y thuật của Lục Quân. Mặc dù không tin tưởng khả năng của Lục tam lang, nhưng Lục phu nhân vẫn tha thiết nhìn mong: “Tam lang à, con có nhìn ra được gì không? Vì sao nhị ca con lại hôn mê đến tận giờ?”
Lục Quân đứng dậy, đáp qua quýt: “Cơ thể không có gì đáng ngại, lúc cần tỉnh sẽ tự tỉnh, bá mẫu không cần lo lắng.”
Hai mắt Lục phu nhân tối sầm, miễn cưỡng gật đầu. Đại phu thái y đều nói nhị lang không sao, ngay cả tam lang cũng nói vậy... Nhưng mà Lục Hiển vẫn bất tỉnh còn gì? Đều là do con bé La Linh Dư... Lục phu nhân cắn răng nghiến lợi, cái con ả gieo họa đó... Bây giờ bà không ra tay được, đợi nhị lang nhà bà tỉnh lại, bà chắc chắn sẽ không tha cho nữ tử kia.
Lục Quân bước ra khỏi căn phòng ngập tràn mùi thuốc, đi bộ dưới hành lang, đi ngang qua Phật đường ở góc bên. La Linh Dư đang giam mình trong Phật đường cầu phúc cho nhị lang, trưởng bối Lục gia không nói năng gì nên chúng người hầu cũng không dám quản nhiều. Lục Quân đi ngang qua Phật đường, nghiêng đầu nhìn vào bên trong.
Bóng cây xanh mướt, bóng mộc lan như nước chiếu lên mắt lên mặt chàng, bụi đất tung bay, chàng nhìn nữ lang đang quỳ bên trong. Lưng ưỡn thẳng đầy thành kính, mái tóc dài rối bời. Chàng đi ngang qua, đúng lúc trông thấy gò má trắng bệch của nàng, cánh môi còn trắng hơn tuyết, cơ thể khẽ run lên. Nữ lang bé nhỏ yếu ớt khiến người ta nhìn mà thương cảm.
Quỳ suốt một đêm, đến sáng vẫn còn quỳ, áo vẫn chưa khô song nàng vẫn cắn răng kiên trì.
Lục Quân cụp mắt: nếu vì gả vào nhà giàu mà La Linh Dư có thể làm đến mức này, chàng cũng thật sự bội phục nàng...
Trong lòng chàng rất khinh thường, nhưng đồng thời Lục Quân cũng đưa ra phỏng đoán: lý do đẩy người xuống nước đầy sơ hở, sợ rằng không khớp với sự thật... Nhưng chính La Linh Dư cũng đã tự nhận rồi.
Đợi nhị ca chàng tỉnh lại, hoặc là cảm động, loại bỏ dị nghị của nhiều người mà cưới La Linh Dư; hoặc là tức giận, đuổi La Linh Dư về Nam Dương.
Lục Quân quay mặt đi, không nhìn tiểu nữ tử quỳ trong Phật đường nữa. Nhưng trong lòng chàng lại có cây gai đâm trên đâm dưới. Nghĩ đến khả năng La Linh Dư thành công làm nhị tẩu của chàng, đôi mắt đẹp ngước nhìn, nở nụ cười mỹ lệ, thành đôi với nhị lang, ngày ngày ẩn hiện trước mặt chàng... Lục Quân nghĩ, nàng ta vẫn nên về Nam Dương thì hơn.
***
Lại đến giữa đêm, bên Lục nhị lang vẫn không có tin tức tỉnh lại, trái tim La Linh Dư cũng ngày càng lạnh buốt, ngày càng sợ hãi. Chỉ cần Lục Hiển tỉnh lại thì bao lời mắng phạt sẽ giảm đi; nhưng nếu Lục Hiển không tỉnh, tội của La Linh Dư lại tăng thêm. La Linh Dư quỳ xuống trước bàn thờ Phật, thật lòng khẩn cầu nhị biểu ca tỉnh lại...
Muốn trách thì trách nàng đi, đứng dính líu gì đến muội muội cả. Cả người nàng vấy bẩn cũng không thành vấn đề, nhưng muội muội không thể gánh trách nhiệm này được.
Quỳ suốt một ngày, nàng đã dần hôn mê, đầu óc nặng trịch, suy nghĩ đến đây liền đứt gãy. Mấy lần chực ngã lại bò dậy, sau lưng La Linh Dư rịn đầy mồ hôi nóng...
Trong màn đêm tĩnh lặng, chợt nghe tiếng “két” rất nhẹ ở sau lưng truyền đến.
Suy nghĩ của La Linh Dư đã trì độn, đầu óc căng đau, nghe mà như không nghe.
Sau đó bất thình lình, một chiếc áo khoác trắng xóa lướt qua mặt nàng. Hơi lạnh ập đến làm nàng run lên, ngã người ra sau. Đột nhiên trước mắt có một người ngồi xuống, đỡ eo nàng đẩy nàng về trước. Vừa đẩy như thế, La Linh Dư đang mơ màng liền ngã vào lồng ngực người kia.
Nàng ngửi thấy hơi thở nam nhân mát lạnh.
Chạm vào ngực lang quân, một bàn tay lạnh lẽo chạm vào cằm nàng, nâng gương mặt mồ hôi nhễ nhại lên. Ngón tay chàng dán vào mặt nàng, dịu dàng xoa hai cái. Con mắt La Linh Dư đen nhánh, nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào kia. Đôi mắt hoa đào đa tình, cái nóng trên mặt La Linh Dư chợt biến mất, đột ngột thất kinh. Nàng run rẩy kêu: “Tam, tam, tam...”
Lục Quân mặt không cảm giác, tay chạm vào trán nàng, giọng lành lạnh: “Sốt rồi.”
Chàng nhếch mép: “Đừng lên tiếng, muội muội của muội ồn ào làm ta phiền chết đi được, ta đưa muội ra ngoài nghỉ ngơi.”