Editor: mèomỡ
“Cậu còn đứng chắn cửa tôi sẽ cho cậu thăng thiên luôn đấy!”
Hạ Mộc nhìn chằm chằm nam sinh cao lớn đứng chắn trước cửa. Hôm nay thật mới mẻ, người khác trốn cô còn không kịp, nam sinh này uống nhầm thuốc rồi hả?
“Nghe nói cậu là ‘sao chổi vô địch’.”
“Này, cậu thật bất lịch sự.”
Nam sinh buông hai tay xuống, hoàn toàn không thèm quan tâm sắc mặt cô càng ngày càng khó chịu, nói: “Tôi muốn bị thương, hi vọng cậu có thể giúp tôi.”
“Nhảy lầu, cắt cổ tay, uống thuốc ngủ, muốn chết có gì khó?”
“Tôi nói là bị – thương chứ không phải chết. Cậu là động vật máu lạnh à?”
Hạ Mộc thấy sắc mặt cậu ta nghiêm túc, cười lạnh nói, “Đúng thế. Muốn chết lần sau đến tìm tôi.”
Nói xong, cô lách qua bên người nam sinh, mở cửa vào nhà. Không ngờ nam sinh này không chỉ vô lễ mà còn dám xông vào nhà dân, thậm chí còn đẩy bật cửa chống trộm nhà cô.
“Cậu không ra tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Nam sinh lại không thèm nhìn cô, nhìn một lượt phòng khách sạch sẽ sáng ngời, đột nhiên cậu chú ý tới một căn phòng có cửa gỗ.
Cánh cửa kia cực kỳ không hòa hợp với cách bài trí trong nhà, chính xác mà nói thì đó là cửa phòng ngủ kiểu cũ thường xuất hiện từ thập niên năm mươi, sáu mươi. Lớp sơn lót màu xanh nhạt, còn có vài chỗ đã tróc sơn. Chính giữa cửa dán một bức tranh cũ ố vàng, xem ra đã nhiều năm rồi. Mà những nơi khác trong nhà cơ bản lấy màu gỗ thô làm chủ đạo, tuy không thể nói là thời thượng cao cấp, nhưng ít ra cũng phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của người hiện đại.
“Không cho phép cậu tới gần nơi đó!” Hạ Mộc nhanh chóng bước lên chắn đường, thuận tay cầm cái vỉ đập ruồi, quát: “Cậu bị điên à, tôi là sao chổi, là yêu tinh hại người, là vi khuẩn gây bệnh! Cậu còn ở đây làm gì?!”
Cánh cửa này quả nhiên có điều bí ẩn.
Nam sinh nhận ra tâm trạng cô không tốt, vì thế, cậu cho tay vào túi sách. Hạ Mộc không biết cậu ta đang sờ cái gì, lập tức thủ thế phòng ngự.
Bỗng nam sinh vung tay ra, chỉ nghe “Bốp!” một tiếng, một xấp nhân dân tệ được buộc chỉnh tề đập lên bàn.
“Nếu bằng này còn chưa đủ thì cậu ra giá đi.”
Hạ Mộc nhón chân chăm chú nhìn, nhìn qua. . . . . . Có khoảng một vạn?
Cô quan sát tỉ mỉ nam sinh này ——đồng phục và túi sách chung của trường, trên đồng phục sạch sẽ không tì vết, tóc cắt gọn gàng, ngón tay thon dài sạch sẽ, quả thật giống con cháu nhà giàu.
“Tôi nghĩ bây giờ cậu sẽ đồng ý tìm hiểu về tôi một chút, Thiệu Hải Dương.” Cậu ta vươn tay tỏ vẻhữu nghị.
Hạ Mộc hai tay ôm ngực, cười khẩy nói, “Cậu nghĩ rằng tôi là ngươi thấy tiền sáng mắt sao?”
Nói còn chưa dứt lời, thiết bị chiếu sáng trong phòng nháy mắt tắt phụt, Hạ Mộc thốt ra: “Hỏng bét, mai mới có tiền nộp tiền điện.”
Đồng thời bại lộ chân tướng cô quả thật là người nghèo.
“Chỉ cần cậu đồng ý giúp tôi, tất cả chỗ tiền này đều là của cậu.” Trong bóng đêm truyền đến giọng nói nghiêm túc của Thiệu Hải Dương.
Hạ Mộc suy nghĩ một lát, hỏi: “Giúp thế nào?”
“Bị thương trong khoảng thời gian tôi chỉ định.”
“Thật buồn cười, tôi vốn không có bản lĩnh quái dị này.”
“Trước khi tới, tôi đã điều tra cậu kỹ càng. Tôi tùy tiện lấy hai ví dụ, thứ nhất, sau khi cậu tranh chấp với thành viên đội bóng đá đã nguyền rủa đối phương sẽ gãy xương. Ngày hôm sau đối phương trong trận đấu bị thành viên trong đội đá cho gãy xương. Thứ hai, vì cậu không chú ý nghe giảng bị giáo viên phạt đứng ngoài cửa, trước khi ra cửa cậu đã nói với giáo viên cái gì chắc cậu chưa quên đúng không? Thầy giáo kia quả nhiên trong vòng ba ngày sốt cao nằm viện, những chuyện như thế còn rất nhiều. Tính tình của cậu cũng quá hỏng rồi, chỉ vì bất mãn mà giáng tai họa lên đầu người khác, cậu không phải sao chổi mà là phù thủy ác độc.” Thiệu Hải Dương bình tĩnh lên án: “Đương nhiên, tuy rằng ấn tượng của tôi với cậu không tốt, tôi cũng cho rằng những chuyện này quả thật không thể tưởng tượng nổi, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác chỉ đành thuê cậu.”
Chậc, thái độ thật ngạo mạn, công tử này thật “Chú ý” cô quá cơ, không đùa giỡn cậu ta một lần chẳng phải có lỗi với bản thân sao?
“Đồng ý.”
“Được, cậu đi nộp tiền điện, tôi muốn đi tắm.”
“. . . . . .” Còn muốn ở lại đây theo dõi cô?
Ngay cả khi quanh mình tối đen, Hạ Mộc vẫn nhìn về phía cánh cửa gỗ kiểu cũ kia.
“Yên tâm, tôi ngủ phòng khách, sẽ không tùy tiện đụng vào vật phẩm riêng tư của cậu lại càng không tùy ý xông vào phòng, đây là giáo dục cơ bản.”
“Không mời mà tự vào thì sao?”
“Giáo dục thường xuất hiện dưới tình huống đôi bên thống nhất ý kiến.”
“. . . . . .” Lớn lên làm luật sư đi! Ngụy biện quá thể.
Chẳng qua, rất lâu rất lâu rồi không ai dám tới gần cô như thế, Hạ Mộc cảm thấy là lạ.