Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần

Chương 119




Những bông hoa tuyết chiếu tỏ khung cửa, luồng sáng màu sữa nhạt hắt lên người chàng lang quân đứng thẳng —— đây là lần đầu tiên trong đời thái thú Lạc Dương thấy khuôn mặt tuấn tú như chàng, là một dung mạo mà nếu nữ lang bình thường vô tình gặp phải trên đường, thì ắt hẳn sẽ nhìn không dứt mắt.

Dù quần áo chàng trông xộc xệch thì vẫn có cái đẹp của riêng nó.

Lúc thái thú lảo đảo vào phòng thì thấy chàng kéo áo ngoài lên vai, thắt chặt trung y màu trắng bên trong. Chàng ngoái đầu nhìn lại, trong nét mặt vẻ uể oải xen lẫn châm biếm, khí chất như thế luôn làm người ngoài cảm thấy vô cùng tao nhã. Trong phòng không thắp đèn, thái thú chỉ lờ mờ phán đoán dựa vào ánh tuyết bên cửa sổ. Ông ta giật thót, bởi vì thấy hình như bên chân lang quân là váy lụa màu đỏ màu xanh của nữ tử, còn có cả trâm cài, bộ diêu và vòng tay ngọc thạch đang phản chiếu sắc huỳnh quang.

Những thứ đó… rõ ràng là đồ của Trần Tuyết!

Yêu đương vụng trộm!

Thái thú tái mặt: Trần Tuyết có tính cách thần bí luôn khiến ông ta đoán mãi không ra. Cuộc đời nàng lại long đong lận đận, thái thú cũng từng hoài nghi, cũng phái người điều tra thân thế nàng, nhưng vì nàng trải qua quá nhiều chuyện nên tạm thời không thể điều tra rõ. Bình thường Trần Tuyết lúc thì nóng lúc lại lạnh với ông ta, mỗi tiếng cười hay cái nhíu mày đều tràn ngập ưu sầu. Mà lang quân trước mắt, lang quân này…

Lại có bộ dạng tuấn tú trong sáng y hệt như thế!

Ông ta hốt hoảng bước đến gần, cảm giác như người mình yêu và gã trước mặt chồng chéo lên nhau… Nhưng thái thủ chỉ ôm chặt cái đầu đặc quánh của mình, cho rằng nhất định là do mình uống nhiều rồi. Sao có thể trùng khớp được? Nhất định Tuyết Tuyết của ông ta sẽ không phản bội ông ta, nhất định là bị gã nam nhân này ức hiếp…

Đầu óc thái thú rối bời, mạch suy nghĩ không được rõ ràng. Nhưng ông ta chỉ uống mấy ly thôi mà… Thái thú Lạc Dương không chịu nổi nữa, dựa lui sau, tay chống lên ván không để mình ngã xuống. Ông ta cố gắng giữ tỉnh táo: “Tuyết Tuyết đâu? Giao nàng ra, thì chuyện ngươi ban đêm xông vào phủ đệ của thái thú, ta có thể…”

Lục Quân bước về phía ông ta. Lục tam lang đã khôi phục thân phận nam nhi, thần thái xán lạn như tuyết, mặt trắng tựa ngọc. Chàng từ trong bóng tối bước về phía thái thú, rõ ràng chỉ là chiếc áo bào tro kiểu nam thông dụng thuận lợi đi đêm, nhưng khi nằm trên thân hình cao to của chàng thì lại có khí chất phong lưu quý tộc xuất sắc. Vai rộng eo hẹp, bước đi chậm rãi. Chàng vừa nghe thấy thái thú nói thì đứng yên không cử động, chỉ có hàng lông mày là khẽ giật.

Thái thú phát điên: “Tuyết Tuyết của ta đâu?!”

Tuy ngoài miệng ông ta thì nói thế, nhưng bàn tay chống lên tấm ván đang sờ lung tung trên bàn. Rốt cuộc ông ta cũng mò được giá cắm nến, khi Lục Quân đến gần, thái thú chợt dùng lực đập giá cắm nến xuống. Thái thú cũng không hề ham chiến, nhân khi giá cắm nến chặn đối phương lại thì mình xoay người, chập choạng lao ra ngoài, lớn tiếng hét lên: “Thích khách! Người đâu, có thích khách ——”

Trước khi thái thú báo động, những nơi trọng địa trong phủ thái thú đều có quân cơ canh chừng, khi âm thanh vừa ra khỏi miệng, cửa lập tức bị đẩy ra, ba bốn quân nhân xông vào. Không biết những người này bình thường làm gì nhưng tối nay không hề dính một giọt rượu, nét mặt cung kính trang nghiêm, trực tiếp rút đao xông về nam nhân đột ngột xuất hiện trong phòng.

Thái thú có cảm giác một cơn gió mát ập đến sau lưng, ông ta toan bò ra khỏi phòng, nhưng bả vai đã bị chụp lấy từ phía sau.

Lục tam lang cười khẽ: “Trốn cái gì mà trốn?”

Quân sĩ muốn giết chàng, còn chàng lại nhắm vào thái thú bước chân loạng choạng, khống chế ông ta. Dù thái thú không phải quân nhân, nhưng xuất thân từ sĩ tộc cũng biết võ công, ông ta xoay người tung chưởng về phía Lục tam lang, muốn thoát khỏi tay đối phương. Nhưng thứ nhất là vì ông ta đã uống rượu mà hành động trì trệ, thứ hai là thân pháp của Lục Quân quá cao cường, mục tiêu lại rõ ràng, chàng tung chưởng vỗ vào ngực ông ta, đánh bật thái thú khiến ông ta đứng không nổi.

Quân sĩ: “Tặc tử chớ làm càn!”

Lục tam lang không đáp, chỉ nhìn thái thú chằm chằm.

Quân sĩ vào phòng không ngăn cản được Lục tam lang, khi chàng tấn công thái thú Lạc Dương không đường trốn chạy, tay áo vung lên, lướt qua ông ta đánh nhau. Tà áo bay như hạc sà mặt nước, gương mặt lạnh lùng ngạo mạn đến gần, có một vẻ đẹp hoài cổ như bức tranh thủy mặc vẽ núi non trong đất trời. Mùi hương thoang thoảng như có như không từ trên người đối phương truyền đến. Mùi thơm này, chính là mùi khiến thái thú ngất ngây trong mấy ngày qua…

Đầu óc nổ tung, lần này thái thú nổi điên thật rồi: “Rốt cuộc ngươi và Trần Tuyết có quan hệ gì? Tại sao trên người ngươi lại có mùi của nàng? Nàng đâu rồi? Ngươi…”

“Hừ ——!” Tâm trạng thái thú đã dao động, Lục Quân cũng không có lòng dạ nghĩ đến chuyện nhi nữ tình trường. Khi thái thú chụp cổ tay chàng chất vấn, trong mắt Lục Quân vụt qua sự chán ghét, trở tay đè lấy cánh tay đối phương. Gió lạnh sau lưng ùa tới, quân sĩ lao đến tấn công, Lục Quân đè chặt giữ thái thú rồi xoay người lại, để thái thú cản người ở sau lưng.

Thái thú bị luồng kình phong đầy sát khí đánh cho gãy răng chảy máu, ho khan liên tục.

Lục Quân không nói một lời, xách gã thái thú tinh thần hốt hoảng, chạy nhanh nhảy ra khỏi phòng. Chân đạp lên ngưỡng cửa, tuyết đang rơi, chàng đặt tay lên môi huýt sáo, báo động với đồng đội của mình. Chỉ trong chốc lát, tại hậu viện yên tĩnh của phủ thái thú bỗng có mấy chục người nhảy ra.

Vó sắt đụng nhau, ngựa hí tiếng dài!

Lập tức bóng người dao động.

Có người nghiêm trang quát: “Đi ——”

Tiếng huýt sáo đứt quãng, có người nấp trong đêm nói: “Lang quân, đã cứu được người rồi!”

Lục Quân: “Cứu người đi trước, những người khác theo ta chặn đường.”

“Vâng!”

Thương thay cho thái thú đã say lại còn bị Lục Quân xách trong tay. Lục Quân coi ông ta là công cụ dùng để kiếm, tay chàng luôn đặt trên cổ thái thú. Lục Quân nhíu mày, lạnh lùng nói: “Dám tiến tới một bước thì ta sẽ bóp chết ông ta. Trưởng quan to nhất Lạc Dương, không đến nỗi phải chết trong đêm nay đấy chứ?”

“Không được đụng vào phủ quân!”

“Tặc tử không được giết phủ quân!” Từ bốn phía xung quanh có quân nhân Bắc quốc xông ra, người hầu trong phủ thấy thái thú bị bắt thì lại “ném chuột sợ vỡ bình”, bước chân loạng choạng. Trong lúc đánh nhau, vì nhiều lần phản ứng trì độn mà bị quân nhân Nam quốc đoán được tấn công.

Chẳng mấy chốc, có người hiểu ra: “Trong rượu có độc sao? Vì sao đầu óc ta lại nặng trịch thế này…”

Quân nhân Nam quốc theo sát Lục Quân, khi đã đảm bảo người bọn họ cứu đã rời đi, toán người còn lại cản ở phía sau cũng không có ý định đợi thêm nữa. Dù Lạc Dương không phải là cứ điểm quân sự của Bắc quốc, nhưng vì sự tồn tại của đại sư hỏa dược mà binh mã ở đây cũng không hề ít. Bọn họ phải dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này, chạy vào địa bàn Nam quốc. Còn sự nghi hoặc của quân nhân Bắc quốc, bọn họ không định trả lời.

Thực ra trong rượu không có độc, vì mọi thứ ra vào phủ thái thú đều được qua kiểm tra, nếu có độc thì sao rượu có thể lên được bàn tiệc? Chẳng qua là quân sĩ Nam quốc nghe theo sự sắp đặt của Lục Quân, cho thêm bài thuốc bí truyền vào để rượu tinh khiết hơn, dễ khiến người ta uống say. Nam quốc ưa trà ưa rượu, bọn họ có rất nhiều cách để nâng cao độ tinh khiết cho rượu, làm người ta mê mẩn.

Uống nhiều rượu, đám quân nhân Bắc quốc đang truy kích dần bị bỏ lại.

Mà trước đó, chuyện mỹ nhân Lạc Dương Trần Tuyết được thái thú nạp làm thiếp cũng là chuyện trọng đại không lớn không nhỏ. Muốn tổ chức vào lúc này, trong phủ thái thú phải có điều động sắp xếp trước thời hạn, nhu cầu cần người nhiều thì khả năng đục nước béo cò càng lớn. Dưới sự che chở của Trần Tuyết, quân sĩ Nam quốc âm thầm trà trộn vào phủ thái thú, tất cả chỉ vì tối nay.

Nhẫn nại mấy ngày, chỉ vì đợi hôm nay!

Thái thú bị Lục Quân xách trong tay, đầu óc đặc sánh lại còn bị lắc lư qua về. Suy nghĩ vừa hình thành thì lại vỡ vụn ra. Tuyết phủ một màn sương trắng trên hồ, Lục Quân và đồng bọn phối hợp với nhau, cố gắng xông ra khỏi phủ. Bọn họ đạp lên mặt hồ, thái thú bị đung đưa đau đầu, lơ đãng nhìn về căn phòng giữa hồ, thấy tuyết bồng bềnh rơi, bình phong bị gió thổi ngã, giấy lớn trắng phau bay lên, mỹ nhân trên giấy mờ mờ ảo ảo. Những người giấy cắt nhỏ dán gần đèn bị thổi bay khắp trời.

Thái thú nổi giận: “Danh sĩ, danh sĩ… không thấy đâu hết! Biến mất từ lúc nào? Lúc ta uống rượu đi ra, còn thấy họ đang ngồi vẽ tranh!”

Lục Quân bật cười châm chọc.

Lục Quân vội đánh nhau, chàng cũng không có ý định giải thích với thái thú. Nhưng dù lúc này thái thú Lạc Dương uống say, thì sau khi thấy người giấy bay ra khỏi khung cửa cũng đã hiểu rõ: “Dùng kéo cắt người giấy đặt gần nến, bóng đen hắt lên cửa sổ khép chặt. Các ngươi dùng thủ đoạn này để thay người… Vì sao, vì sao…”

Ông ta tái mặt: “Các ngươi là mật thám Nam quốc! Các ngươi đến cứu những danh sĩ kia! Đại sư, đại sư hỏa dược…”

Cuối cùng thái thú Lạc Dương cũng đã hiểu, dù mơ màng tới mấy cũng ý thức được Trần Tuyết là giả, nữ lang này chính là mật thám do Nam quốc phái đến mê hoặc ông ta. Nàng ta gây ra cục diện lớn như vậy ở Lạc Dương, rồi lại như gần như xa với ông ta, chính là vì muốn thăm hỏi chỗ bị giam của các danh sĩ và đại sư hỏa dược.

Thái thú đau đớn, cảm thấy bản thân đã nuôi ong tay áo. Ông ta quát lớn: “Trần Tuyết! Ngươi hại ta quá thê thảm —— Ta thề sẽ không đội trời chung với ngươi ——”

Lục Quân đang xách ông ta đánh nhau, chợt bước chân lảo đảo, nét mặt kỳ lạ ——

Ông ta vẫn chưa rõ Trần Tuyết là ai sao? Không lẽ là thích Trần Tuyết thật?

***

Trong thành Lạc Dương xảy ra chuyện, nửa đêm, khách khứa tham gia yến tiệc say đến mức bất tỉnh nhân sự, trưởng sử trong phủ thái thú dẫn người hầu lay từng người một thức dậy, song vẫn vô dụng. Chẳng mấy khi có chuyện lớn như thái thú nạp thiếp nên ai ai cũng uống quá chén say bí tỉ. Quân nhân Nam quốc xen lẫn trong khách khứa người hầu; còn quân nhân trong phủ thái thú nửa say nửa tỉnh, nên vì thế cũng không ngăn cản được quân nhân Nam quốc. Bọn họ chỉ biết trơ mắt nhìn thủ lĩnh đối phương cắp thái thú chạy ra khỏi phủ, nghênh ngang đi về phía Nam.

Trưởng sử tra hỏi thuộc hạ: “Rốt cuộc kẻ kia là ai?! Vì sao lại xuất hiện trong phủ thái thú của chúng ta mà không một ai biết?”

“Kẻ có gương mặt yêu nghiệt như thế, các ngươi đừng nói với ta là chưa từng gặp!”

Các thuộc hạ cũng đau khổ: “Như ngài nói đấy ạ, gã ta quá tuấn tú. Nếu thuộc hạ thật sự gặp ắt sẽ không quên. Nhưng thuộc hạ không nhớ, là vì chưa từng gặp người này bao giờ.”

“Chúng thuộc hạ không biết gã ta vào phủ lúc nào.”

“Còn nữa, Trần, Trần Tuyết nương tử… cũng mất tích. Lúc đến cứu phủ quân, hình như nghe loáng thoáng gì mà ‘vụng trộm’…”

Trưởng sử lạnh lùng nhìn sang, người đang nói lập tức ngậm miệng, không dám nhiều lời. Nửa đêm phủ thái thú tập hợp binh lực, tướng quân trú đóng ở Lạc Dương bị đánh thức vào nửa đêm canh ba, biết được thái thú và đại sư hỏa dược đã biến mất thì biến sắc, giơ tay tát thẳng vào mặt trưởng sử.

Dù vậy trưởng sử cũng không dám ho he câu gì.

Nhìn tướng quân tập hợp binh lực, đuổi theo ra khỏi thành Lạc Dương —— “Truyền lệnh! Đốt khói báo hiệu! Binh mã xung quanh lập tức tập trung lại, đuổi theo về phía Nam!”

“Không được để mật thám Nam quốc quay về Nam quốc! Không thể để đại sư rơi vào tay chúng.”

“Thông báo cho toàn bộ quân đội phe ta, để bọn họ gây áp lực lên những quận thành Nam Dương, gia tăng tấn công! Đến lúc quan trọng không cần phải giấu thủ đoạn nữa. Nếu không dốc hết toàn lực thì chúng ta ắt sẽ thua!”

Bắc quốc muốn thắng trận chiến lần này nhưng lại phải đối mặt với một vấn đề khó giải, đó là tài lực của bọn họ không hùng hậu bằng Nam quốc. Nên phải nhân lúc mùa đông, thừa dịp tinh thần quân Nam đang uể oải, quân Bắc hùng mạnh sẽ tấn công phòng tuyến của đối phương, nắm chặt cơ hội đàm phán với Nam quốc, cướp đất đai khỏi tay Nam quốc. Bắc quốc cũng đã hao tổn quá nhiều trong cuộc chiến này… Nếu không có đại sư hỏa dược, thì chắc chắn trận đánh thứ hai này sẽ thất bại!

Nhất định bệ hạ sẽ tức giận.

Nhanh, nhanh nữa lên! Tranh giật từng thời khắc, phải cướp được tiên cơ!

***

Đột nhiên quân Bắc tấn công mạnh mẽ, các quận thành lớn đồng loạt phát tin cầu viện trợ, cho biết quân đội Bắc quốc ngang nhiên công thành. Bắt đầu từ đêm tuyết rơi nhiều, bọn chúng trở nên vô cùng điên cuồng.

Tin chiến sự được đưa đến chỗ Ngụy tướng quân, rối rít nhờ Ngụy tướng quân giúp đỡ, yêu cầu phái binh lực đưa lương thảo. Bảy mồm tám miệng, chư quận muốn chống cự nhưng tài nguyên không đủ. Bọn họ đành phải bòn rút của thế gia, nhưng lương thực dự trữ của thế gia cũng không nhiều, còn phải nuôi sống con cháu trong tộc, giữa quân nhân và sĩ tộc liên tục va chạm nhau.

Cùng lúc đó, thứ dân cũng bắt đầu cạn kiệt lương thực.

Mọi tài nguyên đều ưu tiên cung cấp cho quân đội, nhưng theo thời gian trì hoãn, quận thành bị kẹt mấy ngày tuyết rơi dày, tài nguyên ở các nơi cũng dần phát sinh vấn đề.

Ngụy tướng quân đau đầu khổ sở, không biết phải đối phó với nguy cơ đó như thế nào. Mà lúc này, La Diễn về Nam quốc cùng với đường muội mình La Linh Dư vẫn chạy đây chạy đó, giải thích chu toàn với người ta, hòa hoãn mâu thuẫn giúp Ngụy tướng quân. Bọn họ giúp Ngụy tướng quân bận rộn, La Linh Dư lại nhiều lần khích lệ Ngụy tướng quân, hy vọng quân đội kiên trì thêm.

Ngụy tướng quân cắn răng nghiến lợi: “Bà mẹ nó, đám người Bắc đúng là đồ điên, tuyết rơi lớn như vậy cũng không sợ bị chôn trong tuyết, còn muốn đánh nhau. Ông đây sợ các ngươi chắc? Xéo đi, đánh thì đánh!”

“Đừng có đòi binh đòi lương với ta nữa… Có đánh không! Ta hỏi có thể ra chiến trường không! Chỉ cần còn một hơi thở, các ngươi cũng phải bò ra chỗ quân địch cắn đít chúng, nghe hiểu không!”

“Xốc tinh thần lên cho ta! Quân địch đột ngột tấn công mạnh, chắc chắn bọn chúng đã xảy ra chuyện, kế hoạch của Lục tham quân đã thành công! Lục tham quân sắp về rồi, chúng ta sẽ thắng!”

Trong tình thế căng thẳng, các bên tự bảo ban khích lệ nhau, che đi nỗi lo âu trong lòng.

La Linh Dư vẫn hỗ trợ ở hậu phương quân đội, các nữ lang quý tộc khác vẫn chữa trị vết thương cho các chiến sĩ. Các nữ lang ở cùng lều với nàng lao lực mấy hôm, sắc mặt tái nhợt, yếu tới mức cầm kéo cũng run rẩy. Các nàng thay phiên nhau đến mà đã mệt mỏi rệu rã đến thế, vậy mà La Linh Dư vì để có thể biết được tin tức ở tiền tuyến đầu tiên, nên một ngày mười hai canh giờ thì có đến mười canh giờ nàng luôn túc trực trong quân doanh.

Những thứ bình thường được quý nữ chú trọng, nay đều bị ném cả ra sau đầu.

Con tim dần dần tê dại, nhưng vẫn phải cầm máu thay băng, đổi thuốc liên tục…

La Linh Dư đang dụi đôi mắt đỏ bừng vì thức đêm, đột nhiên nghe thấy nữ lang bên cạnh ngạc nhiên hét lớn: “Nguy rồi.”

Nữ lang đang ngồi ngước mắt lên nhìn sang. Hai tay nữ lang nọ đầy máu, kinh hãi nhìn khắp nơi tìm đồ: “La muội muội, dùng hết vải thưa rồi, cũng dùng hết thuốc mỡ rồi. Nếu có người bệnh tới nữa thì chúng ta biết phải băng bó thế nào đây?”

Vừa dứt lời, các nữ lang khác cũng hoảng hốt xem dược liệu còn dư, rồi cũng hoảng hốt nói thuốc không đủ dùng.

Đầu óc La Linh Dư trống rỗng: “… Thế gia…”

Các nữ lang liếc nàng: “Nhà chúng tôi chỉ có chút quyền chút tài đó mà thôi, chúng tôi không phải là y quán, có thuốc thì cũng đã góp từ sớm rồi. Cô có giục nữa thì nhà chúng tôi cũng không có đồ mà đem ra đâu.”

Trong ngoài lời của các nàng có sự oán hận về La Linh Dư. Các nữ tử cũng rất hay so sánh với nhau. Bình thường chưa chắc các nàng đã phục La Linh Dư, khi mâu thuẫn bùng nổ thì sẽ càng không thích. Trước kia La Linh Dư sẽ cố gắng thay đổi tình hình ấy, bây giờ La Linh Dư lại không quan tâm, mặc kệ các nàng thích nghĩ gì thì nghĩ, muốn làm gì thì làm.

Vì gần đây thế gia Nam Dương bị bóc lột nghiêm trọng, mà các nữ lang biết đọc biết viết, tới doanh trại băng bó cho thương binh đều có xuất thân quý tộc. La Linh Dư bênh vực quân đội, bóc lột nhà của các nàng, thử hỏi làm sao các nàng vui cho được? Các nàng nhìn sang, thấy La Linh Dư dẩu môi thì như có búa tạ đập vào ngực. Cũng may La Linh Dư vốn có thần kinh thô, lúc này không chút luống cuống. La Linh Dư đang định nghĩ cách thì màn cửa bị vén lên.

Thị nữ Linh Ngọc chạy ào vào, cúi gập người đặt tay lên đầu gối, hơi thở phả ra lập tức hóa thành sương trắng: “Nữ lang, người bảo nô tỳ theo dõi Hành Dương vương… Nô tỳ thấy, đại quân của bọn họ ra khỏi thành, nhưng không phải đi tiếp viện Ngụy tướng quân, mà đúng như người suy đoán, bọn họ đến dãy núi Phục Ngưu.”

La Linh Dư đứng bật dậy, bàn tay trong tay áo nắm chặt. Nàng đột ngột kích động khiến các nữ lang trong lều ngạc nhiên.

La Linh Dư chớp mắt: Lục Quân, nhất định Lục Quân có tin tức! Hành Dương vương muốn đi tiếp viện! Lục Quân về rồi, chàng đã về rồi…

La Linh Dư sốt sắng đi ra ngoài, nhưng vừa đi được hai bước thì dừng lại, bởi vì nàng nhớ ra mình chỉ là nữ lang yếu đuối, bất kể là Nam Dương đang chiến loạn hay trên núi Phục Ngưu có đánh nhau, nàng chạy đến cũng vô dụng. Có lẽ còn kéo chân sau của chàng…

La Linh Dư cắn răng.

Lại một tiểu binh vén màn chạy vào: “Nữ lang, lương thực ở tiền tuyến đã cạn kiệt rồi! Thế gia không góp lương thực nữa, tôi cũng không tìm được La nhị lang, Ngụy tướng quân bảo tôi đến tìm cô…”

Một người hầu khác chạy theo vào, oan ức phản bác: “Nói lung tung! Làm gì có chuyện chúng tôi không góp hả? Nhưng La nương tử à, chúng tôi thật sự không góp nổi nữa rồi… Hôm qua chúng tôi cũng phải cắt cơm một ngày, các lang quân trong nhà còn không ăn đủ no. Nữ lang cô xem, chúng tôi biết làm thế nào được nữa đây? Chẳng lẽ quân đội muốn ép chúng tôi vào đường chết đói?”

Lại có thêm những người khác bước vào lều, sắc mặt nghiêm nghị: “Các cô còn thuốc không? Lại có thương binh được đưa về, nhưng hết thuốc rồi.”

“Không có…”

“Chúng tôi không có…”

“Hết trơn rồi…”

Mọi âm thanh ồn ào nhao nhao vây quanh La Linh Dư. Bất tri bất giác, bọn họ đều đợi La Linh Dư đưa ra quyết định. Người nghĩ kế là nàng thì người quyết định ắt cũng là nàng. La Linh Dư bé nhỏ đứng giữa đám đông, thị nữ muốn giải cứu nàng cũng phải bó tay. La Linh Dư bị mọi người nhờ vả, nhưng tâm trạng nàng đang dao động nên không cách nào yên tâm nổi, bởi vì nàng đang lo cho Lục Quân. Biết có lẽ đã đến thời khắc mấu chốt của chàng, biết có lẽ tử kiếp đó sẽ đến, giờ nàng nào có tâm tư để ý đến chuyện khác.

Mặt nàng trắng bệch, mấy lần ép bản thân thả lỏng bình tĩnh nhưng vẫn vô dụng. Nàng biết mình nên nghĩ cách giải quyết vấn đề cho bọn họ, nhưng trong thâm tâm nàng lại nghĩ, ta không giải cứu được, ta muốn đi tìm Lục Quân…

Màn cửa lại bị vén lên, gió rét thổi vào khiến mấy người La Linh Dư run lẩy bẩy.

Nàng nhìn ra ngoài, thấy sắc trời tối đen, chẳng biết tuyết đã ngừng rơi tự bao giờ. Giờ đây chỉ còn một lớp sương bao phủ thế gian, càng gần mặt đất thì tầng sương lại càng dày. La Linh Dư ngẩn ngơ nhìn trời đất trắng xóa, nhìn sương trắng bàng bạc lơ lửng bồng bềnh. Gió lạnh ập vào mặt, áo lông cừu đỏ chói cùng áo choàng lông chồn trắng phau bị gió thổi bay.

Bất chợt La Linh Dư trở nên trống rỗng.

Nàng không biết mình đang thất thần vì điều gì, chỉ là khi thấy trận tuyết này, sương mù này, bất giác tim đập rộn rã…

Chẳng biết nàng đã ngẩn ngơ bao lâu, đột nhiên có người đẩy nàng: “La muội muội, có người đến tìm muội kìa!”

Màn cửa lại bị vén lên, lần này là quân sĩ đi vào. Sương mù đã giăng, chỉ cần cách xa ba trượng thì sẽ không nhìn rõ.

Một người thiếu niên chậm rãi bước ra khỏi màn sương, dung mạo như họa, dịu dàng như ngọc. Mặt y tái nhợt có vẻ ốm yếu, nhưng trong mắt y có sự ấm áp và sức mạnh dịu êm, khiến hai mắt La Linh Dư cay cay, hàng mi dính nước.

Trong ánh mắt ngẩn ngơ của La Linh Dư, lang quân kia khẽ mỉm cười, mở lời với quân sĩ đang kích động: “Lương thực và dược liệu được đưa tới, tất cả đều đang ở cổng Nam. Không có binh lực, nhưng có dân binh Giang Nam tự nguyện vượt sông đến, chẳng biết có được không? Bao giờ thì ta có thể gặp Ngụy tướng quân?”

Quân sĩ kia đáp lời cảm tạ trước, sau đó nghiêng đầu nhìn La Linh Dư: “La nữ lang, vị lang quân này tự xưng là Chu Tử Ba, nói đến giúp đỡ chúng ta. Quân địch có mật thám nên phe ta không dám khinh thường. Chu lang nói cô biết y, liệu y có đáng tin không?”

La Linh Dư khẽ đáp: “Đáng tin.”

Quân sĩ yên tâm, nói một tiếng “đã đắc tội” rồi mới rời đi. Các nữ lang khác và người hầu tò mò nhìn vị Chu lang mới tới, hai mắt các nữ lang lóe sáng. Nhưng Chu lang chỉ nhìn thẳng La Linh Dư khiến các nàng khó chịu: … Sao lang quân nào cũng chỉ nhìn thấy mỗi La Linh Dư vậy? Trên đời này cũng đâu phải chỉ có mình La Linh Dư là nữ.

Chu Dương Linh dịu dàng nhìn La Linh Dư, thở dài một hơi, từ tốn nói: “Muội muội không quen biết ta sao? Ta đến chậm là vì bị vài chuyện làm trễ nãi…”

Một đường lên Bắc gặp rất nhiều trở ngại. Chu Dương Linh chu toàn giải quyết chuyện lương thực binh mã xong, thì sực nhớ ra ở phương Bắc ngoài thiếu lương thực, có lẽ sẽ thiếu cả dược liệu, thế là nàng lại đi vòng một đoạn nữa. Sức khỏe của nàng vốn không tốt, trên đường đi còn đổ bệnh mấy hồi, song vẫn phải cố gắng chịu đựng để lên đường. Sau bao phen hành hạ, cuối cùng đoàn người cũng đã đến nơi.

Thấy nước mắt đọng trên làn mi La Linh Dư, Chu Dương Linh cau mày, ra vẻ áy náy: “Là ta không tốt, đến quá trễ, khiến muội muội phải khổ sở nhiều rồi…”

La Linh Dư nghẹn ngào: “Chu lang!”

Cõi lòng chua xót khôn nguôi, đến lúc nhìn thấy cố nhân lại được vỗ về trấn an. Chu lang đã tới, Chu lang luôn bênh vực nàng đã tới rồi. Hai mắt nàng đỏ ửng, tiến tới mấy bước nắm chặt cánh tay Chu Dương Linh, nhào đến dụi vào cổ đối phương òa khóc.

Chu Dương Linh cứng người, song cũng không né tránh mà chỉ vỗ vai nàng an ủi. Đối diện với những vẻ mặt khác nhau ở xung quanh, Chu Dương Linh giải thích: “Ta và La muội muội chỉ có tình huynh muội, chư vị chớ hiểu lầm.”

Các nữ lang vội vã nói không, nhưng thâm tâm lại nghĩ: Lục tam lang còn là biểu ca của nàng đấy thôi, không phải tình huynh muội vẫn rẽ vào con đường kỳ quái sao?

***

Tuyết rơi bất tận trên núi Phục Ngưu, sương mù dần bao phủ rặng núi. Quân địch đuổi theo một đường, may mà có quân đội của Hành Dương vương tiếp ứng, hóa giải áp lực cho Lục Quân.

Xách thái thú đi trong tuyết, Lục Quân nhìn sương mù trên núi, cũng như La Linh Dư, không tránh khỏi nghĩ đến tuyến thời gian trong giấc mơ của Lục nhị lang.

Thái thú Lạc Dương bị Lục Quân chụp lấy cản kiếm nên hôn mê nhiều lần, lần này gió lạnh rót vào tai làm ông ta giật mình tỉnh táo. Phát hiện mình vẫn bị lang quân kia xách trong tay. Song lần này, trong trời đất ngập màn tuyết trắng, ông ta thấy lang quân đang nhìn sương mù, trong đôi mắt có vẻ thâm sâu thì nhất thời ngẩn ngơ.

Gò má tuấn tú thanh nhã, môi đỏ cổ dài.

Lang quân đẹp như tranh vẽ đứng giữa tuyết, thân hình cao ráo, tay áo phấp phới như cánh nhạn vụt bay.

Thái thú bật thốt lên: “Tuyết Tuyết?!”

Lục Quân chấn động, lập tức hoàn hồn: “… Suỵt, đừng có gọi cái tên buồn nôn đó ra. Ta không muốn bị Dư Nhi muội muội nhà ta biết được.”

Thái thú đâu nghe rõ Lục Quân đang nói gì, mặt hắn lúc xanh lúc trắng, tinh thần sụp đổ. Ông ta cầm ngược tay Lục Quân, Lục Quân định hất ra thì bỗng thái thú dùng lực mạnh, chụp lấy cổ tay chàng, dù bị đẩy thế nào cũng không chịu buông. Thái thú còn lại gần, nhìn chằm chằm vào mặt Lục tam lang: “Ngươi là Tuyết Tuyết? Thì ra là thế, thì ra là thế… Sao có thể, ngực của ngươi…. Ngươi và Tuyết Tuyết giống hệt nhau, rốt, rốt cuộc ngươi là nam hay nữ…”

Rốt cuộc là nam, hay là nữ?

Người ông ta yêu, rốt cuộc là nam hay nữ?!